Ông cậu đến chiều bỗng dưng sốt cao làm Tiểu Thúy phải chăm sóc ông liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ ông mới hạ sốt. Tuy bị bệnh nhưng ông ấy vẫn luôn miệng hỏi thăm Tiểu Thúy rằng Tiểu Hân của ông đã về nhà chưa, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại cái lắc đầu từ cô bé.
“Ông cậu yên tâm đi, cô ấy đi với thiếu gia, sẽ an toàn mà” Tiểu Thúy đưa ông cậu hai viên thuốc con nhộng mà bác sĩ đã kê đơn “uống đi cậu”
“Hây da, chính vì nó đi với lão đại nên ta mới lo lắng đó chứ” ông cậu buộc miệng nói ra, sau đó lại sợ hãi nhìn tới lui, không có ai hết ông mới dám hỏi “Lão đại và Tiểu Hân đã…có gì đó với nhau…lâu chưa con?”
“Có gì là có gì ạ?” Tiểu Thúy ngây người “con không hiểu”
Con bé ngốc này, không lẽ bắt ta nói thẳng ra hai chữ “lên giường” nó mới hiểu sao cơ chứ, bực mình hết sức mà.
Ông cậu ức chế đấm mạnh vào chiếc gối “tức quá đi mà”
“Tức gì vậy ông cậu?” Tiểu Thúy một lần nữa chất vấn ông bằng vẻ mặt ngô nghê càng làm ông cậu nổi điên “trời ơi, không có gì hết, con đi ra làm việc của con đi, cậu tưới rau đây” sau đó ông cậu quay người lại níu kéo thêm một câu “chừng nào Tiểu Hân nó về, con nhớ gọi cậu đó nghe”. Tiểu Thúy gật đầu rồi chạy vào bếp, ai làm việc nấy.
Tiết học của Ngữ Hân kết thúc, hôm nay cô thắt tóc bím ngắn chỉ đến ngang vai, trong trang phục áo sơ mi trắng trễ vai và quần short jeans, trông Ngữ Hân năng động hơn hẳn. Đây cũng là bộ quần áo gọn nhẹ mà cô ưa chuộng nhất.
Advertisement / Quảng cáo
“Hù”
“Cậu…làm gì vậy” vừa đi ra khỏi cổng trường, Giang Ngữ Hân đã bị một bạn nam trong lớp đứng ở cổng suýt nữa dọa cho bay mất hồn vía. Đó là chàng trai thư sinh nhất lớp, được mệnh danh là người đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, luôn được nhiều nữ sinh trong khoa để ý. Thực ra, Ngữ Hân cũng nghe các bạn nói nhiều về anh chàng này, nhưng cô lại chưa từng để ý anh ta, kể cả nói chuyện cũng chưa từng.
“Hân Hân à…mình có chuyện…muốn nói với cậu” cậu ta mỉm cười, rút từ túi áo ra hai tấm vé “cuối tuần này…cậu…đi xem phim với mình nhé”
Giang Ngữ Hân tròn xoe mắt, cô cười thầm “cậu và mình…thân nhau lắm sao?”
“Trước đây thì không, sau này sẽ khác” cậu ta mạnh dạn cầm tay cô “Ngữ Hân, mình muốn hẹn hò với cậu”. Trước tình thế này, bao nhiêu ánh mắt đổ xô về hướng cô, bởi vì anh chàng này cũng khá nổi tiếng trong trường, cho nên các nữ sinh bắt đầu nhăn nhó với Ngữ Hân, cô đỏ mặt.
Mẹ nó, tự dưng từ trên trời rơi xuống trai nhà giàu yêu mình trong lúc mình không cần nhất.
Ngữ Hân cười khổ, rút tay lại, nhưng cô cũng không nỡ từ chối cậu ta liền cầm một tấm vé “mình sẽ suy nghĩ sau”
“Thật chứ?” Cậu ta hào hứng lên hẳn, định tiến đến ôm Ngữ Hân nhưng đã bị cô đẩy ra, rồi nói thì thầm bên tai “cho mình mượn 500 đồng được không?”
Cậu ta như bị ếm bùa, cứ nhìn chằm chằm Ngữ Hân rồi móc từ trong túi ra đưa hết tiền cho cô. Ngữ Hân khẽ lắc đầu.
