Đến căn hộ của Mai chỉ mất một quãng đi tàu từ trường đại học. Không cần chuyển tuyến. Ando đi qua cổng, ra khỏi nhà ga và bắt đầu tìm nhà cô, một tay cầm bản đồ, tay kia cầm cuốn sổ trong đó anh đã ghi địa chỉ.
Ando nhìn thấy một cô bé mặc bộ Kimono màu cam đang đi cùng bố mẹ trên vỉa hè trước anh. Anh nhớ ra hôm nay là ngày lễ truyền thống 7 - 5 - 3, ngày lễ dành cho các bé trai ba, năm tuổi và các bé gái năm, bảy tuổi. Khi bắt kịp và đi vượt qua ba người, anh liếc nhìn khuôn mặt cô bé. Cô bé dường như hơi lớn so với độ tuổi lên bảy, các đường nét đã phát triển khá đầy đặn. Nhưng bộ lễ phục của cô bé sáng tươi trong ánh nắng chiều. Ando nghĩ cô bé đáng yêu đến không ngờ khi đi loạng choạng trên đường với đôi guốc sơn chưa quen chân, bám chặp lấy tay người mẹ. Thậm chí sau khi đã qua họ, Ando vẫn trộm liếc ra phía sau nhìn ba người, tưởng tượng rằng khi mười lăm tuổi cô bé sẽ xinh đẹp như Mai.
Cuối cùng anh cũng tìm được ngôi nhà bảy tầng đối diện với dãy cửa hàng mua sắm, địa chỉ ngôi nhà phù hợp với địa chỉ anh đã ghi trong sổ. Mặt tiền khá đẹp, nhưng thậm chí nhìn từ bên ngoài anh vẫn có thể nói rằng các phòng trong ngôi nhà khá nhỏ. Họ giữ giá thuê nhà thấp bằng cách nhồi nhét càng nhiều người thuê càng tốt.
Anh tìm thấy phòng của người quản lý ở sảnh và nhấn chuông. Qua cửa sổ, anh có thể nhìn thấy ông ta xuất hiện từ một phòng trong. Một người khá già. Ông ta mở cánh cửa nhỏ trên cửa sổ, và Ando xướng tên.
"Ồ vâng. Mẹ của cô Takano đã cho tôi biết anh sẽ đến." Xách leng keng chùm chìa khóa dày cộm, ông ta bước ra khỏi phòng.
"Tôi thực sự cảm ơn ông lắm." Ando nói.
"Không, tôi mới phải cảm ơn anh. Tôi e gần đây có chuyện không hay xảy ra với cô ấy."
Ando không biết chính xác mẹ của Mai đã nói với ông ta điều gì, nên anh không biết trả lời thế nào ngoài việc nói. "Tôi đoán là không có chuyện gì cả," và đi theo ông ta.
Trên đường đến thang máy, họ đi qua một dãy hòm thư. Trong một hòm lòi ra vài tờ báo. Đoán đó là hòm thư của Mai, Ando nhìn lại gần hơn. Đúng anh nghĩ, biển tên có ghi TAKANO. Có bốn dãy hòm thư và hòm của cô nằm ở dãy trên cùng.
"Đó là hòm thư của cô Takano. Chưa bao giờ nó lại như thế."
Ando lấy những tờ báo ra khỏi khe hộp thư, nơi mà chúng được nhét vào và xem ngày. Tờ cũ nhất là số sáng thứ Năm, ngày 8 tháng Mười Một. Tính đến hôm nay đã qua được bảy ngày. Vậy là đã vừa trong một tuần kể từ khi Mai xuống để lấy báo. Cô có thể ngủ ở một nơi khác nhưng anh nghi ngờ điều đó. Cô ở trong phòng của cô, hẳn thế. Nhưng chỉ là cô không thể xuống để lấy báo lên. Tất cả mọi dấu hiệu đều chỉ theo hướng ấy.
Người quản lý làm gián đoạn suy nghĩ của Ando. "Được rồi, giờ anh đã sẵn sàng chưa?" Ông ta nói như thể Ando sẽ quay lưng đi về.
