Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu

Chương 10-2

Thế nhưng…

“Tổng tài! Bộ áo này cộng lại đến 35000!!! Đúng là lừa bịp mà!!!” Tại Trung vẻ mặt đưa đám nói ra cái giá bản thân không thể chấp nhận được.

Trịnh Duẫn Hạo quay qua, cho rằng cần phải khẳng định lại tiêu chuẩn của ánh mắt lần nữa.

Nửa giờ sau, Tại Trung cầm ba túi quần áo to bự đi phía sau Trịnh Duẫn Hạo, không chịu bỏ qua cứ lầu bầu hỏi: “Tổng tài, anh nói thật à, toàn bộ chỗ này đều do công ty chi trả?”

Trịnh Duẫn Hạo tay bỏ vào túi, ừ một tiếng.

Tại Trung nghe được câu trả lời của Duẫn Hạo, ngay lập tức vui vẻ nhảy tưng tưng, liền hỏi lại: “Thực sự trả? Không đổi ý chứ?”

Trịnh Duẫn Hạo bị hành động trẻ con của cậu chọc cười đến vui vẻ, cư nhiên rất có kiên nhẫn lại ừ một tiếng.

Tại Trung lúc này rất vui, vui vẻ sung sướng quay một vòng rồi đuổi theo Trịnh Duẫn Hạo nói: “Tổng tài anh thực sự là tổng tài tốt nhất mà tôi từng thấy!”

Duẫn Hạo nghe vậy nhíu mày: “Tốt nhất? Tốt chỗ nào?”

Tại Trung sửng sốt, dừng bước lại suy nghĩ một chút, ngơ ngẩn không nghĩ được gì.

Thế nên Trịnh Duẫn Hạo nghiêm mặt bỏ lại cậu mà sải bước đi.

Tại Trung lập tức đuổi theo nói: “Thật mà thật mà! Tổng tài anh thực sự rất tốt! Vừa cao to đẹp trai lại có tiền! Quan trọng là rất có năng lực nha!”

Trịnh Duẫn Hạo một bên cười thầm, những lời cậu nói làm hắn rất hài lòng, nhưng ngoài mặt lại không đổi sắc hỏi: “Cái này cũng coi là ưu điểm?”

Tại Trung lập tức phản bác: “Đương nhiên tính là ưu điểm! Anh xem, dáng dấp đẹp trai thì có người theo đuổi, công việc thăng tiến, có tiền là có thể mua những thứ người khác không thể mua! Những bản lĩnh đó đều làm cho người khác đố kỵ nha!”

Duẫn Hạo tiếp tục bất động thanh sắc: “Hửm? Cậu muốn trở thành người cao to giàu có đẹp trai sao?”

“Chính nó!” Tại Trung mặt mày hớn hở, “Anh xem tôi cao như vậy gạt qua một cái là có thể thấy so với anh cũng không khác là mấy!”

Trịnh Duẫn Hạo chợt dừng bước xoay người nhìn về phía Tại Trung, cậu đi theo ngay phía sau không kịp dừng lại nên va vào hắn.

“Ôi!” Mấy cái túi Tại Trung cầm trong tay đều rơi xuống mặt đất, cậu vừa định cúi xuống nhặt lại, thắt lưng đột nhiên bị Trịnh Duẫn Hạo chế trụ.

“Ôi chao?” Tại Trung ngọ ngoạy.

“Đừng cử động.” Duẫn Hạo một tay chế trụ bờ vai, một tay xoa xoa đầu cậu.

Tại Trung bị dọa lập tức đứng yên, trong lòng bất ổn không biết Tổng tài thế nào lại đột nhiên ôm chầm lấy mình, hơn nữa còn dựa sát như vậy, hít thở đều tràn ngập hương vị của hắn, mùi vị thanh khiết nam tính nhẹ nhàng mà khoan khoái.

Trịnh Duẫn Hạo nhìn Tại Trung cứ như vậy đứng trong lòng mình ngoan ngoãn không hề nhúc nhích, mặc dù có hơi cứng nhắc, nhưng mà cậu biết điều lại nghe lời như vậy làm cho trái tim hắn rối loạn không ít. Tùy tiện xoa xoa tóc cậu nói: “Được rồi, đã đo qua, cậu chỉ đứng tới chóp mũi tôi.”

Được buông ra đột ngột Tại Trung bỗng nhiên đứng đờ tại chỗ, nhìn Trịnh Duẫn Hạo dần dần đi xa, trống ngực rốt cục cũng ngừng đánh.

Cuống quít nhặt mấy cái túi lên, Tại Trung đuổi theo Duẫn Hạo nói: “Anh vừa đo chiều cao của tôi à?”

