Xin chào, Lưu Hà Sinh tiên sinh, tối ngày mùng 5, anh ở chỗ nào đó phạm tội giết người.
6h ngày mai, tôi ở quán bar Hề Chúa trên Đại lộ 1402 chờ anh.
Trong phòng không bật đèn, người đàn ông đứng bên cửa sổ, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chậm rãi chảy dọc rơi xuống sàn nhà.
Hắn ta hoang mang kéo tung màn cửa, tay run run nhìn tin nhắn vỏn vẹn mấy chữ trên màn hình, bấm nút xóa.
Sau đó lại run run bấm một dãy số.
A Lan! Hình như có người phát hiện ra rồi...!Không phải em nói thời điểm đó sẽ không bị ai nhìn thấy hay sao? Hắn ta ngồi co quắp phía sau ghế sofa, đè thấp thanh âm.
Không phải đã dặn anh trong thời gian này chúng ta đừng liên lạc với nhau hả? Đầu kia truyền tới một giọng nữ trầm: Anh đừng tự dọa bản thân nữa, sẽ không sao đâu.
Hắn ta dùng tay cào cấu miếng bọc ghế sofa, sợ hãi lắc đầu: Hôm nay anh nhận được một tin nhắn, nói là đã biết anh giết người...!Anh nên làm gì bây giờ?
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, sau đó lại truyền đến âm thanh: Hơn phân nửa chỉ là hù dọa anh thôi, anh chỉ cần cắn chết không thừa nhận, bên cảnh sát không có chứng cứ, bọn họ làm sao có thể bắt anh được?
Cắn chết không thừa nhận? Đôi mắt hắn ta sáng rực lên, như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Đúng vậy, cắn chết không thừa nhận.
Người phụ nữ lặp lại lần nữa: Hiện em không thể liên lạc với anh được, chúng ta trước tránh đầu sóng ngọn gió này, miễn cho cảnh sát tra ra được mối quan hệ của chúng ta.
Cúp điện thoại, hắn ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thoáng qua tay phải của mình, chỗ đó có dán một miếng băng gạc, trong mắt hiện lên chút sợ hãi, hắn lầm bầm: Cắn chết không thừa nhận...!Cắn chết không thừa nhận...
Nói xong, khóe miệng hắn bỗng câu lên một nụ cười dữ tợn.
------------------------------------
Điện thoại đời cũ phát ra hai tiếng ting ting, trên màn hình hiển thị tin nhắn đã gửi, Hồng Tuyến hài lòng cười cười.
Một cái tin nhắn không đầu không đuôi này nếu gửi cho người bình thường thì chẳng ai thèm để ý, nhưng gửi cho Lưu Hà Sinh thì khác, mặt anh ta chắc hẳn sẽ vô cùng khó coi.
Tưởng tượng đến cảnh đó, khóe miệng cô không khỏi cong lên.
So với tội giết người thì loại đe dọa này vẫn không tính là đáng kể.
Hồng Tuyến...!Lục Minh ngồi trên sofa, gọi cô.
Cô quay đầu lại: Sao vậy?
Lục Minh chỉ tờ báo trên bàn trà, có chút ngại ngùng hỏi: Cô có thể lật giúp tôi tới trang A7 không?
Đây là một tờ báo đô thị, trước kia Hồng Tuyến làm việc tại tòa soạn này, cho nên báo mỗi ngày đều giao đến nhà cô miễn phí, 3 năm chưa hề gián đoạn một ngày nào.
Có lẽ người giao báo không biết cô đã nghỉ việc, hoặc cũng có thể tòa soạn cảm thấy mắc nợ cô, nên hiện tại báo vẫn được giao đến đúng giờ.
Hồng Tuyến im lặng thoáng nhìn qua, đó là trang tin tức bất động sản, cô đối với loại tin tức này trước giờ đều không quá quan tâm, cô một bên lật báo một bên oán giận: Anh xem anh đã thành dạng gì rồi, còn muốn đọc báo nữa....!A7...A7...A, tìm được rồi.
