Hannibal chỉ một bụi cây bạch đàn, gần hàng rào.
Hannibal bò dưới cỏ. Peter và Bob bắt chước.
- Đến đây với tôi… Tôi chờ anh...
- Được! Cái máy kêu khẽ, rồi tắt ngay.
Chẳng bao lâu một hình bóng di chuyển tiến tới, cẩn thận tìm đường giữa đống xác xe và những đồ phế thải kềnh càng khác. Kẻ mới đến cũng cầm bộ đàm trong tay.
- Vậy là anh cũng không may mắn hơn tôi, hả Dobsie? - Olsen thở dài.
- Tất tiếc là không! - Người kia đáp và quan sát những đống kim loại trước khi bước qua - Tôi không tìm thấy gì hết.
- Chắc là giấu kỹ lắm. Biết đâu… có thể là chôn dưới đất.
Olsen cúi xuống lượm cái thanh bảo hiểm, rồi vứt lại sau khi xem xét. Ông tiếp tục lục lạo trong đống rác suốt một hồi. Người bạn của ông cũng tiến lại gần, vừa đi vừa xem xét những thứ trên đường đi. Cuối cùng hai người gặp nhau. Cả hai mặc đồ đen, có lẽ để dễ tránh ánh mắt tò mò.
- Y như mò kim dưới đáy biển! - Người tên Dobsie thở dài.
- Tôi biết! Nhưng bây giờ không phải lúc nản chí. Vấn đề quá lớn, ta không được chịu thua.
- Anh tìm chỗ kia chưa?
- Bãi đồ tinh tinh hả? Có... Ở đó, tôi cũng không tìm thấy gì, nhưng tôi vẫn nhớ theo dõi chỗ đó. Không hiểu thằng bé mập có nghi ngờ gì không. Ta sẽ lo đến nó sau.
Hannibal và hai bạn nhìn nhau. Theo ba bạn biết, “thằng bé mập" duy nhất có liên quan đến một bãi đồ tinh tinh chính là thám tử trưởng. Hannibal nuốt nước bọt. Thứ nhất, Hannibal rất ghét bị gọi là "mập”. Thứ nhì, cậu càng không thích sự đe dọa ngụ ý trong những lời cuối cùng của Olsen.
Bây giờ, mặt trăng chiếu sáng ngay vào mặt kẻ đến sau. Ba thảm tử trẻ nhìn thấy một khuôn mặt tái xanh và vuông vức, mũi tẹt, như bị bẹp, và hai con mắt nhỏ như heo.
- Còn hai khách trọ mới của Jim Hall - ông hỏi - Ta có lo luôn không?
- Chưa.
Olsen rút mẩu giấy trong túi.
- Sẽ quá mạo hiểm, và sợ những chú chim của ta bay mất.
Olsen huơ tờ giấy.
- Ta vừa mới nhận được tin của thím Annie. Nội dung thế này: “Dox, Rox, Nox, Ex, Rex, Box”. Cái này có thể có mối liên quan với... một nửa triệu đô-la. Khoản tiền khá lớn, phải không Dobsie? Một đống đá khá to!
Người đàn ông mắt heo nhún vai.
- Dĩ nhiên! Ông nói. Nhưng chờ lâu quá, sợ hư bột hư đường mất. Sao không tóm ngay tên ấy?
Olsen cất giấy trở vào túi.
- Ta sẽ chờ! Olsen nói dứt khoát - Sớm muộn gì hắn cũng cho ta cơ hội tìm ra được. Tối nay, có kẻ đã tỏ ra bất cẩn. Nếu bước đầu mà ta lấy được đá, thì thế nào về sau cũng tóm được hai tên kia.
- Tùy anh thôi! Anh là sếp mà.
- Bây giờ, tôi đề nghị kiểm tra xem Feast có tham gia cuộc chơi không. Ông ấy cũng cần tiền và có thể ông ấy đã thả con đười ươi vì mục đích riêng. Phải nhớ rằng Jim Hall sẽ mất một khoản tiền khá lớn nếu điều khoản hợp đồng không được tuân thủ.
- Tôi muốn anh giúp tôi trả thù thằng cha Feast ấy! - Người đàn ông mắt heo càu nhàu - Hắn đã đuổi tôi ra khỏi nhóm làm việc của hắn.
