Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1226: Lâm minh, long nha

Lâm Minh rất nhanh đảo qua ngọc giản một lần, ở trong đó nhìn thấy một thế lực nghi là Thiên Minh Tử thành lập – Thiên Minh Thánh địa.

- Mộ cô nương nói chính là... Thiên Minh Thánh địa?

- Không sai! Chính là Thiên Minh Thánh địa. Thiên Minh Tử vốn họ U, thế lực hắn nguyên bản thành lập cũng gọi U Minh Thánh địa, sau lại đổi thành Thiên Minh. U Vô Tận này là truyền nhân của Thiên Minh Tử!
Mộ Thiên Tuyết lạnh giọng nói.

Thù diệt tộc diệt môn, lại khiến Mộ Thiên Tuyết mất thân thể, linh hồn ngủ say năm vạn năm; người thân ly tán, người đi theo chết vô số kể. Thù hận như thế không đội trời chung!

Mộ Thiên Tuyết hận không thể đem Thiên Minh Tử bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro.

- Ta biết rồi.
Lâm Minh đảo qua xếp hạng của U Vô Tận, xếp hạng 18 Phong Thần Bảng!

Xếp hạng 18 toàn bộ Thần Vực, đây là một thành tích hết sức khoa trương!

- Lần này bán kết, ngươi tất nhiên phải đánh bại hắn. Nếu chúng ta ngay cả truyền nhân của Thiên Minh Tử đều không thể đánh bại, càng đừng mơ đi đánh bại Thiên Minh Tử nữa!

Mộ Thiên Tuyết nói như thế. Nếu là Thiên Minh Tử thời niên thiếu tới tham gia Thần Vực đệ nhất hội võ sợ là cũng không kém chút nào so với truyền nhân Thiên Tôn.

- Ta sẽ!
Lâm Minh gật gật đầu.

Đúng lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu Lâm Minh đột nhiên trở nên méo mó, hình thành từng vòng gợn sóng không gian. Kế tiếp, một cái Linh hạm thật lớn từ trong gợn sóngkg bay ra, che phủ bóng râm màu xám.

Chiếc Linh hạm này, thân hạm dài tới mấy chục dặm, rộng hơn chục dặm. Cả Linh hạm tản ra dao động năng lượng mạnh mẽ, đây hiển nhiên là một món Linh khí.

Linh hạm dừng ổn, một người trung niên mặc áo trắng từ trong Linh hạm bay ra, lăng không đứng giữa không trung.

Người này thân cao ~3m, hắn đứng ở không trung, sau lưng hình thành một vòng sáng mơ hồ, nhất cử nhất động đều dẫn động pháp tắc dao động.

- Người nọ là...

Lâm Minh ngẩng đầu, tất cả người dự thi thông qua dự tuyển cũng đều nhìn về phía người này.

- Chư vị!

Người áo trắng lên tiếng, thanh âm của hắn vang dội, dễ dàng truyền khắp phạm vi mấy ngàn dặm, mỗi người đều nghe rõ rành rành.

- Tại hạ đệ tử thứ 76 của Hạo Vũ Thiên Cung, phụng lệnh đại sư huynh tiến đến tiếp dẫn chư vị tiến về Mục Nguyệt tinh, cũng chính là địa điểm vòng bán kết lần này. Thời gian đi đường sẽ liên tục ba tháng, chư vị có thể chuẩn bị sẵn sàng, rồi sau đó theo ta xuất phát.

Sau một phen lời của người áo trắng, mọi người ở đây đều âm thầm giật mình.

Trong một thế lực cấp Thiên Tôn, đệ tử vô số, nhưng là nếu như trong đó đệ tử có số xếp hạng như vậy sẽ chỉ là đệ tử thân truyền của Thiên Tôn.

Trong sinh mệnh dài dòng đạt tới gần trăm triệu năm của Thiên Tôn, đệ tử thân truyền bọn họ thu cũng chính là mấy trăm người mà thôi, chia đều mấy triệu năm mới thu một đệ tử.

