Vụ bí ẩn hòn đảo bộ xương

Chương 18

PETER CHÈO THẬT MẠNH chiếc xuồng nhỏ mà hai bạn đã may mắn tìm thấy, được cột ở cầu tàu của hãng phim. Dưới ánh sáng yếu ớt của các vì sao, hai thám tử đang hướng tới hòn đảo Bộ Xương.

- Đảo kìa! - Peter nói khẽ với Bob, khi hòn đảo đột ngột nhô lên trong bóng tối trước mặt.

Peter định hướng rất giỏi. Cậu chèo ra cái vịnh nhỏ gần công viên giải trí. Thoáng thấy những khối đá viền bờ vịnh, rồi Peter tiến tới từ từ cho đến khi mũi xuồng chạm vào cát. Bob nhảy ra ngoài để kéo xuồng lên bờ.

- Bây giờ phải băng qua công viên giải trí - Peter nói nhỏ, rồi leo theo con đường mòn lên hang - Mình chỉ tiếc là Babal không cho đánh thức ba mình dậy!

- Mình cũng vậy - Bob thú nhận - Bây giờ, mình rất muốn có ai đi cùng. Cậu nghĩ bọn mình sẽ tìm ra đường đi trong bóng tối nổi không?

- Dĩ nhiên là được - Peter trả lời, rồi phân vân một lúc. Màn đêm tối thui và im lặng, chỉ nghe có tiếng bập bềnh của nước nhè nhẹ vỗ vào bờ.

- Thôi, Peter nói tiếp - Lên đường! Can đảm lên nào!

Peter đi trước, chỉ bật đèn pin ngắt đoạn để nhìn thấy phía trước. Một hồi sau, hai thám tử bước vào phế tích ma quái của công viên giải trí.

Đường tàu thắng cảnh dựng trên bầu trời tối đen, như một bộ xương bằng sắt vĩ đại. Peter dùng nó làm điểm mốc đi vòng qua và đi ngang vòng ngựa quay. Khi đến hàng rào cuối công viên, Peter dừng lại.

- Thôi mình chịu thua! - Peter nói khẽ! - Mình đi đánh thức ba mình dậy đây. Dù gì ba đã ra lệnh bọn mình phải ở nhà bà Barton mà... mình nghĩ ba mình phải biết những gì Babal đã phát hiện.

- Đồng ý! - Bob gần như thì thầm tán thành - Ta hãy làm như cậu nói. Mình cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn!

Bob và Peter quay lui. Rồi đột nhiên cả hai đứng sững lại, tim đập thình thịch.

Có kẻ đã đột ngột xuất hiện từ phía sau! Một bóng cao và tối. Có đèn pin sáng lên, chiếu vào mắt hai cậu, và một giọng nói gầm lên:

- Không được động đậy! Các người đã bị bắt!

Bob và Peter đứng yên. Hai cậu không nhìn thấy gì vì ánh sáng chiếu thẳng vào mắt. Rồi giọng nói thốt lên:

- Trời! Bob và Peter! Hai cậu làm gì mà đến rình mò trên đảo như thế này?

Người đàn ông hạ đèn xuống đất. Bây giờ, Bob và Peter có thể nhìn thấy ông, nhưng hai cậu cũng đã nhận ra tiếng nói của ông. Đó là Tom Farraday.

- Các cậu có thể bị thương! - ông bảo vệ nói - Tôi tưởng có kẻ đến phá hoại vòng ngựa quay. Các cậu bước lại đây giải thích cho tôi nghe đi!

- Hannibal đã giải được bí mật của hòn đảo! - Bob thông báo - Tụi cháu đến xem Hannibal nghĩ có đúng không?

- Vụ bí mật của hòn đảo à? - Tom Farraday chưng hửng lặp lại - Các cậu nói gì vậy?

- Đúng là có một kho báu được giấu ở đây - đến phiên Peter nói - Dù sao, Hannibal cũng tin chắc như vậy.

- Kho báu hả? - ông bảo vệ nhắc lại, rõ ràng ông không tin. Kho báu nào?

- Thì bác biết là... - Peter bắt đầu nói.

