Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 5 - Chương 35: Tiết 35

Editor: Toujifuu

Mê Lộ chỉ chính là vương tọa hoàng kim trung gian đàn tế, đang khi chúng ta kinh ngạc, Tiểu Bạch kéo theo vài món vật phẩm nhặt về từ chỗ nữ vương tiêu tán đang ‘đinh đang’ một đường chạy về.

Trong mấy thứ Tiểu Bạch tìm về có một cái khuyên tai tinh xảo, một cây mộc trượng, một quyển sách cùng một khối lệnh bài. Khuyên tai cùng mộc trượng đều là trang bị chức nghiệp hệ phép, Lão Đạo cùng Trầm Mặc mỗi người lấy đi một món. Lệnh bài một mặt viết một chữ “Thành” thật to, một mặt khác lại là chữ “Iro”, chúng ta suy đoán có thể là vật phẩm chiếm lĩnh thành cổ. Tương đối đặc biệt chỉ có quyển sách kia, sách tên là 《Truyện Ký Thành Iro 》, mở ra xem, bên trong viết chính là lịch sử thành cổ cùng một số truyền thuyết thần thoại. Kỳ quái, vì sao sẽ tuôn ra thứ này? Kết quả mọi người xem thứ này vài lần cũng không phải công pháp cũng không phải kỹ năng liền không còn hứng thú, sau cùng ta thu nó lại. Tâm Khúc còn thấy kỳ quái ta lấy nó làm gì, ta cười nói:

“Khi không có chuyện gì lấy ra xem như chuyện xưa cũng hay a.”

Mê Lộ loay hoay một hồi ở trên vương tọa hoàng kim, kết quả chứng thực vương tọa thực sự chính là vật phẩm then chốt trở thành thành chủ —— Mặt trái của nó có một ngăn ngầm, chỉ cần khảm nạm lệnh bài tuôn ra vào, có thể chế định người chiếm lĩnh của thành này. Phát hiện này khiến cho tinh thần chúng ta rung lên, cuối cùng nhiệm vụ cũng có tin tức rồi.

“Hay rồi hay rồi, lúc này cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả công tác rồi.”

Lão Đạo vỗ tay cười to, nhìn bộ dáng hai mắt hắn bốc lên kim quang, hơn phân nửa nghĩ tới thù lao mà Diệu Dương đáp ứng hắn, đang tâm động không thôi.

“Hiện tại kêu bọn họ xuống sao?”

“Vẫn là do chúng ta đi lên đón một chút đi, đường nơi đây không dễ đi lắm.”

Trên đường trở về đi ngang qua hố to kia, lửa bên trong trên cơ bản đã tắt, khắp nơi bốc lên khói trắng, tro tàn đầy đất. Thời điểm chúng ta bay qua phát hiện hết thảy xương khô ở đáy hố đều đã bị đốt sạch, hóa thành đất cát màu xám trắng, trải một tầng dày dày, có địa phương còn xuất hiện chất keo dạng tinh thể. Ra bên ngoài địa cung trăng sáng sao thưa ánh bạc đầy đất. Tìm được Diệu Dương tuyệt không tốn công phu gì, Mê Lộ dẫn hắn đi xuống tế đàn. Chúng ta thì chờ ở ngoài thần điện. Rất nhanh dưới đất truyền ra tiếng nổ vang, kèm theo rung động rất nhỏ, từ sau chỗ rào chắn nguyên bản sau thần điện dâng lên một tòa đàn tế cao cao. Đàn tế trên nhỏ dưới lớn hình kim tự tháp kéo ra bóng đen thật dài dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, chỉ có bảo tọa lập lòe kim quang trên đỉnh chóp dị thường chói mắt. Diệu Dương trên đó uy phong nhất thời vô nhị, ở nơi cao cúi xuống nhìn chúng sinh, hơi có chút khí chất quân vương.

“Tiểu Du, cậu đang cười cái gì?”

Lăng Thiên kề bên cạnh ta thấp giọng nói. Ta sửng sốt, ta cười sao?

“Không có gì, chỉ là cảm thấy người kia thực sự không phải cùng một thế giới với tôi. Nhìn hắn ngồi ở trên đó thích hợp như thế, xem ra người khác nói có một số người trời sinh nên là người trên người, thật sự cũng có chút đạo lý.”

Lăng Thiên ôm lấy tay ta gắt gao kéo, cũng không nói gì. Một lát sau ta bỗng nhiên nhớ tới thường ngày nếu như anh ta nghe thấy ta tán thưởng người đối địch của anh ta như thế nhất định sẽ mở miệng phản bác. Ngày hôm nay thế nào ngoan như thế? Nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện nam nhân bên cạnh mặt đen giống như đáy nồi, một bộ dáng người lạ chớ gần, toàn thân tản ra hàn khí.

