Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1243: Họa từ miệng mà ra

- Tập đoàn thứ nhất, có người rơi xuống rồi!

- Quá đáng sợ chứ hả! Những người này đều gần như là xếp hạng top 5 đại thế giới, là tinh anh trong tinh anh. Lại cũng không chịu nổi uy áp bậc thứ 26!

Lúc trước Lâm Minh chiến Xích Như Ngọc, trên đài còn có 1900 người, chia đều mỗi một đại thế giới là top 20. Hiện tại chỉ còn lại có 500, chia đều đến mỗi đại thế giới, chính là thiên tài xếp hạng top 5.

Top 5, đều có người không trèo lên được bậc thứ 26, phía sau căn bản không cần phải nghĩ.

- Lúc này mới bậc thứ 26 đấy! Phía sau sẽ càng ngày càng khó! Chỉ sợ đến mấy bậc cuối cùng, độ khó sẽ còn tăng vọt một tầng!

- Lúc trước Tiêu Đạo Tử tiền bối từng nói, chúc cho đám người dự thi lên đỉnh. Nhưng là hy vọng lên đỉnh lại vô hạn xa vời. Ta nguyên bản còn tưởng là lời phóng đại, hiện tại xem ra chỉ sợ thật sự không ai có thể lên đỉnh!

Ở trên khán đài, có người nghĩ tới lời nói của Tiêu Đạo Tử lúc trước.

- Vô hạn xa vời, U Vô Tận cũng không được sao?
Có võ giả của Ma Thủy đại thế giới nói, theo như bọn họ thấy, U Vô Tận quả thật mạnh mẽ.

- U Vô Tận? Hắc hắc... các ngươi biết cái gì, U Vô Tận, bậc thứ 32 đều không lên được!

Trong đám người đột nhiên có một thanh âm vang lên, lên tiếng chính là một lão nhân tóc bạc. Lời của lão lập tức khiến cho một đám người giận trừng mắt nhìn. Lão già này là ai!

- Một đám tiểu bối vô tri! Các ngươi cho rằng Phong Thần Đài là cái gì? Còn lên đỉnh! Tiêu Đạo Tử tiền bối nói, hy vọng lên đỉnh xa vời, chỉ là cách nói khách khí, kỳ thật căn bản là không có người lên đỉnh! Phong Thần Đài đã không phải lần đầu tiên dùng cho Thần Vực đệ nhất hội võ rồi.

Lão nhân vừa nói vậy, chúng tuấn kiệt trẻ tuổi ở đây lập tức bị khơi dậy hứng thú:
- Không phải lần đầu tiên dùng cho Thần Vực đệ nhất hội võ? Từng dùng lúc nào?

Mọi người lập tức muốn biết, đệ nhất hội võ trước kia, tình huống biểu hiện của thiên tài trên Phong Thần Đài đến tột cùng như thế nào.

- Phong Thần Đài 10 vạn năm trước liền từng dùng một lần, cũng là dùng ở vòng bán kết liên hợp mấy trăm đại thế giới. Lão phu biết, đừng nói là lên đỉnh 33 tầng, cho dù là 32 tầng cũng không có người đi lên! Lúc ấy quy tắc so tài chính là, khi tất cả võ giả đều bị Phong Thần Đài văng ra ngoài, so tài chấm dứt. Nói cách khác, Phong Thần Đài này căn bản là không thể trèo lên đỉnh!

- Thì ra là như vậy.

- Ngay cả tầng 32 đều không đến, độ khó quá biến thái chứ hả.

Mọi người nhao nhao tỉnh ngộ. Nếu như vậy, trèo lên Phong Thần Đài căn bản chính là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Lúc này trên Phong Thần Đài, Tiêu Đạo Tử lăng không ngồi xếp bằng trong hư không, nhắm mắt dưỡng thần.

Hết thảy trên Phong Thần Đài, người xem nghị luận dường như đều không thể ảnh hưởng đến hắn.