"Vâng, ta đi thôi." Lấy hết can đảm có thể, Ando bước theo người đàn ông vào thang máy.
Căn hộ của Mai ở trên tầng ba, phòng 303. Người quản lý lấy chùm chìa khóa ra, chọn một chìa và tra vào ổ khóa.
Ando lùi lại một bước mà không hề nhận ra. Lẽ ra mình nên mang găng tay phẫu thuật.Virus gây ra cái chết của Ryuji có thể không lây truyền qua không khí, anh hình dung nó giống như bệnh AIDS, khá là khó bị nhiễm. Tuy nhiên, số người chết vẫn chưa biết hết, và lẽ ra anh nên cẩn trọng. Không phải anh sợ chết, mà anh chưa muốn chết. Ít nhất là chưa muốn chết cho đến khi anh giải được bí ẩn này.
Một tiếng tách vọng ra hành lang khi ổ khóa bật mở. Ando lùi lại vài bước nữa, nhưng tập trung khứu giác vào bất cứ điều gì phía sau cánh cửa. Anh đã quen thuộc với mùi thối của người chết. Giờ là giữa tháng Mười Một, tiết trời khá khô, nhưng anh có thể tính đến một cái xác đang phân hủy bốc mùi nồng nặc. Anh tự trấn an mình cho đến khi tự tin rằng thậm chí cánh cửa có hé lộ ra điều mà anh đã nghĩ đến, thì anh cũng kháng lại được cú sốc.
Cánh cửa mở ra vài centimet, một luồng không khí tỏa ra khỏi phòng và chạy dọc theo hành lang. Có lẽ cửa sổ đang mở. Đón làn gió phá tràn trên mặt, Ando hít thở qua lỗ mũi một cách thận trọng. anh không phát hiện cái mùi không lẫn vào đâu được của xác chết. Anh hít vào thở ra nhiều lần. Không có mùi thối rữa. Cảm giác nhẹ nhõm của anh mạnh đến nỗi nó làm anh muốn ngã quỵ, anh bám vào tường để đỡ mình.
"Mời anh đi trước," người quản lý hối thúc chờ ở cửa. Chỉ đứng nơi ngưỡng cửa, anh cũng có thể thấy toàn bộ bên trong căn phòng. Thực sự không cần phải "tìm kiếm" gì cả. Không thấy thi thể của Mai. Vậy là linh cảm của Ando đã sai. Anh bớt căng thẳng, thở ra một tiếng dài.
Anh tháo giày bước qua phía người quản lý để vào phòng.
"Cô ấy đi đâu nhỉ?" Người quản lý lầm bầm sau lưng anh.
Ando cảm thấy một vẻ u ám lạ kỳ xâm chiếm anh. Đáng lẽ anh nên cảm thấy nhẹ nhõm vì không nhìn thấy điều mà anh nghĩ là sẽ thấy, nhưng thay vào đó tim anh vẫn đập mạnh. Căn phòng mang một bầu không khí lạ kỳ mà anh không biết tại sao.
Vậy là cô ấy không về nhà một tuần rồi. Đó là kết luận duy nhất anh có thể đưa ra. Giờ cô ấy ở đâu? Anh băn khoăn liệu đáp án cho câu hỏi anh mới đưa ra có chờ đợi anh đâu đó trong căn phòng hay không.
Ngay cạnh lối vào là một căn phòng tắm nhỏ. Anh mở hết cửa để biết chắc bên trong không có gì rồi quay lại nhìn phòng chính.