Olsen phá lên cười:
- Nhưng hắn sẽ không đuổi tôi được! Thôi nào Dobsie, can đảm lên! Hẹn ngày mai gặp lại cũng giờ này!
Peter húc cùi chỏ Hannibal và chỉ hàng rào kim loại nơi Olsen đang bước tới: một phần dài hàng rào nằm dưới đất... Olsen đến đó, thận trọng bước qua, rồi dựng hàng rào lại và cẩn thận cột vào cột kim loại bên cạnh. Làm xong ông lấy khăn chùi tay, rồi leo lên dốc về hướng nhà Jim Hall.
Ba thám tử trẻ chờ một hồi, rồi bước ra khỏi chỗ trốn. Bãi rác dường như bị bỏ hoang hoàn toàn cho cả buổi tối. Người đàn ông mắt heo cũng đã biến mất. Hannibal, Bob và Peter chậm chập leo lên dốc đồi. Đột nhiên, Peter kêu "suỵt". Cả ba dừng lại.
Cách đó không xa, cỏ rung động, rồi có tiếng bước. Không biết ai đang đến, ba thám tử trẻ bước lùi. Một hình bóng dễ sợ đột ngột tách ra khỏi lùm cây, bước thẳng về phía ba bạn. Ba thám tử trẻ xoay gót, bỏ chạy thật nhanh…
Không may! Một rễ cây làm cho Hannibal vấp té nằm dài xuống đất. Khi đang mò tìm một vũ khí để tự vệ theo bản năng, tay Hannibal đụng phải một vật cứng và lạnh, các ngón tay khép lại cầm vật đó. Tiếng kêu gừ vang lên phía sau lưng. Hannibal nhấc vật đó lên: đó là một thanh sắt.
Nhưng Peter đã quay lại kịp giúp bạn ngồi dậy và lôi đi thật nhanh. Tiếng kêu tức giận vang lên trong bóng tối. Rồi chùm sáng đèn pin chiếu vào ba bạn.
Một lần nữa, ba thám tử lại nghe tiếng chân bước nặng nề làm rung động nền đất cách đó không xa. Vẫn không thả vũ khí, Hannibal chạy, có Peter nâng đỡ.
Trước mặt, Bob chạy xuống dốc đồi, như có cánh. Nhưng đến lượt Bob vấp ngã, còn Hannibal và Peter té nhào đè lên người Bob. Một lần nữa, chùm sáng chiếu vào ba thám tử. Một giọng cục cằn gọi.
- Lại đây!
Nhưng thay vì vâng lệnh, cả ba đứng dậy trong nháy mắt và tiếp tục chạy trốn, nhanh hơn trước nữa. Cũng may là Peter có khiếu định hướng. Nhờ Peter chỉ đường băng qua rừng theo đường chéo, ba thám tử trẻ ra được đến ngay chỗ chú Warrington và xe Rolls đang chờ. Khi cả ba hổn hển chạy đến xe, đèn pha xe sáng lên.
Hannibal mở cửa xe, lao vào trong.
- Nhanh lên! Cho xe chạy, chú Warrington ơi!
Bob và Peter ngồi vào xe theo Hannibal. Bác tài thản nhiên đáp:
- Tuân lệnh, thưa cậu Jones!
Xe rồ máy, rồi chạy. Khi đang chạy ra cửa, một người đàn ông bước ra khỏi rừng và ra hiệu bắt xe dừng lại. Warrington khéo léo tránh được người đàn ông và tăng tốc. Ba thám tử trẻ kịp nhìn thấy, trong nháy mắt, khuôn mặt tức giận của người đàn ông đang huơ nắm đấm đe dọa.
- Trời! Peter hổn hển kêu. Ben Jenkins... người kế nhiệm Hank Morton!
Qua kính sau xe, ba thám tử thấy Jenkins tiếp tục huơ nắm đấm về hướng xe, với vẻ mặt đầy hận thù đến nỗi cả ba thụt lùi lại, như thể hắn có thể chạy kịp theo.
Khi đến cổng, Peter vội vàng xuống xe mở cổng... Rồi đóng lại cũng vội vàng.