Cô trải phẳng mặt báo lên bàn, Lục Minh lập tức đọc say sưa.
Vốn dĩ ban đầu tôi định mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.
Giao thông cũng thuận tiện, tương lai nếu sinh con, cũng có thể tiếp thu nền giáo dục tốt hơn.
Sang năm chính là kỷ niệm 5 năm kết hôn của chúng tôi, trước kia cùng cô ấy có chút mâu thuẫn, tôi lén đi xem nhà, muốn cho cô ấy một kinh hỉ.
Lục Mình nhìn tờ báo, cười nói.
Hồng Tuyến hơi sửng sốt một chút, vừa định mở miệng, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của Lục Minh, đành đem câu đại ca anh đã ngoẻo rồi nuốt ngược trở lại.
Hồng Tuyến đi ra ban công, châm một điếu thuốc lá.
Thời điểm công việc áp lực cô liền bắt đầu hút thuốc, việc này cô vẫn luôn giấu ba mẹ, mỗi lần hai người họ tới thăm cô lập tức hóa thân thành cảnh sát, đem tất cả những đồ vật có liên quan giấu nhẹm đi.
Hồng Tuyến đi đến ban công mới phát hiện trời đã đổ mưa từ lúc nào không hay, càng ngày càng nặng hạt, thỉnh thoảng còn có gió lạnh thổi tới.
Đúng lúc này, Lục Minh lảo đảo đi tới, Hồng Tuyến đang suy nghĩ bị làm cho hoảng sợ: Anh muốn chết hả?
Điện thoại cô reo kìa.
Dáng vẻ anh thực vô tội, điện thoại cô đã reo 2 lần, anh ở trong kia kêu thế nào cũng không thấy cô đáp lại, cho nên mới lên đây.
Hồng Tuyến im lặng, đi vào trong nhà, thuận tiện đóng cửa ban công lại, đem Lục Minh nhốt ngoài đó, mới cầm lấy di động đang rung.
Một dãy số xa lạ.
Cô khẽ nhíu mày, bắt máy.
Chị! Em không còn nơi để trở về nữa!
Thanh âm ủy khuất mang theo chút khẩn cầu của Tô Dã cứ vậy mà vang lên không báo trước.
Một thời gian về sau, Hồng Tuyến vì câu mà cô sắp nói tiếp theo mà hối hận không thôi, hận không thể tát mình một cái cho tỉnh, cô thế nhưng gãi tóc rối tung, dùng giọng điệu thăm dò hỏi thử: Vậy..
tới nhà chị đi?
Giây tiếp theo cô liền nghe đầu bên kia Tô Dã nói hai chữ rõ ràng Đến ngay!.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì, Tô Dã đoán được cô muốn đổi ý liền nhanh tay cúp điện thoại.
Hồng Tuyến bất đắc dĩ cười cười, tiểu tử ngốc này, địa chỉ chị đây còn chưa nói cho cưng, cưng làm sao tìm được? Cô liền phát địa chỉ sang cho Tô Dã, sau đó thu được hồi âm: :D.
Bạn trai à? Hay là tôi tránh mặt đi một chút? Lục Minh nâng gọng kính, trong mắt hiện lên tia xấu hổ.
Không phải bạn trai...!Cô xua tay: Là cái cậu Tô Dã lần trước, hiện đang gặp chút khó khăn.
Dù sao cậu ta cũng không thấy được anh, nếu anh mệt thì tìm thư phòng ngủ một lát đi, bên trong có ghế sofa.
Lục Minh giật giật khóe miệng, anh ta nên nói cho cô thế nào đây nhỉ, rằng mình là ma quỷ, cho nên mấy cái như đói, lạnh, mệt mỏi,...!anh không cảm thấy được.
Nhưng anh vẫn xoay người đi đến thư phòng của Hồng Tuyến, cô cũng có cuộc sống riêng tư của mình, anh không muốn quấy rầy.