- Thiên tài lần này tốt hơn ta nghĩ rất nhiều... Thẳng đến bậc thứ 26, trong tập đoàn thứ nhất mới có người bởi vì không chịu nổi uy áp bị đào thải. Có lẽ có người có thể lên bậc thứ 32.

Tiêu Đạo Tử thì thào tự nói. Hết thảy phát sinh trên Phong Thần Đài đều dưới cảm giác của hắn.

Từ người dự thi thứ nhất ở vào tập đoàn thứ nhất bởi vì không chịu nổi uy áp của Phong Thần Đài mà ngã xuống, thời gian 30’ ngắn ngủi, lại có mười mấy người từ bậc thứ 26 Phong Thần Đài rơi xuống!

Võ giả cuối cùng trèo lên bậc thứ 26 tổng cộng chỉ có 478 người.

Điều chỉnh một hai canh giờ, phía sau lục tục trèo lên mười mấy võ giả, trong đó bao gồm Xích Như Ngọc. Những người này vốn thực lực rất mạnh, chỉ là vận khí không tốt gặp phải người càng mạnh, cho nên mới thua.

Sau khi Xích Như Ngọc đi lên bậc thứ 26, một lời không nói, tìm một góc không có người ngồi xuống, trốn khỏi Lâm Minh thật xa.


Sau mười mấy võ giả này, cũng không có người có thể lên bậc thứ 26 nữa.

Nhan Nguyệt Nhi, Long Nhất của 4 gia tộc Thần thú cũng bị đào thải, tuy rằng còn có một số người ở tầng hơn 20 đau khổ giãy giụa, nhưng là bọn họ đã không có khả năng vào vòng sau nữa.

Nói cách khác, 300 người có thể tiến vào chung kết sinh ra ngay trong 490 người này. Trên cơ bản, thắng trận này liền có khả năng tương đương thăng cấp!

Mà một khi thua, chẳng những phải rơi xuống một bậc, hơn nữa rơi về bậc thứ 25 còn phải đánh thêm một trận mới có thể trở lại bậc thứ 26. Sau đó chờ đợi võ giả bậc thứ 27 bị đào thải xuống dưới, quyết đấu. Đây sẽ là một trận khổ chiến.

Chiến đấu sắp bắt đầu, rất nhiều người dự thi đều sắc mặt ngưng trọng. Đây là một trận chiến trực tiếp liên quan đến tương lai bọn họ.

- Ta chọn... Ngươi, làm đối thủ của ta.

Lâm Minh đi tới trước mặt một võ giả, người này chính là bằng hữu của Võ Quy Vân, kiếm khách tóc xanh lúc trước xúi giục Võ Quy Vân khiêu chiến Lâm Minh.

Sau khi nhận khiêu chiến của Lâm Minh, biểu tình của kiếm khách tóc xanh này cực kỳ đặc sắc.

Mà Võ Quy Vân ở bên cạnh ngây một lát, lập tức trong lòng tràn đầy tâm tình cười trên nỗi đau người khác. Hiển nhiên hắn và “bằng hữu” này cũng chỉ là thân thiện mặt ngoài mà thôi.

- Xứng đáng!
Võ Quy Vân nói trong lòng:
- Bình thường diễu võ dương oai, lần này xem ngươi còn thế nào kiêu ngạo. Ngoan ngoãn húc phải đinh một lần đi! Nếu ngươi có thể thắng, sau này ta đi lùi!

Kiếm khách tóc xanh sắc mặt âm trầm, hắn rất hoài nghi Lâm Minh lúc trước phát hiện ra hắn và Võ Quy Vân nghị luận, nếu không làm sao khéo như vậy.

- Họa là từ miệng mà ra, ta thật là lắm miệng!
Kiếm khách tóc xanh hiện tại hối hận ruột đều xanh, hắn rất hoài nghi Võ Quy Vân từng chịu thiệt dưới tay Lâm Minh. Nếu là như thế, hắn sẽ không hề có khả năng thắng lợi, bởi vì thực lực của hắn thậm chí mơ hồ không bằng Võ Quy Vân.