Sau đó, Peter trở lên xe cùng hai bạn và thắc mắc lắc đầu hỏi:
- Không hiểu chuyện này có nghĩa là sao? - Peter hỏi khẽ.
Hannibal không trả lời. Thám tử trưởng nhíu mày suy nghĩ, tay vẫn còn cầm vũ khí bất đắc dĩ.
Hannibal, Bob và Peter vừa mới bước qua ngưỡng cửa Thiên Đường Đồ Cổ. Sau khi đưa ba thám tử trẻ đến nơi, chú Warrington đã ra về, kín đáo như thường lệ.
- Cũng trễ lắm rồi, - Hannibal nói - nhưng mình đề nghị ta thảo luận tình hình. Kỷ niệm về buổi tối còn nóng hổi. Biết đâu, ta sẽ kết luận được một điều gì đó khi nhớ lại cuộc hội thoại Olsen-Dobsie.
Bob rút sổ tay ra khỏi túi.
- Mình nghĩ ta có thể bỏ qua đoạn Jenkins rượt theo bọn mình, Bob nói. Dường như không có liên quan gì với chính vụ bí ẩn. Con người đó đang tức điên, chỉ có thế thôi!
- Đồng ý - Hannibal tán thành - Ta hãy quên Ben Jenkins đi. Chắc ông ấy đang tuần tra trong khu rừng. Có lẽ ông ấy có nhiệm vụ đuổi những kẻ đi lang thang làm cho thú mất ngủ.
- Nhưng bọn mình có phải là người lạ đối với ông ấy đâu - Peter kêu.
- Phải, cậu nói đúng - Hannibal thừa nhận - Nhưng cậu phải nhớ rằng trời đang tối. Có thể Jenkins không thấy ta rõ và nghĩ ta là đám thanh niên lang thang. Thôi, ta hãy bàn về cuộc hội thoại Olsen-Dobsie.
Ba thám tử trẻ ôn lại cuộc hội thoại nghe được giữa Olsen và Dobsie. Bob hí hoáy ghi chép vào sổ. Rồi cả ba thảo luận:
- Không hiểu họ tìm kiếm cái gì? - Peter nói - Chắc phải là một vật rất nhỏ, bởi vì họ so sánh với cái kim dưới đáy biển.
- Không nhất thiết phải nhỏ - Hannibal chỉnh - Cậu phải biết rằng không thể nào tìm một vật bé tí xíu trong đống xe và vật phế thải to tướng chất đầy bãi rác.
- Không hiểu vật đó ra sao nhỉ? - Đến phiên Bob nói khẽ.
- Mình không biết, Bob ơi. Nhưng ta có một chỉ dẫn. Bob, cậu đọc lại bức thông điệp bắt đầu bằng Dox đi.
- Olsen đã nói thế này: "Ta vừa mới nhận được tin của thím Annie. Nội dung thế này: ‘Dox, Rox, Nox, Ex, Rex, Box’. Cái này có thể có mối liên quan với... một nửa triệu đô-la. Khoản tiền khá lớn, phải không Dobsie? Một đống đá khá to!..."
- Đúng, đó chính là lời Olsen nói - Hannibal đồng tình - Đây là bức thông điệp mã hóa, do một bà thím Annie nào đó gửi, thảo kiểu đánh điện tín, mình nghĩ thế.
- Khổ nỗi, bọn mình không biết chìa khóa mật mã - Peter nhận xét.
- Mình nghĩ không khó tìm ra lắm đâu - Hanniba đánh giá - Tất cả những từ này đều tận cùng bằng “X”, nhưng nghĩa cũng có thể hiểu được. Ta hãy nghiên cứu kỹ hơn... Dox có thể dọc thành “docks”: bến tàu, bến cảng. Rox đọc thành "rocks”: đá. Còn “nox”... thì tiếng la tinh có nghĩa là đêm. “Ex”, “Rex” nghĩa là ex-vua, tức là cựu vua, vua cũ. Còn “box”: hộp, thì rõ nghĩa rồi, nhưng không hiểu là loại hộp nào?
- Cậu thấy loạt từ này có ý nghĩa hả? - Peter hỏi, không tin tưởng lắm.
- Tất nhiên là chưa rõ lắm - Hannibal thú nhận - nhưng mình có hướng nghĩ.
