Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1904: Một tỷ công huân (2)

Chương 1904: Một tỷ công huân. (2)

- Gốc Minh Tuyền Thủy Liên này là chúng ta người Tiểu Cực Cung phát hiện ra trước, các ngươi định cướp sao?

Giọng của Ngọc Lạc trong trẻo quát đám người chung quạnh.

Minh Tuyền Thủy Liên, đây là một trong những linh dược trong truyền thuyết của nguyên mộng chiến trường. Dùng linh dược này rèn luyện thành tín hương, đốt nó lên khi tu luyện thần hồn, có trợ giúp lớn trong quá trình tu luyện.

Một chi tiểu đội tinh anh của Tiểu Cực Cung trải qua chém giết đoạn đường này, hiện tại một hai trăm người chỉ còn hơn bốn mươi người, hơn nữa phó cung chủ còn bị thương nghiêm trọng.

Mà đệ tử Tiểu Cực Cung trong nguyên mộng chiến trường còn thừa rất khó kiên trì tới ba năm chấm dứt, nhưng mà cho dù chết sạch, giá trị công huân vẫn còn tích lũy, cũng không có biến thành số 0 khi tử vong.

Đám người vây quanh Tiểu Cực Cung gồn ba phái. Trong đó Động Thiên giáo không thể nghi ngờ là thế lực lớn nhát, còn mạnh hơn Tiểu Cực Cung mấy lần.

Lúc này người của Tiểu Cực Cung phát hiện Minh Tuyền Thủy Liên, Động Thiên giáo và hai giáo khác cũng phát hiện. Chỉ là bị Tiểu Cực Cung đoạt trước một bước, ở gần gốc linh dược nhất.

- Người Tiểu Cực Cung các ngươi chỉ là một đám già yếu. Thức thời thì cút nhanh lên, bằng không thì các ngươi không lấy được linh dược. Các ngươi cũng đi không được.

Đại trưởng lão của Động Thiên giáo cười nhạt nói ra.

Ánh mắt nhìn về phía Tiểu Cực Cung chẳng khác gì người chết.

Hai đoàn đội khác cũng sắc mặt âm lãnh, nhìn chằm chằm vào đội ngũ Tiểu Cực Cung không nhúc nhích.

Người của Tiểu Cực Cung sắc mặc trở nên rất khó coi.

- Ha ha, đều cút đi, linh dược quy cho ta!

Lúc này một tiếng cười nhạo vang lên trong sơn cốc. Mọi người nhìn lên, thình lình nhìn thấy trên ngọn núi có một trung niên mập mạp đang đứng.

Tên trung niên mập mạp này thời điểm vào nguyên mộng chiến trường, cũng đã gặp đệ tử Tiểu Cực Cung tại Đế Vương Thành, còn sinh tranh chấp.

Sưu sưu sưu --

Một đám người từ ngàn trượng nhảy xuống, giống như con báo đứng giữa hai phía.

Nhìn thấy trung niên mập mạp đứng ra, sắc mặt phó cung chủ Tiểu Cực Cung càng thêm khó nhìn, hiện tại Tiểu Cực Cung thương vong thảm thiết, đụng phải trung niên mập mạp mang theo một đám người tới, hiển nhiên tình hình càng thêm bất lợi.


- Hắc hắc, chư vị Tiểu Cực Cung, ta đã hạ ấn ký trên người của các ngươi, vốn không có hy vọng báo thù làm cái gì, không nghĩ tới các ngươi đúng là tìm được hàng tốt, Độc Cô tiền bối!

Trung niên mập mạp hét lớn một tiếng, trong hư không có một lão giả mặt trường bào nát hiện ra, tóc tai bù xù, toàn thân bao phủ một tầng hồn lực mạnh mẽ, đi từng bước trong hư không.

- Một chân Giới Vương!

Có người run giọng truyền âm, cũng không dám kêu ra tiếng, lão quái một chân này chính là Đại Giới Giới Vương. Đã từng gia nhập bảy giáo phóng, đều bị khu trục, cũng tu luyện ra bản lãnh cao thâm mạt trắc, hỉ nộ vô thường, động cái là giết người.

Vừa nhìn thấy một chân Giới Vương xuất hiện, Tiểu Trì của Tiểu Cực Cung hoảng sợ không hiểu.

Một chân Giới Vương lòng dạ hẹp hòi, từ trước đến nay rất mang thù. Nàng mấy tháng trước ở Đế Vương Tâần Bích gặp một chân Giới Vương, bị tướng mạo của một chân Giới Vương làm cả kinh, không cẩn thận nói lộ ra miệng.

Lúc ấy một chân Giới Vương ngữ khí uy hiếp, muốn giết nàng.

- Độc Cô tiền bối, dựa theo ước định của chúng ta. Hì hì, linh dược thì quy cho ngài, những người này thì cho chúng ta giày vò, lại cho người của Thần Phong cốc chúng ta giết tìm công huân a.

