- Có thể Hank Morton chạy trốn qua khu rừng vì nhiều lý do khác, Hannibal nói. Không có bằng chứng gì hắn là thủ phạm. Mike ơi, nếu cậu cho bọn mình xem chuồng đười ươi, có thể bọn mình sẽ tìm thấy vài dấu vết chỉ dẫn.
- Đồng ý. Dù sao, các cậu là thám tử mà. Đi theo mình!
Rồi trong khi ba thám tử bước theo Mike, cậu hỏi thêm.
- À, còn chiếc xe Rolls đâu rồi…
- Đậu dưới đồi - Bob giải thích - Chú Warrington quen rồi. Chú sẽ chờ cho đến khi bọn mình xuất hiện về.
Mike cười khẽ, rồi dẫn ba bạn đến một chỗ trống, ngay cạnh nhà, có đèn chiếu thật sáng. Mike chỉ một chuồng trống không.
- Người ta giao thú đến đây, ít lâu sau khi các cậu về. Có hai chuồng và...
- Hai chuồng và sao? - Hannibal hỏi lại.
Tiếng gầm gừ, rồi tiếng khè ngắt lời Hannibal và làm cho ba thám tử quay lại.
- Trời đất! - Bob thốt lên - Cái gì vậy?
- Xin lỗi - Mike nói - Đáng lẽ mình phải báo trước cho các cậu. Nhìn này! Nó đẹp không?
Phía sau song chuồng, một con beo đen tuyền tuyệt đẹp đang nhìn chằm chằm nhóm bạn bằng ánh mắt sáng rực. Răng nanh trắng bóng nổi bật trong cái mồm màu hồng.
- Có, mình thấy nó đẹp thật - Bob tuyên bố.
- Nhìn cơ bắp nó kìa! - Peter khâm phục kêu - Con beo này, trông còn khỏe mạnh hơn Arthur nữa! Nếu hai đứa này mà đấu với nhau, chắc là xem đã lắm.
- Mình sẽ cá độ cho con beo - Bob nói - Loài beo nhanh nhẹn như tia chớp. Hàm răng rất dữ tợn và móng sắt như dao cạo.
- Cậu cá độ như vậy là thua chắc! - Mike lắc đầu nói - Tuy có bề ngoài dễ thương, Arthur vẫn là sư tử cỡ lớn và nặng gần hai tạ. Nó sẽ thắng con beo. Mà theo mình biết, không có con beo nào dám đương đầu với sư tử. Chỉ có cọp mới chiến thắng nổi vua loài vật!
Sau khi ngắm con beo một hồi, ba thám tử trẻ quay trở về chuồng, nơi con đười ươi tẩu thoát. Sau khi xem chuồng kỹ, Hannibal đột nhiên kêu lên:
- Nhìn này! Có kẻ đã đụng vào cái chuồng này! Mình không chắc Hank Morton là thủ phạm, nhưng chắc chắn phải có kẻ nào đó làm điều này.
- Sao cậu lại nói vậy? - Peter hỏi.
Bằng một động tác đầy kịch tính, Hannibal chỉ một bên chuồng.
- Cậu thấy cái này không? Một song sắt đã bị tháo bỏ đi. Còn hai song sắt kia, mỗi bên, đã bị dang ra. Kẻ lấy song sắt này đã tạo cơ hội cho con đười ươi. Nó chỉ cần kéo thật mạnh hai song sắt bên cạnh là có lối ra. Trước khi con thú kịp ra khỏi chuồng, thủ phạm đã có đủ thời gian biến mất. Mike này, con đười ươi có to lắm không?
- Nó chưa trưởng thành, nhưng cũng khá lớn rồi. Gần bằng bọn mình, nhưng đừng tưởng! Nó mạnh gấp hai lần một người đàn ông.
- Nó từ đâu đến vậy? - Hannnil hỏi.
