Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1863: Tiến vào chiến trường (2)

Chương 1863: Tiến vào chiến trường. (2)

Lần này đi nguyên mộng vũ trụ, trừ gặp Thánh Mỹ ra, những cơ duyên này cũng phải tranh giành.

Khoảng cách nguyên mộng chiến trường mở ra còn ba ngày, những thời giờ này Lâm Minh cái gì đều không có làm, hắn vẫn ngồi tại chỗ, hắn điều chỉnh trạng thái tốt nhất.

Ba ngày sau, nguyên mộng chiến trường chính thức mở ra.

Cơ hồ tất cả đệ tử tham gia nguyên mộng chiến trường đều tụ tập trên ngọn núi chính, trong tay mỗi người cầm một cái lệnh bài.

- Rót năng lượng của các ngươi vào lệnh bài, tự nhiên có thể cảm giác được nguyên mộng vũ trụ tồn tại, rồi sau đó tinh thần các ngươi tiến vào trong đó, mà thân thể của các ngươi sẽ được đưa vào không gian dị độ, thập phần an toàn!

Trưởng lão áo trăng ở trên đài hô to.

Lâm Minh nghe xong thì hiểu rõ, tinh thần tiến vào nguyên mộng vũ trụ, thân thể bị phong ấn trong không gian dị độ, như vậy ngược lại hợp ý hắn nhất, miễn cho ý thức rời đi, thân thể bị phá hủy.

- Tốt, thời cơ đã đến, tất cả mọi người chuẩn bị vào nguyên mộng chiến trường.

Cách trưởng lão áo trắng không xa, có một lư hương cực lớn, trong đó có một cây hương to như miệng bát, lúc này nén hương đã đốt tới cuối cùng.

- Tất cả đệ tử Tiểu Cực Cung nghe lệnh, mở nguyên mộng vũ trụ.

Trưởng lão áo trắng nói ra, mỗi đệ tử Tiểu Cực Cung, kể cả Lâm Minh đều rót năng lượng vào trong lệnh bài.

Chín ngàn ba trăm lẻ một tấm lệnh bài, sau khi hấp thu xong năng lượng, toàn bộ tản mát hào quang mông lung, những hào quang này nối lại với nhau, vô cùng sáng lạn!

Cả bầu trời đều bị hào quang này bao phủ.

Thời điểm này, chín ngàn ba trăm lẻ một tấm lệnh bài bắn ra chùm sáng, những chìm sáng này bắn lên trời, hội tụ thành cây cầu thông thiên.

Xuy xuy xùy!

Lúc này bầu trời bị chín ngàn ba trăm lẻ môt hào quang đục lỗ, không gian chi lực tán dật ra, hình thành một cánh cửa không gian màu đỏ tím.


Cánh cửa không gian như mộng như ảo, hào quang màu đỏ tím không ngừng lập lòe, giống như ẩn chứa việc hệ trọng nhất của thế giới.

Trong lúc nhất thời cơ hồ tất cả đệ tử Tiểu Cực Cung nắm giữ lệnh bài cảm nhận được hấp lực không thể kháng cự, thân thể bọn họ bay lên, bay vào cánh cửa.

Lâm Minh cảm giác tốc độ của mình càng lúc càng nhanh, trong quá trình phi hành cảm ứng tất cả, một cảm giác xé rách thân thể và tinh thần chi hải.

Thân thể và linh hồn của hắn chia lìa.

Hắn trơ mắt nhìn thấy thể càng ngày càng xa, rồi sau đó bị phong ấn trong không gian dị độ, cùng lúc đó linh hồn của hắn bị hút vào cánh cửa đỏ tím, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng.

Cánh cửa không gian này cực kỳ thần bí bên trong ẩn chứa không biết bao nhiêu pháp tắc kỳ diệu mà Lâm Minh hoàn toàn không cách nào lý giải được, những pháp này hiển nhiên có hệ thống riêng biệt.

Lâm Minh bất chấp đi nghiên cứu, chỉ cảm thấy đau đầu đến lợi hại, dường như linh hồn đang bị lực lượng gì đó xé rách vặn vẹo.

Cảm giác không tiếp tục trong bao lâu, thân thể Lâm Minh chấn động, sau một khắc hắn đã bị đưa vào không gian khác.

Mảnh không gian này thập phần hoang vu, dưới chân là thổ địa man hoang, bầu trời cao xa, tầng mây rậm rạp, nhin qua vô cùng áp lực.

- Đây chính là nguyên mộng vũ trụ?

Lâm Minh nhắm mắt lại, cảm giác dò xét bốn phía, hắn chỉ cảm thấy không gian này tràn ngập khí tức man hoang.

Loại cảm giác này làm cho Lâm Minh cảm giác như đây là khu vực thượng cổ, nó vẫn bảo trì phong quang mấy tỷ năm.

Thời điểm này bên người Lâm Minh có đệ tử Tiểu Cực Cung vừa xuất hiện, sau khi trải qua hành trình thời không vừa rồi, sắc mặt bọn họ tái nhợt, hiển nhiên rất khó coi.