Trung niên mập mạp cười hì hì nói ra, ánh mắt nhìn qua mọi người, con mắt tỏa sáng.

- Hèn hạ!

Ngọc Lạc tức giận nói ra, nàng không nghĩ tới, trung niên mập mạp âm thầm động tay chân vào Tiểu Cực Cung, còn liên hợp với một chân Giới Vương có địch ý với Tiểu Cực Cung tại Đế Vương Thần Bích.

- Vấn đề nhỏ!

Một chân Giới Vương lười biếng nói ra, căn bản không đặt đám kiến hôi vào trong mắt.

Thời điểm hắn định ra tay diệt sát đám kiến hôi trước mặt, đột nhiên sau lưng hắn phát lạnh, đột nhiên quay người, sau lưng hắn không biết lúc nào xuất hiện một thanh niên mặc áo đen, ánh mắt lạnh lùng đảo qua hắn, ánh mắt như nhìn người chết.

- Còn thiếu một tên, gặp ngươi thật trùng hợp.

Lâm Minh nhìn qua một chân Giới Vương, tự nhiên cũng nhớ rõ đối phương.

- Cái gì?

Một chân Giới Vương trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, hắn chưa từng gặp qua Lâm Minh, năm đó Lâm Minh chiến đấu với Vạn Quỷ Thiên Tôn hắn không có quan sát.


Lâm Minh căn bản không nói nhảm, cầm Phượng Huyết Thương trong tay, một thương đâm ra, đâm thẳng vào ngực một chân Giới Vương!

- Muốn chết!

Một chân Giới Vương nổi giận, hắn không nghĩ tới đột nhiên toát ra một thanh niên không biết trời cao đất rộng, lại muốn động thủ với hắn, quả thực muốn chết.

Hắn muốn định một chưởng chụp chết Lâm Minh, nhưng mà trong nháy mắt hắn vừa ra tay, trường thương của Lâm Minh đã xuyên qua hư không, dùng tốc độ không gì sánh được đâm vào ngực của hắn.

Phốc!

Hộ thể thần nguyên của hắn vỡ tan như giấy!

Phượng Huyết Thương xoắn một cái, tim của một chân Giới Vương vỡ vụn.

Một chân Giới Vương còn bảo trì tư thế đưa tay, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, hắn dù thế nào cũng không nghĩ hắn bị người ta đâm xuyên tim quá dễ dàng như vậy.

Oanh!

Lâm Minh chân nguyên bạo phát ra, một chân Giới Vương thất khiếu chảy máu, kinh mạch toàn thân đứt từng khúc, đã không có một điểm lao động chân tay.

Một Đại Giới Giới Vương bị một tiểu lâu la chọc tiết, quả thực chẳng khác gì một phàm nhân giết thần linh.

- Một tỷ công huân... Rốt cục đủ.

Đột nhiên Lâm Minh rút trường thương ra, thi thể một chân Giới Vương rơi xuống đất như chó chết...

- Độc... Độc Cô tiền bối!

Trung niên mập mạp mặt như màu đất, một chân Giới Vương trong mắt của hắn chẳng khác gì thần linh, cứ như vậy bị người ta giết chết như gà.

Trung niên mập mạp cảm giác mình đang nằm mơ.

Lâm Minh chỉ đâm ra một thương không có gì lạ, vì cái gì một chân Giới Vương trốn không được?

Phải nói trong nhận thức của trung niên mập mạp thì một chân Giới Vương phải né được một thương vừa rồi, cũng không nên bị người ta đâm chết như vậy a.

Không riêng trung niên mập mạp, tất cả mọi người chấn kinh, dùng nhãn lực của bọn họ đương nhiên không nhìn ra pháp tắc huyền diệu ẩn chứa trong một thương của Lâm Minh, thậm chí không ai đoán ra tốc độ một thương của Lâm Minh lúc nãy, bởi vì thời không pháp tắc thác loạn cho nên thương của Lâm Minh nhanh vượt qua cảm giác của bọn họ, sinh ra ảo giác thương này quá chậm.

- Ngươi... Ngươi là nhân loại ở Đế Vương Thành!

Trung niên mập mạp nhớ lại Lâm Minh, ban đầu ở Đế Vương Thành, Lâm Minh dùng thân phận Nhân tộc đi vào nơi đây hắn đã trào phúng, nhưng mà trong nháy mắt, sắc mặt của hắn biến hóa, hắn như nhớ tới cái gì đó.

Hắn cũng không ngốc, lập tức nghĩ đến Lâm Minh rốt cuộc là ai!

Nhưng mà hắn còn chưa hô ra tiếng, Phượng Huyết Thương đã đâm vào cổ họng của trung niên mập mạp.

Mắt thấy Phượng Huyết Thương đâm tới, trung niên mập mạp muốn trốn tránh nhưng trong sát na kia, hắn lại cảm giác thân thể của mình bị pháp tắc kỳ quái bao phủ, căn bản động cũng không động, chỉ có thể trơ mắt nhìn một thương này đâm tới.