Nhưng Bob ngắt lời:

- Chính bác đã giúp Hannibal làm rõ toàn bộ câu chuyện - Bob tuyên bố với ông Tom Farraday - Chính bác đã cung cấp cho Hannibal chỉ dẫn cần thiết.

- Ê! Khoan nào! - ông bảo vệ càu nhàu - Tôi không hiểu các cậu nói gì?

- Sáng hôm nọ, bác đã kể cho tụi cháu nghe vụ anh em Ballinger tấn công xe hòm bọc thép của bác, cách đây mười năm, và lấy cắp tiền sau khi đánh gục bác.

- Phải, rồi sao?

- Thì - đến phiên Peter nói - bác đã kể cho tụi cháu nghe rằng anh em Ballinger đã bị cảnh sát bảo vệ bờ biển tóm trong một chiếc xuồng bị hỏng, bác nói rằng các thủy thủ nhìn thấy họ vứt nhiều cái bao ra khỏi xuồng. Mọi người tưởng đó là tiền ăn cắp.

- Tất nhiên là đúng! Rồi sao nữa?

- Thì, - Peter nói tiếp - đúng vào thời điểm đó, cách đây mười năm, người ta bắt đầu làm cho thiên hạ sợ hãi và tránh xa đảo bằng cách tin về chuyện con ma. Hannibal nói rằng không phải do ngẫu nhiên mà vụ ăn trộm xảy ra cách đây đúng mười năm và chiến dịch phao tin đồn nhảm bắt đầu cùng một thời điểm. Chắc chắn là hai chuyện có liên quan với nhau.

- Tôi càng không hiểu ý các cậu nói gì - Tom Farraday nói với một giọng thắc mắc.

- Sao? Bác không thấy sao? - Peter trịnh trọng nói - anh em Ballinger định chuồn bằng đường biển, nhưng động cơ tàu bị hỏng. Trước đó, hai anh em đã cố gắng ghé qua đảo Bộ Xương để giấu tiền ăn cắp. Khi đi tiếp hai anh em quyết định rằng nếu bị bắt, chúng sẽ làm cho mọi người tưởng rằng chúng đã vứt tiền xuống biển. Như vậy khi ra tù, bọn chúng sẽ có thể lấy lại tiền dễ dàng và lẳng lặng trốn đi.

Bác đã nói cho tụi cháu biết rằng bọn chúng đã được thả cách đây vài tuần. Nhưng rõ ràng là bọn chúng chưa trở lại lấy tiền được, vì sợ bị bắt quả tang, khi có hãng phim đang ở trên đảo.

- Này! - Tom Farraday thốt lên - nghe có vẻ mâu thuẫn quá đấy! Thế, giả sử bọn Ballinger giấu tiền trên đảo, thì bạn các cậu có thử đoán ra được tiền ở đâu không?

- Hannibal nói rằng tiền chỉ có thể nằm ở một chỗ cao và khô ráo - Bob trả lời - Nếu chôn dưới đất, thì những bao vải và tiền giấy sẽ nhanh chóng bỉ mục. Chỗ giấu duy nhất kín đáo trên đảo là...

- Cái hang trên kia! - Tom Farraday la lên - Có hàng tá khe nứt trong đá, nơi có thể giấu những bao giấy bạc.

Hannibal nghĩ như vậy - Peter thừa nhận - hang là chỗ duy nhất mà tiền có thể tránh khỏi bị phát hiện.

- Đúng, nhưng chỉ cho đến ngày hôm nay! - Bob xen vào - Sáng mai, hàng trăm người sẽ ập đến đảo để tham gia một cuộc săn lùng kho báu vĩ đại, và rất nhiều người sẽ nghĩ đến việc khám xét cái hang! Vì vậy mà tụi cháu đến ngay từ tối nay, để thử tìm tiền.

- Quỷ thật! Quỷ thật! Tôi bắt đầu tin các cậu nói đúng! - Tom Farraday thốt lên - Nghĩ rằng toàn bộ số gia tài này đã nằm kín trong hang suốt mười năm, vậy mà không ai đoán ra trước các cháu! Không hiểu sao tự tôi đã không nghĩ ra! Ta hãy lên trên đó xem có đúng là tiền nằm trong hang không.

