Người phụ nữ trung niên ngồi trước mắt vẫn không ngừng khóc.
Khóc hoa lê đái vũ, khóc làm Thẩm Nhược châm thêm một điếu thuốc lá, khóc làm Hồng Tuyến ôm gối bông không nói nên lời.
Cô ta đã khóc hơn một tiếng đồng hồ.
Thật sự không biết là tuyến lệ của ma quỷ tương đối phát triển hay do tâm tính của Hồng Tuyến cùng Thẩm Nhược quá cứng rắn, mỗi lần cô ta ngẩng đầu lên vừa mới mở miệng liền không thốt ra được chữ nào, đem mặt chôn vùi vào lòng bàn tay, khóc nức nở; mà Hồng Tuyến cùng Thẩm Nhược, chỉ có thể hút thuốc hút thuốc, xem tivi xem tivi.
Hồng Tuyến vô cùng đau đầu, loại tình huống này, cô không thể nào lại ôm một cái an ủi, cũng không thể lại tát một bạt tai cảnh cáo, chỉ có thể mở âm lượng tivi lên mức cao nhất, cùng Thẩm Nhược hai mặt nhìn nhau.
Điểm này thế nhưng cô và anh có chung quan điểm, đối với tiếng khóc của phụ nữ, bọn họ không cảm thấy gì khác ngoài hai từ phiền phức cùng đau đầu.
Chị gái, có gì cứ thoải mái nói, chị cứ khóc thì làm sao chúng tôi có thể giúp chị được? Chị nói xem có phải không? Thấy cảm xúc của người đối diện đã thoáng bình tĩnh, Hồng Tuyến mới ngồi xuống, mở miệng nói.
Người phụ nữ này được Thẩm Nhược đưa tới sáng nay, trên người mặc quần áo nhà đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa chỉnh tề, không trang điểm, nhưng dung nhan không tệ, khí chất rất được, có lẽ khoảng 30 tuổi, thoạt nhìn rất có ý vị.
Người phụ nữ lau nước mắt, nâng đôi mắt hoe đỏ lên nhìn Hồng Tuyến, mặt tràn đầy vẻ bi thương: Thực xin lỗi, tôi không khống chế được cảm xúc, khiến cô chê cười rồi.
Hồng Tuyến xua xua tay, không định nói gì, dù sao người ta cũng đã khuất, đâu thể làm gì được cô, hơn nữa, ai biết được tương lai cô sẽ thế nào? Dù sao người ta cũng không thể tới chỗ Diêm Vương cáo trạng, cho nên cô làm một bộ biểu tình không có gì, mở miệng hỏi thẳng: Chị tên gì? Vì sao lại chết?
Tôi tên Thái Mỹ Thư, chết do tai nạn giao thông.
Trong mắt người phụ nữ hiện lên tia thống khổ, lặp lại nói: Do tai nạn giao thông.
Xe cán qua người tôi, không đau đớn chút nào, mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng.
Hồng Tuyến vươn tay đặt trước ngực, đầu hơi cúi, tỏ vẻ đồng cảm, sau đó nói: Hung thủ là ai? Có nhìn thấy không?
Ánh mắt Thái Mỹ Thư cứng lại, nước mắt lại lần nữa chảy xuống, đứt quãng mở miệng: Không có hung thủ....!Chỉ là một hồi ngoài ý muốn mà thôi...
Nguyên lai, người phụ nữ Thái Mỹ Thư này chết vào đêm hôm trước, khi cô đang đạp xe đi mua đồ cho con gái, bị một chiếc xe tông thẳng.
Tài xế tuy hoảng loạn nhưng đã gọi 110 cùng 120 kịp thời, chỉ là thương thế của cô quá nặng, chết ngay tại chỗ.
Cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm trong vụ tai nạn này, hơn nữa tài xế cũng vô cùng tự trách bản thân, cô không có ý định đổ lỗi cho tài xế.
Đôi mắt Hồng Tuyến hơi phóng đại, bàn tay cứng đờ, trong khoảng thời gian ngắn chưa thể phản ứng lại được, ngây ngốc nhìn Thẩm Nhược, hi vọng anh có thể giải thích cho mình đôi chút.
Thẩm Nhược bước tới, nhìn Hồng Tuyến, tay chống trên mặt bàn, nói: Tôi là người trung gian của những người đã khuất, chỉ cần người đó không cam lòng, giao dịch liền có thể thành lập.
Hồng Tuyến đứng lên, hướng Thái Mỹ Thư cười cười: Chị cứ khóc xong đi đã.
Sau đó kéo Thẩm Nhược sang một bên, gằn giọng bên tai anh: Thẩm Nhược, anh có đùa không vậy? Chị ấy chết ngoài ý muốn, anh còn giao cho tôi làm gì? Tôi đâu thể vu khống ai đó thành hung thủ được? Hay là...! Anh muốn tôi nghĩ cách hồi sinh chị ấy?
Anh ghét bỏ đẩy cô ra: Cô có cái bản lĩnh kia sao?
Nhìn bộ dạng muốn nổi bão của Hồng Tuyến, Thẩm Nhược giành mở miệng trước: Nếu muốn hồi sinh chị ta, đó đã là điều không thể.
Nhưng chị ta có mặt ở đây, tức còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.
