Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1190: Chiến tam kiệt (hạ)

- Chặn được rồi! Ý cảnh thời gian huyền diệu như vậy tiểu tử này cũng có thể ngăn cản, quả nhiên có chút trình độ.

- Miễn cưỡng ngăn cản, vẫn là bị thương ngầm. Hắn trúng Huyền Minh Kình của Thánh Nhạc Bình, hơn nữa lần tới chỉ sợ sẽ không có vận tốt như vậy nữa. Kết giới thời gian của Thánh Nhạc Bình sẽ càng ngày càng mạnh!

- Tuy nhiên tiểu tử kia đã rất không tệ rồi. Thánh Nhạc Bình là thiên tài đỉnh cao của Chân Võ đại thế giới, sợ là xếp hạng đến 30 trở về trước rồi nhỉ! Điều này chứng minh tiểu tử này có thực lực địch nổi thiên tài đỉnh cao của Thánh địa Giới Vương. Thật sự không biết là như thế nào tu luyện ra.

Sự mạnh mẽ của một thương vừa rồi của Thánh Nhạc Bình rành rành trước mắt. Trên thực tế trước mặt nhiều người như vậy Thánh Nhạc Bình cũng là muốn một thương lập uy, kết quả Lâm Minh vẫn đỡ được. Chỉ riêng một chiêu này đã khiến những người này cảm giác Lâm Minh không đơn giản, ít nhất sẽ không ra gây trò cười.

- Có lẽ không cần chúng ta động thủ rồi, lão nhị có thể thu phục.
Thánh Thiên Hạo thân hình cao lớn, hai tay khoanh trước ngực, như có chút suy nghĩ nói.

Thánh Nhạc Bình cười nói:
- Ta vừa rồi chỉ là đem tốc độ thời gian trôi trong nháy mắt giảm chậm trăm lần, kế tiếp sẽ không đơn giản chỉ trăm lần. Thương thứ hai, ngươi chuẩn bị xong chưa!

Thánh Nhạc Bình lại lần nữa lên tiếng nhắc nhở Lâm Minh, loại phương thức tác chiến huênh hoang này khiến người ghé mắt nhìn.

Lâm Minh cười lạnh một tiếng, thờ ơ, mũi Phượng Huyết Thương như trước chỉ xéo mặt đất:
- Lời thừa của ngươi có thể đừng nhiều như vậy không? Tiết kiệm thời gian chút, thời gian của ta rất quý giá.

- Muốn chết!
Thánh Nhạc Bình giận dữ, thân thể lại bộc phát. Lần này, hắn từ thân pháp liền bắt đầu vận dụng ý cảnh thời gian, khiến người thoạt nhìn tốc độ của hắn cực chậm. Đi tới trước mặt Lâm Minh dường như mất thật lâu, lại dường như chỉ trong một chớp mắt.

Một thương đâm xuống, thẳng đến mi tâm!

Pháp tắc thời gian – ý cảnh Chậm chính là khiến tốc độ mình giảm chậm đồng thời giảm chậm tốc độ của đối thủ. Chẳng những động tác, ngay cả tư duy, cảm giác, phản ứng toàn bộ đều chậm lại.

Lâm Minh mắt thấy một thương này đâm tới nhưng lại không mở Kinh Môn nữa, hắn biết cho dù tốc độ mình nhanh nữa cũng không tránh khỏi một thương này của Thánh Nhạc Bình.

Hắn nguyên bản ôm tâm tư dùng lý giải của mình đối với pháp tắc thời gian và tốc độ cực hạn để đọ một lần với Thánh Nhạc Bình. Nhưng sau một lần thử, hắn liền biết mình ở mặt này xa không phải đối thủ của Thánh Nhạc Bình. Như vậy lần này, hắn chỉ có thể trở về lĩnh vực quen thuộc của mình, dùng sức mạnh tuyệt đối áp chế, dùng lực để thắng!

Ý niệm Lâm Minh đột nhiên trầm xuống, ở mi tâm, máu Cổ Phượng thiêu đốt hừng hực, năng lượng khủng bố trong cơ thể tùy ý bộc phát ra.

