Vụ Bí Ẩn: Con Mèo Nháy Mắt

Chương 3: Giây phút thống thiết

- Có chuyện gì vậy? Peter ngạc nhiên hỏi.

Ronny mỉm cười, vặn chiếc mũ nhỏ lên đỉnh đầu, rồi rao hàng để thu hút đám đông:

- Khoan đã, anh bạn trẻ! Tôi hiểu anh nôn nóng thử tài... Ở đây, mọi người đều thắng. Hãy xem giải thưởng xinh đẹp như thế nào... Mời quý khách, hãy ngắm anh chàng thiện xạ của ta đây...

Ronny cứ huyên thuyên, pha trò cho công chúng xúm quanh quầy phì cười. Rõ ràng Ronny rao hàng rất tài, biết chơi chữ, huơ tay múa chân. Cuối cùng, Ronny cũng ngưng nói và mời Peter bắn súng.

Peter bình tĩnh lấy cây súng. Trong vài giây Peter nhìn mấy chú vịt nhỏ diễn hành làm đích, rồi tỳ súng vào vai, nhắm cẩn thận và bắn ba phát liền, lần nào cũng hạ được một con vịt.

Ronny vỗ tay thật to:

- Giỏi quá, Peter! Bây giờ cẩn thận nhé! Bạn chỉ còn hai phát nữa thôi!

Peter nhắm thật kỹ và bắn trúng con vịt thứ tư.

- Một phát nữa! Ronny nói. Bình tĩnh đi, thư giãn đi...

Ronny vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Bob và Hannibal. Hai bạn hiểu ngay: lời dặn dò, khuyến khích của Ronny chỉi có mục đích duy nhất là làm cho Peter bị căng thẳng, để giảm cơ may thành công của Peter. Nhưng Peter cũng thuộc loại cừ khôi. Peter ung dung nhắm, bắn... và hạ được con vịt thứ năm.

- Mình thắng rồi! Peter tự hào thông báo.

Ronny tỏ ra chịu chơi:

- Bạn giỏi thật! Bạn đúng là tay súng xịn. Chú mèo cuối cùng của mình đây. Mình phải tìm giải thưởng độc đắc khác, trước kỳ giao hàng kế tiếp. Chắc là quả nguyệt cầu là được rồi. Trong kho mình còn vài quả. ..

Mắt Hannibal sáng lên:

- Ý cậu nói... quả bản đồ mặt trăng à? Ronny à, cái này cũng không dễ gì tìm thấy trong cửa hàng đâu. Bọn mình có thể trúng được một quả không?

- Cậu cứ thử! Ronny đáp.

Trong khi Bob và Peter cười, Hannibal lấy cây súng và trả tiền cho Ronny. Thám tử trưởng nhắm thật lâu và hạ được hai con vịt.

Rất tiếc, Hannibal bắn trật con vịt thứ ba.

- Để mình thử đi, Babal! Bob năn nỉ.

Nhưng Bob bắn không hơn thám tử trưởng: Bob chỉ hạ được có hai chú vịt! Xong, lại đến phiên Peter thử giành giải thưởng quả nguyệt cầu mà Hannibal đang thèm muốn. Lần này, Peter không may mắn như lần đầu.

- Xui một chút thôi, Ronny nói. Lần sau không xui nữa đâu. Thử bắn tiếp đi.

Nhưng Peter, vốn thận trọng, từ chối lời mời.

- Thôi, cám ơn! Mình nghĩ nên dừng lại đây. Ít nhất mình cũng thắng được chú mèo!

Trong khi đó, đám đông càng lúc càng đông hơn qua lại trước quầy. Trò bắn súng thu hút rất nhiều người. Ronny nói thao thao bất tuyệt. Ba thám tử đứng lại, chỉ để nghe Ronny nói. Đột nhiên, Rouny nhớ ra mình đang treo phần thưởng là quả nguyệt cầu... mà lại không có phần thưởng mẫu cho công chúng xem.

- Hannibal ơi, Ronny nói nhanh, cậu hãy ra đứng giữ quầy một lúc dùm mình nhé!... Mình chạy đi lấy quả cầu. Peter và Bob có thể đi cùng mình, giúp mình mang vài quả, nếu không phiền...

- Tất nhiên là được, Ronny à! Bob đáp. Babal, cậu hãy nhanh đứng chỗ Ronny đi!

Trong thời gian đó, Bob và Peter đi theo Ronny ra phía sau xe. Ở đó có một rờ moọc chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn hội chợ.

- Mìnhh đậu xe đây, gần sát quầy bắn súng, Ronny giải thích, để thỉnh thoảng ra coi. Vì luôn luôn có kẻ lợi dụng hội chợ để ăn cắp đồ trong xe lán và rờ moọc.

Ronny mở khóa nắp xe và lấy ra sáu quả cầu nhỏ hình mặt trăng, quay lại đưa cho Bob cầm hai quả.

- Bob cầm giùm nhé, Ronny bắt đầu nói.

Ronny đột ngột ngưng nói, mở to mắt nhìn phía sau Peter, về hướng quầy bên cạnh. Rồi hạ thấp giọng xuống, Ronny nói :

- Đứng yên đây! Hãy đứng yên, đừng có nhúc nhích!

Bob nhíu mày lại.

- Này Ronny, cậu đừng có giở trò rao hàng nữa... bọn mình...

Nhưng Ronny không đùa, ánh mắt Ronny thật sự lo sợ...

- Mình không nói giỡn đâu! Ronny nói khẽ... Hãy cẩn thận... Quay lại thật nhẹ nhàng. Và nhất là đừng có chạy... Đừng có làm động tác nào đột ngột... Rajah đó!

Như bị hóa đá, Bob và Peter tròn mắt nhìn người bạn mới quen. Giữa chỗ đang đứng và quầy kế tiếp có một khoảng trống có cỏ thưa thớt, không thể thấy từ đường đi. Và trong khoảng trống đó, chỉ cách ba bạn có vài mét, có một con sư tử to tướng, có bờm đen!