- Từ Tanxanie… ở Đông Phi. Đáng lẽ bên đó phải gởi qua một con đười ươi trẻ từ lâu rồi. Chú Cal tưởng là sẽ không bắt nổi một con. Rốt cuộc chú cũng bẫy được con này, nhưng phải làm một đống thủ tục, rồi mới gởi đi được.
- Và đến hôm nay mới nhận được, một giọng vang lên phía sau kết thúc.
Jim Hall xuất hiện từ trong bóng tối và chào ba thám tử trẻ, trong khi Mike hỏi.
- Tìm ra chưa, hả chú Jim?
Jim Hall lắc đầu. Trông ông có vẻ mệt mỏi. Áo quần ông dính đầy bụi.
- Chưa! - Ông đáp - Theo tin mới nhất, người ta có thấy nó ở khu vực hẻm. Trước khi đến đó, chú ghé đây xem mọi chuyện ổn không.
- Không có gì bất thường hết, chú Jim à!
- Ông Feast đâu rồi? - Hannibal hỏi - Có phải Arthur đã thật sự tấn công Rock Randall không ạ?
Chú Jim cười.
- Làm gì có chuyện đó! - Ông kêu - Con sư tử tội nghiệp của chú bị vu khống. Dường như Randall vật lộn với một kẻ anh ta không nhìn thấy và kẻ đó vứt anh ta té nằm dài xuống mấy khối đá làm cảnh. Anh ta bị trầy trụa bầm mình một chút. Nhưng Arthur không tội tình gì trong chuyện này hết.
Tiếng kêu gọi vang lên xa xa. Giám đốc sở thú có cử chỉ nóng nảy.
- Thôi - ông nói - chú phải tiếp tục đi tìm và bắt con khỉ lại, nếu không lại gặp rắc rối khác nữa bây giờ!
- Con đười ươi ấy... - Peter nói khẽ - Chắc là nó rất nguy hiểm... lỡ bọn mình gặp nó...
- Nó sẽ hoảng sợ nhiều hơn cháu! - Jim Hall trả lời - Nếu thấy nó, các cháu chỉ cần tránh xa đường đi của nó và đứng yên.
- Sao! - Bob không tin thốt lên - Ý chú nói nó vô hại à?
Jim Hall mỉm cười.
- Chú sẽ nói cho các cháu biết về đười ươi. Và điều này có thể áp dụng cho phần lớn thú hoang dã. Đười ươi hầu như không bao giờ tỏ ra hiếu chiến. Ồ! chúng giả vờ rất tài! Chúng la hét trông rất dễ sợ và có khi xông tới... nhưng chỉ để làm cho thú khác sợ.
- Vậy chúng có thái độ thế nào đối với nhau? - Bob hỏi, luôn thích học hỏi thêm điều mới.
- Đơn giản, chúng coi như không biết nhau.
Jim Hall liếc nhìn đồng hồ. Tiếng còi xe vang lên gần đó.
- Bác sĩ Dawson tới rồi. Chào các cháu nhé!
Một hồi sau, nhóm bạn nhìn thấy chú Jim leo lên xe jeep. Bác sĩ thú y ngồi bên cạnh, tay cầm súng. Mike mỉm cười.
- Bác sĩ thú y của ta luôn sẵn sàng - Mike nói - Bác rất yêu thú vật và luôn theo dõi để không ai hại chúng.
- Vậy - Peter bắt bẻ - Tại sao bác ấy lại có súng? Trông bác như đang sẵn sàng hành động.
- Súng không bắn đạn, mà chỉ bắn tên có thuốc ngủ! Mike giải thích. Khi mũi tên trúng một con vật, nó ngủ mê dưới tác dụng thuốc và ta bắt nó về mà không hại đến ai, cậu hiểu không?
Hannibal nhìn xung quanh.
- Arthur có chuồng không?
- Không. Chú Jim vứt bỏ chuồng Arthur cách đây khoảng một tháng. Như cậu biết, Arthur ngủ trong nhà cùng với chú Jim và mình. Nói thật, nó cũng có phòng riêng, nhưng nó thích ngủ chung phòng với chú Jim hơn.