Trong số những người này, người nổi bật có thể thành tựu nửa bước Thiên Tôn, còn lại cũng là Giới Vương giới lớn, hoặc là Giới Vương bình thường.


Đương nhiên, trong đó ngẫu nhiên cũng sẽ có yêu nghiệt đỉnh cao, trở thành một Thiên Tôn. Trong lịch sử từng xuất hiện thế lực cấp Thiên Tôn có hai Thiên Tôn, lực ảnh hưởng của loại thế lực này đã đạt tới trình độ khủng bố!

Người áo trắng trước mắt này chính là một người mạnh Giới Vương bình thường!

- Tiếp dẫn chúng ta, rồi lại vận dụng một Giới Vương?

Lâm Minh hơi ngạc nhiên, vậy thật sự quá mức long trọng. 30 khu thi đấu bán kết liền vận dụng 30 Giới Vương.

Mộ Thiên Tuyết ở trong tinh thần chi hải của Lâm Minh nói:
- Người này chỉ là một tia hóa thân mà thôi. Người mạnh đỉnh cấp, ý niệm khẽ động hình thành vạn ngàn hóa thân, có thể làm chuyện bất đồng.

- Thì ra là thế.
Lâm Minh trong lòng tán thưởng. Hóa thân người áo trắng này thật sự quá mức giống thật, căn bản không có gì khác so với người thật.

Lâm Minh cũng không có gì cần thu thập, trực tiếp bay hướng linh hạm.

Không ít người cùng với Lâm Minh, đều tiến vào linh hạm. Vừa vào trong, dường như đi tới một vùng thế giới khác.

Trong linh hạm có vùng trời khác, nơi này có thể nhìn thấy thảo nguyên, rừng rậm xanh um tươi tốt. Trong đó chim hót hương hoa, bừng bừng sức sống.

Mấy chục nữ đệ tử xinh đẹp đã ở trong linh hạm chờ đợi, phụ trách dẫn dắt phần đông người dự thi tiến vào trong phòng của mình.

Mỗi người đều có một nơi nghỉ ngơi riêng, không gian bên trong hết sức rộng rãi.

Khi Lâm Minh đi tới nơi nghỉ ngơi, cảm giác nơi này chính là một động phủ hoàn thiện.

Trong đó có tĩnh thất bế quan tu luyện, có thao trường thí nghiệm chiêu thức, có nơi luyện đan, luyện khí. Thậm chí còn có một vườn thuốc xanh um tươi tốt, trong đó dược liệu có thể tùy ý lấy dùng.

- Chỉ riêng nguyên khí trời đất trong nơi nghỉ ngơi của linh hạm này là có thể sánh bằng nơi tu luyện tốt nhất của thế lực cấp Thánh địa bình thường rồi. So với nơi tu luyện chữ Thiên của Phòng đấu giá đế đô cũng không kém bao nhiêu.

Lâm Minh chậc chậc tán thưởng. Đây còn chỉ là một chiếc linh hạm, tác dụng chủ yếu là dùng để đi đường. Nếu là ở trong Hạo Vũ Thiên Cung, nơi chuyên môn dùng để tu luyện, như vậy điều kiện tu luyện có thể nghĩ mà biết. Đây chính là nội tình của thế lực cấp Thiên Tôn.

Mộ Thiên Tuyết nói:
- Bản thân linh hạm này chính là Linh khí thượng phẩm, có pháp trận chuyên môn dùng để hội tụ nguyên khí trời đất. Giá trị của cả linh hạm so với Tiêu Dao Cung của Tiêu Dao Đảo cũng xấp xỉ.

Một chiếc linh hạm dùng để đưa đón đệ tử, giá trị liền sánh bằng Tiêu Dao Cung dùng để trấn áp số mệnh của Tiêu Dao Đảo. Chênh lệch của thế lực Thiên Tôn và tông môn bát phẩm có thể thấy rõ ràng.

- Lâm thiếu hiệp, nếu ngài muốn ăn cái gì, chỉ cần viết trên ngọc giản, để vào trong truyền tống trận, đồ ăn sẽ được đưa tới.

