Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1239: Con gái Xích Chiến Vân

Khi Lâm Minh bắt đầu trèo lên bậc thứ 23, Long Nhất của Long tộc thượng cổ lại bại!

Đánh bại Long Nhất là một thanh niên vóc dáng nhỏ tướng mạo xấu xí, thoạt nhìn thật sự không có gì đặc biệt. Nhưng Long Nhất ở trước mặt hắn lại thua rất thảm.

Chỉ có thể nói, cao thủ vòng bán kết thật sự quá nhiều.

Long Nhất bị đánh về bậc thứ 21, kết quả ngược lại rơi ở phía sau Nhan Nguyệt Nhi.

- Long Nhất của Long tộc thua!

Ở bên cạnh Hỏa Liệt Thạch, Phượng tiên tử nói.

- Ừ... Nhìn thấy rồi.
Hỏa Liệt Thạch gật gật đầu, lơ đãng quay đầu nhìn một cái, vừa khéo nhìn thấy Tiếu Diện Long phụ trách dẫn đội của Long tộc thượng cổ.

Tiếu Diện Long lúc này, một chút cũng không cười nổi.

Mà Hỏa Liệt Thạch cũng không có ý tứ cười trên nỗi đau người khác, càng không bởi vì Lâm Minh thắng lợi mà đắc ý vênh váo. Bởi vì mức độ kịch liệt của vòng bán kết này, hơn xa không phải dự tuyển có thể so sánh. Càng về sau càng kịch liệt, Hỏa Liệt Thạch cũng không thoải mái nổi.

Cảm nhận được ánh mắt của Hỏa Liệt Thạch, Tiếu Diện Long cũng nhìn lại, nói:
- Hắc hắc. Lão Hỏa, xem ra 4 gia tộc Thần thú chỉ còn lại duy nhất Lâm Minh của Phượng tộc thượng cổ các ngươi. Long Nhất nhiều nhất cũng chỉ trèo lên khoảng bậc thứ 23, 24, không có khả năng lên cao nữa. Nhan Nguyệt Nhi của các ngươi cũng xấp xỉ. Long Nhị, Long Tam, Tiêu Bình cùng với đệ tử của Kỳ Lân tộc, Đại Bằng tộc càng kém. Bọn họ không ai có thể vào vòng sau.

Bán kết vào vòng sau nghĩa là tiến vào top 1 vạn Thần Vực. Điều này đối với đám người Long Nhất và Nhan Nguyệt Nhi mà nói quả thật hơi khó khăn.

- Lâm Minh có thể vào chung kết!
Hỏa Liệt Thạch khẳng định nói.

- Ha ha, chỉ mong vậy, tuy rằng trong lòng ta hơi chua. Nhưng vẫn là hy vọng 4 gia tộc Thần thú không cần cạo trọc mới tốt.

4 gia tộc Thần thú tuy rằng ngày thường tranh đua lẫn nhau, thậm chí ngáng chân nhau, nhưng khi đối mặt kẻ thù bên ngoài, bọn họ vẫn một mạch tương liên, bảo hộ ích lợi của 4 gia tộc Thần thú.

Cho nên bất kể một gia tộc nào, có thể ra một người mạnh ra hồn đều là một việc vui. Đương nhiên, ra ở trong tộc mình là tốt nhất.

Hỏa Liệt Thạch không nói thêm gì, hắn nhìn về phía Lâm Minh trên Phong Thần Đài. Vênh vang xưa nay toàn bộ thu liễm, sắc mặt cũng hơi hơi ngưng trọng.

Vòng bán kết, một bước sống, một bước chết!

Bởi vì những cao thủ trên sân đấu, thực lực chênh lệch rất lớn. Trận này ngươi dễ dàng đánh bại người khác. Trận sau khả năng là ngươi bị người khác đánh bại dễ dàng!

Cho nên mỗi một lần chiến đấu đều không thoải mái.

Mà lúc này, càng ngày càng nhiều võ giả lên bậc thứ 23 Phong Thần Đài.

Cũng giống tình huống lúc trước, võ giả lên bậc thứ 23 trước đang chờ đợi người lên sau.


Võ giả có thể trước tiên lên bậc thứ 23 có ưu thế rất lớn.

