Vòng xoáy chết

Phần 4.4

Ngay sau khi nhìn thấy thi thể Mai, Ando được thông báo về cái chết của Kazuyuki Asakawa. Khi tình trạng của Asakawa trở nên xấu đi, anh ta được chuyển từ Bệnh viện Shinagawa Saisei đến Bệnh viện Đại học Shuwa, nhưng anh ta đã chết gần như ngay lập tức. Ando được thông báo về sự thay đổi tình trạng của Asakawa, nhưng anh không tưởng tượng bệnh nhân này lại ra đi nhanh chóng thế. Theo bác sĩ chăm sóc, cái chết là do bị nhiễm khuẩn, và bệnh nhân đã ra đi thanh thản, như là do tuổi già. Asakawa không bao giờ tỉnh lại sau vụ tai nạn.

Ando đến Bệnh viện Shuwa và dặn các bác sĩ được giao ca mổ tử thi để tâm đến một vài thứ trong qua trình mổ: một khối u làm nghẽn động mạch vành, một loại virus giống virus bệnh đậu mùa có trong khối u. Ando hiểu những điểm này có vai trò thiết yếu trong việc dự báo tương lai. Sau khi chắc chắn rằng các bác sĩ mổ hiểu được tầm quan trọng của tình huống, anh mới ra về.

Khi quay lại nhà ga, anh lại cảm thấy thất vọng vì Asakawa không bao giờ tỉnh lại. Anh ta có những thông tin cốt yếu, vậy mà anh ta đã chết và không chia sẻ thông tin đó cho một ai. Nếu như Ando biết điều mà Asakawa biết, hẳn anh sẽ phải rõ hơn nên dự tính điều gì. Giờ tương lai đang mờ mịt đến phát rồ. Và Ando không biết phải chuẩn bị cho cái gì.

Ngay giờ đây, điều lớn nhất mà Ando lo lắng là liệu cái chết của Asakawa là do vận rủi hay là môt kết quả tất yếu. Câu hỏi này, tương tự, cũng dành cho trường hợp của Mai. Cả hai người sau khi gặp tai nạn đã lụi dần rồi chết - với Asakawa là tai nạn giao thông, còn Mai là do bị ngã. Cái chết của họ dường như có điều gì giống nhau. Nhưng Ando không sao biết được, nó có liên quan gì đến việc họ đã xem cuốn băng không.

Khi đang đi, đột nhiên anh nhận ra rằng tòa nhà nơi thi thể Mai được tìm thấy cách không xa bệnh viện mà anh vừa rời khỏi. Anh thắc mắc tại sao cô lại chọn leo lên sân thượng của một toà nhà văn phòng cũ nát; giờ anh có cơ hội xem qua và có lẽ sẽ hiểu ra. Anh cần đến đó ngay, trước khi bất cứ bằng chứng nào mất đi.

Anh quyết định quay lại phố Nakahara và bắt một chiếc taxi. Anh sẽ đến đó trong mười phút nữa.

Sau khi dừng lại một lần để mua hoa, Ando bảo taxi cho anh xuống trước nhà kho của một công ty vận tải. Tất cả những gì anh nghe được tại phòng Giám định Pháp y là tên công ty và lời chỉ dẫn rằng toà nhà nằm ở phía Nam nhà kho; anh không biết tên toà nhà là gì.

Đứng bên vệ đường, anh nhìn một ngôi nhà ở hướng nam. Không thể nào nhầm với căn nhà khác được. Đó là toà nhà mười bốn tâng, có cầu thang hình xoắn ốc phía chạy dọc lên ở khoảng không giữa bức tường ngoài của toà nhà với nhà kho.