Anh có thể thấy cô ấy đã cố gắng sử dụng hiệu quả không gian nhỏ hẹp của mình ra sao. Một cái đệm được gấp gọn gàng cất trong góc phòng, không đủ khoảng trống để đặt giường, cũng như không có một cái tủ đồ đúng nghĩa để bỏ đệm vào. Thay vì một chiếc bàn làm việc thực sự là một cái bàn thấp có gắn máy sưởi điện mini phía dưới. Trên bạn để đầy các trang bản thảo. Một tờ giấy loại được gấp lại dùng làm lót cốc cà phê, một phần tư trong cốc có sữa, giá sách che hết một mặt tường, và một chiếc TV tích hợp đầu máy VCR nằm giữa đống sách vở. Các đồ đạc khác sắp xếp xung quanh như thể được xây liền với căn phòng, cho thấy cô quan tâm thế nào đến việc chọn mua gì cho căn hộ nhỏ của mình.
Trước bàn là một chiếc ghế tựa lưng điều chỉnh được, nó đu đưa không chắc chắn, chiếc ghế được bọc vải in hình chim cánh cụt. Bộ Pyjama gấp gọn gàng để trên chỗ ngồi, một bộ đồ lót để bên cạnh. Có lẽ vì mình đang ở trong căn hộ của một thiếu nữ chăng? Ando cố tìm xem điều gì khiến anh thấy khó chịu. Ngực anh thắt lại và tim đập thình thịch. Nhìn thấy đồ lót của cô khiến anh tự hỏi liệu anh có phải là một kẻ rình trộm quá khích.
"Anh nghĩ sao hả bác sĩ?"
Người quản lý vẫn đứng ở cửa. Ông ta không vào; ông ta thậm chí còn không còn cởi giày ra. Vì rõ ràng là cô không ở nhà, ông ta dường như kết luận là công việc của họ đã xong và đã đến lúc đi ra.
Ando không trả lời, thay vì thế anh lại chỗ gian bếp. Sàn được lát gỗ, nhưng vì lý do nào đó cảm giác giống như chiếc thảm dày. Anh nhìn lên: một bóng đèn huỳnh quang mười oát vẫn sáng. Anh không nhận thấy nó trước đó vì ánh nắng chiếu rọi vào. Hai chiếc cốc để trong bồn rửa. Anh bật vòi nước, một lát sau nước nóng dần. Anh kéo sợi dây công tắc bóng đèn đang lắc lư, tắt đèn, rồi bước ra khỏi bếp. Khi đèn tắt, anh thấy nỗi da gà toàn thân.
Anh không tìm ra manh mối nào cho biết Mai ở đâu.
"Chúng ta đi chứ?" Ando nói, không nhìn người quản lý. Anh đi giày và ra khỏi căn phòng. Anh nghe thấy tiếng chìa khóa xoay sau lưng. Buộc xong dây giày, anh đứng dậy, và bước đi đến thang máy trước người quản lý.
Khi họ đứng đó chờ thang máy, hình ảnh một ca khám nghiệm tử thi mà anh thực hiện mùa hè vừa rồi đột nhiên xuất hiện trong đầu Ando. Một phụ nữ trẻ bị bóp cổ ngay tại nhà. Người ta nói với anh cô gái chết đã hơn mười một tiếng, nhưng khi mổ xác cô anh ngạc nhiên khi thấy các bộ phần nội tạng vẫn gần với nhiệt độ cơ thể bình thường. Khi người ta chết nhiệt độ cơ thể xuống trung bình một độ C mỗi giờ. Tất nhiên đó chỉ là trung bình, còn tùy vào các yếu tố như thời tiết và địa điểm. Dù vậy, quá là bất bình thường khi một xác chết vẫn hoàn toàn ấm sau khi đã chết mười một tiếng.
Thang máy đến tầng ba và cửa bắt đầu mở trước mắt Ando.
"Chờ một chút," anh nói. Anh không muốn đi trong vẫn còn đi trong nấn ná nghi ngờ. Cảm giác ngọt ngào khi anh bước vào phòng Mai, cảm giác kỳ lạ của sàn gỗ khi anh giẫm lên như thế nó đang tan chảy ra.
Chỉ có một cách duy nhất anh có thể mô tả bầu không khí lạ kỳ của căn phòng. Nó giống như khi mổ tử thi của một người đã chết mười một tiếng và thấy rằng bên trong cơ thể vẫn ấm.