Nữ đệ tử tiếp đãi Lâm Minh, một tay chỉ vào một cái bàn, cung kính nói.

Lâm Minh nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên bàn kia có bày 10 cái ngọc giản, tùy tiện cầm lấy một cái ngọc giản nhìn. Trong ngọc giản này khắc mấy trăm loại đồ ăn uống, 10 cái ngọc giản chính là mấy ngàn loại đồ ăn uống.

Trong số này, mỗi một loại đều dùng các loại thiên tài địa bảo, linh chi linh dược chế tạo mà thành, là canh thuốc xứng với tên. Tài liệu dùng trong đó, tuy rằng không đến mức quý báu như xương Rồng, tủy Phượng, nhưng cũng có thể khiến cho Thánh địa cho thiên tài ăn cũng vô cùng đau lòng.

Mà những thứ này chỉ là thức ăn bình thường cung ứng cho người dự thi bán kết mà thôi.

Lâm Minh cầm lấy một ngọc giản trắng, tùy ý chọn một ít thức ăn, sau khi khắc xong để vào trong truyền tống trận. Không đến một nén hương, liền có một hộp đồ ăn được cánh hoa bằng ngọc bao bọc xuất hiện, sau khi mở ra, một mùi hương của thuốc cùng cơm nồng nặc trộn cùng một chỗ ập vào mũi.


- Thật sự là đồ ăn ngon.

Lâm Minh tán thưởng, không khách khí lấy ra dùng. Mà chính vào lúc này đột nhiên tâm niệm khẽ động, dừng đũa chậm rãi đi ra khỏi động phủ, lại thấy ở ngoài động phủ có một thanh niên áo đen đứng đó.

Thanh niên áo đen này dung mạo gầy yếu, đôi mắt sáng ngời đen nhánh, tóc ngắn ngang tai, gọn gàng sạch sẽ. Sắc mặt hắn tái nhợt kỳ lạ, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh dưới làn da. Hai tay của hắn quấn băng vải, trên băng vải dính đầy vết máu, trên tay hắn đeo một cái nhẫn tạo hình rất khác biệt.

Thanh niên này chỉ tùy ý đứng đó liền như một thanh bảo kiếm giấu ở trong vỏ, sắc bén mà nội liễm.

Đồng tử Lâm Minh hơi hơi co rụt lại, trong đầu hắn trong nháy mắt nghĩ đến một cái tên. Toàn bộ Chân Võ đại thế giới cũng chỉ có hắn ta có thể mang đến cho mình cảm giác như vậy.

- Long Nha?

- Lâm Minh?

Hai người gần như đồng thời lên tiếng, rồi sau đó bọn họ đều cười, mắt nhìn nhau, chiến ý hừng hực!

Đây là cảm giác tuyệt thế thiên kiêu một thời đại gặp nhau mới có, khát vọng đánh bại đối phương, rồi lại “tinh tinh tương tích”. (Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau. )

- Đáng tiếc, vòng dự tuyển không thể gặp được ngươi. Ta rất muốn cùng ngươi giao thủ, chỉ là ngươi rất ít ra ngoài săn bắn, vài lần đều bỏ lỡ. Mà vòng đào thải thứ ba bắt đầu ta liền rời khỏi Chân Võ giới!
Long Nha nói.

- Ta cũng như vậy. Ngươi hành tung thần bí, ta luôn là không gặp được ngươi.

Hai người đều là thiên tài đỉnh cao đồng dạng lấy chiến đấu là một bộ phận trọng yếu nhất trong sinh mệnh của mình. Mà kỳ phùng địch thủ, cùng thiên tài đỉnh cao cùng thời đại, cùng tuổi chiến đấu càng có thể khiến cho bọn họ máu nóng sục sôi.

- Trận chiến của chúng ta, sớm muộn sẽ đánh. Ta cảm giác ngươi ở vòng dự tuyển không phát huy ra toàn bộ thực lực. Ngươi sẽ là một đối thủ thú vị.
Long Nha nhìn Lâm Minh nói.