Hannibal quay đầu sang ngôi nhà có đèn sáng.
- Có lần có kẻ đã từng mở cửa cho nó, chuyện đó có thể xảy ra nữa không?
Mike lấy chìa khóa ra khỏi túi.
- Lần này cửa khóa rất chắc! Chỉ có chú Jim và mình giữ chìa khóa!
Hannibal suy nghĩ, rồi nói:
- Mike, cậu có nói rằng Arhur trở nên căng thẳng và ngồi không yên mỗi khi trời tối, đúng không? Mình đề nghị ta đi lục lạo tìm tòi đây đó để tìm hiểu nguyên nhân thái độ kỳ lạ của sư tử. Ta có thể bắt đầu xem xung quanh nhà trước.
- Đồng ý! Mike gật đầu.
Mike dẫn các bạn đến những nơi cần xem. Ban đêm yên tịnh. Không còn nghe tiếng kêu, tiếng la nữa. Mặt trăng mới ló trên bầu trời không mây.
Khi đi một vòng ngôi nhà, nhóm bạn trở về bên mấy cái chuồng. Con beo đang nằm dài trong chuồng, đuôi vỗ đất.
- Bây giờ các cậu hãy đi theo mình - Mike nói - Ta sẽ xuống đồi, vào rừng. Mình sẽ chỉ cho các cậu những gì cần xem. Như vậy, lần sau, khi tới nữa, các cậu sẽ không bị lạc đường.
- Vực hẻm nơi thấy con đười ươi lần cuối cùng nằm chỗ nào - Bob hỏi - Hình như về phía bắc, phải không?
- Chính xác là về phía tây bắc, cách đây khoảng mười lăm phút. Đó là chỗ nhốt voi, bị giới hạn bởi một cái hố rộng. Voi không ra được. Nghe kìa… voi đang ré… mình rất thích tiếng voi kêu.
- Mình cũng thích, - Peter nói - miễn sao chúng không tấn công ta được!
Có tiếng la lạc điệu. Ba thám tử trẻ nhìn Mike dò hỏi.
- Khỉ và cú mèo - Mike giải thích - Chúng tôi còn có chuồng rắn nữa. Nhưng rắn không gây ồn ào…
Mike đột nhiên nhận thấy Hannibal không nghe nữa. Thám tử trưởng lắng tai nghe rồi nói khẽ:
- Hiện ta đang cách nhà bao xa?
- Khoảng năm mươi mét. Cuối dốc này có hàng rào và...
- Suýt! - Peter ra lệnh - Ồ!... Cái gì vậy?
Tất cả đứng lại lắng tai nghe. Một âm thanh vừa thấp, vừa lớn và vừa kêu rít vang lên, cùng với tiếng rung động mạnh. Ba thám tử nhìn nhau. Âm thanh mạnh dần. Rồi một thứ tiếng động khác vang lên. Giống như tiếng rên the thé cao dần, cao dần, làm điếc tai.
- Hu! Mình không thích tí nào! - Peter nói khẽ - Giống tiếng khóc than của kẻ bị đày ở địa ngục. Có lẽ bọn mình nên quay về.
Hannibal vừa sợ vừa tò mò.
- Tiếng này... Hannibal bắt đầu nói... là... là…
Hannibal đang tìm từ ngữ để nói, thì tiếng hét rùng rợn mạnh lên nữa, rồi trở thành một tiếng cao đến nỗi tất cả muốn bịt tai lại.
- Hihihihihi… Huhuhuhuhu... Hihihihi!
Bob không chịu được nữa. Cậu quay gót bỏ chạy như bị ma đuổi. Hannibal và Peter cũng chạy theo Bob.
- Ê! Chờ đã! - Mike la lên.
Giọng Mike khẩn thiết đến nỗi ba thám tử trẻ đứng sững lại. Khi quay lại, ba bạn thấy Mike đang ôm bụng cười.
- Các cậu không có gì phải sợ hết! - Mike nói - Tiếng đó, chỉ là tiếng của máy nghiền xác xe.