Khoảnh khắc đó, ở sau lưng Lâm Minh, một đóa hoa sen màu đỏ từ từ nở rộ.

Thiên Ma võ ý – không gian Hồng Mông!

Vù!

Sức mạnh mênh mông hùng hậu khó thể hình dung, tỏa ra che phủ trời đất, bao phủ toàn bộ không gian.

Kết giới thời gian bản chất cũng là lực trường, dùng năng lượng lớn mạnh làm méo tốc độ thời gian trôi trong phạm vi nhất định quanh người. Bất kỳ người nào bước vào kết giới đều sẽ không tự chủ được bị ảnh hưởng.

Mà không gian Hồng Mông của Lâm Minh đồng dạng như thế, chỉ là pháp tắc Hồng Mông càng hơn xa trên pháp tắc thời gian. Bởi vì khi vũ trụ mới sinh ra, một mảnh hỗn độn, ngay cả thời gian, không gian đều bị nén ép ở trong khí Hồng Mông, không thể tách rời.

Không gian Hồng Mông cùng kết giới thời gian va chạm cùng một chỗ, hai loại lực trường chèn ép lẫn nhau, hình thành một cái màng mỏng hình bán cầu. Một bên là màu xám thâm trầm, một bên thì hoàn toàn trong suốt. Hào quang bắn ra khắp nơi, xinh đẹp mà chói mắt.

Rầm Rầm Rầm Rầm!!!


Trong nháy mắt vô số tiếng sấm sét nổ vang, không hề gián đoạn, càng ngày càng mạnh. Loại thanh âm này đủ để khiến võ giả Mệnh Vẫn kỳ bình thường sau khi nghe được tim đập gia tốc, kinh mạch bị thương. Thậm chí trực tiếp tim ngừng đập, mạch máu vỡ tung mà chết!

Khoảnh khắc đó, Thánh Nhạc Bình chỉ cảm thấy mình dường như tông lên một ngọn núi lớn, mà kết giới thời gian của hắn thì dường như một cái vỏ trứng mỏng manh. Theo một tiếng “rắc” nhỏ, vỏ trứng vỡ tan, thân thể Thánh Nhạc Bình chấn động, suýt nữa phun ra một búng máu.

Ngay sau đó hắn liền cảm giác thân thể của mình dường như lọt vào trong đầm lầy, lực lượng nhanh chóng trôi qua, chân nguyên cũng đang bị rút ra. Trong không gian kỳ quái này, lực lượng hắn có thể tụ lại không đủ một nửa!

Mà chính vào lúc này, Lâm Minh tay cầm Phượng Huyết Thương vọt thẳng về phía hắn.

- Không xong!

Thánh Nhạc Bình trong nháy mắt lông tơ dựng ngược, mà ở bên cạnh Thánh Nhạc Bình không xa, Thánh Thiên Hạo, Thánh Yên Nhiên cũng sắc mặt đại biến.

- Lão nhị có nguy hiểm. Ra tay!

Không cần Thánh Thiên Hạo lên tiếng, Thánh Yên Nhiên đã từ trên vai hắn nhảy dựng lên, thẳng về phía Thánh Nhạc Bình.

- Không gian Hồng Mông, bùng nổ!

Lâm Minh trong mắt ánh sao bùng lên, tuy rằng hắn không sợ Thánh Võ Phủ tam kiệt liên thủ nhưng là có thể với thế sét đánh không kịp bưng tai đánh chết một người đương nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều. Hắn dứt khoát mở ra Tà Thần lực, không gian Hồng Mông đột nhiên bùng nổ, sức mạnh phát huy đến lớn nhất.

Coong!
Song hoàn của Thánh Yên Nhiên chém mạnh lên kết giới của không gian Hồng Mông, nhưng mà lại không thể phá vỡ. Cùng lúc đó Lâm Minh đã đi tới trước mặt Thánh Nhạc Bình.

Thánh Nhạc Bình quá sợ hãi!

- Thương Khung Bá Điển – Bách Trọng Lãng!

