Nhà tù Rocky nằm ở lầu trên Tổng Hành dinh cảnh sát. Đến đó, phải đi hết một hành lang dài, cuối hành lang có thang máy. Trước hành lang có song sắt với người đại diện công lý ngồi ở bàn làm việc. Bob và Peter rụt rè xin được vào thăm anh Pico Alvaro.
- Rất tiếc, các cậu à - viên cảnh sát nói - Giờ thăm tù là ngay sau giờ ăn trưa... trừ phi các cậu là luật sư của tù nhân - Ông mỉm cười nói thêm.
- Thì anh ấy cũng là thân chủ của tụi cháu - Bob cố gắng thật nghiêm trang nói.
- Tôi không có thời gian đùa giỡn đâu nhé!
- Tụi cháu là thám tử tư - Bob vẫn nói - và anh Pico đúng là thân chủ của tụi cháu. Tụi cháu muốn thảo luận về vụ anh âý bị bắt. Chuyện này rất quan trọng đối với anh ấy và…
- Mời các cậu đi chỗ khác chơi ngay! Nhanh lên! - Viên cảnh sát bắt đầu nóng mặt ra lệnh.
Một giọng nói vang lên phía sau lưng hai thám tử.
- Lấy danh thiếp ra trình đi!
Chính là cảnh sát trưởng Samuel Reynolds! Ông mỉm cười với hai cậu bé, Bob và Peter vội vàng trình danh thiếp cho viên cảnh sát trực.
- Các cậu đến đây có việc gì? - cảnh sát trưởng hỏi. Ông quan tâm lắng nghe lời giải thích.
- Tôi nghĩ anh có thể cho hai cậu này vào, trung úy à - khi đó ông nói - Alvaro không phải là tội phạm nguy hiểm và thám tử có quyền vào gặp thân chủ.
- Vâng, thưa sếp. Em không biết mấy cậu đây quen biết với sếp.
- Không phải là quen biết, trung úy à. Mà là cộng tác viên thường xuyên. Anh sẽ rất ngạc nhiên nếu biết mấy cậu này đã giúp cảnh sát bao nhiêu lần rồi.
Nói xong, cảnh sát trưởng Reynolds chào hai thám tử ra đi. Trung úy mở cổng ra. Bob và Peter đi hết hành lang, lấy thang máy lên tầng cuối cùng. Đến đó, hai bạn được hướng dẫn vào phòng tiếp khách. Trước khi cho vào, một viên cảnh sát hỏi tên tuổi, địa chỉ và mục đích đến thăm. Cuối cùng, hai cậu bị soát người nhanh.
Phòng tiếp khách được chia bởi một vách có phần trên là tấm lưới. Ngồi đối điện nhau, người thăm và người tù hầu như không thấy được mặt nhau. Lính bảo vệ ngồi ở một góc phòng tham dự các cuộc nói chuyện.
Bob và Peter vào buồng ngồi. Chẳng bao lâu, cánh cửa bên trong mở ra, bảo vệ đưa Pico vào ngồi đối diện hai thám tử phía bên kia tấm lưới.
- Các cậu đến thăm tôi, thật là tử tế - người tù bình tĩnh nói - nhưng tôi không cần gì cả.
- Tụi em biết anh không đốt lửa trại - Peter hùng hồn tuyên bố.
Pico mỉm cười.
- Tôi biết. Nhưng cảnh sát trưởng không tin.
- Tụi em nghĩ là sẽ chứng minh được rằng anh vô tội - Bob nói.
- Chứng minh tôi vô tội hả? Bằng cách nào?
Hai thám tử trình bày cho Pico nghe những gì mình biết.
- Lúc ba giờ - Bob nói - khi ta gặp nhau trước sân vận động ở trường, anh còn đội nón. Còn lửa trại thì được đốt ở nhà Norris trước giờ đó… bởi một người khác!