Trên Phong Thần Đài, bọn họ có thể ngồi xuống điều tức, luyện hóa tạp chất trong đan dược khôi phục, làm cho chính mình ở vào trạng thái chiến đấu càng tốt.

Bậc thứ 23 rất nhanh tụ tập 3000 người.

Lần này, không còn là U Vô Tận khơi dậy chém giết tập thể, mà là ai chọn xong đối thủ, chiến đấu có thể bắt đầu.

Lúc này, có người chậm rãi đi hướng Lâm Minh.

Đây là một nữ nhân cao gầy dáng người nóng bỏng, bước chân tuyệt đẹp, cao nhã như mèo.

Nàng có một mái tóc dài màu đỏ bắt mắt, da toàn thân cũng không phải trắng nõn như ngọc mà thiên hướng màu tiểu mạch khỏe mạnh khêu gợi. Thân trên mặc áo da bó sát, da không biết từ loại hung thú nào, trên da khắc hoa văn thiên nhiên xinh đẹp. Tuy rằng hung thú đã tử vong nhưng là trong những hoa văn này vẫn tỏa ra dao động pháp tắc mờ nhạt, cũng biểu thị cấp bậc của hung thú này rất cao.

Áo da bó sát rất ngắn, lộ ra vùng bụng bằng phẳng và cái rốn khêu gợi của nàng, cũng làm nổi bật hai ngọn núi cao ngất.

Thân dưới nàng này mặc váy da ngắn nhỏ, cùng một tài liệu với áo thân trên, càng làm nổi bật đôi chân dài và bờ mông căng tròn.

Vũ khí của nàng là một thanh loan đao tròn, độ dài thân đao không quá một xích, lưỡi đao hàn quang um tùm, độ cong duyên dáng khoa trương và dữ tợn của tử vong hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ.

Nữ nhân mỉm cười nhìn về phía Lâm Minh, lộ ra loan đao trong tay.

- Nữ nhân này...
Lâm Minh nhướng mày, nàng này mang đến cho người ta cảm giác giống như là một con báo cái hoang dã mạnh mẽ, xinh đẹp lại tràn ngập lực bộc phát ra tính nguy hiểm.

Nữ nhân này lợi hại hơn nhiều so với võ giả cây sậy lúc trước.

Trên khán đài, võ giả của Phượng tộc thượng cổ đều chú ý tới một màn này.

- Nàng kia... cho ta cảm giác hơi quen thuộc.
Ở bên cạnh Hỏa Liệt Thạch, Liêm Trinh Cung chủ nhíu mày nói.

Hỏa Liệt Thạch sửng sốt một hồi, cười khổ nói:
- Nếu ta không đoán sai, nàng là con gái của Xíc Long sứ Xích Chiến Vân của Xích Quang Đại Thánh địa, mẫu thân của nàng không có gì bất ngờ xảy ra chính là con gái của tộc trưởng tiền nhiệm Phượng tộc thượng cổ chúng ta, tiểu công chúa có được huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ. Năm đó, không biết bao nhiêu đệ tử trong tộc coi tiểu công chúa là tình nhân trong mộng, kết quả cuối cùng nàng gả cho Xích Chiến Vân.

Hỏa Liệt Thạch nói tới đây, thở dài một hơi. Hắn cũng từng là người theo đuổi của tiểu công chúa.

Kỳ thật Phượng tộc thượng cổ đem tiểu công chúa gả cho Xích Chiến Vân, tuy rằng là quan hệ thông gia chính trị rõ ràng, nhưng cũng không phải là ủy khuất tiểu công chúa. Xích Chiến Vân xem như là nhân kiệt, hơn nữa bởi vì xuất thân, mỹ mạo và nguyên âm máu Phượng của tiểu công chúa, Xích Chiến Vân cũng sẽ không lạnh nhạt nàng.

Tuy nhiên Hỏa Liệt Thạch vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện này. Theo hắn thấy, dùng phương thức thông gia để đổi lấy ích lợi, đó là bi ai của một tông môn.