Ando đi đến cửa trước toà nhà rồi dừng lại. Anh đi vòng ra chỗ cầu thang bên ngoài. Anh cố nghĩ xem làm thế nào Mai lên được trên kia. Cô có thể đã dùng thang máy để lên tầng mười bốn, đi ra cửa thoát hiểm ở đó, rồi leo thang lên sân thượng, hoặc có thể cô đã dùng cầu thang thoát hiểm nối từ mặt đường lên tận chiếc thang lên sân thượng. Có lẽ vào ban đêm người ta khoá sập cửa ở trước, do đó cô phải vào qua lối đi dành cho thợ bảo dưỡng, vốn được bảo vệ nghiêm ngặt. Và nếu quá muộn, thì lối vào dành cho thợ bảo dưỡng cũng bị khoá nốt, người bảo vệ cũng đã về. Nếu cô lên vào ban đêm, hẳn cô phải dùng lối thoát hiểm.

Nhưng có một cánh cổng ở đầu cầu thang tầng hai, và trông như khó mà qua được. Ando trèo lên đó và quan sát. Một cánh cổng sắt, có tay nắm. Anh cố vặn tay nắm, nhưng nó không nhúc nhích. Hẳn là nó bị khoá ở mặt bên kia để ngăn ngừa xâm nhập. Tuy nhiên, cánh cổng chỉ cao tầm 1,8 mét, một người nhẹ nhàng và nhanh nhẹn có thể vượt qua dễ dàng. Mai từng tham gia đội tuyển điền kinh ở trường trung học; hẳn cô đã trèo qua cánh cửa đó không mấy khó khăn.

Bên cạnh anh, phía chân cầu thang là cánh cửa dẫn vào toà nhà. Anh cố xoay nắm cửa, nhưng thật ngạc nhiên, cánh cửa này cũng bị khoá. Anh tự hỏi Mai đã đến đây vào thời gian nào trong ngày. Nếu vào ban ngày, có lẽ cô đã dùng thang máy để lên tầng mười bốn. Nếu vào ban đêm, hẳn cô đã trèo qua cánh cổng và đi theo lối cầu thang.

Ando quay lại phia cửa trước toà nhà, đi vào, và đến chỗ thang máy. Có hai thang máy, và cả hai đang chờ ở tầng trệt. Mỗi tầng của toà nhà dường như được một hoặc nhiều doanh nghiệp khác nhau thuê, tên của tất cả các doanh nghiệp để được ghi theo từng tầng, trên một tấm bảng cạnh thang máy. Nhưng gần nửa số công ty đó đã bị gạch xoá. Hẳn là họ đã chuyển đi mà chủ cho thuê nhà vẫn chưa tìm được người thuê mới thay thê. Toà nhà yên ắng và gây chút cảm giác bị bỏ hoang.

Đến tầng mười bốn, anh bước ra khỏi thang máy và đi vào hành lang tối, ở đó anh tìm cầu thang lên sân thượng. Sau khi đi dọc một lượt suốt chiều dài hành lang, anh vẫn không tìm thấy cầu thang nào cả. Mai hẳn đã phải đi ra phía ngoài. Quả thực, có một cánh cửa ở cuối hành lang, Ando mở cửa rồi bước ra ngoài. Gió từ biển thổi vào mạnh đến mức anh phải dựng cổ áo khoác kên. Chỉ khi ở đây, trên tầng cao nhất, anh mới nhận ra Vịnh Tokyo gần đến thế nào. Kia là kênh đào Keihin, xa hơn nữa là bến tàu Oi, và cuối cùng là đường hầm Cảng Tokyo nhanh chóng bị biển nuốt chửng. Từ điểm nhìn thuận lợi đó, hai lỗ đen lối vào đường hầm trông thật bất thường. Anh nghĩ chúng trông giống lỗ mũi của một người chết đuối với khuôn mặt nổi lên từ mặt nước.

Từ chỗ này anh cũng nhận ra tại sao tầng mười bốn dường như quá chật chội bất chấp kích thước của toà nhà. Các kiến trúc sư đã thiết kế diện tích nền của tầng này bằng chừng một nửa so với những tầng khác, sử dụng không gian còn lại cho ban công ngoài chạy bao quanh toà nhà cả bốn phía. Ando bước ra, và thấy thoát hiểm nằm ở một góc ban công. Nhưng thi thể của Mai được tìm thấy ở một chỗ cao hơn nữa.

