tổ, đám đạo sĩ hô hoán nhau chữa lửa náo loạn cả trời đêm.
Nhưng chúng vẫn không sao thấy được địch nhân, đây mới là điều đáng
sợ.
Lão đạo trưởng là nhân vật chẳng tầm thường, lão đã có chủ định trong
đầu phải tìm cho ra địch nhân. Cho nên đối với chuyện hậu điện bị cháy lão
chẳng để tâm đến, chỉ nhẹ nhàng tung người lên mái ngói chánh điện ẩn mình
phóng mắt quan sát chung quanh.
Từ đây, nơi cao nhất trong toàn đạo quán, lão có thể quan sát bao quát
khắp nơi, chỉ cần một chút dị trạng cũng không qua nổi cặp mắt tinh đời kinh
nghiệm của lão.
Lão đạo trưởng phục mình trên mái ngói đã một hồi vẫn chưa thấy gì khả
nghi, nhưng lão vẫn kiên trì chờ đợi bằng kinh nghiệm lão tin chắc đối phương
vẫn chưa chịu thôi khi mục đích chính chưa đạt được. Lão tuy không biết mục
đích chính của địch nhân là gì, nhưng quyết không phải chỉ là chuyện lén đốt
hậu điện…
“Á” Lão đạo trưởng bất ngờ thầm thốt lên một tiếng trong miệng, chính
vừa lúc ấy trong tầm mắt lão phát hiện ra một bóng đen lướt nhanh về phía rừng
tùng sau đạo quán, bất giác trong đầu căng thẳng liền tung người phóng đuổi
theo.
Trong khu rừng tùng sau đạo quán có một tịnh thất, đây chính là cấm địa,
nơi đây tịnh tu của Quán chủ. Ngoại trừ bọn đạo đồng hầu thị quán chủ và bọn
thủ hạ tâm phúc hộ vệ ra, bất cứ người nào không được phép của Quán chủ cũng
không được phép bén mảng đặt chân vào nửa bước.
Lão đạo trưởng lách người lướt vào rừng tùng theo cánh trái, trấn định tinh
thần lại, ngưng mắt nhìn xuyên trong màn đêm nhờ nhợ một lúc, cuối cùng bước
chân đến gần tịnh thất.
Tung nhẹ người vượt qua bờ tường thấp rồi lẩn người khuất nhanh vào
trong một khóm hoa.
Lão vừa định thần nhìn lại thì chấn động cả người, nguyên là trên con
đường rải sỏi vào tịnh thất tám xác chết nằm la liệt trên đất, chỉ nhìn lão cũng
nhận ra ngay là bọn Bát thị vệ tâm phúc nhất của mình. Quả là một điều lão
không thể tin nổi nếu như không phải tận mắt chứng kiến.
Nhìn hiện trường không hề có dấu tích một cuộc đả đấu, nên biết bọn Bát
thị vệ đều là cao thủ tinh tuyển tâm đắc nhất của lão, quyết chẳng phải là hạng
võ sĩ tầm thường, thế mà bị hạ sát một lượt không hề có chút gì kháng cự
Nhân vật nào ra tay mà đáng sợ đến thế chứ?
Chỉ nghĩ vậy, con người thịnh danh giang hồ như lão lúc này cũng phải
rùng mình ớn lạnh.
Tĩnh lặng một hồi vẫn không nghe thấy động tịnh gì, lão đạo trưởng thận
trọng từng bước rời khỏi khóm hoa, toàn thân cảnh giới nhảy vào trong gian giữa
tịnh thất. Đèn vẫn còn cháy sáng, hai tên đạo đồng gục người trên hai chiếc ghế
như đang ngủ say.
Tình hình rất kỳ lạ, tám tay vệ sĩ chết lăn bên ngoài, hai gã đạo đồng
chẳng hể nào nằm ngủ được.
Lão đạo trưởng hít sâu một hơi, bước đến gần đưa tay định lay đạo đồng
dậy, nhưng lập tức nhận ra người tên đạo đồng lạnh ngắt, thì ra đoạn khí từ lâu.