- Như nhau.

Lâm Minh mỉm cười. Đối mặt Long Nha, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được sự mạnh mẽ của đối phương. Loại cảm giác này cũng không phải là căn cứ vào tu vi, cơ sở, pháp tắc... tổng hợp thực lực của đối phương phán đoán, mà là một loại trực giác hoàn toàn. Đso là trực giác Lâm Minh trải qua vô số chiến đấu, chiến thắng vô số thiên tài đỉnh cao cùng lứa tuổi hình thành.

- Ta chờ ngươi!

- Ta cũng vậy!

***

Khi Lâm Minh ngồi linh hạm chuẩn bị tới Mục Nguyệt tinh, ở Tạo Hóa giới Vô Gian Giáo cũng đang làm chuẩn bị xuất hành.

Đệ tử mạnh nhất của Vô Gian Giáo bọn họ - Vu Hữu Minh cũng kết thúc lịch trình đệ nhất hội võ của hắn. Thành tích cuối cùng cách thông qua dự tuyển còn kém rất xa, đương nhiên là bị đào thải.

Lúc này, mọi người của Vô Gian Giáo đã lên linh hạm, chuẩn bị đi tới Mục Nguyệt tinh.

Lần này xuất hành, toàn giáo trưởng lão xuất động, cùng với rất nhiều đệ tử thân truyền cùng hộ tống Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đi tới Mục Nguyệt tinh.

Thậm chí ngay cả Giáo chủ lúc trước không tới xem đệ nhất hội võ cũng đều đặc biệt từ nơi bế quan của Vô Gian Giáo chạy tới, tính toán trên đường hội hợp với đại bộ đội.

Đội hình như thế là nghi thức bái kiến long trọng nhất của Vô Gian Giáo.

Lúc này ở trong linh hạm, Vu Hữu Minh nhìn Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên, vẻ mặt phức tạp. Hắn đến giờ còn thấy không thể tin nổi, phu quân của bọn họ rồi lại từng xếp đến top 1000 Phong Thần Bảng, thứ nhất Chân Võ đại thế giới.

Nên biết, xếp hạng cuối cùng của Vu Hữu Minh chỉ là hơn 20 vạn Tạo Hóa đại thế giới mà thôi. Trong vòng đào thải thứ ba, hắn chính là thuộc loại người yếu không thể sinh tồn, bị ác mộng thú hành hạ đến chết không biết bao nhiêu lần.

Chỉ có tự mình trải qua vòng đào thải thứ ba đệ nhất hội võ mới có thể hiểu được sâu sắc, cao thủ trong số người dự thi đệ nhất hội võ rốt cuộc biến thái cỡ nào. Theo Vu Hữu Minh thấy đó quả thật đều không phải là người!

Có một lần, hắn bị hơn 20 con ác mộng thú đuổi cho lên trời xuống đất, đám ác mộng thú này tùy tiện lấy ra một con đều có thể trong nháy mắt miểu sát hắn vài lần. Chỉ là chúng nó không am hiểu tốc độ, hắn mới có thể tạm thời giữ được tính mạng.

Mà hắn chạy chừng 15p, gặp được một võ giả. Võ giả này chỉ ra một kiếm, liền đánh chết toàn bộ hơn 20 con ác mộng thú.

Sau lại Vu Hữu Minh mới biết, võ giả này xếp hạng tổng ở Tạo Hóa giới cũng chỉ hơn 70 mà thôi.

Hơn 70 cùng với người thứ nhất, đó là chênh lệch cỡ nào

Vu Hữu Minh cảm giác chênh lệch giữa mình với Lâm Minh đã rất khó tưởng tượng. Hắn vô cùng hoài nghi phu quân của hai nữ nhân trước mắt này rốt cuộc có phải là Lâm Minh xếp hạng thứ nhất Chân Võ đại thế giới hay không. Có lẽ họ nhận sai người cũng chưa biết chừng.