Bên cạnh cánh cửa có một chiếc thang được xây gắn vào tường, chạy thẳng lên. Từ chân thang lên đến đỉnh cao chừng ba mét.

Cố tưởng tượng xem Mai có thể cảm thấy thế nào, Ando ngậm bó hoa vào miệng, túm lấy thanh ngang và bắt đầu trèo.

Điều gì khiến cô ấy lên tận đây? Ando tự hỏi trong khi leo lên từng bậc thang. Không phải cô muốn nhảy xuống. Điều này hẳn đã rõ khi xét đến cách toà nhà được thiết kế. Nhảy từ sân thượng, cô sẽ chỉ rơi chừng hơn ba mét xuống ban công phía dưới. Để rơi xuống tận mặt đất, cô phải nhảy từ đầu cầu thang thoát hiểm ở tầng mười bốn.

Đây cũng không phải kiểu sân thượng người ta leo lên để ngắm cảnh. Sơn chống thấm đã bong tróc và nứt nẻ, khiến cho lối đi dưới chân trở nên khó chịu khi anh bước qua. Không có dãy lan can chạy quanh mép sân thượng, và anh sẽ không đến gần mép ngay cả khi ban công ở gần bên dưới.

Có những ụ bê tông nhô lên được đặt với khoảng cách đều đặn, hình dáng giống như những ụ đá bốn chân dùng làm vật chắn sóng trên bờ biển. Ando không biết chúng được dùng để làm gì, nhưng chúng cao vừa tầm để anh ngồi lên. Thay vì đi ra mép sân thượng, anh trèo lên một cái ụ và nhìn xung quanh. Giờ chưa đến năm giờ, vào thời gian này trong năm, mặt trời lặn sớm nhất. Đèn đã bật sáng ở những toà nhà xung quanh và những cửa hàng bên phía dưới. Phía bên kia kênh đào, anh có thể nhìn thấy tàu Keihin Express màu đỏ đang chạy vụt qua sân ga như thể lao trong không trung. Anh biết sân ga đó. Anh đã ở đó hai lần khi đến căn hộ của Mai. Bọc trong thứ ánh sáng trắng khuếch tán, trông con tàu khá vắng khách so với thời điểm này trong ngày.

Dùng nhà ga làm điểm tham chiếu, anh cố định vị căn hộ của Mai. Anh thấy nó chỉ cách chừng bốn trăm mét theo đường chim bay; có thể nói nó ở ngay đằng trước mũi anh. Ánh mắt anh nhìn dọc theo con phố theo con phố mua sắm, rẽ sang phải theo đường Shore. Thêm một trăm mét nữa là đến toà nhà nơi anh đang đứng.

Tại sao lại sân thượng nhà này? Có vô số toà nhà cao tầng khác trong khu vực. Thực tế, cô có thể trèo lên sân thượng của chính toà nhà nơi cô đang sống. Anh đảo mắt nhìn quanh cho đến khi thấy toà nhà đó. Có lẽ bởi vì toàn bộ các phòng trần đều thấp, ngôi nhà bảy tầng chưa cao bằng một nửa so với toà nhà mà Ando đang đứng. Những trên sân thượng toà nhà Mai ở có khoảng phẳng phiu để dạo bộ. Đồng thời, nó là những toà nhà cao tầng. Đặc biệt, có một tòa nhà thưong mại cao chín tầng về phía Tây, có thể dẽ dàng nhìn được sân thượng của nó. Đó là toà nhà nổi bật nhất Ando nhìn thấy. Trên đường Shore đầy những nhà kho, không có nhiều những tòa nhà cao tâng ngay sát xung quanh. Không sợ có ai đó có thể nhìn thấy từ trên xuống.

Ando xuống khỏi ụ bê tông và đến đứng giữa hai phòng thiết bị nhô lên. Một phòng vận hành thang máy, còn phòng kia dường như chứa hệ thống thông gió. Có một bể chứa nước lớn trên đỉnh của phòng thiết bị phía Nam.