Duẫn Hạo gật đầu, che dấu nội tâm khô cằn rung động không yên: “Ừ, cậu thua tôi không chỉ mỗi một cái gạt.”

Có thể không đả thương lòng người như thế không.

Sau đó hai người một đường không ai nói gì thêm.

Đến bãi đỗ xe, Tại Trung lại nghênh ngang đắc ý lên tiếng: “Tổng tài, cơm tối anh còn chưa có ăn đi? Tôi mời anh!” Đánh đòn phủ đầu mới có thể nắm thóp được người.

Duẫn Hạo ngồi vào trong xe hướng cậu gật đầu, tiếp đó nói: “Cậu nói mời tôi ăn thì không thể quá tùy tiện đâu…”

Tại Trung tay cầm chắc túi: “…”

Tuy rằng một bộ tây trang không làm mẻ của Tại Trung lấy một phân tiền, thế nhưng Tổng tài nói, nếu mời khách phải tốt một chút, vậy cũng chỉ có thể lại phải mở tiểu kim khố.

Tại Trung sờ sờ cái túi tiền không có gì đặc biệt, yên lặng thở dài: Cũng không sao, một bữa cơm ngon một chút đổi lấy một bộ tây trang giá trị xa xỉ, tính thế nào bản thân vẫn được lợi, số tiền này cho dù không mời cơm cũng là đổ vào bộ y phục, xem như đáp đền Tổng tài vậy, như vậy cũng được coi là đã thanh toán đi!

Duẫn Hạo đậu xe xong liền thấy bộ dạng Tại Trung đứng ở ven đường cau mày như có điều suy nghĩ, không khỏi cười vấn: “Thế nào, có phải đang lo lắng cho ví tiền của mình?”

Tại Trung giật mình, lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không phải! Tôi là đang suy nghĩ nhà hàng như thế nào mới có thể làm cho Tổng tài cảm thấy hài lòng!”

Duẫn Hạo nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, liền vui vẻ: “Cậu nghĩ thật chu đáo. Điều kiện không quá kém là được, tôi biết một người làm công ăn lương như cậu cũng không có bao nhiêu tiền.”

Tại Trung lập tức làm bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt: “Tổng tài ngài quả thật là người rất rất tốt!”

Trịnh Duẫn Hạo hài lòng gật đầu, theo ngón tay chỉ tới: “Đến dùng cơm Tây bên kia đi.”

Tại Trung nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ tới, lập tức cứng đờ, bề ngoài giống như ngôi nhà này chính là nhà hàng cơm Tây sang trọng nhất trên con đường này đó… Tổng tài à con mắt của anh cũng thật tốt đi!

Duẫn Hạo dẫn Tại Trung vẫn đang lắp bắp không nói nên lời đi vào nhà hàng, sau đó, lần thứ hai bị nhân viên phục vụ đến từ bốn phương tám hướng săn đón.

“Tiên sinh ngài đi mấyngười ạ? Ngài có hẹn trước chưa?”

“Tiên sinh ở đây chúng tôi có món bò Bít-tết mới, ngàn vạn lần không nên bỏ qua nha!”

“Tiên sinh ở đây chúng tôi có mấy loại ghế hộp khá là ưu nhã, ghế hộp tình nhân là được hoan nghênh nhất đấy ạ!”

Ta ngã! Bộ các ngươi đầu đất không nhìn thấy hai đại nam nhân sống sờ sờ đứng đây sao? Ghế hộp tình nhân là cái quái gì!

Duẫn Hạo mặt không biến sắc hỏi: “Ghế hộp tình nhân?”

Nhân viên phục vụ A gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, đây là loại ghế được giới trẻ yêu thích nhất ở đây ạ!”

Tại Trung nhịn không được chen vào: “Chúng tôi đều là nam…”

Nhân viên phục vụ B: “Ngài đừng ngại, hiện nay nam nhân với nhau cũng có thể là người yêu!”

Nhân viên phục vụ C thừa thắng xông lên: “Hơn nữa đặt ghế hộp tình nhân được giảm tám phần trăm tất cả các món ạ!”

Đây mới là trọng điểm!

Tại Trung lập tức nắm lấy điểm này: “Được giảm giá? Vậy thì ghế hộp tình nhân đi!” Sau đó hậu tri hậu giác mới nhớ tới bên cạnh còn một đại BOSS đứng sờ sờ đó, cậu liền nịnh nọt, “Tổng tài anh cảm thấy thế nào?”

Trịnh Duẫn Hạo cân nhắc một chút, ánh mắt chợt lóe lên: “Vậy theo lời cậu đi.”