Lão đạo trưởng chết điếng cả người, một cảm giác khiếp đảm nhen trong
tâm khiến lão la lên như để trấn giữ tinh thần: - Cao nhân phương nào, có thể
xuất hiện chứ?
- Ngươi chớ vọng động, chúng ta trước tiên nói chuyện
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ gian trong.
Lão đạo trưởng rút nhanh thanh kiếm treo trên tường lăm lăm trong tay,
định nhảy xông vào, nhưng chợt nghĩ điều gì nên dừng người lại, rồi thoái dần
về sau đến chạm tường. Đương nhiên lão ta biết khôn, tính dựa vào tường như
thế giảm bớt đi áp lực lo lắng từ phía sau.
Lão đạo trưởng cất tiếng hỏi lớn: - Bằng hữu là ai?
- Trước tiên chớ hỏi, ngươi là vị chủ trì trong đạo quán này Ngọc Hư Chân
Nhân?
- Không sai!
Giọng người bên trong lại hỏi ra: - Cũng chính là một trong những thủ hạ
đắc lực của Quan Ngoại Ma Vương Bốc Đại Khánh, ngoại hiệu là Vũ Soái Túc
Vỹ Đình?
- Ngươi… thực sự ngươi là ai?
Lão đạo trưởng mặt thất sắc, quả nhiên một câu của đối phương khiến lão
chấn động kinh hồn, lão nằm mộng cũng không thể ngờ có người một hơi nói
toạt ra được lai lịch chân tướng của lão.
- Ngươi không thừa nhận ư?
-Bổn tòa không phủ nhận!
Ánh mắt lão đạo trưởng long lên sòng sọc nhìn vào trong gian tối, linh tính
báo cho lão biết hôm nay chạm phải tay kình địch khó đối đầu.
- Thế thì tốt, giờ ta nói cho ngươi biết, ta chính là truyền nhân của một
người bị hại trong Huyết Yến năm xưa.
- Ngươi … A, ngươi là truyền nhân của Ma Âm Kiếm La Chí Viễn?
- Hoàn toàn chính xác.
Giờ không nói cũng biết, nhân vật bí ẩn trong gian tối kia chẳng ai khác
ngoài Kim Bài Sát Thủ Lộ Vân Phi.
Lão đạo trưởng run giọng lên hỏi: - Ngươi… định làm gì?
- Túc Vỹ Đình, đến cái lý thường tình “thiếu nợ trả tiền” mà ngươi cũng
không hiểu chăng?
- Ngươi đến đòi nợ?
- Không sai!
Túc Vỹ Đình thét lên: - Được ra đi.
Lộ Vân Phi lạnh giọng nói: - Hãy chậm còn chưa nói hết chuyện.
- Ngươi…
- Bốc Đại Khánh phái ngươi vào Trung Nguyên tiềm phục mục đích muốn
chiếm lấy địa vị của Tu La Cung, sau đó sẽ xưng vương võ lâm đúng chứ?
Lộ Vân Phi nói bằng một giọng hết sức lạnh lùng.
Túc Vỹ Đình ánh mắt gian trầm giảo hoạt đáp: - Bổn toà không cần phủ
nhận.
- Thế Bốc Đại Khánh đâu?
- Điều này thì ngươi không cần phải biết, giờ thì ngươi có thể xuất hiện
được rồi chứ?
Túc Vỹ Đình nắm thanh kiếm trong tay rất chắc, trên trán hắn hiện những
đường gân xanh, chứng tỏ đang ngầm vận công lực chờ đợi
Bấy giờ liền thấy một bóng người lướt nhanh từ trong tịnh thất ra ngoài,
trên đầu đội chiếc nón trúc che nửa mặt, chính là Quái khách vô danh – Kim Bài
Sát Thủ Lộ Vân Phi
Dáng vẻ thần mật thiệt khiến cho người ta luôn có một cảm giác bất an.
Lão đạo năm xưa từng là một nhân vật thành danh quan ngoại, từng chẳng
coi thiên hạ vào đâu, thế nhưng giờ đây đứng đối mặt với truyền nhân của nhân
vật Kiếm Thần đệ nhất cao thủ Trung Nguyên thì không dám một chút khinh thị
sơ hốt.