Cho dù linh hồn lực rất mạnh, tiến vào nguyên mộng vũ trụ cũng sẽ không thoải mái, bởi vì linh hồn lực càng mạnh, thông qua cánh cửa không gian thì lực cắn trả càng lớn.

Phần lớn đệ tử Tiểu Cực Cung tiến vào, nguyên mộng chiến trường cũng mở màn.

- Phía trước là thành thị nghỉ ngơi, không bằng chúng ta đi vào trong đó nghỉ chân a.


Ngọc Lạc mở miệng nói, lần này ở trong hơn chín nghìn đệ tử Tiểu Cực Cung tham gia Nguyên Mộng chiến trường, Ngọc Lạc cũng không phải chủ sự.

Người chủ trì là mấy nửa bước Giới Vương, bọn họ là Tiểu Cực Cung trưởng lão, trong đó còn kể cả Tiểu Cực Cung phó cung chủ.

Thì ra chính là mấy lão giả áo bào trắng ở phía trước thúc đẩy viên hội.

Tiến vào Nguyên Mộng Vũ Trụ, không nhìn tuổi, chỉ nhìn ngươi có phải nhân kiệt, phải chăng có tiềm lực hay không.

Nói chung, nếu như là người cuộc đời này nhất định không có khả năng tái tiến một bước, thì không cần phải tiến vào Nguyên Mộng chiến trường rồi, chỉ có hi vọng còn có thể tinh tiến, mới có thể tới nơi này, liều một cái cơ duyên.

Thành thị bên trong Nguyên Mộng Vũ Trụ rất thật, kiến trúc bên trong không có bất kỳ cảm giác hư ảo, sờ tới sờ lui cùng thế giới sự thật giống nhau như đúc.

Kỳ thật tinh thần thế giới cùng chân thực thế giới vốn là phân không rõ ràng lắm, thậm chí có Hồn tộc Võ Giả cho rằng, hiện tại Tam Thập Tam Thiên vũ trụ, là một giấc mộng cảnh của Sáng Thế thần mà thôi.

Cái thành phố này, rộng lớn vô cùng, đã tụ tập rất nhiều nhân kiệt.

Còn có rất nhiều Võ Giả, đang không ngừng hướng tòa thành thị này chạy đến.

Những người này, tu vi thấp nhất chỉ là Hồn Hải kỳ, tương đương với nhân loại tu vi Thần Hải kỳ, mà cao nhất chính là Đại Giới Giới Vương, hơn nữa không chỉ một cái.

Lâm Minh suy đoán, tại đây hơn phân nửa còn có nửa bước Thiên Tôn, thậm chí Thiên Tôn đại năng chính thức, chỉ là mình còn không có phát hiện mà thôi.

Đi đến cách tòa thành thị này không xa, Lâm Minh giương mắt liền chứng kiến cửa thành cao tới trăm trượng, ở phía trên cửa thành, có ba văn tự Hồn tộc kỳ dị.

Văn tự Hồn tộc, Lâm Minh đã sớm học, ba chữ kia ghi là Đế Vương Thành!

Từng chữ lớn như phòng ốc, ngân câu tranh sắt, khí thế kinh người.

Mặc dù là Lâm Minh, đối mặt ba chữ kia, cũng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.

Đế Vương Thành ba mặt đều là tường thành, kéo gần nghìn dặm, mà một mặt cuối cùng của thành thị, thì dựa vào một tòa Thần Sơn cự đại.

Tòa Thần Sơn này bề mặt sáng bóng trơn trượt như vách tường, thượng diện khắc đầy các loại phù văn.

Bọn người Lâm Minh tới gần tòa Thần Sơn này trong vòng trăm dặm, cũng cảm giác được một cỗ uy áp khổng lồ.

Đệ tử Tiểu Cực Cung bình thường đã không thể tiếp cận, bọn hắn chỉ cảm thấy khí huyết, Thần Nguyên, Linh Hồn Lực toàn thân, đều bị cổ uy áp này dẫn dắt, tựa hồ muốn bạo thể mà ra.

Ngọc Lạc nói:

- Đây là Đế Vương Thần Bích. Nó đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, là Thần Vật của Đế Vương Thành, nghe nói nó xâm nhiễm máu tươi của tuyệt đại Thần Vương, khí thế kinh nghiệm hàng tỉ năm không tiêu tan. Mà chúng ta bây giờ chứng kiến, kỳ thật chỉ là hình chiếu của Đế Vương Thần Bích mà thôi, Đế Vương Thần Bích chính thức không ở chỗ này, nhưng mà mỗi tòa thành thị, đều có hình chiếu của Đế Vương Thần Bích.

Ngọc Lạc nói để cho trong nội tâm Tiểu Cực Cung đệ tử đột nhiên cả kinh, ngay cả Lâm Minh cũng âm thầm líu lưỡi.