Giữa hai phòng đó là một rãnh sâu được dùng làm khoang thông gió. Ando đi cẩn thận, dò dẫm từng bước một, tiến dần lên cho đến khi đứng cạnh nó. Cái khoang được rào lưới thép, nhưng có các lỗ rách trên lưới. Hẳn là nhóm bảo dưỡng đã quyết định mặc kệ những lỗ rách, vì cho rằng ngoài họ ra không có ai sẽ lên đến đây. Ando không thể bước gần thêm được nữa. Chỉ đặt một chân lên mép của cái hố hình chữ nhật tối om này, anh đã cảm thấy mình sắp bị nó hút vào. Nhưng anh rướn người ra trước rồi run run, anh ném bó hoa đang cầm xuống một trong các lỗ rách của lưới sắt. Anh chắp hai bàn tay cầu nguyện cho cô được an nghỉ vĩnh hằng. Nếu hôm qua một nhân viên kỹ thuật không đến đây để kiểm tra thang máy, có lẽ Mai sẽ nằm ở đó lâu hơn mà không ai phát hiện ra.

Bóng đêm nhanh chóng đổ xuống. Sân thượng giờ bị bao phủ trong bóng tối, và cơn gió nhẹ từ biển xoáy vào khoảng trời hẹp nơi Ando đứng, ba phía bao quanh là bê tông. Anh rùng mình. Đáng lẽ ra anh nên đến sớm hơn, khi mặt trời còn trên đỉnh đầu. Nhưng anh biết là mình không đủ can đảm, thậm chí ngay giữa ban ngày, để nhìn vào cái khoang, cái hố chỉ mới hôm qua còn chưa xác chết. Không chỉ ý nghĩ về xác chết khiến anh nổi da gà. Ý nghĩ về việc phải chờ chết dưới cái chỗ bưng kín ấy cũng khiến anh kinh hãi. Mai đã nằm dưới đó bao nhiêu ngày, mắt cá chân bị trẹo do ngã, không thể đứng được, nhìn vào khoảng trời phía trên cô chừng ba mét, dần dần bị mất hết hy vọng, cho đến khi chết? Có lẽ giống như cảm giác bị chôn sống trên một cỗ quan tài lơ lửng giữa trời. Ando thấy khó thở. Tình huống quá bất thường, không thể gọi là tai nạn được.

Từ bên trong một phòng máy, anh nghe tiếng rì rì như thể dây cáp đang được một cái tời quấn vào. Rõ ràng một thang máy đang hoạt động. Ando bắt đầu lùi lại từng bước nhỏ để ra khỏi khoảng giữa hai phòng máy. Tường của hai phòng có những chỗ nhám xù xì và đen sỉn, sơn bị bong, chứng tỏ chỗ này hiếm khi có người đến.

Anh ra khỏi nơi này nhanh hết sức, chạy đến thang và leo xuống ban công tầng mười bốn. Thanh thang dưới cùng cách mặt sàn gần một mét, nên anh phải nhảy xuống. Ando bị trượt chân khi tiếp đất. Gót chân anh bị tê cứng một lúc; anh chúi xuống và thấy tầm mắt mình ngang với bậc cuối cùng của chiếc thang gỉ.

Anh quay vào trong và tiến về phía thang máy. Một chiếc thang máy đang chầm chậm đi lên. Anh nhấn nút chiếc thang máy đó và đứng chờ trước cửa.