“Mình chỉ mượn 500 đồng, cậu đưa dư rồi này” cô trả lại cậu ta số tiền dư rồi vẫy tay tạm biệt “cúi tuần gặp ở rạp chiếu phim, mình sẽ trả lại”.
Giang Ngữ Hân chạy như bay ra khỏi đám đông đang tụ lại “khùng hết chỗ nói, nhưng cũng may mà…”
Két…
Chiếc Ferrari màu đen quen thuộc dừng trước Ngữ Hân, cô miễn cưỡng bước lên băng ghế sau, chồm người lên nói với người lái xe “cho tôi đến siêu thị gần nhất ở chung cư Kris”
“Về nhà” Lãnh Mạc bên cạnh lạnh lùng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngữ Hân.
“Tôi cần mua sữa cho Linh Chi, tôi muốn đi thăm cô ấy, chẳng phải lúc trưa đã nói rõ rồi sao?” Ngữ Hân chất vấn, sau đó nhìn thấy bộ dạng Lãnh Mạc có chút thay đổi, cô soi xét “ờ mà, anh đi đâu thế, nhìn xem này, quần jeans áo sơ mi, tóc cũng không vuốt keo mà để mài rũ xuống, chậc chậc, giống diễn viên quá nhỉ” Ngữ Hân ghé sát bên tai hắn ta “đi hẹn hò hả?”
Lãnh Mạc vẫn không lên tiếng, cứ nhắm mắt thờ ơ khiến Ngữ Hân bực tức, nhưng cô vẫn nhỏ giọng “tôi muốn đi thăm Linh Chi”
Ngữ Hân cứ một câu lặp đi lặp lại, không ngừng nài nỉ khiến người bên cạnh nhức đầu phải hồi lâu lên tiếng “theo ý cô ấy đi”
Haha tốt đấy. Ngữ Hân khẽ cong môi.
Đến siêu thị sữa, có rất nhiều loại nhưng cô lại cứ dán mắt vào giá tiền.
Lãnh Mạc nhíu mày khi phải vào chốn đông người, hắn ta ngụy trang kín đáo, đội nón kết đen, khẩu trang màu đen để không ai nhận ra hắn, hắn cứ đi theo sát Ngữ Hân.
“Anh chị muốn mua loại nào ạ?” Cô bán hàng cười tươi “bụng của chị chắc em bé chưa lớn, chỉ khoảng hai tháng tuổi, nên mua loại này ạ”
Advertisement / Quảng cáo
Ngữ Hân đen mặt, cô ngập ngừng “không…tôi mua cho…bạn”
“À vậy bạn chị mang thai mấy tháng rồi?”
“Khoảng năm, sáu tháng gì đó” Ngữ Hân nhắm chừng rồi nói “nhưng tôi chỉ có…”
Cạch…
Chiếc thẻ atm được Lãnh Mạc đặt vào tay Ngữ Hân, hai mắt cô sáng bừng, mạnh dạn nói “cho tôi loại tốt nhất”
Sau khi thanh toán xong, dĩ nhiên Lãnh Mạc là người xách túi đồ đó, đôi mắt như lửa thiêu đốt Ngữ Hân, nếu có lần sau, tôi sẽ chẳng bao giờ vác mặt đến những nơi dành cho đàn bà như thế này.
…..
“Aaa, Hân Hân, cậu đến rồi, vào nhà chơi đi” Linh Chi mừng rỡ, ôm lấy Ngữ Hân, chiếc bụng của Linh Chi đã lớn hơn rất nhiều, Ngữ Hân sợ nếu ôm chặt quá em bé sẽ khó chịu nên cô vội buông ra, đặt tay xoa xoa bụng Linh Chi, Ngữ Hân cười ha hả “em bé lớn chưa này”
“Còn người này là?” Linh Chi quay sang Lãnh Mạc thắc mắc, anh ta từ nãy giờ vào nhà chỉ im lặng quan sát, nghe ngóng, nước cũng không động tới, mặt cũng không thấy rõ, nhìn bộ dạng cứ như một tên sát thủ chuyên nghiệp. Giang Ngữ Hân thấy thế liền chống chế “bạn của mình”
“Ồ, ra là vậy, chào anh” Linh Chi giơ tay ra chào hỏi theo phép tắc lịch sự nhưng Lãnh Mạc nhìn sang nơi khác, không thèm để ý đến cô ta, thấy thế cô ta rụt tay lại, lái sang chuyện khác “Hân Hân à, dạo này cậu ở đâu, cuộc sống tốt không, đúng rồi, cái tên ngày xưa sàm sỡ cậu ở quán bar bây giờ mình mới biết tin hắn ta đã chết ngay sau đó”
“Kệ hắn, xã hội đen là vậy, chịu thôi” Ngữ Hân vẫn tiếp tục ăn trái cây mà không quan tâm gì đến ai cả “Khang Minh, chồng cậu đâu, sao để cậu ở nhà một mình?”
