- Cái sọ biết nói hả? Ba Thám Tử Trẻ đồng thanh thốt lên.
Fred Brown mỉm cười.
- Đúng. Một cái sọ thật. Các em đã tìm thấy chưa?
Hannibal đành phải kể lại một lần nữa rằng mình không tìm thấy gì trong rương vì lý do cái rương đã bị lấy cắp. Anh phóng viên xị mặt xuống.
- Xui quá! - Anh thở dài. Thế là không viết được bài báo rồi. Ai có thể ăn cắp cái đồ cũ xì đó làm gì? Tất nhiên phải là một người đọc câu chuyện trong báo rồi!
- Có lẽ vậy - Hannibal thừa nhận. Có thể có người khác ngoài anh biết về... cái sọ biết nói kia. Và muốn lấy. À mà... nó có nói được thật không anh?
- Cứ gọi tôi là Fred - anh phóng viên tử tế nói - Tôi không dám cam đoan rằng cái sọ ấy nói chuyện được hay không. Anh chỉ biết là nghe nói nó làm được như vậy. Các em biết không, anh đã suy nghĩ rất nhiều về cái tên trên nắp rương: Gulliver Vĩ đại. Cái tên này cứ lẩn quẩn trong đầu anh mãi. Anh chắc chắn là có nghe rồi. Nên anh đi tra báo lưu. Các em biết đó là tên ai mà, phải không?
Bob gật đầu để trả lời. Ba của Bob cũng là nhà báo và đã nói cho con trai biết rất nhiều về nghề mình. Báo lưu của một tòa soạn báo gồm tất cả các số báo của những năm trước và ngoài ra còn có một bộ phiếu xếp thứ tự một đống thông tin về đủ loại chủ đề. Chính Bob, tại thư viện nơi cậu làm việc bán thời gian cũng thường xuyên tra các tư liệu có khả năng giúp Ba Thám Tử Trẻ trong các cuộc điều tra.
- Thế là anh quyết định tìm kiếm xem Gulliver Vĩ Đại là ai? Nhờ vậy anh dã đọc được nhiều bài báo về ông. Đó là một nhà ảo thuật, tài năng trung bình. Tuy nhiên, ông có tiết mục rất đặc sắc. Đó là “cái sọ biết nói”. Rồi cách đây khoảng một năm, Gulliver đã mất tích. Dường như ông đã bốc hơi mất… như thể chính ông tự phù phép cho mình biến mất! Không ai biết ông còn sống hay đã chết. Có một điều chắc chắn: ông đã để lại cái rương này trong khách sạn đang ở. Cái rương được bán đấu giá hôm qua, và chính cậu là người mua. Tôi suy luận ra rằng Gulliver đã bỏ đồ nghề ảo thuật của mình trong rương, kể cả cái sọ. Và tôi tự nhủ đây sẽ là đề tài cho một bài báo hay, tiếp theo bài trước.
Anh quan tâm Gulliver à? - Bob hỏi
- Phải!
Hannibal suy nghĩ.
- Câu chuyện này kỳ lạ thật - Hannihal tuyên bố. Một ảo thuật gia bốc hơi mất, một cái rương bị lấy cắp và một cái sọ được cho là biết nói! Phải, em thấy lạ quá.
- Ê, khoan đã Hannibal! - Peter phản đối. Mình không thích nét mặt cậu chút nào. Hy vong cậu không có ý định giải vụ bí ẩn này chứ! Mình không hề muốn đi điều tra về những cái sọ biết nói chuyện. Mà mình cũng không nghĩ rằng cái sọ có thể nói được... và không thích có bằng chứng rằng cái sọ nói chuyện được.
- Không thể nào điều tra về cái sọ biết nói vì bây giờ rương không còn nữa - Hannibal nhận xét. Nhưng em rất muốn biết nhiều hơn về Gulliver Vĩ Đại, anh Fred ơi.
