Mitsuo Ando tỉnh dậy từ giấc mơ mà trong đó anh đang chìm xuống biển cả. Tiếng chuông điện thoại len lỏi vào tiếng sóng, và phút sau anh giật mình tỉnh giấc, như thể những con sóng đã cuốn anh đi.
Anh với tay ra khỏi giường, nhấc điện thoại lên.
"A lô."
Ando đợi, nhưng không có âm thanh nào từ đầu dây bên kia.
"A lô," anh lặp lại, lần này nghiêm nghị hơn, hối thúc người gọi trả lời. Một giọng phụ nữ vang lên, ảo não đến rùng mình.
"Anh đã nhận được chưa?"
Giọng nói khiến cho Ando mệt mỏi. Anh cảm giác như đang bị kéo vào một cái rãnh tối đen. Giấc mơ vừa thoát khỏi lại vụt thoáng qua trước mắt. Một con sóng lớn đột nhiên cuốn anh khỏi bờ: khi chìm xuống đáy biển, anh mất hết mọi cảm giác lên hay xuống, phải hay trái, và đành phó mặc cho dòng nước... Như mọi lần, anh cảm thấy một bàn tay nhỏ đang tóm lấy ống chân. Mỗi lần gặp giấc mơ này, anh cảm giác bàn tay nhỏ ấy chạm vào chân mình, nhưng ngón tay như cỏ chân ngỗng trôi tuột đi rồi biến mất vào sâu thẳm đại dương. Anh hoàn toàn không thể làm gì chống lại, điều đó khiến anh khổ sở. Anh vươn tay ra, chắc rằng mình có thể với tới cơ thể đó, nhưng vẫn không thể nắm được. Nó luôn trượt khỏi tay anh, chỉ bỏ lại vài sợi tóc mềm mượt.
Giọng nói của người phụ nữ làm anh không thoải mái khi hình dung lại rõ rệt cái cảm giác mềm mại của lọn tóc kia.
"Có, anh nhận được rồi," Ando trả lời, giọng khó chịu.
Lá đơn ly hôn của họ. Nó được chuyển đến hai, ba ngày trước, đầy đủ chữ ký và con dấu của vợ anh. Điều duy nhất Ando phải làm là ký tên, đóng dấu, vậy là tờ giấy sẽ hoàn thành mục đích tồn tại của nó. Nhưng anh chưa làm.
"Rồi?" Sự mệt mỏi hiện rõ trong giọng nói khi cô thúc giục anh. Sao cô có thể lãnh đạm đến thế khi chấm dứt cuộc hôn nhân bảy năm trời?
"Rồi sao?"
"Tôi muốn anh ký vào đó, đóng dấu, rồi gửi lại cho tôi."
Ando lắc đầu. Đã bao lần anh cố nói cho cô hiểu? Anh muốn làm lại từ đầu. Nhưng mỗi lần anh nhắc đến điều đó, cô lại đưa ra những điều kiện anh không thể đáp ứng được, như thể chứng tỏ cho anh biết độ quyết tâm của mình. Anh từng hoàn toàn sẵn sang từ bỏ mọi tự trọng để quỳ gối trước cô, nhưng gần đây, anh ngày càng thấy mệt mỏi với ngay cả việc làm ấy.
"Được rồi. Anh sẽ làm như em muốn." Ando ngạc nhiên với chính mình, anh đầu hàng quá dễ dàng.
Vợ anh yên lặng một lúc, rồi lên giọng, "Tôi nghĩ anh còn nợ tôi một lời giải thích."
"Về cái gì?" Một lời đáp ngớ ngẩn.
"Về điều anh đã làm với tôi."
Vẫn nắm chặt ống nghe, Ando nhắm nghiền mắt. Cô ta định chì chiết mình mỗi sáng ngay cả sau khi đã ly dị theo ý cho ta hay sao? Đúng là một ý nghĩ làm thoái chí.
"Là lỗi của anh." Nhưng anh nói ra điều đó quá dễ dàng, nghe không có chút cảm xúc, khiến cô điên lên.
"Anh không bao giờ quan tâm đến nó cả."
"Em nói vớ vẩn gì thế. Hãy thử nghĩ lại xem!"
"Được, thế thì, tại sao..."
"Đừng hỏi. Em đã biết rõ câu trả lời mà."
"Sao anh có thể làm một công việc như thế?" Giọng cô run lên, dấu hiệu của một cơn tức giận đang nhen nhóm. Anh muốn nói cô đừng bao giờ gọi lại nữa rồi dập máy, nhưng kiềm chế được. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm. Điều anh có thể làm để chuộc lỗi là im lặng chịu đựng sự buộc tội của vợ anh, cho phép cô giải tỏa nỗi đau đớn của mình.