Cửa thang máy đã mở hết cỡ, nhưng Ando không bước vào. Anh đứng ngáng đường, vì thế người quản lý cũng không thể bước vào.
"Anh không định xuống à?"
Ando trả lời bằng một câu hỏi. "Ông có chắc là không nhìn thấy cô ấy cả tuần rồi không?"
Thang máy đóng cửa và bắt đầu chạy xuống tầng một.
"Nếu tôi thấy thì chúng ta đã không ở đây, phải không?"
Người quản lý đã không nhìn thấy cô. Cô cũng không đến lớp đã một tuần, mặc dù tính đến nay cô luôn đi học gần như đầy đủ. Cô không trả lời điện thoại cho dù anh gọi rất nhiều lần. Những tờ báo cả tuần rồi vẫn nằm trong hòm thư. Rõ ràng cô không đi đâu từ thứ Năm tuần trước. Hơn nữa có điều gì trong căn phòng ... Nó không gây cảm giác giống như một căn phòng. Chỉ là có điều gì trong không khí nói lên rằng ai đó đã ở trong phòng cho đến một vài giây trước.
"Tôi muốn xem lại lần nữa," Ando nói, hướng về phía người quản lý, ông này lúc đầu ngạc nhiên, rồi bối rối, và rồi một chút e sợ. Cảm xúc sau cùng này không thoát khỏi sự chú ý của Ando.
Ông già này e sợ điều gì đó.
Người quản lý đưa Ando chùm chìa khóa và nói, "Khi anh xong việc chỉ cần để chúng ở phòng trực." Ông ta nhìn Ando như thể nói. Nếu anh muốn quay lại, thì cứ việc, nhưng đừng lôi tôi vào cuộc.
Ando muốn hỏi người quản lý xem ông có ấn tượng thế nào về căn phòng. Nhưng có thể ông ta sẽ chẳng biết tìm lời để diễn tả, thậm chí nếu Ando có hỏi. Ấn tượng đó không dễ dàng diễn tả được. Ando không chắc liệu chính anh có thể giải thích được điều mình đã cảm thấy ở đó không.
"Cảm ơn ông tôi sẽ làm như vậy," Ando nói, nhận lấy chìa khóa và quay gót đi. Anh sợ mình sẽ mất can đảm nếu do dự. Dù thế nào, anh đã quyết định sẽ ra ngay khỏi đó khi biết được tại sao căn phòng lại gây cảm giác kỳ dị như vậy.
Một lần nữa, anh mở cửa. Anh ước có thể để ngỏ nó trong khi anh đang ở trong phòng, nhưng cửa tự động đóng sập lại khi anh bước đi. Cửa đóng. Không khí ngừng luân chuyển trong căn phòng.
Ando tháo giày ra và bước đến cửa sổ. Anh đóng cửa sổ lại, kéo rộng rèm đăng ten ra. Đã quá ba giờ chiều, cửa sổ hướng về phía Nam; tia nắng tràn ngập căn phòng. Tắm mình trong ánh nắng, Ando quay lại xem căn phòng lần nữa. Cách trang trí trong phòng không gây cho anh cảm giác về nữ tính, mặc dù chắc chắn nó không hẳn nam tính. Nếu không có họa tiết chim cánh cụt trên chiếc ghế tựa lưng, anh sẽ không thể đoán được giới tính của người ở trong phòng.
Ando ngồi cạnh chiếc ghế tựa lưng và cầm đồ lót của Mai lên. Anh đưa chúng lên lại gần mặt và ngửi, rồi đưa ra xa, lại ngửi tiếp. Chúng có mùi sữa, đồ lót của Takanori cũng có mùi như thế khi nó còn là một đứa bé đi chập chững.
Ando đặt đồ lót xuống chỗ cũ và xoay người cho đến khi mắt anh bắt gặp chiếc tivi. Đèn nguồn sáng đỏ: chiếc VCR vẫn đang bật. Anh nhấn nút EJECT và một cuốn băng chui ra. Trên gáy cuốn băng dán nhán màu trắng, có ghi nhan đề.