- Như vậy, không trách được. Nàng và mẫu thân nàng thật sự khá giống nhau, chỉ là màu da và tóc bất đồng. Màu da và tóc này hẳn là di truyền từ phụ thân nàng!
Liêm Trinh gật đầu nói, cũng vẻ mặt phức tạp. Không nghĩ tới, có một ngày như vậy, Lâm Minh và con gái của tiểu công chúa Phượng tộc thượng cổ trở thành đối thủ, chém giết lẫn nhau!

- Không riêng màu da giống phụ thân nàng, tính cách hẳn là cũng giống. Ở trên người nàng, không tìm thấy loại dịu dàng và hiền thục của tiểu công chúa.


Xích Chiến Vân năm đó chính là da thịt màu đồng cổ, mái tóc dài màu đỏ, tính cách vênh vang.

Hiện giờ con gái của hắn cũng là như thế.

- Ngươi gọi Lâm Minh đúng không? Ta biết ngươi!
Nữ nhân tóc đỏ mở miệng, nàng rồi lại biết Lâm Minh.

- Ngươi là.. ?
Lâm Minh hơi bất ngờ. Hắn lại không giống U Vô Tận, trực tiếp vọt vào top 20 Phong Thần Bảng, người của toàn bộ Thần Vực đều biết. Mà khi vòng dự tuyển chấm dứt, xếp hạng Phong Thần Bảng của hắn đều gần đến 1 vạn, hẳn là còn chưa tới loại trình trạng bị người chú ý mới đúng.

- Cha ta là Xích Chiến Vân. Ta nghe phụ thân từng nói, ngươi đánh bại ảo giác tinh thần thể năm đó phụ thân để lại trong Huyễn Thần Trận Phượng tộc thượng cổ. Có phải hay không?

Lâm Minh ngây ra một lúc, dĩ nhiên là con gái của Xích Chiến Vân, quá hí kịch. Mình đánh bại Xích Chiến Vân, con gái của hắn ta lại xuất hiện!

Như vậy nghe ra, nữ nhân này là cố ý tìm tới mình?

Hắn tỉ mỉ đánh giá nữ nhân trước mắt lại một lần, ở trên người đối phương hắn tìm được một tia hơi thở thuộc loại Phượng tộc thượng cổ. Không hề nghi ngờ, trên người đối phương có huyết mạch Cổ Phượng, tuy nhiên mật độ huyết mạch của nàng loãng hơn nhiều so với Nhan Nguyệt Nhi. Đây chính là khuyết điểm của cấy ghép huyết mạch Cổ Phượng, chỉ cần sinh nở đời sau, huyết mạch sẽ chậm rãi nhạt dần, cuối cùng cho đến biến mất.

- Mẫu thân của ngươi là tiểu công chúa của Phượng tộc thượng cổ.
Lâm Minh lúc trước ở Hỏa Linh tinh tự nhiên cũng nghe nói qua đoạn lời đồn này.

- Không sai, tuy nhiên mẫu thân ta là một nữ nhân yếu đuối, may mắn ta không giống nàng.

Nữ nhân tóc đỏ nói vậy, một tay vuốt lưỡi của loan đao. Đồng thời vươn đầu lưỡi liếm trên lưỡi đao một cái, cảnh tượng cực kỳ dã tính, gợi cảm.

Lâm Minh nhướng mày. Những lời này của nàng ta, hắn rất không muốn nghe. Dường như nàng xem thường mẫu thân của chính mình:
- Ngươi ta cũng xem như từ cùng một nguồn, ngươi định cùng ta là địch?

Theo Lâm Minh, nữ nhân tóc đỏ đến khiêu chiến, tự nhiên là có long tin có thể thắng. Mục tiêu của nàng chính là muốn giẫm hắn, tiếp tục trèo lên bậc thứ 24. Hai thiên tài vốn là ra cùng một nhánh, lại giẫm đối phương thăng cấp, không khỏi không nể tình.

Nữ nhân tóc đỏ khẽ cười:
- Từ cùng một nguồn? Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta thuộc về Xích Quang Đại Thánh địa, xuất thân thế lực Giới Vương giới lớn, mà ngươi là của Phượng tộc thượng cổ, chỉ là Thánh địa bình thường, ở đâu ra cách nói cùng nguồn?