Lão đạo đảo ánh mắt sắc lạnh nhìn Lộ Vân Phi từ đầu đến chân, lạnh
giọng: - Ngươi đúng là truyền nhân của La Chí Viễn?
- Có thể giả được sao?
- Tốt chỉ sợ ngươi giấu đầu lòi đuôi mà thôi!
- Ha ha ha…
Lộ Vân Phi cất tiếng cười dài rồi từ từ giở chiếc nón lật về sau, để lộ một
khuôn mặt vàng ệch bệnh hoạn.
- Ha ha ha…
Giờ thì đến lượt lão đạo cất tiếng cười, quả thật mọi chuyện như nằm
ngoài suy nghĩ của lão, lão chẳng thể ngờ nhân vật “quái khách” khiến cho Âu
Thiếu Bạch phát sợ chỉ là một thiếu niên mặt vàng như nghệ, trông không khác
gì một gã bệnh hoạn sắp chết. Thử hỏi không khiến lão ta cười ngất lên sao
được?
- Bổn toà cứ ngỡ là nhân vật ba đầu sáu tay nào, thì ra là một tiểu cẩu
bệnh hoạn, quả là ngươi có mắt không tròng…
Nhưng lão chỉ nói được đến đó thì bỗng nhiên nín bặt, nụ cười trên mặt
cũng lập tức biến mất.
Thì ra, lão tuy nhìn thấy đối phương chỉ là một kẻ bệnh hoạn, thế nhưng
trong ánh mắt thiếu niên phát ra hai tia hàn quang sắt lạnh cực nhỏ, mà chỉ nhìn
cũng đủ khiến lão rùng mình ớn lạnh.
Lộ Vân Phi bước hẳn ra khỏi cửa, từ từ rút trường kiếm nắm trong tay.
- Họ Túc kia, bản nhân liệt khai những nhân vật có tên trong Huyết Yến,
ngươi là một trong những kẻ đứng đầu danh đơn.
Túc Vỹ Đình cố giữ bính tĩnh thét lên: - Ngươi dám báo tính danh ra chứ?
- Đương nhiên, bởi vì ngươi chỉ có thể nghe lọt vào tai mà vĩnh viễn không
bao giờ thốt ra khỏi miệng được nữa!
Một câu hết sức lạnh lùng tàn khốc, Túc Vỹ Đình cố trấn tĩnh cười nhạt
nói: - Ngươi tin chắc vậy sao?
- Mười phần!
- Được, vậy báo tính danh ra đi.
- Lộ Vân Phi!
- Kim Bài Sát Thủ… là ngươi…
Túc Vỹ Đình giọng run lên, lão không còn giữ nổi bình tĩnh khi nghe đến
mấy tiếng Lộ Vân Phi, nhân vật thịnh danh giang hồ gần đây đã làm nhiều
người thất điên bát đảo.
Túc Vỹ Đình đanh mắt nhìn Lộ Vân Phi rít lên: - Đêm nay ngươi chỉ đến
một mình thôi sao?
Lộ Vân Phi lạnh lùng đáp: - Không sai!
- Ngươi và La Chí Viễn quan hệ gì với nhau?
- Có thể xem là bằng hữu, cũng có thể xem là sư đồ. Ông ấy truyền cho
ta võ công, ta nhận lại một sứ mệnh của ông ấy.
- Tốt lắm, hôm nay ngươi đã tự dẫn xác đến đây, chỉ cần ngươi mãi mãi
không rời khỏi nơi này, thì xem như trừ công hậu hoạn…
Lộ Vân Phi đáp một cách lạnh lùng: - Không sai, nếu như ngươi có đủ bản
lĩnh làm được điều đó.
Túc Vỹ Đình đảo nhanh ánh mắt gian xảo lại hỏi: - Một câu cuối cùng,
làm sao ngươi biết được lai lịch thân thế của ta mà tìm đến đây?
- Hừ! Trong thiên hạ không có chuyện gì kín đáo bí mật mà lâu ngày
không lộ ra ánh sáng!