- Bọn cháu thích đi kêu bác Crentch trước đã - Bob nói.

- Không cần! - ông bảo vệ đáp - Mấy ông đó dậy sớm lắm: cứ để cho mấy ông ngủ. Nếu tìm thấy tiền, ta sẽ mang về Cảng cá và đánh thức mọi người. Nếu không thấy, thì các cậu kín đáo chuồn về, và sẽ không ai biết gì hết.

- Dạ... - Peter định nói, nhưng ông bảo vệ đã quay đi.

- Đi theo tôi - ông nói - Tôi biết đường.

Tom Farraday nhanh nhẹn bước đi giữa cây cối, hai thám tử bước theo. Quang cảnh tối thui và im lặng, hơi ma quái, và Bob mừng thầm là đã gặp được bác Tom. Sự hiện diện của người đàn ông to khỏe làm cho Bob cảm thấy yên tâm.

- Ái! Đột nhiên Bob kêu lên. Một bóng người vừa xuất hiện từ sau bụi cây. Hai cánh tay khỏe mạnh giữ cậu chặt như cái gọng kìm sắt.

- Cứu… - Bob hổn hển nói. Nhưng một bàn tay to khỏe đè lên miệng cậu và Bob không thốt ra được tiếng nào nữa.

Phía sau lưng, Bob nghe tiếng đánh nhau, tiếng Peter kêu, rồi im lặng. Nhưng Tom Farrady vẫn còn tự do, ông có vũ khí, ông sẽ can thiệp.

Tom Farraday quay lại. Trông mặt ông hoàn toàn không có vẻ gì ngạc nhiên, mà ông cũng không rút súng ra.

- Tốt! - ông chỉ nói vậy - Tụi nó không kịp la.

- Tôi không khen ông! - gã đàn ông đang giữ Bob nói. - Lỡ tụi nó đi kêu mấy thằng hãng phim thì sao hả? Ta sẽ tiêu đời.

- Phải, Jim à, nhưng tụi nó không làm thế và ta đã bắt được tụi nó - ông bảo vệ nói, trông ông khá căng thẳng - Bây giờ, ổn cả rồi.

- Không! Không ổn cả đâu! - Gã đàn ông cao nhòng đang giữ Peter đáp - Còn phải khử tụi nó. Nhưng để sau. Tạm thời, ta cho tụi nó lên tàu. Sau đó ta đi lấy tiền, rồi ta sẽ chăm sóc những thằng tò mò tọc mạch này.

- Đồng ý, Bill, đồng ý! - Tom Farraday vội vàng đồng tình - Chuyện tụi nó kể về số tiền giấu trên kia, có đúng không?

- Ông không phải lo - tên bắt Bob gầm gừ - đó là việc của tụi tôi!

- Ê! Đó cũng là việc của tôi chứ! - ông bảo vệ phản đối - Dù sao, một phần ba số tiền là của tôi, tôi đã chờ mười năm. Chưa kể cánh tay của tôi bị hư do các anh vụng về...

- Im đi! Ông nói nhiều quá! - tên Bill mắng - Bây giờ ông cố gắng cẩn thận! Ông hãy cởi áo sơ mi ra, xé thành dây. Phải bịt miệng hai thằng nhóc này lại và trói tay tụi nó nữa.

- Nhưng...

- Nhanh lên!

- Thôi, được...

Tom Farraday cởi áo sơ mi và nhanh chóng xé ra từng dải. Đầu óc của Bob bắt đầu hoạt động trở lại. Bill và Jim... Đó là tên của anh em Ballinger! Và bỗng nhiên hóa ra Tom Farraday đồng lõa với bọn chúng! Chắc ông bảo vệ đã giúp bọn chúng chuẩn bị vụ trộm mười năm về trước. Thậm chí Tom đã chịu cho bọn chúng đánh gục để không bị nghi ngờ, nhưng bọn chúng đập mạnh quá và làm gãy xương đòn của ông. Từ đó, Tom đã chờ anh em Ballinger đến lấy tiền đã giấu, để được lãnh phần của mình.