- Quy Vân huynh, ngươi nói cho ta biết, lúc trước có phải ngươi đã từng giao thủ với Lâm Minh hay không?
Kiếm khách tóc xanh dùng chân nguyên truyền âm hỏi, hắn rất hối hận lúc trước không đều tra rõ tình báo của Lâm Minh, nguyên nhân chủ yếu là xếp hạng của Lâm Minh ở dự tuyển cũng không cao, hắn không chú ý. Nếu không hỏi người dự thi của Chân Võ đại thế giới một chút, không khó biết được Võ Quy Vân rốt cuộc có phải thua bởi Lâm Minh hay không.

Nếu thật sự thua, hắn liền không cần do dự, trực tiếp nhận thua, bảo tồn thể lực.

Võ Quy Vân cười nhạt đối với câu hỏi của kiếm khách tóc xanh, hắn áp chế tâm tư cười trên nỗi đau người khác, hỏi ngược lại:
- Chu Hùng. Lúc trước ngươi không phải còn cổ động ta đi khiêu chiến Lâm Minh sao? Ta cùng thực lực của ngươi cũng xấp xỉ, làm sao hiện tại Lâm Minh tìm tới ngươi, ngươi định trực tiếp nhận thua?

Nghe thấy Võ Quy Vân nói, sắc mặt kiếm khách tóc xanh trở nên khó coi, Võ Quy Vân căn bản chính là rõ ràng không muốn nói.

Bất kể giữa Võ Quy Vân và Lâm Minh rốt cuộc đã xảy ra cái gì, trực tiếp nhận thua hắn đều có chút không cam lòng. Hắn cũng là một cao thủ xếp hạng số một số hai trong thế giới thứ hai!

Hơn nữa, cho dù bại bởi Lâm Minh hắn cũng vẫn có nắm chăc vào vòng sau.

- Ngươi không nói thì thôi, ngươi thật cho là ta không dám chiến!
Kiếm khách tóc xanh hừ lạnh một tiếng, chuyển hướng Lâm Minh.

Cắn chặt răng, hắn nói:
- Người khác sợ ngươi, ta lại không sợ! Ngươi cho rằng ta là nắm mì? Muốn bóp là bóp? Ta sẽ làm ngươi hối hận, lựa chọn ngươi đã làm ra!

Kiếm khách tóc xanh đột nhiên rút trường kiếm, kiếm chỉ Lâm Minh. Ở chỗ ngồi tông môn của hắn lập tức bộc phát ra tiếng hô như thủy triều.

- Chu sư huynh cố lên!


- Tất thắng!

- Tất thắng!

- Chu sư huynh kiếm bình thiên hạ!

Kiếm khách tóc xanh hiển nhiên cũng ra từ một Thánh địa Giới Vương giới lớn, số lượng đoàn thân hữu rất nhiều, chừng mấy ngàn người, thanh thế to lớn. Bình thường Thánh địa đỉnh cao như Phượng tộc thượng cổ, căn bản không được chia nhiều vé vào cửa như vậy.

Kiếm khách tóc xanh như gặp đại địch, đi ra từng bước, kiếm thế toàn thân phát ra bừa bãi, hình thành lĩnh vực kiếm.

Tiếng khí rít sắc bén, cắt không khí, loại lĩnh vực kiếm này hoàn toàn là kiếm thế của võ giả tạo thành, căn bản không cần tiêu hao bất kỳ chân nguyên, kiếm thế tự nhiên mà hình thành kiếm khí công kích. Võ giả tu vi không đủ, chỉ cần lọt vào lĩnh vực kiếm, sẽ bị loạn kiếm miểu sát. Người thực lực mạnh cũng sẽ bị ảnh hưởng, mà không thể không phân tâm phòng ngự.

- Là kiếm vực. Chu sư huynh vừa lên liền thi triển kiếm vực rồi!

- Chu sư huynh nghiêm túc rồi, đây nhất định là một trận long tranh hổ đấu!
Lâm Minh kia quả thật lợi hại, nhưng ta càng coi trọng Chu sư huynh!