Lão đạo đôi nhãn châu chuyển động rất nhanh, đối mặt với một thiếu niên
nhìn chẳng ra gì, thế nhưng lại là một nhân vật thần mật đáng sợ, điều này tự
nhiên khiến lão cảm thấy khó ứng phó.
Lúc này mà nghĩ chuyện truyền tin ra bên ngoài là điều không thể, càng
không may hơn nữa tịnh thất này là nơi cấm địa không ai dám đặt chân vào đây
khi chưa có lệnh của lão.
Bát vệ sĩ thì đã chết, đến hai tên đạo đồng phục thị bên người cũng không
còn, giờ lão mới thấy sai lầm của mình đã không tính đến tình huống này.
Nhưng hối hận thì cũng chẳng được ích gì, lão cần phải bình tĩnh đối phó với sự
thực trước mắt.
Lộ Vân Phi trầm tĩnh bước tới một bước, gian ngoài này cũng không lấy gì
làm lớn, chỉ thêm một bước này vừa khéo cự ly xuất thủ.
Lão đạo liền hoành kiếm ra thế đợi phát chiêu.
Song phương đều manh tâm lấy mạng đối phương, ai cũng không thể để
địch nhân sống sót, vì có sẽ trở thành một mối hiểm hoạ rất lớn cho mình.
Lộ Vân Phi không chết, thì sẽ ảnh hưởng đến kế bá vương trung nguyên
của Bốc Đại Khánh. Lão đạo nếu như không chết thì ngược lại mọi hành động
của Lộ Vân Phi sau này sẽ gặp trở ngại rất lớn.
Song phương đối lập tĩnh lặng như hai pho tượng đá, ánh đèn hắt ngược trở
lại từ hai thân kiếm tạo thành ánh hào quang xanh rờn rợn.
Một sự im lặng đầy chết chóc đáng sợ, thời gian như ngừng trôi, không
gian như ngưng kết lại đến ngột ngạt khó thở…
Chỉ cần một cử động nhỏ là lập tức phân sinh tử, chính lúc này ý, khí, thần
như dung hợp vào kiếm. Bất cứ là một cử động nào cũng đều cho kết cục, sinh
tử lập đoạn ngay trong một kiếm này.
Sau một lúc tĩnh cực sinh động, chỉ nghe một tiếng thét dài chừng như phát
ra từ cả song phương, ánh thép ngời lên cực nhanh rồi vụt tắt ngấm, quả là một
kiếm nhanh không thể nào tưởng nổi.
Chỉ thấy Lộ Vân Phi thân hình chừng như không hề di chuyển, duy nhất
kiếm hơi chếch tà xuống dưới, nhưng rồi đầu mũi kiếm có thể nhận ra dính máu,
từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Nhìn lại lão đạo cả người chết lặng, hai mắt tròn chừng như điều vừa xảy
ra còn khiến lão hết sức bất ngờ đến khó tin, tay từ từ thỏng xuống rồi buông
kiếm rơi lăn lóc trên đất, một đường kiếm sắc ngọt kéo từ vai trái của lão chếch
xuống đến hông phải, đạo bào bắt đầu thấm đầy máu.
Lộ Vân Phi trở kiếm, kéo chiếc nón lá lên đầu quay nhanh người bước đi
ra ngoài, chẳn ghề nhìn lấy lão đạo một lần nào nữa.
“Phịch” một tiếng, có thể biết ngay thân hình lão đạo đổ xuống trên đất
như một thân chuối.
x X x
“Mẫu lang” đúng là lạnh như thực, có thể hình dung ra được con người của
quả phụ Chu Tam Mị là như thế.
Trong An Lạc thất, Chu Tam Mị đã giở thủ đoạn hạ lưu tàn bạo nhất của
mình để tra tấn Uông Vĩnh Thọ, có lẽ chỉ có hạng nữ nhân vô nhân tính như thị
mới có thể chọn dùng những thủ đoạn bá đạo thế này.
Tu La Cung nội vụ tổng quản Uông Vĩnh Thọ lúc này quần bị xé toạt
khiến cả nữa ngừơi dưới hầu như lõa lồ, một cái trâm cài tóc cắm sâu vào quy
đầu của lão, bên dưới còn có một ngọn đèn dầu cháy rực, mùi khai lẫn da thịt
cháy khét xông lên nghe tanh lợm.