Liza Minnelli, Frank Sinatra, Sammy Davis, Jr./1989.
Nhan đề này được viết chữ cỡ lớn, không gọn nét bằng bút dạ. Trông không giống nét chữ của phụ nữ. Anh lấy cuốn băng ra xem xét. Nó đã được tua lại từ đầu. Sau khi xem xét cẩn thận một lúc, anh đẩy nó vào đầu VCR. Ando không quên toàn bộ chuỗi biến cố này có gì liên quan đến một cuộn băng. Mai đã kể anh nghe về Asakawa, và thực tế là Asakawa đã mang theo một cuốn băng trên ghế phụ lúc xảy ra tai nạn.
Ando nhấn nút PLAY.
Trong hai hoặc ba phút, hình ảnh trên màn hình trông giống như mực trộn với một thứ chất lỏng sền sệt. Rồi một điểm sáng xuất hiện dưới màn đen gây phát cáu đó. Nó sáng nhấp nháy, dịch chuyển từ trái qua phải, và cuối cùng bắt đầu lớn dần lên. Ando cảm thấy khó chịu, thoáng qua nhưng rất rõ ràng. Rồi, khi điểm sáng trông như thể sắp chuyển sang một cái gì khác, một chương trình quảng cáo xuất hiện. Anh nhận ra đó là quảng cáo vì anh đa xem nó vài lần rồi. Sự tương phản gây choáng váng, khi bóng đen nhường chỗ cho màu sáng trắng. Ando cảm giác như cơ vai mình thả lỏng ra.
Sau đoạn quảng cáo lại tiếp theo một đoạn quảng cáo khác, và một đoạn quảng cáo khác nữa. Anh tua nhanh qua nhiều đoạn quảng cáo. Rồi đến một bản tin dự báo thời tiết. Một phụ nữ đang mỉm cười chỉ tay lên bản đồ dự báo thời tiết. Anh tua nhanh qua một đoạn nữa, đến một cảnh giống như chương trình đối thoại buổi sáng. Cảnh trên màn hình lại thay đổi: một phóng viên đang nhìn vào máy quay và nói vào micro điều gì đó về một nhân vật nổi tiếng sắp ly dị. Ando tiếp tục tua qua, nhưng không thể tìm ra điều gì tương ứng với nhan đề ghi trên nhãn. Cuốn băng chắc hẳn đã bị ghi đè.
Trong khi xem. Ando bắt đầu thấy bớt căng thẳng. Tất nhiên, anh không mong đợi sẽ trông thấy những ca sĩ người Mỹ, mà là điều gì đó khi kết hợp lại sẽ gây kinh hoàng hơn. Tuy nhiên, ngoại trừ vài giây đầu tiên, nỗi sợ hãi của anh đã biến mất; tất cả cuốn băng chỉ là những chương trình truyền hình bình thường. Chương trình đối thoại kết thúc, tiếp theo là chương trình phát lại vở kịch với cuộc phiêu lưu của một vị samurai già. Ando dừng cuộn băng và tua ngược lại. Anh muốn xem xét phần dự báo thời tiết
Anh tìm thấy phần mở đầu của đoạn dự báo thời tiết và nhấn nút PLAY. Người phụ nữ nói, "và bây giờ là dự báo thời tiết cho thứ Ba, ngày 13 tháng Mười một."
Anh nhấn nút PAUSE và hình ảnh dừng lại.
Ngày 13 tháng Mười một?
Hôm nay là 15. Nghĩa là nó được ghi ngày hôm kia. Nhưng ai đã ở đây để nhấn nút RECORD?
Mai đã ở đây cách đây hai ngày chăng?
Vậy thì giải thích thế nào về những tờ báo trong hòm thư của cô? Hay chỉ đơn giản là cô ấy quên lấy chúng?