Ước chừng một tiếng sau, Tô Dã mang theo dáng vẻ mệt mỏi phong trần dính đầy nước mưa đứng trước cửa nhà cô.
Cậu kéo theo một vali, toàn thân trên dưới đều bị mưa tạt ướt đẫm.
Thành phố đã vào đông, mặt Tô Dã lạnh cứng không còn huyết sắc, môi tái nhợt, nước mưa theo tóc lăn dài xuống, rơi lên hàng mi của cậu, cậu xoa tay cho ấm lên, cơ thể không ngừng run rẩy.
Hồng Tuyến không nói hai lời kéo Tô Dã vào nhà, cũng không thèm chào hỏi mà đẩy cậu ta vào phòng tắm.
Tiểu tử này, xem ra lạnh đến lợi hại, Hồng Tuyến bỗng thấy dạt dào tình mẫu tử trong mắt bị thức tỉnh bởi bánh bao nhỏ Tô Dã.
Chị, khăn lông! Chỉ chốc sau, thanh âm Tô Dã từ phòng tắm truyền tới, Hồng Tuyến đang ở phòng bếp đành rống cổ lên trả lời: Ngăn tủ thứ ba có khăn sạch.
................
Chị, em có thể dùng sữa tắm của chị không?
................
Chị, dép lê của chị nhỏ quá em mang không vừa, làm sao bây giờ?
.................
Chị, quần áo em còn để trong vali.
Hồng Tuyến đen mặt vớt sợi mì cuối vào trong bát, sau đó nổi giận đùng đùng kéo vali lớn còn đang nhiễu nước lên, đằng đằng sát khí đi tới phòng tắm: Vali để trước cửa, tự ra lấy!
Sau đó cô liền thấy cửa phòng tắm hé ra một khe nhỏ, một cánh tay còn dính đầy bọt trắng duỗi ra, sờ soạng lung tung, bắt được quai cầm vali.
Chị....! xoay chỗ khác đi, không được nhìn.
Có lẽ là Hồng Tuyến nhìn đến ngây người, tiểu bao tử (bánh bao nhỏ) bên trong lên tiếng đầy bất mãn.
Hồng Tuyến hướng mắt lên trời trợn trắng, hừ lạnh một tiếng, tỏ ý mình tuyệt đối không hề hứng thú với loại chuyện nhìn lén cậu ta tắm rửa, sau đó đi đến chỗ tủ lạnh, định lấy một cốc sữa ra đun nóng cho cậu.
Thời điểm Tô Dã cầm khăn lau lau tóc bước ra, Hồng Tuyến đã bưng bát mì nóng hôi hổi ra để lên bàn.
Nhìn đến đồ ăn, mắt tiểu bao tử liền sáng rực.
Cô nhìn bộ dạng cậu vội vội vàng vàng ngồi xuống, tóc còn chưa kịp khô, liền cầm đũa ăn ngấu nghiến, không nhịn được cười cười: Cậu sao lại nghèo túng tới mức này?
Mmmm.....!Tô Dã một bên nhai mì trong miệng, một bên trả lời, phát âm không nghe rõ: Chủ nhà yêu cầu em trả phòng....
Tô Dã vốn không phải người thành phố A, cậu đến từ một thị trấn nhỏ nào đó ở phía nam.
Theo lời cậu, năm 13 tuổi vô tình đọc được , bị khí thế của nhân vật nữ cảnh sát Sato hấp dẫn, liền lập chí trở thành một người cảnh sát anh dũng nghĩa khí.
Vì vậy cậu vô cùng nỗ lực học tập, nhưng mà tố chất cơ thể thực sự không thích hợp, cậu đành chuyển qua học tâm lý tội phạm, rốt cuộc 2 tháng trước cũng nhận được cơ hội quý báu, đến thành phố A thực tập.