Uông Vĩnh Thọ toàn thân giờ đây co rúm lại, chẳng một tiếng ư hử, chừng
như lão đã chịu đến tận cùng của sự đau đớn, cho nên cơ thể lão giờ không còn
thêm một cảm giác nào ghê gớm hơn nữa.
Chu Tam Mị mặt đỏ gay vì tức giận thét lên: - Uông Vĩnh Thọ, đáo để
ngươi có chịu vẽ ra bố trí trong Tu La Cung hay không?
Uông Vĩnh Thọ hai mắt trợn trừng trừng gần như muốn lòi hẳn ra ngoài,
khoé mắt rỉ máu, cơn căm phẫn trong lòng lão ngút trời.
Âu Thiếu Bạch thấy thế lên tiếng nói: - Tam Mị, thêm một chút nữa có lẽ
hắn không toàn mạng…
Chu Tam Mị tức giận lườm lão ta thét lên: - Bố trí trong Tu La Cung rất ít
người biết được, Nhị ca đương chức Hương chủ đến ba năm nay mà không biết
được mảy may nào.
Âu Thiếu Bạch hơi đỏ mặt nói: - Cho nên ta nói không nên để hắn chết.
- Mệnh lệnh của chủ nhân, chúng ta không thể chờ đợi thêm được nữa.
Âu Thiếu Bạch chép miệng nói: - Biết thế, nhưng… cần giữ hắn sống,
chúng ta nghĩ cách khác…
- Nhị ca còn biện pháp gì chứ?
Vừa nói thị vừa gật đầu cho tên thanh y đạo sĩ, hắn liền lấy bát đèn ra
ngoài.
- Có rồi!
Âu Thiếu Bạch bỗng nhiên vỗ tay reo lên.
Chu Tam Mị ngưng mắt nhìn lão ta nói: - Gì chứ?
Âu Thiếu Bạch liếc nhìn Uông Vĩnh Thọ cười nham hiểm nói: - Hắn còn
một đứa con gái năm tuổi, tìm cách mang nó về đây…
Chu Tam Mị sáng mắt lên ác độc, cười khùng khục gật đầu đáp: - Ừm!
Cũng không tồi, thế nhưng…
- Thế nhưng gì chứ?
- Bên ngoài tình hình như thế nào còn chưa biết được, Quán chủ đi nãy giờ
không thấy quay lại. Nếu như đúng là bọn người Tu La Cung đến đây quấy rối,
nhị ca thân thế xem như bại lộ, há còn có thể lộ diện sao?
Âu Thiếu Bạch khuôn mặt co rụt lại trông càng nhỏ hơn bình thường, đích
thực đây là một điều khiến lão thấy lo lắng bất an.
Chu Tam Mị chau mày liễu suy nghĩ một lúc, chợt nói: - Vấn đề cũng dễ
giải quyết…
- Dễ giải quyết ư?
- Uông Vĩnh Thọ có một tên thủ hạ là Tống Đại Sơn, hắn là một tên sắc
quỷ từng có ý tòm tèm tiểu muội, hắc…chỉ cần cho hắn nhìn thấy nửa đôi đào
tiên, thì bảo gì hắn chẳng nghe theo?
Một câu đầy tà tâm ma mãnh mà thị buông ra chẳng chút ngượng miệng,
quả là một ả ác phụ lợi hại vô cùng
Âu Thiếu Bạch nhăn trán cười hềnh hệch nói: - Tuyệt! Tam Mị, có nhiều
chuyện đàn bà làm dễ thành công hơn đàn ông! Hắc hắc….
Đột nhiên đúng lúc ấy một gã thanh y đạo nhân từ ngoài xồng xộc chạy
vào hớt hơ hớt hãi la lên: - Biệt viện bốc cháy!
Âu Thiếu Bạch và Chu Tam Mị vừa nghe thì chấn động cả người, biệt
viện chẳng phải là cấm địa tịnh tu của Quán chủ hay sao!