Cô ngẫm lại đi, không cần bắt hung thủ, như vậy không phải nhẹ nhàng hơn nhiều sao, cô còn oán giận gì nữa? Anh nói, đẩy cô đi qua: Mỹ Thư, cô còn điều gì muốn thực hiện, cứ nói với cô ấy, cô ấy sẽ tận lực giúp cô hoàn thành.
Thái Mỹ Thư gật đầu, mở miệng nói: Sau khi tôi chết, trong lòng vẫn luôn bất an.
Dẫu biết rằng sống chết có mệnh, tôi xin nhận mệnh, nhưng còn con gái tôi, nó phải làm sao bây giờ? Nhắc đến con gái, cô lại khóc không thôi.
Hồng Tuyến luống cuống tay chân đứng lên, đi đến bên cạnh cô, vụng về an ủi: Chị đừng khóc, đừng khóc....!Con gái của chị làm sao, mau nói với tôi, có được không? Chị khóc cũng vô dụng, tôi không giúp được chị đâu.
Thái Mỹ Thư ngẩng đầu lên, giọng nức nở: Tôi là giáo viên mỹ thuật ở một trường cấp II, 6 năm trước kết hôn với một doanh nhân, sinh được đứa con gái Cung Linh, năm nay 5 tuổi, vừa mới vào lớp 1.
Bốn năm trước, chồng cũ của tôi gian díu với trợ lý, tôi không nhịn được nên đã ly hôn, mang theo con gái về nhà mẹ đẻ.
Vẻ mặt Hồng Tuyến bi thương, nhìn Thẩm Nhược không khách khí.
Đàn ông chính là cái dạng này, trêu hoa ghẹo bướm, đến đâu cũng ra vẻ phong lưu hào nhoáng.
Cô nhi quả phụ thật là đáng thương mà, à không, bây giờ chỉ còn có cô nhi thôi.
Thẩm Nhược nhìn ánh mắt chán ghét của cô, bỗng dưng thấy hơi sởn gai ốc, vội vã đổi chủ đề nói xấu đàn ông này sang một bên: Vậy, cô hi vọng chúng tôi làm gì?
Tôi muốn gửi con bé đến chỗ của ba nó, sống chung với anh ta.
Bà ngoại dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, hơn nữa người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh, sợ là không có nhiều thời gian cùng tinh lực chăm sóc con bé.
Ba của đứa bé sẽ đối xử tốt với nó sao? Hồng Tuyến cẩn thận hỏi một câu.
Nếu ba đứa bé đối tốt với Cung Linh, vậy thì không có vấn đề gì, trực tiếp đem qua là được, nhưng nếu ba cùng mẹ kế đối xử tệ bạc với con bé, vậy thì tương lai của bé sẽ không ổn lắm, thà là đưa tới cô nhi viện còn hơn.
Cái này tôi không biết.
Thái Mỹ Thư ngượng ngùng lắc đầu: Sau khi ly hôn, tôi liền dọn về nhà, mấy năm gần đây đều không liên lạc lại với chồng cũ.
Chỉ nghe nói anh ta đã tái giá, những chuyện khác thì tôi không biết.
Chị không yêu cầu anh ta trả phí nuôi con? Hồng Tuyến chớp chớp hai mắt, phụ nữ một thân một mình còn mang theo hài tử, sinh hoạt đương nhiên vô cùng khó khăn.
Thái Mỹ Thư nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ: Tôi có nhà, có công việc, không cần tiền của anh ta, tôi cũng có thể tự nuôi nấng con mình.
Hồng Tuyến gật gật đầu, đứng dậy: Tôi sẽ đưa con chị đến cho chồng trước.
Chị cứ tới đó âm thầm quan sát một chút, xem con mình có phải chịu khổ không, nếu có, tôi giúp chị suy nghĩ biện pháp khác.
Đi thôi, để tôi đưa con bé qua đó.
Thái Mỹ Thư ngồi tại chỗ không động đậy, cúi đầu, tựa hồ có cái gì khó nói.
Sao vậy? Hồng Tuyến nhìn cô, thắc mắc.
Còn có một việc tôi muốn nhờ Hồng Tuyến tiểu thư.
Cô đứng dậy, cúi người: Xin cô hãy giúp tôi hoàn thành!
Hồng Tuyến nhìn biểu tình khó xử của cô ấy, trong lòng không khỏi bất an, trực giác mách bảo cô, rằng mình sắp gặp một chuyện vô cùng phiền toái.
Hồng Tuyến tiểu thư, con gái tôi vẫn chưa biết rằng tôi đã mất, cô có thể nghĩ ra biện pháp nào không, để nói cho con bé rằng tôi đã rời đi, giúp con bé đừng thương tâm quá?
Hồng Tuyến nhìn cô, khóe miệng co giật.
Không phải cô nói chỉ cần đưa con gái đến cho ba mình thôi hay sao? Sao bây giờ lại tăng thêm một việc rồi? Mua một tặng một, Mục Hồng Tuyến tôi không làm!!
Không nói cô đã chết, chẳng lẽ cô muốn tôi nói với con bé rằng mẹ cưng đã biến thành cánh bướm bay về trời hả?
Đầu Hồng Tuyến càng thêm đau, nhìn Thẩm Nhược đứng kệ tủ lạnh cười lén, tâm tình muốn chết! Ông trời, sao không để cho con bắt hung thủ đi? Sao không đúng theo kịch bản vậy, con có thể không hứa hẹn được không?