- Anh sẵn sàng cung cấp thông tin cho em thôi - anh phóng viên vừa tuyên bố vừa ngồi xuống một trong các ghế vườn đang chờ được sơn. Anh sẽ tóm tắt lại cho bọn em những gì chính anh biết... Gulliver là một ảo thuật gia loại ba, nhưng ông ấy có cái sọ biết nói chuyện thật sự, nghe nói vậy. Gulliver đặt nó trên cái bàn bằng thủy tinh, không có gì xung quanh, rồi đặt câu hỏi cho nó.
- Chắc là tiết mục nói bụng, phải không? - Hannibal gợi ý - Có lẽ chính Gulliver tự trả lời, mà không mép môi.
- Có thể. Nhưng cái sọ trả lời, trong khi chính Gulliver đứng ở phía bên kia phòng và thậm chí khi ông đã ra khỏi phòng. Các nhà ảo thuật khác cứ thắc mắc không hiểu làm cách nào ông thực hiện được trò này! Bí mật chưa bao giờ được tiết lộ. Rồi một ngày nọ, Guliiver bị rắc rối với cảnh sát.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Bob hỏi.
- Thì do ông Gulliver tội nghiệp kia không kiếm sống nổi bằng nghề ảo thuật, ông bắt đầu xem bói. Ông tự phong cho mình cái chức là "tư vấn của Thế giới bên kia”. Ông mặc áo dài kiểu phương Đông và tiếp khách trong một gian phòng trang trí bằng những ký hiệu huyền bí. Bà con trả tiền để được hỏi cái sọ. Gulliver đặt cho cái sọ tên là Socrate, giống nhà hiền triết Hy Lạp cổ đại.
- Và Socrate trả lời các câu hỏi ? - Bob hỏi thêm.
- Nghe nói vậy. Và Socrate thường đưa ra những giải pháp tốt cho các vấn đề được đặt ra. Nhưng Gulliver đã đi quá xa. Socrate bắt đầu tư vấn về giao dịch chứng khoán. Mà nghe nói về lĩnh vực này, thì nó không rành. Nhiều người bị mất tiền vì nghe theo nó. Cuối cùng có một số đi thưa kiện. Gulliver bị buộc tội là lam dụng lòng tin của người khác với tư cách là tư vấn tài chính giả danh và bị phạt tù. Một năm sau, khi ra tù, ông bỏ cái nghề ảo thuật và xem bói để nhận một chân làm việc vặt. Rồi một ngày nọ, ông biến luôn. Biến rất đột ngột. Có nhiều tin đồn: người ta nói có những kẻ không đáng tin cậy đã quan tâm đến ông... nhưng không ai biết tại sao. Có thể những kẻ này có một kế hoạch lừa đảo xấu xa nào đó và bắt ông cựu ảo thuật gia và Socrate hợp tác. Một số người cho rằng ông đã biến mất như vậy để thoát khỏi tay họ.
- Nhưng ông đã bỏ lại cái rương quý báu! - Hannibal nhận xét và véo môi dưới, là dấu hiệu tập trung suy nghĩ tột độ - Chi tiết này chứng tỏ rằng hoặc có chuyện gì đó xảy ra với ông hoặc ông đã bỏ trốn do cảm hứng tức thời.
- Suy luận rất hay - Fred tán thành. Có thể ông đã bị tai nạn và không có ai nhận dạng được ông.
- Em đoán vì vậy mà ông Maximilien đòi lấy cái rương - Peter tuyên bố. Ông ấy muốn lấy cái sọ và thử tìm ra bí mật để sử dụng nó. Cũng có thể ông từng là bạn thật sự của Gulliver và nghĩ rằng, do Gullivel không còn nữa, ông có thể thừa kế bí quyết ảo thuật của Gulliver.
- Maximilien hả? - Fred tò mò lập lại.
Hannibal kể lạit chuyện nhà ảo thuật đến đòi mua rương.