"Nói gì đi." Giờ thì cô bật khóc.
"Nói gì? Đã một năm ba tháng rồi, chúng ta không nói điều gì khác cả. Chẳng còn gì để nói nữa."
"Trả nó lại cho tôi!"
Một tiếng khóc đau đớn, hoàn toàn mất hết lý trí. Anh không cần hỏi cô muốn ai trở lại. Ando cũng muốn nó trở về. Đấy cũng là điều anh đã và đang cầu nguyện từng ngày, dù biết rõ rằng cầu nguyện chỉ là vô ích. Trả nó lại. Con xin người! Hãy mang nó về!
"Anh không thể," anh nói đơn giản, cố gắng trấn an cô.
Anh không thể chịu đựng khi nghe giọng vợ mình như thế này, chìm đắm trong đau đớn của quá khứ, cô không muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Ando đang cố gắng, ít nhất là sống tích cực hơn. Không thể lấy lại điều đã mất, anh cố hết sức để hàn gắn cuộc hôn nhân của họ, để thuyết phục cô về cuộc sống mới mà họ sẽ xây dựng, nếu có thể. Anh không muốn ly dị vì chuyện này. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Bất kỳ điều gì cũng đáng, nếu như họ có thể trở lại thành một cặp vợ chồng hạnh phúc như xưa. Nhưng vợ anh không muốn hướng đến tương lai, cô buộc tội anh vì tất cả mọi thứ.
"Trả nó cho tôi!"
"Em còn muốn anh làm gì nữa đây?"
"Anh còn không biết anh đã gây ra chuyện gì hay sao!"
Ando thở dài, đủ lớn để phía đầu dây bên kia có thể nghe thấy. Vợ anh đang lặp đi lặp lại những câu nói vô ích đó; rõ rang cô rất dễ nổi nóng. Anh muốn cô đến gặp bạn anh, một bác sĩ tâm lý. Nhưng cha cô cũng là bác sĩ, giám đốc một bệnh viện, cô xem lời đề nghị của anh là một sự can thiệp.
"Anh cúp máy đây."
"Thế đấy, cứ chạy trốn như anh vẫn hay làm đi."
"Anh muốn em quên đi. Vượt qua chuyện này đi." Anh biết nói thế chỉ vô ích, nhưng anh không nghĩ được gì khác để nói.
Ando bắt đầu đặt ống nghe xuống. Khi anh làm thế, một tiếng hét tuyệt vọng phát ra từ ống nghe. "Tôi muốn anh trả Takanori lại..."
Thậm chí sau khi anh gác máy, cái tên vẫn tràn ra khỏi điện thoại cho đến khi tiếng vọng của nó lấp đầy căn phòng. Ando lẩm nhẩm cái tên đó mà không hề nhận ra.
Takanori, Takanori, Takanori.
Ando nằm bất động trên giường một lúc, nghiêng người, cuộn lại, hai tay ôm đầu. Rồi anh liếc nhìn đồng hồ, biết rằng mình không thể nằm như thế mãi. Đã đến giờ đi làm.
Ando rút giắc cắm điện thoại để vợ anh không thể gọi lại, rồi đến đứng bên cửa sổ. Khi mở cửa cho phòng bớt u ám, anh nghe tiếng kêu của một con quạ. Chúng thường bay từ công viên Yoyogi đến đậu trên những hàng dây điện, có điều tiếng kêu lần này nghe gần hơn bình thường - nó khiến anh giật mình. Nhưng tiếng chim kêu, rộn rang và vang xa, cũng khiến tâm trạng anh nhẹ bớt. Tiếng kêu trái ngược với đại dương sâu thẳm đen tối trong giấc mơ của anh, trái ngược với tiếng khóc con tuyệt vọng của người vợ. Hôm đó là sáng chủ nhật, một ngày thu trong sáng.
Có lẽ chính tiết trời tuyệt đẹp khiến Ando tủi thân, nước mắt đã tràn trên má anh. Anh hỉ mũi. Anh ở một mình trong căn hộ nhỏ. Anh buông mình xuống giường. Anh nghĩ mình đã kháng cự được những giọt nước mắt, nhưng giờ đây chúng lại tuôn trào nơi khóe mắt anh.
Rồi anh nghẹn ngào khóc, vừa ôm chặt gối, vừa gọi tên đứa con trai. Anh ghét chính mình khi suy sụp như thế. Nỗi đau buồn ghé thăm anh không thường xuyên; nó chờ đợi cho đến khi có điều gì khơi mào, và rồi cứ tiếp tục tiến đến. Đã vài tuần rồi anh không khóc thương đứa con. Dù những cơn khóc ngày càng thưa thớt đi, nhưng khi buồn thương kéo đến, nỗi đau vẫn sâu sắc như cũ. Điều này sẽ kéo dài đến bao giờ? Anh không thể chịu đựng được cả việc thắc mắc như thế.