- Vậy - Pico quan tâm hơn nói tiếp - có lẽ nón tôi được bỏ sang đất nhà Norris sau khi đốt đám lửa. Các cậu đúng là thám tử giỏi. Phải, nón tôi do tình cờ mà rơi đến chỗ đó, hoặc là...
- Hoặc là ai đó đã cố ý bỏ chỗ ấy - Bob kết thúc câu.
- Để tôi bị buộc tội. Nhưng làm sao các cậu chứng minh được rằng tôi có đội nón lúc ba giờ chiều, khi đứng trước sân vận động? Các cậu chỉ có tiếng nói của mình thôi.
- Đúng - Bob thừa nhận - Cho nên nhất định tụi em phải biết anh bỏ nón ở đâu. Anh đội nón khi ở sân vận động, và dường như cả khi đứng trước kho. Anh có đội nón khi lên xe tải nhẹ không!
- Xe tải nhẹ à? - Pico lập lại và suy nghĩ - Mọi người ngồi phía sau. Tôi kể về gia đình cho các cậu. Có thể... Không, tôi không chắc lắm. Tôi không nhớ là đã cởi nón ra... mà cũng không nhớ là có đội khi đó.
- Nhất định anh phải nhớ ra! - Peter hối thúc.
- Nhất định! Nhất định! - Bob nói thêm.
Nhưng Pico chỉ lắc đầu, tỏ ra bất lực, trí nhớ đã bỏ rơi anh.
* * *
Diego thở dài mệt mỏi, khi đặt bản phim mới vào máy đèn chiếu. Diego đang ở thư viện thành phố Rocky, nơi Hannibal gởi cậu đến sau khi biết rằng ở đó có nhiều bộ báo cũ. Diego tội nghiệp đã xem xét báo được một thời gian và không tìm thấy gì, ngoại trừ vài dòng ngắn về cái chết của Don Sebastian theo báo cáo của trung úy Brewster.
Didgo thở dài thêm một tiếng, rồi vươn vai. Phòng đọc im lặng như nấm mồ, nếu không tính tiếng mưa lách tách bên ngoài. Khi xem xong bộ báo địa phương. Diego tấn công chồng tài liệu bên cạnh: phần lớn là hồi ký hoặc nhật ký của các nhân vật ở Rocky vào thế kỷ thứ XIX. Diego bắt đầu lật các tài liệu đề ngày từ giữa tháng chín năm 1846.
Thư viện Sử học, cũng vào lúc đó, Hannibal đặt trở xuống quyển nhật ký thứ năm mà cậu vừa mới đọc được. Bên ngoài, mưa vẫn tiếp tục rơi xối xả. Các quyển nhật ký cá nhân của người nhập cư Tây Ban Nha thật là hấp dẫn. Thám tử trưởng buộc phải nỗ lực để không đọc say sưa mà chỉ tìm những ngày tương ứng với lúc Don Sebastian vượt ngục. Rất tiếc! Cho đến đây, các bản tường thuật về những ngày đen tối đầu mùa thu 1846 không đề cập đến gì có thể có ích cho cuộc điều tra.
Khá tuyệt vọng, Hannibal mở quyển thứ sáu ra, không hy vọng lắm. Tuy nhiên, quyển này sẽ không làm cho Hannibal cực nhọc như các quyển trước, vì được viết bằng tiếng Anh bởi một thiếu úy kỵ binh, quân của Fremont.
Hannibal tìm các trang liên quan đến giữa tháng chín về bắt đầu đọc nhanh.
Mười phút sau, cậu cúi đầu về phía trước để nhìn cho rõ hơn. Mắt sáng rỡ do kích động, thám tử trưởng đọc lại lần thứ nhì, rồi lần thứ ba, trang nhật ký của thiếu úy. Khi đó, Hannibal đứng phốc dậy, đi phôtô trang đó, mang các tài liệu trả lại thư viện, rồi bước nhanh ra dưới trời mưa.