Mắt Hannibal long lanh khi nhìn Bob và Peter:
- Mình nghĩ "rocks" là từ chủ chốt. Olsen có đề cập đến nửa triệu đô-la, và nói thêm rằng đó là một đống đá khá to. Các cậu có nghĩ đến cái gì không?
- Đá trị giá nửa triệu đô la à? - Peter nói - Đá lượm dưới đất hả? Làm sao được? Ý mình nói ai chịu trả cái giá đó?
- Tùy theo giá trị của mấy cục đá ấy, Peter à… Mình nghĩ "rocks" trong bức thông điệp tương ứng với "đá” mà Olsen nói.
- Babal ơi, còn phần còn lại của bức thông điệp? - Bob nói.
- Chắc là để chỉ chỗ giấu cái mà Olsen và Dobsie đang tìm. Bob ơi, cậu đọc lại phần hội thoại tiếp theo đi.
- “Nếu bước đầu mà ta lấy được đá, thì thế nào về sau ta cũng tóm được hai tên kia”.
Hannibal lắc đầu.
- Lúc đầu họ nói đến một người duy nhất: “Sao không tóm ngay tên ấy”? Rồi sau đó, Olsen nói: “Sớm muộn gì hắn cũng cho ta cơ hội tìm ra được. Tối nay, có kẻ đã tỏ ra bất cẩn”.
- Ai? Peter lập lại. Ai vậy?
Bob lướt đọc phần ghi chép.
- Nếu ý nói bất cẩn là nói đến vụ đười ươi sổng chuồng, thì thủ phạm có thể là ông Feast. Dường như Olsen và Dobsie nghĩ thế.
Hannibal nhíu mày.
- Mình không nghĩ nhà sản xuất phim mạo hiểm thế đâu, Hannibal tuyên bố. Mình biết rằng, theo hợp đồng, Jim Hall phải trả cho ông ấy năm mươi ngàn đô-la nếu có tai nạn xảy ra tại Khu Bảo Tồn Hoang Dã. Nhưng Feast không ngu đến nổi chịu một sự nguy hiểm lớn như thế. Bởi vì con đười ươi đó nguy hiểm mà? Mình nghĩ đúng hơn đây lại là một trò của Hank Morton.
- Cuối cùng bọn mình thảo luận cũng không đi đến đâu! - Peter rầu rĩ nhận xét.
Hannibal vừa gõ các ngón tay trên bàn vừa suy nghĩ.
- Ta đã quên mất một chi tiết quan trọng - Cuối cùng thám tử trưởng nói - Các cậu hãy nhớ lại tình huống khi ta gặp Olsen lần đầu. Ông ấy đến chính nơi này, tại Thiên Đường Đồ Cổ để mua chuồng. Mà các cậu hãy nhớ rằng tối nay, dường như ông ta đã nói đến mình và đến mấy cái chuồng...
Rõ ràng thám tử trưởng chưa quên được việc đề cập đến “thằng bé mập"!
- Có thể Olsen tưởng sẽ tìm được cái đang tìm trong mấy chuồng thú! - Peter cười vui vẻ gợi ý.
- Đừng cười, Peter à - Hannibal nghiêm trang tuyên bố - Nhìn đây! Có từ “box” trong bức thông điệp mã hóa. “Box” rất có thể là cái chuồng!
- Làm sao cái chuồng có thể chứa cái gì đó quý giá được! - Peter phản đối - Mà mấy cái chuồng chú Titus muốn bán đâu có giá bao nhiêu, hư hỏng hết! Chính Olsen cũng ra giá có hai mươi đô-la!
- Đúng - Hannibal thừa nhận - Mình cũng không hiểu nữa. Nhưng có thể Olsen tìm một cái chuồng khác…
- Tất nhiên. Trong bãi xe nghĩa địa! - Peter cười nói - Thôi! Tất cả đều mệt và cứ nói lòng vòng, không đi đến đâu.
Hannibal đứng dậy vươn vai.
- Phải, Peter nói có lý. Thôi, ta hãy đi ngủ. Ta chưa kết luận được gì, nhưng mình chắc chắn một điều...
- Điều gì? - Bob hỏi.
- Ta đang nhằm một vụ to đấy!