Ghế hộp tình nhân kỳ thực không tính là ghế hộp, chỉ là một cái ghế sô pha hình bán nguyệt được làm cao lên, gần như có thể ngăn cách với bên ngoài.

Tại Trung một bước đi vào cả người liền không được tự nhiên, ai tới nói cho cậu biết cái đèn trái tim màu hồng treo lơ lửng kia là cái quái gì đi?! Còn có nào là nến tình yêu, hoa hồng, rồi còn nến thơm mùi hoa cỏ thơm nhẹ kia… Vả lại chỗ ngồi còn sát như vậy! Ta ngất, cặp tình nhân bên trong khẳng định là đang phát tiết đi!

Trịnh Duẫn Hạo cũng không đặc biệt chú ý lắm, cứ tự nhiên ngồi xuống ghế xem menu.

Tại Trung nuốt nước bọt, chỉ có thể thuận theo Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống, cố gắng dịch ra xa hắn nhất có thể.

“Cậu khó chịu?” Duẫn Hạo tuy rằng nhìn xuống menu, nhưng vẫn là để ý Tại Trung không được tự nhiên, “Hay là chúng ta ra ngoài ăn.”

Tại Trung lập tức ngồi thẳng dậy đoan chính nói: “Tôi rất thoải mái mà.” Đùa sao, ngồi bên ngoài không được giảm giá, tôi đây thà bị coi là gаy!

Thức ăn được mang ra, Tại Trung không kịp đợi muốn ăn ngay, thế nhưng cậu rất ít ăn cơm Tây nên sử dụng dao nĩa đúng là không quen cho lắm.

Chiếc bàn theo động tác cắt thịt của Tại Trung mà lắc lắc lảo đảo, mấy lần suýt chút nữa là những thứ bình hoa, nến… trên bàn đều rơi hết xuống đất.

Duẫn Hạo hít sâu một hơi, buông dao nĩa đang cầm trong tay, nắm lấy cổ tay Tại Trung lại nói: “Cậu cầm ngược rồi, còn nữa, lúc cắt tay không phải để cao như vậy, dùng lực nhẹ, tay trái dùng nĩa cố định miếng thịt, tay phải từ từ cắt xuống, chú ý cắt đúng thớ thịt. Cậu cắt như vậy không những xấu mà còn không ngon nữa.”

Tại Trung ngượng ngùng đổi tay, có chút xấu hổ nói: “Tôi chưa từng ăn qua…”

Duẫn Hạo cầm dao làm lại, vừa cắt vừa nói: “Những việc chưa từng làm qua không có nghĩa là làm không tốt, có những lúc cậu nghĩ không làm được việc đó nhưng cậu lại có thể làm tốt.”

Tại Trung lập tức gật đầu, khiêm tốn nghe Duẫn Hạo dạy bảo.

Bữa cơm này cuối cùng vẫn là không đến lượt Tại Trung trả tiền, Trịnh Duẫn Hạo đưa thẻ cho nhân viên thanh toán. Tại Trung mặc dù trong lòng đang vô cùng khinh bỉ cách làm của tên cường hào này, nhưng mà tiết kiệm được tiền vẫn là quan trọng hơn.

Thế nên đến bãi đỗ xe Tại Trung lập tức cầm mấy cái túi nói: “Tổng tài, tôi tự về được rồi, hôm nay làm anh tốn kém như vậy tôi rất ngại nha…”

Trịnh Duẫn Hạo nhìn cậu cầm mấy cái túi dáng vẻ chỉ muốn nhanh chân chuồn đi, có chút không vui: “Tại sao gần giữa đêm rồi còn muốn tự mình đón xe về?”

“Vẫn còn sớm, tôi ra trạm xe chờ.”

“Lên xe.”

“Thật sự không thể để anh đưa tôi về nữa, giờ anh về đến nhà cũng đã rất khuya rồi, về muộn ngủ cũng muộn, ngủ muộn sẽ ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ đó, ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ sẽ…”

“… Im lặng! Lên xe đi.” Duẫn Hạo nghĩ ngày hôm nay trình độ nhẫn nại của mình đã vươn lên một tầm cao mới, thế nhưng dung túng tới đây đã là quá lắm rồi.

Quả nhiên, Tại Trung lập tức ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tuyệt đối không nên làm Tổng tài tức giận.

Trịnh Duẫn Hạo trong lòng thở dài, tâm tình của mình bây giờ càng ngày càng dễ bị cậu ta ảnh hưởng, đây rốt cuộc là phúc hay là họa?

Chỉ là những chuyện không biết là phúc hay là họa như thế này, về sau sẽ lại phát sinh chuyện gì đây.