Vụ Án Trường Oxford

Chương 8

Chúng tôi đi ra theo lối xuyên qua gian triển lãm các vòm đá ở phía sau khu phân viện. Seldom chỉ cho tôi thấy sân quần vợt hoàng gia từ thế kỷ mười sáu mà Edward VII đã chơi, đối với tôi nó gợi nhớ một sân pelota[6]. Chúng tôi băng qua đường, rồi xuôi xuống một chỗ nhìn giống như một khe hở ở giữa hai tòa nhà, y như một thanh kiếm khổng lồ đã xẻ dọc đá từ trên xuống bằng một cú giáng thẳng tay.

“Đây là một lối tắt,” Seldom nói.

Ông đi nhanh, vượt lên trước tôi một chút vì lối đi không đủ chỗ cho cả hai người. Chúng tôi ra khỏi đó, bước tiếp vào một lối mòn dọc bờ sông.

“Tôi hy vọng anh không thấy bệnh viện có vẻ gì đáng sợ lắm,” ông nói. “Bệnh viện Radcliffe này cũng có khi nhìn vào thấy khá buồn nản. Tòa nhà có bảy tầng tất cả. Chắc anh cũng có nghe nói đến một nhà văn Ý, Dino Buzzati. Ông ta viết một truyện ngắn tên đúng như vậy, “Bảy tầng nhà”, dựa trên một câu chuyện xảy ra với ông khi ông đang viếng thăm Oxford cho một buổi lên lớp. Ông mô tả lại toàn bộ kinh nghiêm trong cuốn nhật ký hành trình của mình. Hôm ấy là một ngày rất nóng, và khi ra khỏi giảng đường, ông ngất đi trong chốc lát. Vì cẩn thận, những người tổ chức ép ông phải vào khám bệnh ở Radcliffe. Ông được đưa lên tầng bảy, tầng dành riêng cho những ca nhẹ và khám tổng quát. Người ta khám cho ông và thử một vài thứ, rồi cho biết mọi sự có vẻ đều ổn, nhưng họ muốn làm vài xét nghiệm đặc biệt cho bảo đảm. Do đó, họ đưa ông xuống tầng dưới, trong khi những người chủ nhà của ông đợi ở tầng trên. Ông được đẩy xuống bằng xe lăn, chuyện mà ông thấy hơi quá đáng, nhưng coi đấy như biểu hiện của sự sốt sắng quá mức của người Anh. Dọc lối đi và trong những phòng đợi của tầng sáu, ông thấy toàn những người bị bỏng mặt, mình quấn đầy băng, nằm trên xe đẩy, mù, hay ngoại hình bị biến dạng. Chính ông cũng bị bắt nằm lên xe đẩy khi đến chỗ soi X-quang. Ông vừa định ngồi dậy thì bác sĩ quang tuyến nói rằng họ khám phá ra một điểm bất thường - có lẽ không nghiêm trọng gì, nhưng tốt hơn ông cứ nằm yên đấy đến khi họ nhận được kết quả những xét nghiệm khác. Họ cần phải quan sát tình trạng của ông trong vòng vài tiếng kế tiếp, nên ông được chuyển xuống tầng năm, nơi ông được vào nằm một phòng bệnh riêng.”

“Trên tầng năm, các lối đi đều trống trải nhưng có vài cánh cửa mở hé. Trong một căn phòng ông thoáng thấy người nằm trên giường, tay nối với các ống dẫn. Ông bị bỏ nằm lại một mình trong phòng, trên xe đẩy, càng lúc càng lo lắng, suốt mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng, một y tá bước vào, tay mang một khay nhỏ có vài chiếc kéo. Cô ta đến cắt một ít tóc sau gáy ông, theo lệnh của một bác sĩ dưới tầng bốn, bác sĩ X, người sẽ khám lần cuối. Trong khi tóc ông đang rơi vào trong khay, Buzzati hỏi có phải bác sĩ sắp lên để gặp ông. Cô y tá mỉm cười, kiểu như chỉ có người ngoại quốc mới nghĩ đến một chuyện như vậy, và trả lời rằng các bác sĩ có thói quen ở yên tại tầng của họ. Nhưng cô ta sẽ đẩy ông xuống tầng dưới và để ông lại đợi bên cạnh một cửa sổ. Tòa nhà có hình chữ U và nhìn qua cửa sổ xuống dưới, Buzzati nhìn thấy những tấm mành che các khung cửa sổ tầng thứ nhất, mà ông tả lại trong truyện của mình. Vài tấm kéo lên, nhưng đa số đều hạ xuống. Ông hỏi cô y tá ai ở dưới tầng một, và cô ta cho một câu trả lời mà ông chép lại trong truyện: làm việc dưới ấy chỉ có mình vị giáo sĩ thôi. Buzzati viết rằng trong một giờ kinh khủng chờ đợi bác sĩ, ông bỗng bị ám ảnh bởi một ý nghĩ toán học. Ông nhận ra tầng bốn là điểm chính giữa của 7 và 1, và trong sự lo sợ dị đoan, ông tin chắc là nếu mình phải xuống thêm một tầng nữa, mọi chuyện thế là hết. Thảng hoặc, từ tầng bên dưới, ông nghe được tiếng kêu thảm thiết của một người đã mê loạn vì đau đớn và sầu não. Nghe y như những tiếng kêu đang lọt ra ngoài này qua buồng thang máy. Buzzati quyết định sẽ dùng mọi cách cưỡng lại nếu họ nghĩ ra thêm cớ gì để đưa ông xuống thêm một tầng nữa.”

“Cuối cùng bác sĩ cũng tới. Không phải là bác sĩ X, mà là bác sĩ Y, vị tư vấn. Ông ta nói được một ít tiếng Ý, và có biết về tác phẩm của Buzzati. Ông ta nhìn sơ qua những kết quả xét nghiệm, và tỏ vẻ ngạc nhiên là người đồng nghiệp trẻ của mình, bác sĩ X, lại ra chỉ thị cắt tóc của Buzzati. Có lẽ, bác sĩ Y nói, anh ta đang trù liệu cho một lỗ khoan dự phòng. Dù sao thì chuyện ấy cũng không cần thiết nữa. Mọi sự đều ổn cả. Vị bác sĩ xin lỗi và hy vọng Buzzati không bị phiền hà quá vì người đàn ông đang rên la ở tầng ngay dưới. Tầng ba nhiều khi rất ồn ào, bác sĩ cho biết, nhiều y tá làm ở đó phải mang đồ bịt tai. Nhưng có lẽ họ sẽ đưa người khốn khổ ấy xuống tầng hai và mọi sự sẽ yên tĩnh trở lại.”

Seldom hất đầu về phía khối gạch to lớn, tối tăm giờ đã mọc lên trước mắt chúng tôi. Ông tiếp tục, như đang cố gắng kết thúc câu chuyện bằng giọng điệu trầm tĩnh, điều hòa nãy giờ: “Ghi chép trong nhật ký của Buzzati có đề ngày tháng là 27 tháng Sáu, 1967, hai ngày sau vụ tai nạn làm tôi mất vợ, vụ tai nạn khiến John và Sarah bỏ mạng. Người đàn ông trong sự đau khổ cùng cực ở tầng ba đó chính là tôi.”

 

[6] Trò chơi bóng của Tây Ban Nha.