Không trải qua bất kỳ tụ lực, Lâm Minh trực tiếp phát ra một thương cuối cùng của Bách Trọng Lãng. Một thương cuối cùng này kỳ thật cũng là từ mấy lần công kích tạo thành, những lực lượng này chồng cùng một chỗ, có thể bộc phát ra uy lực không gì sánh bằng.

Thánh Nhạc Bình bị không gian Hồng Mông áp chế, gian nan giơ thương Linh khí trong tay, muốn ngăn cản một đòn này. Nhưng mà hắn lại làm sao có thể đỡ được. Trước sau hai chiêu của Lâm Minh, thực lực biến hóa quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng!

Bách Trọng Lãng dễ dàng nghiền nát thương mang của Thánh Nhạc Bình, đâm thẳng mi tâm hắn mà đến!

Đúng vào lúc này, đột nhiên một luồng chân nguyên màu vàng đất như hải triều cuồn cuộn tràn vào trong thân thể Thánh Nhạc Bình, cùng Phượng Huyết Thương của Lâm Minh va chạm cùng một chỗ. Luồng sức mạnh này thâm hậu, hùng hồn, giống như là mặt đất vậy!

Một thương này của Lâm Minh sau khi đụng nát thương mang của Thánh Nhạc Bình, lại va chạm với luồng sức mạnh này, phát ra bùng nổ cuồng mãnh.

Thánh Nhạc Bình đứng mũi chịu sào đột nhiên phun ra một búng máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài.

- Hả?

Lâm Minh đột nhiên sửng sốt, ánh mắt trong nháy mắt khóa chặt Thánh Thiên Hạo trong Thánh Võ Phủ tam kiệt.

Sóng khí màu vàng đất vừa rồi chính là hắn ta phát ra, luồng sức mạnh có kèm một luồng dao động quỷ dị và lực xuyên thấu, rồi lại cách không gian Hồng Mông truyền vào. Hơn nữa trải qua tầng tầng suy giảm của không gian Hồng Mông, vẫn có thể phát huy ra sức mạnh như vậy, thật sự có chút đặc biệt.


Pháp tắc đất?

Lâm Minh đột nhiên ý thức được, Thánh Thiên Hạo này hẳn là một cao thủ tu luyện pháp tắc đất.

Thánh Võ Phủ thật không hổ là Thánh địa Giới Vương, các loại pháp tắc cái gì cần đều có. Có thể tùy ý chọn một loại, hơn nữa đều có thể đạt tới cảnh giới cực cao.

Ầm ầm!

Thánh Nhạc Bình bị văng mạnh lên một tảng nham thạch màu đen, đụng nát tảng nham thạch đó, mà hắn thì miệng phun bọt máu. Tuy rằng bởi vì Thánh Thiên Hạo ra tay chi viện hắn cũng không bị thương quá nặng, nhưng lại có vẻ vô cùng chật vật!

Nhìn bộ dạng này của Thánh Nhạc Bình, võ giả toàn trường đều ngây người. Chiến cuộc chuyển biến quá nhanh, nhanh đến vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Lâm Minh vừa rồi sau chiêu đầu còn rơi vào hạ phong, trong nháy mắt chuyển bại thành thắng, thậm chí suýt nữa một đòn đánh chết Thánh Nhạc Bình. Cuối cùng dựa vào Thánh Võ Phủ tam kiệt liên thủ mới giữ được tính mạng của Thánh Nhạc Bình.

Tại sao lại như vậy?

Trong đám người, nữ nhân mũ rộng vành đỏ đầy thâm ý nhìn về phía Lâm Minh, trong ánh mắt có một phần thưởng thức cũng có một phần trịnh trọng. Toàn bộ quá trình chiến đấu nàng nhìn rõ ràng. Mới đầu Lâm Minh là muốn thử pháp tắc thời gian của Thánh Nhạc Bình, muốn dựa vào lý giải đối với pháp tắc thời gian của mình dùng xảo kình hóa giải chiêu thức của Thánh Nhạc Bình. Đây là lấy sở đoản của mình chống lại sở trường của địch. Dám làm như thế là căn cứ vào lòng tin to lớn đối với thực lực của mình, tuy nhiên hắn vẫn thất bại, đòn thứ nhất liền rơi xuống hạ phong. Vì thế hắn đổi thành dùng sức mạnh tuyệt đối áp chế để phá kết giới thời gian. Kết quả chính là như thế...