Trong lúc chờ đợi, anh cố nghĩ xem tại sao Mai lại lên sân thượng của toà nhà này. Anh tính đến khả năng cô bị theo dõi. Khu nhà kho hầu như vắng người vào ban đêm, và có lẽ, khi đi qua đây, cô nhận ra là đang bị người khác bám theo. Cô nhìn thấy cầu thang phía ngoài toà nhà có chiếc cổng sắt. Nhận định rằng cô có thể trèo lên đó còn kẻ lạ mặt thì không, nên cô đã trèo lên. Có lẽ kẻ lạ mặt kia sau đó cũng trèo được qua cánh cửa, và Mai không còn cách nào khác là tiếp tục trèo lên. Sai lầm đầu tiên của cô, đúng là sai lầm, đã đẩy cô đến ngõ cụt. Chiếc thang dẫn lên sân thượng có lẽ là lối thoát cuối cùng của cô. Bậc thang thấp nhất cách sàn gần một mét. Hy vọng rằng cuối cùng kẻ theo đuổi cô sẽ từ bỏ, Mai đã trèo lên sân thượng. Vậy là kẻ lạ mặt có bám theo cô nữa không? Ando cố tưởng tượng xem hạng người nào sẽ gặp khó khăn khi trèo lên một chiếc thang được dựng vuông góc với mặt sàn, và hình ảnh hiện ra trong đầu anh là một con thú bốn chân.

Khi ý nghĩ đó vừa đến thì cũng là lúc thang máy mở cửa. Thang máy có người. Ando đang nhìn vào mũi giày; anh ngưóic mắt lên và bắt gặp ánh mắt của một cô gái. Cô ta nhìn anh như thể đang phục sẵn. Chắc chắn anh đã gặp cô gái này rồi, trong tình huống tương tự. Cô ta là người đã đi ra từ phòng Mai và đi chung thang máy với anh. Móng tay bị nứt, và cái mùi đó, anh chưa bao giờ ngửi thấy mùi như thế - có cố anh cũng không thể quên được cô ta.

Giờ anh lại đứng ngay trước mặt, đối diện với cô ta, và anh đờ người. Anh bối rối. Đầu óc anh không thể xử trí những gì đang thấy, và cơ thể không còn tuân theo ý chí của anh nữa.

Sao. Cô. Ta. Ở. Đây? Anh cuống quýt tìm một lý do, cái lý do anh không có khả năng tìm thấy. Việc không tìm được một lý do nào hợp lý chính là điều làm anh sợ hãi. Chừng nào có được lời giải thích thì nỗi kinh sợ mới có thể bị xua đi.

Khi họ nhìn nhau, cửa thang máy bắt đầu đóng lại giữa họ. Cô gái đưa tay ra giữ cho cửa mở. Động tác thật mềm mại, khéo léo. Cô ta mặc váy chấm màu xanh dương, phía dưới chiếc váy anh có thể nhìn thấy chân cô ta, đôi chân trần, không mang tất bất chấp thời tiết mùa đông. Tay phải cô ta giữ cửa; còn trong tay kia là một bó hoa nhỏ.

Hoa! Ánh mắt Ando dừng lại ở bó hoa.

"Tôi đã gặp anh rồi, có đúng không?" Cô ta bắt chuyện, giọng nói đã lôi kéo được anh. Giọng nói trầm hơn anh trông đợi khi nhìn vào vẻ mỏng manh của cô ta.

Miệng Ando há hốc cho đến khi cuối cùng anh thốt ra được vài lời từ đáy họng khô khốc. "Cô là chị gái của Mai phải không?"

Đó là vai anh muốn cho cô ta sắm. Nếu đúng như thế, thì cũng hợp lý: cô ta đi ra từ phòng Mai, cô ta đến toà nhà này với một bó hoa. Mọi việc sẽ được giải thích.

Cô gái hơi cử động đầu một cách khó lý giải. Không hẳn là cái gật đầu, cũng không hẳn là lắc. Cũng có thể là xác nhận hoặc bác bỏ, nhưng Ando quyết định rằng cô ta định nói là phải.

Cô ta là chị gái của Mai, đến để đặt hoa trên sân thượng toà nhà nơi em mình chết. Điều này hoàn tự nhiên, rất hợp lý. Người ta chỉ tin vào những thứ họ có thể hiểu được.