Cậu thần tượng cảnh sát Sato? Hồng Tuyến không hề che giấu biểu tình mờ mịt của mình, rõ ràng là trông cậu giống Takagi hơn đó, được chưa?
Một thân một mình đi tới thành phố A, việc đầu tiên Tô Dã làm là thuê một căn phòng nhỏ 20m2, ở chưa được một tháng, đã gặp phải án mạng của Lục Minh.
Vì đây là vụ đầu tiên, cậu tràn đầy nhiệt huyết muốn tập trung làm nên nghiệp lớn.
Kết quả chủ nhà nói với Tô Dã, con gái bà học đại học muốn về ở, hi vọng cậu trong một tháng có thể dọn ra ngoài.
Mà tâm trí của Tô Dã, sớm đã đặt hết lên vụ án, quên mất chuyện phải tìm phòng ở.
Cậu hôm nay về tới nhà phát hiện hành lý đã bị đóng gói cho ra cửa, trong phòng chính là dì chủ nhà và cô con gái xinh đẹp của dì ta.
Tô Dã là người trẻ tuổi, không có chút kinh nghiệm xã hội nào, cũng không biết cái gì là trái giao ước hợp đồng, liền ngây ngốc kéo hành lý rời đi.
Mới đi được một lúc, trời tự dưng đổ mưa, cậu ở trong thành phố bận bịu dù cũng chưa mua, mắt thấy trời mưa càng ngày càng to, lấy điện thoại ra, bất chấp gọi điện cho Hồng Tuyến.
Cậu cũng biết là chị đây có trái tim nhân hậu.
Hồng Tuyến nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của Tô Dã, lại cười cười.
Tô Dã cười ngây ngô hắc hắc hai tiếng: Hồng Tuyến, mì chị làm thật khó ăn.
Cô đen mặt, thế nào, tôi đêm hôm khuya khoắt bố thí cho cậu bát mì, cậu còn muốn kén cá chọn canh?
Thích thì ăn, không thích thì đổ! Cô gõ gõ bàn, biểu tình bất mãn.
Hơn nữa, sợi mì làm rất ngon, có điều cô luộc hơi quá tay, nhưng mà nêm nếm gia vị cũng vừa phải.
Lỡ như ăn không ngon cậu cũng không thể đổ lỗi cho tôi được.
Nhưng mà sao cậu dám nói là không ngon hả?
Thời điểm cô chửi thầm trong lòng, Tô Dã đã bưng bát mì lên húp sạch, mới cảm thấy mỹ mãn buông đũa, cầm lấy khăn lông đứng lên, cậu tiếp tục lau tóc.
Tô Dã thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, khoảng 23,24 gì đó.
Mặc áo thun màu trắng, kết hợp với quần thể thao xám, nhìn hoàn toàn khác với khi mặc cảnh phục.
Cậu lúc này khiến Hồng Tuyến nghĩ tới một con mèo nhỏ đang lười biếng nghỉ ngơi.
Trên người cậu thoang thoảng hương hoa nhài quen thuộc, là mùi sữa tắm của cô.
Hồng Tuyến dọn bát, đang chuẩn bị đem đi rửa, Lục Minh lại từ thư phòng đi tới: Hồng Tuyến, không phải cậu ta phụ trách vụ án của tôi hay sao? Cô hỏi cậu ta một chút, xem có manh mối gì hay không?
Cô sửng sốt, sao mình lại không nghĩ đến? Đây chính là cơ hội bạch bạch bạch tới cửa đó.
Chị, để em rửa cho.
Tô Dã đi tới, cầm bát trên tay Hồng Tuyến đang ngẩn người, thuận tiện đem cô đẩy sang một bên.
Lục Minh nhìn cơ thể mình giao thoa với Tô Dã, trên mặt rất không thoải mái, vội vàng lui ra xa.
Hồng Tuyến thấy Tô Dã vừa mở vòi nước, cô liền hỏi: Tô Dã, chị hỏi cậu, vụ án của Lục Minh bằng hữu chị điều tra tới đâu rồi?