BA CHẤM XUẤT HIỆN
- Bức tượng… bức tượng bán thân của Auguste không còn nữa! Bob nói khẽ cho Gus rõ.
Ba thám tử đứng lặng một hồi, im lặng và buồn rầu, ngắm nhìn năm bức tượng còn lại. Ngay phía trên bàn bày những cái đầu bằng thạch cao, bà Jones đã ghim một tấm bảng trên tường văn phòng, ghi những dòng chữ như sau:
“Để trang trí vườn một cách độc đáo! Chỉ có năm đôla thôi!"
Hannibal nuốt nước miếng và gọi thím, thím Mathilda đang xếp giấy tờ phía sau cửa kính văn phòng.
- Thím Mathilda ơi! Mấy bức tượng bán thân kia đâu rồi?
Bà Jones cất xong một tờ giấy, đứng dậy, rồi bước ra trả lời cháu.
- Mấy bức tượng bán thân hả? Bà hỏi. Tất nhiên là thím bán rồi. Hôm nay là thứ bảy mà, cháu cũng biết là thứ bảy khách đông lắm. Người ta thích đi dạo và sẵn lòng mua những thứ hơi lạ mắt.
Hannibal gật đầu chầm chậm. Đúng vậy. Thiên Đường Đồ Cổ là một chỗ rất danh tiếng, nơi có thể mua bất cứ cái gì.
- Thím đã không lầm - Bà Mathilda Jones mãn nguyện nói tiếp, khi nghĩ là khách sẽ thích mua mấy bức tượng cũ đó. Trong một cái nhà hiện đại, thì tượng trông không đúng chỗ chút nào. Nhưng tượng có thể trang trí cho một khu vườn, nếu đặt lên cái đế. Dù sao, khách thích mấy bức tượng. Thím đã bán được hết tám cái, mỗi cái năm đôla. Chú Titus mua giá rẻ, nên ta lời cũng khá.
- Cháu không nghĩ… (và giọng Hannibal không hề lộ tia hy vọng nào)… Cháu nghĩ có lẽ thím không ghi lại tên và địa chỉ của khách mua, phải không thím Mathilda?
- Trời đất! Bà Jones kêu lên. Tại sao thím phải làm thế? Khách đã mua mấy bức tượng, khách đã trả tiền, rồi khách đi về. Vậy thôi!
- Thím có nhớ những người mua không ạ? Nhất là người đã lấy Auguste xứ Ba Lan?
- Không hiểu tại sao tự nhiên cháu lại quan tâm đến những đồ cổ này - Bà Jones đáp - Hai bức tượng do một người đàn ông chạy xe đến mua. Dường như ông ấy ở phía bắc Hollywood. Hai bức nữa do một bà, lái chiếc xe màu đỏ bỏ mui được lấy. Bà ấy nói với thím là bà có biệt thự ở Malibu. Còn bốn người còn lại thím không để ý. Thím bận quá.
Hannibal thở dài.
- Cháu hiểu. Vậy… cháu cám ơn thím… Các cậu ơi đi thôi! Ta sẽ hội ý!
Hannibal lôi các bạn vào xưởng sửa chữa vặt. Tại đó, Gus mở to mắt khi thấy thám tử trưởng dịch chuyển tấm lưới che giấu lối vào Đường Hầm số Hai. Cậu bé Anh bò theo ba bạn mới trong đường ống xi măng và qua cửa sập dẫn vào bộ tham mưu của Ba Thám Tử Trẻ.
Khi Gus ngắm xong tất cả, bốn bạn ngồi thoải mái để thảo luận về vấn đề đang quan tâm.
- Sao? Peter hỏi. Bọn mình làm được đến đâu rồi? Nếu Auguste xứ Ba Lan có chứa gia tài của Gus dưới dạng này hay dạng khác, thì nó cũng đã biến mất! Có lẽ, hiện nó đang chễm chệ giữa những lùm cây trong một khu vườn. Cách thức duy nhất để lấy lại tượng là tìm ra khu vườn. Trong vùng chỉ có khoảng trăm ngàn khu vườn, bọn mình có chút cơ may tìm ra đúng khu vườn trước khi được chín mươi mốt tuổi!