Khi anh đã hiểu như thế, nỗi sợ trước đó khiến anh buồn cười. Anh sợ điều gì chứ? Anh không thể hiểu nổi tâm lý của mình. Lần đầu gặp nhau, cô gái này đã gây cho anh ấn tượng mạnh mẽ về thế giới bên kia. Nhưng giờ đấy khi bí ẩn được lý giải, ấn tượng đó nhạt nhoà đi như thể một lời nói dối, trong khi chỉ có vẻ đẹp của cô choán hết cách anh nhìn nhận về cô. Sống mũi thanh tú của cô, đường nét tròn mềm mại nơi gò má, đôi mắt hơi xếch với hàng mi rậm. Chúng không nhìn thẳng vào anh; chúng dường như không chú ý tập trung vào đâu. Trong ánh mắt đo ẩn giấu một vẻ rực sáng quyến rũ.

Đôi mắt ấy. Khi anh gặp cô ta hôm trước tại căn hộ của Mai, cô ta đeo kính. Đây là lần đầu anh nhìn thấy mắt cô ta. Cái nhìn đó, thẳng vào anh, có một sức hút mãnh liệt. Anh thấy khó thở, trông ngực đập thình thịch.

"Xin lỗi, nhưng mà..." Từ cách nói và nét mặt rõ ràng cô ta muốn biết mối quan hệ giữa anh với Mai.

"Tôi là Ando. Làm việc ở Trường Y của Đại học Fukuzawa." Anh biết rằng điều này không trả lời đúng câu hỏi của cô.

Cô gái bước ra khỏi thang máy, tay vẫn giữ cho cửa mở, và mắt ra hiệu cho anh bước vào. Anh phải tuân theo. Những cử động tinh tế của cô ta khiến anh không còn sức để từ chối. Như thể bị bỏ bùa, Ando bước vào thang máy ngay chỗ cô ta đã đứng. Họ nhìn nhau lần nữa từ vị trí bây giờ đã đảo ngược.

"Tôi có một lời đề nghị, sẽ sớm nhờ đến anh."

Cô ta nói điều này ngay trước khi cửa đóng. Ando nghe rất rõ, đó chắc chắn là lời cô ta nói. Cánh cửa đóng lại như cửa chập của ống kính máy ảnh, xoá bỏ cô gái khỏi tầm nhìn của Ando, nhưng hình ảnh cô ta thì đã in trong não anh.

Khi thang máy đi xuống chầm chậm, Ando thấy mình đã mất tự chủ bởi một ham muốn không thể kiểm soát được. Mai là đối tượng của những tưởng tượng dục tình đầu tiên anh có kể từ khi gia đình đổ vỡ, nhưng lần còn mãnh liệt hơn nhiều. Anh chỉ mới ở bên cô gái ấy vài giây, nhưng anh có thể nhớ rõ mọi chi tiết trên cơ thể cô ta, từ đường con nơi mắt cá chân, lộ trần ra phía bên trên đôi giầy vải, cho đến khoé mắt cô. Hình ảnh của cô ta trong anh vẫn còn rõ ràng, ngay cả khi những giây phút đó đã qua đi. Bối rối vì dục vọng bất ngờ, Ando lao nhanh ra khỏi toà cao ốc, vẫy một chiếc taxi, rồi vội vã về nhà.

Trên taxi, anh nghĩ về những lời sau cùng của cô gái đã nói.

Tôi có một lời đề nghị, sẽ sớm nhờ đến anh.

Đề nghị của cô ta là gì? Cô ta có ý gì khi nói "nhờ đến" anh? Liệu đó có phải là một kiểu nói đùa xã giao không?

Anh đã vội vã rời khỏi toà nhà trên taxi, như thể bị ánh mắt cô ta rượt đuổi. Anh tiếc đã không hỏi ít nhất là tên và số điện thoại của cô ta. Tại sao anh không hỏi? Lẽ ra anh nên chờ cô ta từ sân thượng đi xuống. Như thể mỗi hành động của anh đều bị cô gái kia kiểm soát. Anh đã hành động trái với ý chí của mình.