- Nếu ông ta muốn mua lại - anh phóng viên trẻ nhận xét - thì chắc chắn không phải ông lấy trộm. Không biết bọn trộm có định dùng tài năng của Socrate không. Thật ra, cũng không quan trọng. Anh định viết một bài báo hấp dẫn về cái sọ biết nói. Anh định chụp một tấm với ba em đứng cùng Socrate. Hannibal có thể mặc một cái áo dài của ảo thuật gia Gulliver... thế nào trong rương cũng có. Thôi vậy! Anh đành phải về tay không. Dù sao, được gặp lại các em cũng vui rồi.
Nói xong, Fred ra về bỏ lại Hannibal với vẻ hơi thất vọng.
- Xui quá - thám tử trưởng thở dài - rương đã biến mất rồi. Mình rất muốn làm sáng tỏ vụ bí ẩn cái sọ biết nói!
- Còn mình thì không hề muốn - Peter khẳng định. Về phần mình, bất cứ cái rương nào chứa một cái sọ biết nói mà đã mất, thì cứ cho mất luôn. Mình không thèm tìm lại đâu. À, mà làm sao một cái sọ có thể nói chuyện được chứ?
- Đó là một phần của vụ bí ẩn - Hannibal trả lời. Nhưng nói thêm để làm gì, bởi vì... chú Titus về kìa!
Chiếc xe tải nhẹ vừa mới chạy vào sân kho bãi, chở đủ thứ đồ. Chú Titus nhảy xuống xe bước về hướng bộ ba.
- Đang làm việc hả? - Ông nháy mắt tinh nghịch nói. May cho các cháu là thím Mathilda không có ở đây, nếu không thím sẽ tìm ra việc làm cho các cháu ngay thôi. Sao trông các cháu đăm chiêu vậy? Bị rắc rối hả?
- Nói thật với chú, tụi cháu đang nghĩ về cái rương bị mất. Tụi cháu vừa mới biết được những điều thú vị về cái rương đó.
- À! Cái rương! - Titus Jones mỉm cười nói. Bộ cái rương chưa trở về hả?
- Chưa, dĩ nhiên là chưa - Hannibal buồn rầu trả lời. Và có nhiều khả năng tụi cháu sẽ không bao giờ thấy được cái rương nữa!
- Cháu đừng vội kết luận! - Chú Titus tuyên bố. Đó là rương ảo thuật gia mà, đúng không? Vậy có khi ta dùng thủ thuật thần tiên để làm cho nó quay về!
Ba Thám Tử Trẻ nhìn ông.
- Chú muốn nói gì vậy, hả chú Titus? - Hannibal hỏi. Thủ thuật nào có thể làm cho cái rương hiện trở về? Chú biết cách à?
- Cách này đây! - Chú Titus nói.
Rồi chú ra vẻ thần bí, búng tay ba lần, nhắm mắt lại và ngân nga:
- Úm ba la, rương hãy trở về đây! Úm ba la, rương bay về đi! Úm ba la, rương hãy nghe lời nhé... Xong rồi đó, các cháu à! Nếu thần chú vẫn vô hiệu, thì ta có thể tìm lại được rương chỉ bằng cách suy luận lôgic thôi.
- Lôgíc à? Hannibal ngạc nhiên lập lại.
Chú của Hannibal rất vui tính và hay đùa giỡn. Dường như ông sắp lừa ba cậu để chọc, nhưng Hannibal không chắc lắm. Hannibal đang tự hỏi không biết chú có đang nói nghiêm túc hay không.
- Hannibal à, cháu rất thích các vụ bí ẩn mà - Titus Jones nói tiếp. Và cháu thích giải bí ẩn bằng cách suy luận. Vậy thì cháu hãy suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Cháu kể lại cháu đã thấy những gì đi nào!
- Thì mọi người đã tiến đến sân kho bãi - Hannibal bắt đầu nói nhưng vẫn thắc mắc không hiểu chú Titus có gì trong đầu. Có hai gã đàn ông chạy ra, nhảy lên xe và chuồn đi thật nhanh. Và cái rương đã biến mất.
- Vậy theo cháu, bọn chúng dã lấy cắp cái rương hả?