“Hôm nay ở Kris tăng ca nên anh ấy sẽ về trễ” Linh Chi cáu gắt “cái tên giám đốc kia thật tàn ác, cứ lấy tiền ra uy hiếp nhân viên”
Ngữ Hân nghe xong bật cười, nếu Linh Chi mà biết người đàn ông bên cạnh mình là chủ tịch Kris lại là lão đại Hắc Long, chắc cậu ấy sẽ sinh con ngay tại đây.
“Đứa bé sinh ra sẽ đẹp như bố mẹ của nó nhỉ?” Ngữ Hân đưa cốc nước vào miệng
“Nó là kết quả ngoài ý muốn của mình và Khang Minh đấy, mặc dù mình đã uống thuốc tránh thai, mà vẫn có nó thôi” Linh Chi xoa bụng rồi mỉm cười.
Phụt…
Giang Ngữ Hân bỗng dưng phun ra hết toàn bộ đống nước mà cô vừa cho vào miệng. Lãnh Mạc ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày trước thái độ này của cô.
“Hân Hân, cậu bị sao vậy?” Linh Chi ngơ ngác rồi tiếp tục vuốt ve chiếc bụng của mình “nhưng bây giờ mình cảm thấy rất hạnh phúc”
Ngữ Hân hai tay đan vào nhau, có chút sợ hãi “uống thuốc rồi mà vẫn…mang…thai, chẳng phải là..”
Lãnh Mạc siết chặt cổ tay Ngữ Hân, cô hiểu ý “Linh Chi à, trễ rồi, mình về đây, mình sẽ liên lạc với cậu sau”
…..
Advertisement / Quảng cáo
Về đến phòng, Ngữ Hân khóa trái cửa cẩn trọng rồi đi đến giường, mở ngăn kéo tủ, lấy hộp thuốc tránh thai ra nhìn chằm chằm vào đó, gương mặt có chút hoài nghi “không thể nào chứ”
Uỳnh…
Tiếng cửa phòng của Ngữ Hân bị một lực lớn mở ra, thấy Lãnh Mạc bước vào, cô sợ hãi giấu hộp thuốc sau lưng “tối rồi, anh đi ngủ đi”
Ánh mắt hắn ta đục ngầu, gương mặt dữ tợn “em đang giấu thứ gì?”
“Không có gì, anh về phòng đi” Ngữ Hân định đứng dậy rời đi thì bị Lãnh Mạc giữ lại, giật phắt thứ cô đang giấu “thuốc tránh thai?”
Giang Ngữ Hân lúc này cũng không ngại ngùng nữa, cô nhìn thẳng Lãnh Mạc nói khẳng định “tôi không muốn mang thai, biết chưa”
“Em dám” hắn ta gằng giọng
“Tại sao lại không dám, anh luôn dùng biện pháp an toàn với các cô gái anh từng lên giường, tại sao với tôi lại không dùng chứ, anh muốn hại tôi có thai để dễ dàng hành hạ tôi, trả thù tôi chứ gì” Ngữ Hân khoanh tay “còn lâu tôi mới ngu xuẩn không nhìn ra âm mưu này của anh, tôi không muốn mang thai, cho dù sau này lỡ dính phải nó, tôi cũng sẽ tự tay phá nó, anh hiểu chưa?” Cô cười lớn trông rất thâm độc, điều này khiến Lãnh Mạc điên tiết.