Bàn tay đang đè lên môi Bob đột ngột dang ra, làm đứt dòng suy nghĩ của Bob. Cậu há miệng ra để la, nhưng Tom Farraday lợi dụng cơ hội để nhét giẻ vào. Một dải vải được cột quanh đầu Bob để giữ miếng giẻ đúng vị trí. Ngay sau đó, bọn chúng bẻ hai tay Bob ra phía sau lưng, rồi Tom Fanaday lấy dây vải chắc trói lại.

Khi Peter cũng bị trói và nhét giẻ vào miệng xong, hai tên Ballinger nắm cổ áo của hai cậu.

- Hai thằng nhóc - Bill Ballinger nói bằng một giọng chói lói - bây giờ tụi bay bước đi về phía trước ngay! Đừng có thử chơi trò gì, nếu không sẽ mất mạng đấy!

Bob vừa bước tới vừa vấp trên nền đất gồ ghề. Cậu nghe Peter bị thúc phải đi theo. Không biết hai thám tử đi được một quãng đường bao nhiêu trong bóng tối? Cuối cùng hai cậu ra đến một bãi sỏi, cả hai nhìn thấy lờ mờ một chiếc tàu lớn có động cơ bị mắc cạn trên bờ.

- Hai đứa lên tàu! - Bill Ballinger la lên - Bây giờ, nằm xuống! - Bill ra lệnh rồi vỗ một cái vào lưng cho hai cậu lăn xuống sàn - Jim ơi, mày đưa tao sợi dây câu kia. Tao muốn chắc chắn tụi nó không chạy trốn, trong khi chúng ta bận bịu.

Một lúc sau, Bob cảm thấy mình bị một sợi dây thừng cột chặt lại như khúc giò. Rồi hai gã đàn ông đẩy Bob lăn sang một bên, và trói Peter cũng theo cách đó.

Hai anh em vừa loay hoay vừa trao đổi với nhau vài lời bằng một giọng thấp nhỏ và tức giận. Bob hiểu rằng bọn chúng định kiên nhẫn chờ đợi tại Cảng cá, không rời xa đống tiền. cho đến khi không còn nguy hiểm gì nữa. Nhưng viễn cảnh hòn đảo sẽ tràn ngập một đám đông hiếu kỳ đã buộc chúng hành động ngay, bất chấp mọi rủi ro!

- Rồi! - Bill Ballinger nói - Hai chú lươn này không thể nào tẩu thoát được nữa! Jim ơi, đi nhanh lấy mấy cái bao về. Ta đã mất quá nhiều thời gian rồi.

Hai gã đàn ông bước ra khỏi xuồng. Khi vào bờ, Jim Ballinger nói nhỏ:

- Ông Tom, ông đứng ở đây canh. Nếu cần báo gì cho chúng tôi, ông làm tiếng kêu cú mèo.

- Hai anh định làm gì? - ông bảo vệ hỏi bằng một giọng lo lắng - Tụi nó sẽ nói, tụi nó sẽ tố tôi...

Một trong hai tên Ballinger có tiếng cười hiểm độc:

- Tụi nó sẽ không nói - hắn đáp - Chúng tôi mang tụi nó đi cùng, ông đừng có quan tâm đến những gì chúng tôi làm. Nhưng khi chúng tôi chuồn rồi, ông sẽ ra chỗ xuồng của tụi nó và ông đẩy ra ngoài khơi. Ngày mai khi tìm thấy, người ta sẽ nghĩ tụi nó bị chìm tàu và mất tích ngoài biển.

- Ờ... đồng ý. Chắc là không có cách nào khác - ông bảo vệ nói.

Im lặng kéo dài, rồi tiếng bước chân của hai anh em Ballinger biến mất. Bob và Peter dỏng tai lên nghe Tom Farraday tức tối càu nhàu:

- Chẳng trách mà bạn bè của bọn chúng tung tin về những chuyện ma ngu ngốc! Như thế, không ai đến thọc mũi vào đây! A! Phải chi mình đoán ra dược! Mình đã có thể lấy trọn số tiền cho một mình mình mà thôi!

Bob nằm sát bên Peter. Bob thử nói chuyện, nhưng chỉ phát ra được một tiếng thật nhỏ. Các ngón tay cậu cố gắng chạm đến gút dây trói, nhưng đành phải chịu thua.