Vụ Bí Ẩn: Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo

Chương 12

MICRO

Hannibal ngồi dậy, vẫn còn chóng mặt. Khi tình hơn một chút. Hannibal nhìn thấy vật mà ông mù ăn xin đã thả ra, nằm lăn dưới đất. Đó là một cái hộp nhỏ bằng nhựa, có đục những cái lỗ nhỏ xíu ở một đầu.

- Hay quá! Hannibal nói lớn tiếng.

Như để trả lời nhận xét của cậu, tấm lưới bên cạnh máy in đột ngột mở ra và cái đầu rối bù của Peter thò ra.

- Cậu làm gì vậy? Peter hỏi. Dường như mình có nghe tiếng la.

- Ta vừa mới có khách, Hannibal vừa giải thích vừa cúi xuống băng ghế để lượm cái hộp nhỏ. Khách có để lại món quà lưu niệm. Nếu mình không lầm, thì đây là cái micro nhỏ, loại con bọ. Đúng, Peter à. Ông mù ăn xin có đến đây. Mà ông ta không hề mù. Dường như ông ta định đặt cái micro ở đây để nghe lén ta.

- Ông ăn xin hả? Peter vừa hỏi lại vừa cầm lấy hộp để xem. Tại sao ông ta lại muốn nghe lén bọn mình? Trước hết, làm thế nào ông ta tìm ra bọn mình được?

Peter nhìn xung quanh như thể ông mù vẫn còn trốn đâu đó.

- Chuyện này làm mình nổi da gà, Peter kết luận.

Hannibal ngồi sụp xuống cái ghế gần nhất, rồi đòi lại cái hộp, tiến hành mở nó ra bằng dao.

- Đúng như mình nghĩ. Hannibal nói. Micro nhỏ! Cái này thu được âm thanh và chuyển đi ở những khoảng cách ngắn... khoảng năm trăm mét. Thường thì cái micro nghe lén phát cho một máy ghi giấu đâu đó. Khi lắp đặt xong, thì ông mù sẽ dễ dàng nghe được những gì ta nói trong xưởng.

- Cậu có chắc là hiện micro không chuyển âm cho ông mù chứ? Peter hỏi. Có thể ông ta đang nghe từng lời thốt ra từ miệng bọn mình.

Hannibal dùng mũi dao tháo vài bộ phận chứa trong hộp.

- Xong! Thám tử trưởng nói.

Hannibal ngồi suy gẫm suốt một hai phút, rồi nhìn Peter.

- Cậu về dây bao lâu rồi? Hannibal hỏi.

- Thì... khoảng mười phút.

- Cậu vào bằng Cửa Xanh Lục số một hả?

- Đúng.

Mặt Hannibal xị xuống.

- Mình nghĩ ông ăn xin đã theo cậu đến đây.

- Làm sao được! Peter phản đối. Không thể nào có chuyện đó được!

Hannibal có cứ chỉ gạt bỏ lời phản đối.

- Có thể, Hannibal nói tiếp, ông ta đã để ý cậu từ hôm buổi họp, đi theo cậu đến Rocky. Hoặc có thể ông ta đã để ý cả hai ta hôm qua, ở chỗ Denicola. Hay thậm chí cả ba ta, khi ta đi thăm ông Bonell. Bằng cách này hay cách khác, có lẽ ta đã gặp ông ấy trong ba ngày vừa qua và bị theo dõi. Rồi hôm nay, mình nghĩ ông ấy đã thấy cậu vào đây. Mình đang tự hỏi không biết ông ấy có kịp giấu một cái micro khác, trước khi bị mình bắt quả tang không.

Một lần nữa, Peter nhìn xung quanh mình, như thể kẻ thù sắp xuất hiện. Rồi hai thám tứ tiến hành lục soát xưởng thật kỹ, nhưng không thấy micro nào khác. Có lẽ không có gì bị xáo trộn.

Peter cảm thấy bối rối lạ lùng.

- Mình đi thẳng từ nhà đến đây - Peter giải thích. Nếu hắn đi theo thì có nghĩa hắn theo dõi nhà mình.

- Chưa chắc! Hannibal tuyên bố. Có thể hắn núp gần đây chờ dịp lẻn vào kho bãi.

Nói xong, thám tử trưởng đi lấy búa và đinh để đóng lại cánh Cửa Xanh Lục. Làm xong, thì Bob đến. Sau khi được thông báo về các sự kiện vừa mới xảy ra, Bob đi theo hai bạn vào bộ tham mưu để thảo luận. Bob phát biểu trước, báo cáo nhanh về chuyện đi theo Gracie Montoya.