Người nhà mình biết chuyện nhà mình. Những đệ tử hạch tâm thiên phú kém một chút này rất khó nhận rõ thực lực của thiên tài tuyệt đỉnh rốt cuộc ai mạnh ai yếu. Bọn họ cũng căn bản không biết thực lực cực hạn của Chu Hùng ở chỗ nào, chỉ biết Chu sư huynh bọn họ phi thường lợi hại mà thôi.

Ngay khi những đệ tử này nhìn thấy kiếm vực kích động không hiểu, chỉ nghe một tiếng nổ vang, một luồng thương mang vô cùng thô to bắn thẳng bầu trời, kiếm vực trực tiếp bị xé rách!

Tiếng hoan hô của bọn họ lập tức tắc tịt hơn phân nửa.

Kiếm vực không ngờ cứ như vậy bị phá?

Đoàn thân hữu của Chu Hùng trên khán đài còn chưa kịp phản ứng, đúng vào lúc này Lâm Minh đã tay cầm Phượng Huyết Thương vọt vào kiếm vực, thương mang của hắn bao phủ toàn thân. Lượng lớn kiếm khí bị xé rách.

Trường thương quét ngang, kiếm khách tóc xanh hét lớn một tiếng, kiếm quang bừa bãi trút xuống, dường như ngân hà đổ xuống, thanh thế to lớn.

Kiếm khách tóc xanh này là cao thủ mấy thứ hạng đầu của đại thế giới, cũng là có chút bản lĩnh.

Ầm Ầm Ầm!!!

Va chạm cuồng mãnh, Lâm Minh và kiếm khách tóc xanh trong nháy mắt giao thủ bảy tám hiệp, tuy rằng kịch liệt nhưng kỳ thật Lâm Minh vững vàng chiếm thế thượng phong. Mỗi một luồng thương mang của hắn đều có thể đánh nát ba bốn luồng kiếm quang của kiếm khách tóc xanh.

- Hội tâm nhất kiếm!

Vào lúc bị thương mang của Lâm Minh áp chế đến cực hạn, kiếm khách tóc xanh kiếm đi mũi lệch, đột nhiên đâm ra một kiếm. Kiếm quang ngưng tụ thành một sợi dây nhỏ, đâm thẳng ngực Lâm Minh.

Loại kiếm quang nén ép cao độ này, chẳng những vô cùng sắc bén hơn nữa tốc độ cực nhanh, khó lòng phòng bị. Nếu là thực lực không đủ, thật sự có khả năng trúng chiêu từ đó bại trận.

Nhưng mà kiếm quang của kiếm khách tóc xanh sắc bén, thương mang của Lâm Minh càng thêm cuồng mãnh. Hắn mở Bát Môn Độn Giáp và Tà Thần lực, đột nhiên một thương đánh ra.

Chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, Hội tâm nhất kiếm của kiếm khách tóc xanh vỡ nát, một thương của Lâm Minh như Thái Sơn áp đỉnh đập thẳng xuống.

Ầm Ầm!!!

Phượng Huyết Thương đập thật mạnh lên Phong Thần Đài!

Đây cũng chính là Thiên Tôn Linh bảo, nếu như là núi sông mặt đất, một thương này có có thể đập núi sông sụp đổ, mặt đất lún sâu.

Kiếm khách tóc xanh bị sóng xung kích cuồng mãnh thổi bay ra.

Thân thể hắn còn chưa ổn định, đột nhiên trong lòng cả kinh, dịch ngang thật nhanh.

Nhưng mà đã muộn, một sợi thương mang sạt qua vai phải hắn, quẹt vỡ chân nguyên hộ thể, mang theo một chùm mưa máu!

- Còn đánh sao?

Lâm Minh nhìn về phía kiếm khách tóc xanh.

- Ngươi độc!
Kiếm khách tóc xanh nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, từ trong kẽ răng rặn ra mấy từ:
- Ta... nhận thua!

- Đa tạ
Lâm Minh thu hồi Phượng Huyết Thương!