- Các cậu đã làm được những gì có thể - Gus tuyên bố, cố che giấu nỗi thất vọng. Khi ông Jones mua, làm sao các cậu biết được rằng bộ tượng này quan trọng. Rõ ràng là bọn mình đã mất luôn tượng Auguste xứ Ba Lan. Bây giờ, có lẽ mình đã hiểu ý ông Horatio muốn nói gì khi ông khẳng định "Thời gian là thiết yếu”. Ông sợ một chuyện gì đó xảy ra với các bức tượng, nếu mình không làm nhanh… và rất tiếc chuyện đó đã thật sự xảy ra!
- Có thể, Hannibal thừa nhận, là tượng Auguste đã mất hẳn đối với chúng ta, giống như cậu nghĩ. Tuy nhiên, mình nhất định không chịu thua nhanh chóng như thế. Chúng ta là thám tử. Chúng ta phải tiếp tục điều tra.
- Nhưng bằng cách nào? Bob hỏi.
- Mình cũng không biết nữa. Hannibal thú nhận. Mình sẽ phải suy nghĩ.
- Mình có sáng kiến! Bob đột ngột hét lên. Hay bọn mình thử trạm tiếp âm ma?
Gus tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Trạm tiếp âm ma hả? Gus lập lại. Cái gì vậy? Các cậu có khả năng liên lạc với thế giới bên kia để kiếm thông tin à?
Bob mỉm cười:
- Không hẳn như vậy, Bob trả lời, nhưng cũng gần… Nào, theo cậu nghĩ, ai là người ghi nhận nhiều chuyện nhất xung quanh mình? Ý mình nói… ai hay để ý chẳng hạn như có kẻ lạ đang lảng vảng trong khu phố, hay gia đình Smith có xe hơi mới, tức là những chi tiết bất thường đại loại như vậy?
- Thì, Gus nói sau khi suy nghĩ một hồi, mình không biết…
- Tất nhiên là trẻ con! Peter giải thích. Thường người ta không chú ý đến trẻ con, trong khi trẻ con lại để ý tất cả những gì xảy ra xung quanh mình. Nếu ai đó có con mèo mới, hay con chó mới, hay ai đó bị thương, v.v… thì lúc nào cũng có một đứa trẻ biết chuyện.
- Vấn đề duy nhất - Bob nói tiếp - là liên lạc được với đủ số bạn trai và bạn gái trong vùng để tìm ra thông tin mà mình muốn. Trẻ con luôn vui mừng giúp bọn mình, trẻ con thích bí ẩn lắm, ai cũng biết như vậy!
- Nhưng làm thế nào các cậu liên lạc được với đủ số bạn trai và bạn gái để đạt được kết quả? Gus hỏi. Mình nghĩ là để tìm ra một thông tin chính xác nào đó, các cậu phải có trợ lý luôn cảnh giác khắp nơi trong thành phố và vùng xung quanh hả?
- Chính là chỗ này nên mới có trạm tiếp âm ma của bọn mình, Peter giải thích. Đó là sáng kiến của Hannibal! Một sáng kiến cực kỳ xuất sắc, nếu có thể nói thế! Cậu biết không, bọn mình có một số bạn bè không quen biết lẫn nhau. Tất cả những người bạn này cũng có bạn bè, và cứ thế. Khi bọn mình muốn có một thông tin nào đó, mỗi đứa mình gọi điện thoại cho năm bạn để báo điều mà bọn mình muốn biết. Trong trường hợp tức thời của bọn mình, bọn mình sẽ yêu cầu các bạn gọi về bộ tham mưu, nếu các bạn biết được rằng có ai đó có một bức tượng bán thân bằng thạch cao trong vườn.
- Sau đó, Bob nói tiếp, mỗi đứa bạn sẽ gọi điện thoại cho năm bạn khác, lập lại bức thông điệp; mỗi một trong năm bạn này lại gọi cho năm bạn khác nữa… Trong thời gian ngắn, toàn bộ thanh thiếu niên trong vùng sẽ biết bọn mình đang tìm điều gì… Như thế, bọn mình sẽ có hàng ngàn cộng tác viên làm việc không lấy tiền, cậu hiểu chứ?
- Trời, tuyệt hay! Gus khâm phục thốt lên. Nếu mỗi cậu gọi cho năm người bạn, thì thành mười lăm. Nếu mỗi bạn gọi thêm năm nữa, thì thành bảy mươi lăm… rồi lên đến hơn ba trăm, để đạt tới hàng ngàn!
- Hannibal ơi, Gus hỏi, cậu sẽ gọi điện thoại ngay chứ hả?
- Hôm nay là chiều thứ bảy, Hannibal trả lời. Giờ này phần lớn các bạn trẻ đều ở ngoài. Lúc hay nhất để gọi điện thoại là sau giờ ăn tối. Rất tiếc là chúng ta còn phải chờ thêm vài tiếng nữa!
- Hannibal!
Giọng của thím Mathilda vừa mới vang lên trong khoảng không phía trên bộ tham mưu.
- Hannibal! Mày trốn đâu rồi?
Thám tử trưởng vội vàng thò tay đến một cái micro trên bàn. Micro nối với một cái loa đặt trong văn phòng bà Jones. Nhờ cách bố trí tài tình này, Hannibal có thể nghe được tiếng gọi của chú thím và có thể trả lời.
- Cháu đây thưa thím Mathilda. Hannibal nói. Thím cần cháu à?
- Ô là là! thím của Hannibal kêu lên, thím không thể nào quen với việc nghe tiếng cháu qua cái máy này… Cháu đang làm gì vậy? Chắc là cháu phải bận lắm mới quên mất giờ ăn trưa!
Ăn trưa! Khi nghe cái từ thần diệu này, bốn cậu giật mình và đột nhiên phát hiện rằng mình đang đói bụng.
- Dạ phải, thưa thím Mathilda, - Hannibal đáp. Đúng là dường như cháu quên mất… Cháu hy vọng thím sẽ không giận nếu cháu dẫn thêm một thực khách?
- Ôi! Thêm một miệng ăn có là gì đâu, khi mà thím thường phải nuôi ba miệng!
Bà Jones nói đúng! Bob và Peter ăn số bữa ăn ở nhà gia đình Jones bằng số bữa tại nhà mình.
- Thím có làm một chồng bánh mì kẹp thịt và nước uống, thím Mathilda nói tiếp. Các cháu có thể ăn trưa tại văn phòng. Thím phải vào thành phố. Thím sẽ đi vắng vài giờ. Chú Titus cũng không có ở đây. Cho nên thím giao cho cháu coi cửa hàng, Hannibal à. Cháu hãy mở mắt nhé, và cố gắng buôn bán cho tốt.
- Dạ được, thưa thím Mathilda. Thím cứ giao cho tụi cháu!
Bốn bạn bò thật nhanh trong Đường Hầm Số Hai, băng qua xưởng sửa chữa, rồi lao qua sân bãi vào văn phòng.
Ở đó, trên cái bàn lớn, thím Mathilda đang đặt một số lượng đáng sợ bánh mì kẹp thịt và nhiều chai nước cam.
- A! Các cháu đây rồi! Thím nói. Thím lấy xe tải nhỏ vào thành phố. Hans sẽ chở thím đi. Các cháu không được rời khỏi chỗ này cho đến khi thím về! Thím hy vọng cháu sẽ làm ăn được, Hannibal à.
- Cháu sẽ cố gắng, thưa thím Mathilda.
Bà Jones bỏ đi.
Bốn cậu im lặng ăn ngốn nghiến bánh mì kẹp thịt. Khi mỗi bạn đã ăn hết hai khúc bánh và uống vài chai nước cam, tất cả bắt đầu nói chuyện lại.
- Babal ơi! Peter vừa nói vừa tấn công một khúc bánh mì thứ ba, có kẹp một lát thịt bò dày. Theo ý cậu, vật gì được giấu trong bức tượng bán thân của Auguste xứ Ba Lan?... nếu có vật gì giấu trong đó?
- Tất nhiên là cái mà Gus đã nghe ba cậu ấy gọi là Con Mắt Lửa! Hannibal trả lời. Phải, mình nghĩ Con Mắt Lửa đó được giấu trong bức tượng bán thân của Auguste.
- Nhưng Con Mắt Lửa đó là gì vậy? Bob hỏi.
- Đó là một cái gì thật nhỏ, Hannibal đáp. Nếu không, làm sao giấu trong một cái đầu bằng thạch cao được. Mặt khác, vì ông của Gus đã hết sức cẩn thận giấu vật đó và xét việc người ta thường đặt tên cho những viên đá quý thần diệu như viên Đại Mogol, viên Koh-i Noor và viên Pacha Ai Cập, mình suy ra rằng Con Mắt Lửa là một viên đá quý mà ông August đã mang về từ châu Á khi còn rất trẻ. Chính vì viên đá này mà ông đã sống phần đời còn lại ẩn trốn trong nhà ở Vực Hẻm Mặt Đồng Hồ.
- Trời! Peter thốt lên, hổn hển. Nếu cậu không lầm..
Bob nhanh nhẹn ngắt lời bạn.
- Suỵt! Bob kêu. Có khách tới!
Một chiếc Berline đen sang trọng vừa mới chạy vào sân kho bãi. Xe dừng lại ngay trước cửa văn phòng. Một tài xế đội cát kết lái xe.
Kẻ ngồi trong xe, một người đàn ông cao gầy, bước xuống xe. Ông đứng một hồi cách ngưỡng cửa vài bước, nhìn chằm chằm năm bức tượng, vẫn xếp hàng trên bàn.
Kẻ lạ đeo trên cánh tay trái một cây gậy bằng gỗ đen bóng. Ông dùng đầu gạy chạm nhẹ mỗi bức tượng bán thân, rồi lướt nhẹ các ngón tay trên mấy cái đầu thạch cao.
Sau đó, nét mặt không hài lòng, ông phủi mấy ngón tay dính bụi, rồi quay mặt nhìn vào cửa văn phòng.
Hannibal đã đứng dậy và đang chờ khách. Ba bạn, vẫn ngồi, nhìn người ngoại quốc. Ông mặc một bộ complet không chê vào đâu được, có nước da sậm và mái tóc đen nháy chỉ có vài sợi tóc bạc. Một chi tiết nổi bật hơn tất cả là ba chấm nhỏ xăm trên trán. Bốn cậu thầm rùng mình…
- Xin lỗi, Ba Chấm nói bằng tiếng Anh hoàn chỉnh y như bộ complet ông đang mặc. Những cái bức tượng nhỏ thú vị này…
Ông dùng gậy chỉ năm cái tượng bán thân. Hannibal chớp mắt, với vẻ mặt khờ khạo. Hannibal đầu tiên nhìn thấy ba cái chấm và gần như phản ứng tự động. Thân hình cậu uể oải ra, nét mặt trở nên đờ đẫn, ánh nhìn lờ đờ. Nhìn cậu, người ta tưởng cậu là một thằng mập không lanh lợi.
- Dạ, thưa bác?
Hannibal nói giọng mũi, làm tăng thêm ấn tượng về một thằng cục mịch không được khôn lắm.
- Cậu còn những bức tượng khác không? Ba Chấm hỏi với một giọng lạnh lùng và khinh miệt.
- Những cái khác hả? Hannibal lập lại.
Có thể tưởng là Hannibal không hiểu tiếng Anh.
- Phải, những bức tượng bán thân khác! Ba Chấm nói rõ. Bởi vì, nếu cậu còn những cái khác, tôi muốn xem. Tôi muốn một bức tượng khác lạ hơn là Georges Washington, hay Benjamin Franklin, hay Jules César.
- Đây là tất cả những gì còn lại, - Hannibal tuyên bố. Mấy cái kia được bán đi rồi.
- Vậy là có những bức tượng khác?
Ánh nhìn quan tâm lóe lên trong cặp mắt đen của người đàn ông ngoại quốc, ông nhanh nhẹn nói thêm:
- Cậu làm ơn cho tôi biết tên đi?
- Ồ! làm sao cháu biết được? Cháu phải cố gắng nhớ lại...
Nói xong, Hanibal nhắm mắt lại, như để thực hiện một nỗ lực trí nhớ cực nhọc.
- Xem nào, Hannibal nói khẽ, đó là những cái tên rất kỳ lạ. Tên đại khái như Homère Gì Đó. Và Auguste Đâu Đó.
Peter hất cùi chỏ vào Bob và nói nhỏ vào tai bạn:
- Sao sếp lại nói ra tất cả những cái này?
- Chắc chắn Babal có cái lý của mình, Bob trả lời nhỏ. Cậu im đi và hãy lắng nghe...
Khuôn mặt thản nhiên của Ba Chấm linh hoạt lên trong chốc lát.
- Auguste! Ông nói lại. Đúng, có lẽ tôi sẽ rất thích một bức tượng bán thân Auguste. Để chúng trong vườn. Cậu nói là bán rồi à?
- Dạ phải, thưa bác.
- Tên và địa chỉ người mua? Ba Chấm hỏi bằng một giọng mệnh lệnh. Tôi có ý định mua lại cái miếng thạch cao đó!
- Ồ! Cửa hàng không có làm sổ tên, Hannibal đáp. Người mua có thể là bất cứ ai!
- Có thể... là... bất cứ... ai! Ba Chấm nói khẽ bằng một giọng lạnh như đá. Tôi hiểu. Rất đáng tiếc. Dù sao, nếu cậu vẫn lấy được tên và địa chỉ đó cho tôi, thì tôi sẽ vui lòng hậu tạ. Một số tiền thưởng rất, rất lớn. Một trăm đôla!
- Cửa hàng không làm sổ lưu tên khách mua! Hannibal lập lại bằng một giọng rên rỉ. Nhưng đôi khi người ta mang trả lại những đồ đã mua. Nếu có ai mang trả bức tượng bán thân Auguste, cháu sẽ cất riêng cho bác. Bác có thể để lại tên và địa chỉ được không ạ?
- Ý kiến xuất sắc! Ba Chấm nói, ánh mắt đen nhìn dò xét Hannibal. Tôi sẽ đưa danh thiếp cho cậu!
Ông lại mắc cây gậy vào cánh tay trái, rồi rút một miếng giấy cứng từ túi áo ra. Sau khi viết vài chữ bằng bút chì, ông đưa cho Hannibal.
- Đây! Ông nói. Cậu nhớ gọi điện thoại cho tôi nếu Auguste xuất hiện trở lại. Cậu cũng hãy nhớ là tôi sẽ mua tượng một trăm đôla. Cậu sẽ gọi điện thoại cho tôi nhé?
- Bác cứ tin cháu, Hannibal không nhiệt tình hứa.
- Và cậu đừng nuốt lời hứa! Ba Chấm nói thêm, hàm ý đe dọa.
Nói xong, ông hạ gậy xuống đất, và bằng một động tác nhanh nhẹn… găm một tờ báo đang nằm dưới đất. Gậy của ông là một cái gậy kiếm.
- Một tờ giấy! Ba Chấm nói. Tôi rất ghét đồ để lung tung!
Ông huơ vũ khí về hướng Hannibal. Gus, Bob và Peter hoảng sợ nín thở. Miếng giấy báo bay phất phới trong gió, bị ghim ở đầu một cái lưỡi kiếm nhỏ và thon.
Đầu lưỡi kiếm chỉ dừng lại cách ngực Hannibal chừng một centimét, Hannibal từ từ đưa tay lên cầm tờ giấy.
Khi ấy, bằng một động tác đột ngột. Ba Chấm rút kiếm về, và cây gây trở lại hình dáng ban đầu vô hại.
- Cậu sẽ còn gặp lại tôi! Người ngoại quốc tuyên bố. Và nếu Auguste trở về, nhớ báo cho tôi!
Ông quay lưng lại, trở về xe và nhanh chóng biến đi.