- Dường như vậy - Hannibal trả lời. Bọn chúng đã bẻ khoá cổng... rồi... Ồ!
Hannibal đỏ mặt từ từ dưới tác dụng của sự tập trung và nỗi thất vọng
- Bọn chúng vẫn đang trong sân, tìm kiếm rương, thì ta đến giữa chừng. Thế là bọn chúng chạy ra xe và bỏ trốn. Nhưng lúc đó bọn chúng không có rương. Vậy không phải bọn chúng lấy cắp. Bởi vì nếu rương đã ở trên xe rồi, thì bọn chúng không cần lảng vảng trong sân làm gì. Và bọn chúng đã không mang theo rương khi chạy trốn, thì kết luận hết sức hiển nhiên: rương đã bị những tên khác lấy trộm trước rồi!
Titus Jones khúc khích cười.
- Hannibal à, chắc chắn cháu rất thông minh rồi - chú Titus tuyên bố. Nhưng có lúc, chứng minh với một người thông minh rằng anh ta không khôn như mình tưởng là việc tốt thôi. Kết luận mà cháu đã rút ra không tồi. Nhưng còn có một khả năng khác nữa. Có thể cái rương không hề bị ăn cắp! Có thể hai kẻ mà ta thấy đã không tìm ra cái rương!
- Nhưng cháu để cái rương ở góc này, gần văn phòng mà! - Hannibal phản đối. Một chỗ bất kỳ ai cũng thấy được. Tất nhiên là cháu đã sai lầm vì không cất rương vào trong văn phòng, nhưng cháu đâu ngờ là rương quý giá như vây.
- Sau khi cất cái rương vào góc đó - Titus Jones nói tiếp - cháu về nhà rửa tay rửa mặt trước khi ngồi vào bàn ăn, để cho anh Hans và chú đóng cổng. Lúc ấy, chú nghĩ bụng, đây là cái rương nhà ảo thuật. Hannibal sẽ thật bất ngờ nếu rương biến mất như bị phù phép! Hannibal sẽ rất thích trổ tài thám tử để tìm lại rương. Thế là chú đã chơi cháu, Babal à! Chú đã giấu cái rương. Rồi sau khi ta phát hiện bọn trộm, thì chú nghĩ bụng nên để rương chỗ giấu cũ cho đến sáng hôm sau. Chú định nói thật cho cháu biết, rồi chú đột ngột quyết định xem cháu có giải được vụ này một mình hay không... Để cho cháu vận não một tí thôi!
- Chú đã giấu rương à? - Bob chưng hửng kêu. Nhưng giấu chỗ nào vậy chú Titus?
- Phải! Ở đâu? - Peter hỏi theo.
- Chỗ nào hay nhất để giấu một cái rương? - Titus Jones hỏi lại.
Nhưng Hannibal đang xem xét đống đồ linh tinh chất đầy sân. Có thể nhét rương dưới bất kỳ đống to nào. Ánh mắt của thám tử trưởng nhanh chóng dừng tại một điểm nhất định. Tại đó, kê vào một vách tường sân, có một nhà kho gồm một mái chống trên cột để bảo vệ những đồ vật có giá nhất trong kho bãi khỏi những cơn mưa.
Trong một góc, có khoảng nửa chục cái rương khá to được chắp vá tốt.
- Chỗ lý tưởng để giấu một cái rương! - Hannibal thốt lên - Cháu đoán trúng chưa, chú?
- Kiểm tra đi!
Hannibal chạy đến đống rương cũ. Nhưng Peter đến trước và mở cái rương đầu tiên: không có gì. Hannibal mở cái rương thứ nhì. Cũng không chứa gì. Rương thứ ba và thứ tư cũng vậy.
Bob cũng đến đó mở rương thứ năm ra. Khi mở nắp rương lên, ba cặp mắt nhìn vào bên trong...
Trong cái rương to, lọt vừa vặn, có cái rương của Gulliver Vĩ Đại!