- Chỉ có khúc đầu là hấp dẫn - Bob tuyên bố. Một thanh niên tên Erny đã đến gặp chị Gracie. Giống y như các cậu đã mô tả cho mình nghe. Vậy đúng là Ernesto chỗ Denicola. Anh ấy bấm nút gọi ở cửa, nhưng chị Gracie không mời anh ấy lên nhà. Ngược lại chính chị ấy chạy xuống. Cả hai tranh cãi nhau một hồi bên hồ bơi, bằng tiếng Tây Ban Nha.

- Nhưng cậu đâu có biết tiếng Tây Ban Nha! Peter nhận xét

- Rất tiếc! Thật ra chủ yếu là chị Gracie la lớn. Mình có cảm giác Erny đang cố giải thích cho chị ấy một cái gì đó, nhưng chị ấy không chịu nghe. Cuối cùng, Erny cũng nổi giận luôn và la còn lớn hơn chị ấy. Một người ở trong tòa nhà, bị ồn ào, đã doạ sẽ gọi cảnh sát. Khi đó thì Erny bỏ đi còn Gracie Montoya trở lên nhà. Một hồi sau, mình thấy chị ấy trở ra, có đeo túi xách. Chị ấy lấy xe, và tất nhiên là mình không thể nào đi theo bằng xe đạp được. Mình chờ khoảng nửa tiếng, rồi không thấy chị ấy quay về, mình bỏ đi.

- Hừm! Hannibal kêu. Không hiểu như vậy có nghĩa là sao đây. Xem nào! Ta hãy tổng kết tất cả lại.

Thám tử trưởng cúi ra phía trước, cố tập trung.

- Ta có thể xem như chắc chắn ông ăn xin có dính líu đến vụ án kỳ lạ này. Ngoài ra, cái bóp tiền bị đánh mất cho phép ta nghĩ rằng có mối liên quan giữa ông ấy với Erny và hai anh bạn. Thêm vào đó, Gracie Montoya có liên quan với nhóm này và với ông Bonell. Điều thú vị là chị ấy làm nghề hoá trang. Có bao giờ chị ấy đã phụ trách việc biến một kẻ nào đó thành tên khủng bố Altranto, nay đã chết không? Rất có thể có, nếu xét bản mô tả bọn cướp của bác Bonell. Một điểm khác cần lưu ý, vẫn theo lời bác Bonell, thì chỉ có sếp bọn cướp là nói chuyện trước mặt bác: hai tên kia không hề mở miệng.

- Và nếu một trong hai tên đó là Gracie Montoya - Peter nói tiếp, thì đương nhiên là chị ấy không dám mở miệng: giọng nói sẽ làm lộ chị ấy.

- Vậy có khả năng một trong bọn cướp là phụ nữ, Hannibal nói tiếp. Mà cũng có thể hai tên đó không biết tiếng Anh, hay sợ giọng nói để lộ mình là người ngoại quốc. Có thể bọn chúng là người Mesa d’Oro.

- Biết đâu, đó lại là hai anh bạn của Erny? Peter nói thử. Mình không biết quốc tịch của hai anh này, nhưng cả hai nói tiếng Tây Ban Nha như tiếng mẹ đẻ. Rất có thể hai anh không biết tiếng Anh.

- Còn Erny thì nói lưu loát hai thứ tiếng! Hannibal nhắc lại. Nghe đây! Đã đến lúc ta cần phải biết nhiều hơn về Erny và hai anh bạn kia. Bob! Chỉ có mình cậu là không bị biết mặt ở Denicola. Vậy cậu thử đi lảng vảng gần cầu tàu. Ở đó lúc nào cũng có người đến xem tàu. Erny đã thấy mình và Peter rồi. Không thể để cho Erny nhận ra bọn mình.

- Được! Bob đồng tình.

- Trong khi cậu ở đó, Hannibal tiếp tục, mình sẽ đến thăm Gracie Montoya xem có biết thêm được gì về chị ấy không. Còn Peter, tốt nhất là cậu ở lại bộ tham mưu. Hôm nay ông già mù đã ra tay. Mình nghĩ sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp lại ông ấy, và trong trường hợp đó, có thể ta sẽ cần giữ liên lạc với nhau. Cậu là người để liên lạc.

- Nói cách khác, cậu giao cho mình việc theo dõi điện thoại, Peter nói. Đồng ý! Thậm chí mình còn mừng nữa! Nhưng nếu ông mù giả ló mặt đến đây, thì chắc chắn mình sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát!

- Và cậu sẽ làm đúng! Hannibal kết luận vui vẻ. Tất nhiên, Hannibal nghiêm trang nói thêm, không cần nhắc là cả ba ta phải hết sức thận trọng. Ông ăn xin đã biết ta ở đâu và có thể biết dược - hay đoán ra - ta làm nghề gì. Lần này, ta đã đánh đuổi được ông ta. Nhưng lần sau, chưa chắc gì có thể dễ dàng làm cho ông ta sợ. Con người này là một mối đe doạ... một mối nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào!