Vụ Bí Ẩn Chuyến Hành Trình Kinh Dị

Chương 2

Docsach24.com

ng Castro đang đi qua đi lại trước nhà ông Peck khi Ba Thám Tử Trẻ đến bằng xe đạp. Ông Castro là một người gầy, gân guốc, có mái tóc bạc bù xù, gương mặt đen nhăn nheo. Ông đang cuống quít, trong ngày xuân nhiều nắng này.

- Ông ngoại cháu không bao giờ như thế - ông Castro nói với Peter - Hôm nay ông và ông ngoại cháu định chơi cờ. Ông ngoại cháu không bao giờ bỏ lỡ cơ hội vì ông đã thua ván trước, nên nhất định muốn gỡ hòa. Ông ngoại cháu rất hiếu thắng.

- Dạ đúng vậy - Peter đồng tình.

Ba Thám Tử Trẻ bước vào nhà bằng cửa trước, cửa không khoá. Ông Castro đi theo sau, co rúm lại vì lo sợ.

- Chắc chắn phải có chuyện kinh khủng xảy ra - ông Castro nói - ông ngoại cháu không đời nào bỏ nước chảy và cửa sau mở toang hoang như thế.

Ba Thám Tử Trẻ bước vào nhà bếp, nhìn chằm chằm vào bồn rửa như thể nước có thể nói lên một cái gì đó.

- Ông ngoại định nấu nước - Hannibal nói - Nhìn kìa, ấm nước để trên bàn, nắp mở sẵn. Rồi khi đang đứng trước bồn rửa, ông nhìn ra ngoài qua cửa sổ phía trên bồn, thấy... thấy một cái gì đó.

Hannibal nhìn qua cửa sổ, thắc mắc xem ông Peck đã nhìn thấy gì. Chính mắt Hannibal thấy một khúc bãi cỏ vườn ông Peck, và bụi cây hàng rào thấp được tỉa gọn gàng phân chia đất nhà ông Peck với đất nhà hàng xóm.

Phía sau hàng rào là một cái sân um tùm cỏ dại, có vẻ bỏ hoang. Nhà bên cạnh là một cấu trúc tiêu điều, khung cửa sổ tróc sơn và vài ván lợp mái nhà bị uốn cong lên.

- Ai sống bên đó vậy? - Hannibal hỏi ông Castro.

Chính Peter trả lời.

- Một gã tên là Snabel, nhưng ông ngoại không thể ưa bên đó nổi. Ông ngoại và Snabel căm ghét nhau. Hai người ẩu đả nhau mỗi khi gặp mặt.

- Có thể - Hannibal đáp - nhưng có ai đã đi qua hàng rào cây kia, hoặc bước qua, rất gần đây. Thấy không, có vài cành cây bị gãy kìa. Gỗ trên vết gãy vẫn còn trắng, chứng tỏ vết gãy còn mới.

Ba thám tử đi ra ngoài, băng qua sân đến gần hàng rào.

- Đủ thấp để ông Peck bước qua - Hannibal nói - Có thể ông đã vô tình bị mắc vào rồi làm gãy những cành này.

Ông Castro rên rỉ.

- Lần cuối cùng Ben Peck bước qua sân nhà Ed Snabel, thì Snabel đòi bắn chết ông. Bà Milford ở bên kia đường đã gọi cảnh sát, rồi cả Ben Peck lẫn Snabel đều nộp đơn kiện. Ben nói rằng Snabel lấy cắp cái máy cắt cỏ của ông, còn Snabel thì nói Ben toan đột nhập vào nhà xe của hắn. Rốt cuộc cả hai đã rút đơn kiện nhau, nhưng sự việc rất xấu suốt một thời gian lâu dài.

- Vậy rất nên thuyết phục ông Peck ra khỏi đất nhà ông Snabel - Hannibal nói - dĩ nhiên là giả sử ông Peck đang ở bên đó, mà cháu nghĩ ông đang bên đó thật.

Rồi chính Hannibal bước qua hàng rào, làm gãy thêm vài cành trên bụi cây hàng rào, Bob và Peter đi theo. Ông Castro lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng qua theo. Cả bốn tiến đến ngôi nhà tồi tàn.

Bốn người không phải đi xa. Phía sau nhà là nhà xe, phía sau nhà xe có một cấu trúc nhô bằng kính và gỗ: nhà kính. Nhà kính không bị bỏ bê như ngôi nhà lớn. Phần gỗ trắng trông mới sơn, mấy tấm kính trên vách và mái có vẻ sạch sẽ, mặc dù bị đọng hơi nước.

Đột nhiên, từ phía sau nhà kính, có một bài hát vui nhộn tinh ranh vang lên:

«Chạy nhanh, chạy nhanh lên đi,

Tao đã tóm được mày rồi, thằng Snabel xấu xa!»

- Ôi trời! - Peter kêu lên - Ông ngoại ơi?

- Sao?

Ông Bennington Peck ló đầu ra từ góc nhà kính. Ông ngoại của Peter thanh mảnh, rắn người, trông còn rất linh hoạt so với tuổi tác. Ông Peck đỏ mặt, cặp mắt xanh long lanh lên.

- Peter, cháu của ta! Và Hannibal! Cả Bob nữa! Lại đây xem ông tìm thấy gì nào. Ồ, Castro ơi, xin lỗi nhé. Hai ta có hẹn với nhau đúng không? Xin lỗi. E rằng tôi đã bắt ông phải chờ.

- Chờ khá lâu - ông Castro trả lời - Tôi định gọi cảnh sát rồi, nhưng gia đình ông cho rằng không nên hấp tấp. Ông ơi, ông làm cái quái gì ở đây vậy?