Cả hai chẳng ai bảo ai, cũng không còn nghĩ gì nữa liền tuôn chạy nhanh
ra ngoài…
Từ xa đã có thể nhìn thấy tịnh thất biệt viện bốc cháy rừng rực, có cứu
cũng không còn cứu được nữa.
Âu Thiếu Bạch và Chu Tam Mị không dám lộ diện, cho nên tìm một nơi
tối theo dõi từ xa. Nhìn thấy đám cháy từ biệt viện khiến cả hai phát ngây
người, đương nhiên điều mà chúng phát cấp trong lòng chẳng phải là ngôi biệt
viện quý giá mà chính là lo cho lão đạo trưởng vì đến nay vẫn chưa nhìn thấy
bóng dáng lão đạo đâu cả.
Đây là biến cố đột khởi khiến bọn chúng không biết đâu mà lần được.
Trong làn khói đen bốc lên có thể ngửi thấy mùi thịt cháy khét lẹt, đủ biết
đã có người bị chết trong đám cháy kia, điều này càng khiến cho bọn Âu Thiếu
Bạch cả hai thêm phần lo lắng.
Kẻ nào đã phóng hỏa đốt cháy biệt viện?
Vì sao không thấy bóng địch nhân?
Âu Thiếu Bạch là một lão cáo già, con người nham hiểm giảo hoạt, nhưng
lúc này cũng thấy ớn lạnh cả sống lưng, lúc này lão không thể có được chủ ý
nào khả thi ngoài đứng nhìn đám cháy. Nhưng trong thâm tâm lão tin tưởng rằng
chuyện này quyết không phải do người của Tu La Cung làm.
Bởi vì, người của Tu La Cung xưa nay làm chuyện gì cũng rất minh bạch,
nhưng ngoài Tu La Cung ra thì còn kẻ thù nào tìm đến đây thanh toán.
Bấy giờ từ góc tối xa hơn có một cặp mắt đang dõi theo bọn chúng mà
chúng không mảy may hay biết.
Chu Tam Mị chừng như không còn kiên nhẫn được nữa liền đánh tiếng
nói: - Nhị ca, tôi thấy chuyện không ổn rồi, sao đến giờ mà vẫn chưa thấy bóng
dáng Quán chủ đâu chứ?
- Có lẽ Quán chủ truy đuổi theo địch nhân chăng?
Âu Thiếu Bạch nói ra một khả năng có thể làm cho chúng yên lòng,
nhưng trong giọng lão vẫn hàm chút lo lắng bất an.
- Chúng ta giờ nên làm gì đây?
- Không thể lộ mặt ra ngoài được, đành chờ đợi xem…
Chu Tam Mị chau mày nói: - Khuya lắm rồi, tôi không thể lưu lại đây lâu
hơn được nữa. Trước khi tình hình còn chưa rõ ràng, huynh phải hết sức thận
trọng, tôi sẽ tìm cách thăm dò tình hình Tu La Cung xem thế nào.
Âu Thiếu Bạch ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: - Được, thế thì đi về đi!
Chu Tam Mị chợt nhớ ra một chuyện liền nói: - Nhị ca, tên họ Uông kia
ngoan cố cứng đầu hay là giết phức hắn đi! Nếu như để bọn người Tu La Cung
tìm được hắn, thì xem như công chúng ta khổ cực mười năm nay đổ biển…
- Í! Phải khó khăn lắm mới nắm được hắn trong tay…
- Chúng ta không thể tiếp tục mạo hiểm thêm, phải tìm cách khác thôi.
- Để ta suy nghĩ lại xem.
Chu Tam Mị dáo dát nhìn quanh lần nữa thốt lên: - Kỳ quái… Quán chủ
có chuyện gì chứ, với công lực bản lĩnh Quán chủ thì phải không xảy ra chyện gì
mới phải.
Âu Thiếu Bạch thúc giục: - Tam Mị đi đi, chuyện ở đây có ta lo liệu.
Chu Tam Mị ngập ngừng thêm một lúc nữa, rồi cuối cùng cũng nhanh
chóng rời khỏi Tam Thanh Quán bằng một con đường bí mật…