- Ta chiến ngươi không phải bởi vì để mắt ngươi, chỉ là bởi vì nghe nói ngươi ở trong Huyễn Thần Trận đánh bại hư ảnh tinh thần thể phụ thân để lại khi còn trẻ. Tuy rằng nói hư ảnh tinh thần thể kia căn bản không thể đại biểu thực lực chân chính của phụ thân khi còn trẻ, nhưng chuyện này vẫn khiến ta rất không thoải mái. Ngươi chỉ là võ giả bình dân, phụ thân làm sao có thể bại bởi ngươi? Cho nên, ta muốn đánh bại ngươi.

Nữ nhân tóc đỏ nói với lẽ đương nhiên, trong lời nói mang theo một luồng ngạo khí mơ hồ. Đó là cảm giác trời sinh cao hơn người một bậc. Trên thực tế, đối với một số người của Thánh địa Giới Vương giới lớn mà nói, bọn họ quả thật khinh thường Thánh địa bình thường. Nhất là loại người như Lâm Minh, ở trong Thánh địa bình thường đều là rễ cỏ, lại càng là rễ cỏ trong rễ cỏ.

- Thì ra là thế.
Lâm Minh cảm thấy buồn cười.

- Ngươi còn cười ra được. Thật thú vị, xem ra ngươi không ý thức được tình cảnh của ngươi! Ngươi rất nhanh sẽ không cười nổi nữa, trước khi chiến đấu bắt đầu, ta muốn khuyên ngươi một câu. Thiên phú của ta là một người xuất sắc nhất trong gần trăm con của phụ thân, so với phụ thân thời niên thiếu còn mạnh hơn. Cuối cùng, nói cho ngươi tên của ta, nhớ kỹ ta gọi Xích Như Ngọc.

Xích Như Ngọc có thể cùng Lâm Minh gặp nhau trong Thần Vực đệ nhất hội võ, nói khéo cũng không khéo. Loại thế lực đỉnh cao như Xích Quang Đại Thánh địa, tự nhiên không có khả năng làm cho đệ tử xuất chúng của bọn họ bỏ qua đệ nhất hội võ. Như Xích Như Ngọc vốn là quá tuổi tham gia đệ nhất hội võ, nhưng là nàng mấy trăm năm trước tiến vào kết giới thời gian, điều chỉnh tốc độ thời gian trôi. Thời gian mấy trăm năm, nàng ở trong kết giới chỉ qua mấy năm mà thôi.

- Nếu đã như vậy, ta liền thay mẫu thân ngươi quản giáo ngươi một lần!
Lâm Minh rút Phượng Huyết Thương, nắm đối với nữ nhân năm đó đi xa tới Xích Quang Đại Thánh địa quan hệ thông gia, luôn ôm một tia đồng tình. Mà hiện tại, con gái của nàng lại ra vẻ lấy Xích Quang Đại Thánh địa là vinh dự, Phượng tộc thượng cổ là sỉ nhục, khiến hắn rất không thoải mái.

- Quản giáo ta? Hắc! Ngươi muốn chết!

Xích Như Ngọc mắt lộ sát khí, mà ở trên khán đài một nam trung niên thân hình cao lớn tóc đỏ đang nhìn trận chiến này.

Hắn chính là Xích Chiến Vân.

- Ngọc nhi, thật đúng là khiến ta đau đầu. Nàng loại tính cách này sớm muộn sẽ chịu thiệt... Ta sớm đã báo cho nàng, Lâm Minh kia không đơn giản, kết quả chiến đấu ta đều nói không chính xác, tỉ lệ thắng có thể còn không đến năm phần. Nàng lại vẫn tự tin tràn đầy như vậy, ôi...

Lâm Minh hiện tại không biết mạnh mẽ hơn so với năm xưa xông Huyễn Thần Trận bao nhiêu lần.

Tuy nhiên đối thủ của hắn cũng mạnh mẽ. Xích Chiến Vân ở Huyễn Thần Trận năm đó chỉ là Mệnh Vẫn tầng tám, mà Xích Như Ngọc hiện tại lại là Thần Hải hậu kỳ. Đây cũng là vốn liếng tự tin của Xích Như Ngọc. Đối với thiên tài như nàng mà nói, Thần Hải hậu kỳ nếu đánh không lại Thần Hải sơ kỳ, vậy thật sự là vô cùng nhục nhã!