Ando lấy một chiếc phong bì đặt giữa hai cuốn sách trên giá và lôi ra một lọn tóc rối. Đó là tất cả những gì còn lại từ cơ thể đứa con. Anh đã chạm được đầu thằng bé, và khi cố kéo nó về phía mình, những sợi tóc này đã đứt ra. Quả là một sự diệu kỳ khi chúng cứ bám chặt vào tay anh khi anh đang vẫy đạp giữa đại dương. Chúng xoắn chặt vào chiếc nhẫn cưới của anh. Xác thằng bé không bao giờ nổi lên. Người ta không thể làm hỏa táng theo đúng nghi lễ. Mớ tóc là một phần thi thể duy nhất còn lại của con anh.
Ando đưa lọn tóc lên má và hồi tưởng lại làn da của con anh. Khi nhắm mắt, Takanori lại sống dậy trong tâm trí. Ando hầu như tin rằng con đang ở ngay đó...
Đánh răng xong, Ando đứng trước gương, cởi trần từ phía thắt lưng. Anh đặt tay lên cằm chà nhẹ. Ando dùng lưỡi rà mặt trong của hàm răng: vẫn còn một chút cao răng bám vào. Anh thấy một vết nhỏ trên cổ, ngay dưới cằm, đó là chỗ dao cạo đã bỏ qua. Anh đưa dao cạo lên, cạo phần râu còn sót, rồi chợt sững lại, bắt gặp hình ảnh phản chiếu của chính mình. Ando nâng cằm nhìn vào cái cổ xanh tái đang rướn lên trong gương. Anh xoay hướng cầm dao cạo, kề mặt sau của dao vào đầu cổ họng, rồi chậm rãi kéo từ cổ đến ngực, xuống vùng cơ hoành, cuối cùng dừng lại ở phần rốn. Một vệt trắng chạy dọc trên bề mặt da, từ giữa ngực xuống đến bụng. Anh đang tưởng tượng chiếc dao cạo là con dao mổ, hình dung việc mổ xẻ cơ thể mình. Công việc hàng ngày của Ando là mổ các tử thi, nên anh hoàn toàn rõ trong lồng ngực của mình có những gì. Trái tim to bằng nắm tay nằm lọt giữa hai lá phổi đang đập mạnh. Anh gần như có thể nghe được tiếng tim đập nếu tập trung. Nhưng nỗi đau dai dẳng trong lồng ngực đó - nỗi đau đó trú ngụ nơi đâu? Có phải nơi trái tim? Anh muốn dùng đôi tay trần của mình lôi ra khối đau thương đó.
Con dao cạo như sắp trượt ra khỏi làn da đầy mồ hôi, nên anh đặt nó xuống cái kệ bên bồn rửa. Anh xoay đầu và nhìn thấy vệt máu nhỏ bên trái cổ họng. Anh đã làm xước da. Lẽ ra anh phải cảm thấy một chút đau nhói nơi lưỡi dao cắt vào da, nhưng khi nhìn vào vết máu anh chẳng cảm thấy gì cả. Gần đây anh dần trở nên vô cảm với nỗi đau thể xác. Nhiều khi anh chỉ biết mình bị thương sau khi đã nhìn thấy vết thương. Có lẽ anh đang mất đi khát vọng sống.
Anh chấm khăn lên cổ rồi cầm đồng hồ. Tám giờ rưỡi. Anh nên đi làm. Công việc là điều duy nhất cứu rỗi anh những ngày này. Chỉ khi chìm đắm vào công việc anh mới tránh được sự đeo bám của ký ức. Ando, một giảng viên khoa pháp y của Đại học Y Fukuzawa, đồng thời là chuyên viên của cơ quan giám định pháp y Tokyo. Chỉ khi tiến hành mổ tử thi anh mới quên đi cái chết của đứa con thân yêu. Thật trớ trêu, làm việc với những xác chết lại giải thoát cho anh khỏi cái chết đã làm anh đau lòng.
Anh ra khỏi nhà. Khi qua sảnh của nhà cao ốc, anh nhìn đồng hồ. Một thói quen. Anh chậm năm phút so với thời gian biểu: năm phút bỏ ra để ký tên đóng dấu lên lá đơn ly dị. Chỉ năm phút, mối ràng buộc giữa anh với vợ đã bị cắt đứt. Anh biết quãng đường từ nhà đến trường đại học có ba hòm thư. Ando quyết định bỏ chiếc phong bì vào hòm thư đầu tiên trên đường đi. Anh vội vã ra ga.