Hoặc có lẽ... Anh mở cửa đầu máy VCR và cố tìm xem có bất kì bằng chứng nào cho thấy nó đã được lập chương trình không. Có thể là khi ra khỏi phòng cách đây một tuần, Mai đã đặt chiếc VCR ở chế độ ghi điều gì đó vào sáng ngày mười ba.
Ngay lúc ấy, Ando nghe thấy gì đó. Nghe như tiếng rơi yếu ớt của một giọt nước. Không cần đứng dậy, Ando xoay người lại cho đến khi có thể nhìn thấy bồn rửa trong gian bếp. Nhưng hình như nước không nhỏ giọt ở đó. Anh đứng dậy và nhìn vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm hé mở, vẫn y như lần trước anh kiểm tra. Anh bật đèn lên và cố đẩy cửa ra. Nhưng nó chỉ mở đến giữa; bệ toilet đã chặn lại. Ando ngó vào trong qua khe mở hẹp và nhìn thấy một bồn tắm vừa đủ lớn cho một người ngồi ở tư thế đầu gối chạm cằm. Một rèm nylon che bồn tắm. Ando kéo rèm ra nhìn vào bên trong. Nước nhỏ giọt từ trần nhà, rơi xuống bồn tắm; có nước ở đáy bồn. trong khi Ando đang trố mắt nhìn, một giọt nước khác rơi xuống, làm gợn sóng bề mặt lớp nước đọng. Mực nước cao chừng mười centimet, và ở một đầu bồn tắm nước đang xoáy nhẹ. Vài sợi tóc nổi bên trên, vài sợi xoắn lại khi chạy theo vòng xoáy.
Ando leo người vào phòng tắm, cúi xuống cho đến khi đầu anh lọt ngang tầm cái bồn. Nước cháy qua lỗ thoát tròn màu đen, nghĩa là nút chặn đã bị tháo ra. Ando không nhận ra ngay cả điều đó có nghĩa là gì. Ống thoát nước dính đầy xà phòng, tóc, hoặc cái gì đó và nước thoát không nhanh. Nhưng khi nhìn kĩ anh có thể thấy mực nước đang giảm xuống, cho dù chầm chậm.
Cuối cùng Ando tự hỏi ai đã kéo nút ra.
Rõ ràng không phải là người quản lý. Ông ta không bước vào phòng. Ông ta thậm chí còn không tháo giày.
Vậy thì ai?
Ando bước thêm một bước vào phòng tắm và cúi xuống. Anh đưa tay ra rụt rè chạm vào mặt nước. Nước vẫn còn hơi ấm. Vài sợi tóc quấn vào ngón tay anh. Cảm giác giống như... chạm vào một cái xác đã chết mười một tiếng và thấy rằng nó còn ấm. căn hộ được cho là để trống trong một tuần. Nhưng chỉ một giờ trước đây, có ai đó đã xả nước nóng vào bồn tắm, và thậm chí gần đây hơn, đã tháo nút chặn ra. Cửa sổ được mở để thông gió.
Ando vội rút tay lại và lau lên ống quần.
Phía trên kia toilet, ngay bên dưới giấy vệ sinh anh nhận thấy một đống màu nâu không phải phân mà giống cái gì đó bị nôn ra. Nó phủ một lớp màng mỏng, và còn giữ được đặc điểm của thức ăn chưa bị tiêu hóa. Một vật hình vuông màu đỏ - có lẽ là một mẫu cà rốt?
Ando đang ngồi xổm, chỉ đặt một chân trong cái phòng tắm bé xúi đó, nhưng để xem xét chất nôn kia, anh phải rướn người. Tuy nhiên, khi rướn anh bị mất thăng bằng.
Anh ngã xuống mặt đè vào thành toilet. Bồn sứ màu kem lạnh lẽo áp vào má, và anh chỉ có thể tưởng tượng bộ dạng mình lúc này như thế nào.
Ngay lúc ấy, anh nghĩ mình nghe thấy tiếng ai cười khúc khích từ phía sau, từ một điểm khá thấp từ sàn nhà. Như thể nó phát lên từ sàn nhà, giống như cái cây đâm thẳng lên từ lòng đất và trổ mạnh ra thành tiếng cười. Ando căng cơ và nén thở.