- Tôi dang cố mở cửa cái nhà kính này - ông Peck nói.

Rồi ông biểu diễn ngay, dùng mũi dao con thọc vào ổ khoá.

- Ed Snabel sẽ kiện ông! - Castro cảnh cáo.

- Ông ngoại ơi, ông làm cả nhà sợ quá! - Peter kêu.

Ông Peck có vẻ hối hận.

- Ồ, đừng giận ông ngoại, Peter nhé, ông không hề có ý đó. Nhưng cháu hãy lại gần kính xem này.

- Ông ngoại ơi, ông Snabel sẽ thắng kiện ông ngoại vì tội bẻ khoá và đột nhập vào nhà người khác.

- Vô lý! Ông chưa bẻ cái khoá nào cả. Ông chỉ muốn mở cái cửa này ra để thu hồi tài sản của ông thôi. Cháu có thấy cái can kia không? Đó là chất malathion! Chính cái chất malathion mà ông ngoại đã mua ở cửa hàng Harper tuần rồi. Ông định xịt cho cây đu Trung Quốc, nhưng đột nhiên thấy chất malathion biến mất! Còn kia là cái xẻng bứng cây mà ông cứ ngỡ ông làm mất. Nó có cái khía hình chữ V trên tay cầm. Vậy là tay Snabel không những ăn cắp máy cắt cỏ, mà còn chôm cả xẻng bứng lẫn thuốc trừ sâu. Và hắn rình rập ông nữa. Hắn định làm gì với cái máy khi hắn không bao giờ cắt cỏ ? Không thể nào biết nổi! Hắn chỉ làm thế để chọc tức ông.

Ông Peck dùng dao thọc mạnh một lần nữa vào cửa nhà kính.

- Ông ngoại ơi, làm sao ông biết chắc rằng mấy thứ kia đúng là của ông - Peter nói.

- Ông biết nhận ra cái xẻng của mình khi thấy nó chứ! - ông Peck vẫn nói - Ông phát hiện mất xẻng và mất chất malathion. Và ông thấy mấy cành cây gãy trên hàng rào nữa. Ông chưa lẩm cẩm đến nỗi không còn biết cộng hai với hai, cháu à.

Đúng lúc đó có tiếng xe rẽ vào lối đi nhà Snabel. Một người đàn ông mập lùn tóc đen xuất hiện từ sau góc nhà xe. Ông có hai con mắt sâu hoắm dưới cặp mày rậm, và đang chửi rủa kịch liệt.

- Ed Snabel, mày lại vào nhà kho dụng cụ của tao nữa! - ông Peck tố cáo - Mở cửa nhà kính này ra ngay và trả lại tao cái xẻng và can thuốc trừ sâu malathion.

- Đồ lão già lộn xộn - Snabel nói - ông đáng bị nhốt cho rồi. Cút ra khỏi đất nhà tôi, nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát và lần này tôi sẽ không rút lại đơn kiện đâu!

Ông Peck gấp con dao xếp lại rồi huơ nó về hướng Snabel.

- Tôi tha cho anh lần này - ông Peck nói trịnh trọng - nhưng nếu bắt gặp anh rình mò trong vườn nhà tôi nữa, thì tôi sẽ tự giải quyết chuyện này, không cần đến cảnh sát.

- Kìa, ông ngoại ơi! - Peter năn nỉ.

- Đừng quấy ta, cháu trai à! - ông Peck nói - Ta sẽ không chịu để bị quấy rối, kể cả bởi chính giọt máu của ta!

Ông Peck bỏ đi khỏi nhà kính. Ba thám tử đi theo ông băng qua sân, ông Castro đi cuối cùng. Ông Castro có vẻ rất nhẹ nhõm.

- Tôi rất ghét phải sang chỗ này - ông Castro lầm bầm - Y như vào khu vực chiến tranh vậy.

- Cái thằng khùng! - ông Peck nói khi bước qua bụi cây hàng rào rồi đâm thẳng về nhà - Lẽ ra phải có một hội hàng xóm, giống như người ta hay làm ở các căn hộ chung cư. Để có thể bỏ phiếu xem ai có thể mua nhà, và ai không được phép.

- Như vậy sẽ trái pháp luật - ông Castro nói - Ngoài ra, người ta có thể bỏ phiếu chống lại chính ông!

- Đừng có ăn nói vô duyên! - ông Peck quát - Và ông đừng có phí phạm thời gian nữa, ông Castro ơi, ông có muốn chơi cờ hay không?

Ông Castro thốt lên một âm thanh nghe y như cái nắp nồi bị tràn bung ra, nhưng vẫn đi theo ông Peck vào nhà.

Ông Peck rót nước đầy vào ấm, đặt lên bếp đun. Rồi ông Peck và ông Castro đi qua phòng khách, nơi bàn cờ đã để sẵn.

Trong nhà bếp có máy điện thoại, Peter nhấc máy quay số nhà. Peter muốn báo với mẹ rằng mọi việc ổn cả, ít nhất là cho đến bây giờ.

- Cậu có nghĩ bon mình sẽ lo liệu cho ông ngoại không bị rắc rối, nếu tham gia chuyến đi kia? - Peter hỏi khẽ Hannibal.

Hannibal có vẻ đa nghi, nhưng rồi nét mặt sáng lên và mỉm cười.

- Sẽ không dễ dàng đâu - Hannibal nói - nhưng chắc chắn sẽ không nhàm chán tí nào.

Hannibal đã đánh giá nhầm vụ này. Thám tử trưởng không thể nào biết được rằng Ba Thám Tử Trẻ sắp trải qua một trong các cuộc phiêu lưu điên cuồng nhất trong đời.