* * *
Ở phòng tiếp khách nhà tù, Pico vẫn buồn rầu lắc đầu.
- Không thể nhớ được gì, các bạn ạ, tôi rất tiếc.
- Bình tĩnh lại đi - Bob nói - Ta hãy đi lùi từng bước theo thời gian. Xem nào, anh đội nón khi ở trước cổng sân vận động. Hannibal nhớ rất rõ, và dường như em cũng nhớ. Sau đó...
- Em dám cá là Skinny và Cody cũng nhớ, nhưng sẽ không bao giờ thú nhận - Peter nhân thể cay đắng nhận xét.
- Tiếp tục - Bob nói - Peter thì dường như nhớ rằng anh vẫn còn đội nón lúc ở kho bãi nhà Jones. Trên xe tải nhẹ, anh đã kể về dòng họ và đất đai nhà anh, thỉnh thoảng anh chỉ các vùng đất: điều này chứng tỏ rằng lúc đó anh không cầm nó trong tay. Do trời khá lạnh, nên có lẽ anh vẫn đội nón trên đầu cho ấm.
- Sau đó - Peter nói tiếp - ta đến trang trại nhà anh. Mọi người xuống xe và anh đã nói về tượng Cortès cho chú Titus. Sau đó chuyện gì xảy ra, hả anh Pico? Có thể anh đã vào nhà và cởi nón ra?
- Thì, tôi… Không! Tôi không vào nhà. Tôi.... tất cả chúng ta… Khoan đã! Nhớ rồi! Phải, phải! Bây giờ tôi nhớ ra rồi.
- Sao? - Peter hồi hộp nói.
- Nhanh lên! Anh kể tiếp đi - Bob khẩn cầu.
Bây giờ mắy Pico sáng rỡ.
- Tất cả chúng ta đã đi thẳng vào kho thóc, nơi tập trung những thứ mà tôi muốn bán cho ông Jones. Bên trong khá tối và, nón tôi có vành rộng che bóng mắt tôi. Tôi cởi nón ra để nhìn cho rõ và... tôi treo vào cái móc, gần cửa. Đúng rồi, tôi nhớ chắc. Tôi treo nón trong kho thóc, sau đó Huerta và Guerra đã báo động "Cháy!" cho ta, tôi chạy ra cùng mọi người và bỏ lại nón trong kho thóc!
- Vậy là lúc đó nón trong kho thóc, chứ không phải cạnh đống lửa trại ở trang trại Norris - Bob nói.
- Và kẻ nào nó đã lấy nón trong kho thóc, trước khi kho thóc cháy, để mang đi bỏ cạnh đống lửa trại mắc dịch kia và nhờ đó buộc tôi anh Pico - Peter kết thúc.
Ánh lóe lên trong mắt Pico tắt đi.
- Rất tiếc là ta vẫn chưa có bằng chứng cụ thể nào - Pico nói.
- Có khi tìm được dấu vết nào đó trong kho thóc - Bob gợi ý - nếu không cháy hết. Đi Peter! Ta hãy đi báo cáo với Hannibal!
Hai thám tử chào Pico và ra về. Hai bạn đạp xe dưới trời mưa tầm tã đến Thư viện Sử học hy vọng gặp được sếp.
Nhưng Hannibal không còn đó nữa.
- Không hiểu Babal đi đâu nhỉ? - Peter hỏi Bob.
- Mình cũng đâu biết gì hơn cậu. Nhưng có một điều chắc chắn: ta còn khoảng hai giờ trước mắt, trước khi trời tối. Bọn mình hãy lợi dụng ghé qua kho thóc nhà Alvaro xem kẻ trộm nón có bỏ lại dấu vết gì của hắn không...
- Được! - Peter đồng ý - Biết đâu, bọn mình sẽ gặp Diego và Babal ở đó!
Hai bạn leo lên xe đạp lên đường đi đến trang trại Alvaro. Trời vẫn mưa như trút nước.