"Hi hi." Đúng rồi. Tiếng cười khúc khích đó. Anh không bị ảo giác. Anh hoàn toàn chắc chắn có ai đó phía sau lưng. Nhưng anh không thể cử động được, chứ chưa nói đến việc quay lại nhìn. Anh không nghĩ ra được phải làm gì. Mặt vẫn đè lên mặt sứ mịn, anh cố kêu lên khá ngớ ngẩn, "có phải ông không, ông quản lý?" Anh không thể ngăn được giọng nói run rẩy của mình. Một chân vẫn thò ra ngoài cửa phòng tắm, anh có thể cảm nhận thấy luồng khí trên chân mình. Có cái gì đang động đậy ngoài kia. Giờ cái đó chạm vào chân anh nơi phần da lộ ra giữa mép quần và tất khi anh ngồi xuống. Nó di chuyển nhanh và chạm nhẹ vào anh, để lại cảm giác trơn tuột. Phần thân dưới của anh co túm, anh hét toáng lên. Anh cố tự nhủ rằng chẳng có gì hết; có lẽ một con mèo đã bị lạc vào phòng đã liếm gót chân Asin của anh. Chẳng có gì khác. Nhưng vô ích. Tất cả năm giác quan của anh đều biết rằng đó là một cái gì khác. Một cái gì đó không thể biết đã ở sau lưng anh.
Mặt anh thấp hơn mép bồn tắm, anh không thể nhìn thấy gì trong bồn, nhưng anh có thể nghe tiếng nước ở trong đang dồn chảy ra ùng ục. Nhưng trên cả những âm thanh đó, anh nghe thấy những tấm lát sàn kêu cót két. Tiếng cót két từ từ xa gần anh.
Anh không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh cao giọng và bắt đầu hét lên, dùng đầu gối thúc liên tục vào cửa phòng tắm, và thậm chí xả nước toilet. Tất cả những tiếng ồn ào anh gây ra cuối cùng cũng khiến anh đủ can đảm nhốm dậy. Anh dùng tay chống nâng người lên cho đến khi gần như đứng thẳng hoàn toàn, và rồi dừng lại để nghe phía sau. Anh cố tìm cách bước ra khỏi phòng mà không ngoái đầu lại. Tóc gáy anh dựng đứng, như thể đang có vô số con nhện nhỏ bò trên lưng.
Anh đi lùi chầm chậm về phía cửa ra vào, chắc chắn rằng gót chân không chạm vào cái gì, rồi xoay người lại, túm nắm cửa, lao ra hành lang. Vai đập vào tường, nhưng anh không quan tâm chỗ đau khi thấy cánh cửa tự đóng sập lại.
Thở hổn hển, Ando chạy thẳng về phía thang máy. Chùm chìa khóa của ông quản lý kêu lẻng kẻng trong túi. Ơn trời anh đã không bỏ lại chúng trong phòng! Chắc chắn anh không muốn quay lại đó nữa. Anh chắc chắn có điều gì trong căn phòng kia, thậm chí dù anh có nhớ lại từng góc phòng cũng không thể nghi ngờ chỗ nào đó có thể ẩn nấp. Chiếc đệm được gấp gọn gàng. Tủ tường không đủ rộng hoặc sâu. Không có chỗ cho bất cứ sinh vật nào lẫn trốn - trừ phi nó phải rất nhỏ.
Một con muỗi không đúng lúc vo ve bên tai anh. Anh cố xua nó đi, nhưng nó vẫn vo ve xung quanh. Ando ho khẽ và nhét tay vào túi áo. Đột nhiên anh thấy lạnh. Thang máy như không bao giờ đến. Cuối cùng anh nản chí, nhìn lên và thấy nó vẫn ở tầng một. Anh quên nhấn nút. Anh nhấn hai, ba lần để cho chắc chắn, rồi lại đặt tay vào túi.