- Tiểu tử mua Đại Thiên Thế Giới Đan này... Sức mạnh tuyệt đối của hắn không khỏi quá khủng bố! Bao gồm cả ám kình lúc trước Thánh Nhạc Bình để lại trong cơ thể hắn cũng không tạo nên bất kỳ tác dụng gì. Sức mạnh thật đáng sợ!
Nữ nhân mũ rộng vành đỏ thầm nghĩ trong lòng, đồng thời không ngừng so sánh thực lực của mình với Lâm Minh.

Vút!

Thánh Yên Nhiên thân hình nhoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Thánh Nhạc Bình, quan tâm hỏi:
- Nhị ca, ngươi không sao chứ.

- Chết tiệt!

Thánh Nhạc Bình mặt xám mày tro bò dậy, thẹn quá thành giận, hận không thể xé sống Lâm Minh.

Mà ở bên kia, Thánh Thiên Hạo thì nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, giống như một con mãnh hổ nhắm vào con mồi.

- Xem ra... Thánh Thiên Hạo này mới là người mạnh nhất trong Thánh Võ Phủ tam kiệt. Hắn tu không ngờ là pháp tắc đất...

Lâm Minh tự nói. Pháp tắc đất là pháp tắc Ngũ Hành đương nhiên cấp thấp hơn pháp tắc thời không, nhưng trên thực tế ngay cả Thiên Tôn cũng không nhất định có thể đem một loại pháp tắc nghiên cứu đến mức tận cùng. Pháp tắc thời không cao cấp là không giả, nhưng lĩnh ngộ không đủ cũng sẽ bị pháp tắc Ngũ Hành đánh bại.

- Xem nhẹ ngươi rồi!

Thánh Thiên Hạo sắc mặt hơi trầm, đâu chỉ là xem nhẹ. Thực lực của Lâm Minh thoải mái thắng bất kỳ người nào trong số bọn họ!

Lâm Minh mỉm cười, thuận miệng nói:
- Ngươi còn có chút bản lĩnh, đệ đệ kia của ngươi trừ pháp tắc thời gian miễn cưỡng tính được, mặt khác thật sự hơi kém. Sức chiến đấu tổng hợp so với Chung Văn Thư sợ là một nửa đều không bằng.

Những lời này của Lâm Minh nói thoạt nhìn tùy ý nhưng rơi vào trong tai người khác lại không khác gì một quả bom tấn. Lâm Minh nói vậy hiển nhiên đã từng giao thủ với Chung Văn Thư!

Giọng điệu thoải mái như vậy, lại thêm Lâm Minh yên lành đứng ở chỗ này, như vậy Chung Văn Thư chẳng lẽ đã...

- Chung Văn Thư bị hắn giết rồi?

- Không thể nào...

Những người dự thi đang xem cuộc chiến hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được ánh mắt không thể tin và kinh sợ. Chung Văn Thư là viễn cổ đế đô đệ nhất nhân, Chân Võ Đại Thánh địa nguyên bản ở viễn cổ đế đô còn có mấy đệ tử, nhưng là bọn họ sau lại đều rời đi. Vì thế xếp hạng của Chung Văn Thư chính là thứ nhất. Nhưng là hiện tại, hắn ta lại chết dưới thương của Lâm Minh.

Điều này cũng nghĩa là, xếp hạng của Lâm Minh sớm đã tăng vọt, hơn xa không phải nhân vật cùng một cấp bậc với bọn họ.

- Thật đáng sợ!

- Tiểu tử này rốt cuộc là lai lịch gì?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Minh đều tràn ngập ý sợ hãi. Hiện tại Lâm Minh đối mặt với Thánh Võ Phủ tam kiệt đều có thể chiếm ưu thế, như vậy giết chết Chung Văn Thư cũng rất có khả năng!

- Chẳng lẽ lần này, ngay cả Thánh Võ Phủ tam kiệt đều có khả năng chết trong tay hắn?