“Lăng Thiên, làm sao vậy?”

Ta buồn cười. Chẳng lẽ là anh ta nghe thấy ta nói hay cho Diệu Dương nên tức đến quá độ? Lăng Thiên hừ hừ, đột nhiên một phen ôm lấy ta, còn đè đầu ta lên trên ngực. Ở đỉnh đầu ta trầm thanh nói:

“Hắn muốn giang sơn, tôi muốn mỹ nhân. Hắn tốt nhất từ đây đừng đến trêu chọc cậu, mỗi người đi đường riêng của mỗi người.”

Nghe nghe thế này gọi là nói cái gì a! Bất quá không thể phủ nhận trong lòng ta vẫn có chút cảm động, tuy rằng ta phi thường khó chịu anh ta dùng từ ngữ như “mỹ nhân” để hình dung ta.


Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một trận ho khan, ta kinh hách nhảy dựng vội vàng đẩy Lăng Thiên ra, Lăng Thiên tàn bạo trừng cách không xa phía sau ta, Lão Đạo “chuyên chú” nhìn chằm chằm đàn tế cảm thán:

“Đông Long này chính là tài đại khí thô, nhanh như vậy đã đưa tới thứ chúng ta muốn.”

Nói. Hắn còn làm bộ làm tịch nâng tay sờ sờ trang bị mới hắn đang mặc ở trên người.

“Hắc, Lăng Thiên, Du Nhiên, hóa ra các cậu ở chỗ này a, tôi không thấy được các cậu. Các cậu lấy được thù lao của Đông Long cho chưa? Chậc chậc. Thuộc tính thực không tồi.”

Cái gì kêu cố làm ra vẻ? Nhìn hắn sẽ biết. Ta có chút xấu hổ cười hai tiếng với Lão Đạo, cũng ở sau lưng kéo mạnh góc áo Lăng Thiên tỏ ý anh ta thu hồi biểu tình nhe răng trợn mắt đi. Lão Đạo ha ha với chúng ta. Lại lắc lư đến địa phương khác. Lăng Thiên bất mãn nói thầm:

“Người này đến tột cùng là tới làm gì?”

“Mặc kệ hắn tới làm gì, lần sau xin anh không nên chủ động như thế trước mặt người khác, bằng không sẽ bị người khác thấy.”

Ta thở dài, vì sao Lăng Thiên khi mới quen vẫn luôn biểu hiện thành thục lãnh tĩnh ổn trọng hiện tại càng ngày càng như một đứa trẻ chứ?

“Có sao đâu? Thấy thì thấy.”

Lăng Thiên hừ hừ:

“Nếu như thực để cho người ta thấy được mới tốt, đến lúc đó ai cũng biết cậu là của tôi, tiểu tử Diệu Dương kia cũng đừng mong đến cắm một chân vào.”

Ta thật sự ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ thực không ngờ tới anh ta sẽ có ý nghĩ như vậy.

“Anh... anh đừng nói tầm xàm.”

“Nếu biết là tầm xàm, còn để ý nó làm cái gì.”

Lăng Thiên khẽ đảo hai mắt, thừa dịp khi ta ngốc lăng còn chưa phục hồi tinh thần lại lại duỗi ra cái móng vuốt sói của anh ta, đặt trên thắt lưng ta. Cũng trách ta, lúc đó vì sao đầu óc bị lời nói của tiểu tử đó hồ lộng chứ? Thế cho nên để cho Diệu Dương cùng Ám Dạ đi qua tìm chúng ta vừa vặn đụng phải.

Sắc mặt của Ám Dạ phải nói là đặc sắc a, ánh mắt nhìn chằm chằm đổi tới đổi lui giữa Lăng Thiên cùng ta kinh ngạc không thôi, về phần Diệu Dương... Thẳng thắn mà nói ta không dám nhìn, chỉ nội sát khí truyền tới từ đầu kia đã khiến ta sợ đến quá sức rồi, cũng bỗng nhiên hiểu rõ lão đại chính là lão đại, thực lực phi phàm không phải phàm nhân như chúng ta có thể so bằng, cũng chỉ có vị nhân sĩ biến thái Lăng Thiên này mới có thể đối diện trừng với hắn mà không rơi xuống hạ phong.

Tay Lăng Thiên ôm ta chết chặt, ta tránh cũng không được không tránh cũng không xong, đành phải ngược lại tìm kiếm đột phá từ chỗ Ám Dạ.

“Cái kia, Ám Dạ, các anh có việc sao?”


Ám Dạ lòng còn sợ hãi mà tránh xa lão đại nhà hắn hai ba bước, mới đáp lại ta:

“Chúng tôi đến nói chuyện thù lao của Du Nhiên cậu cùng Lăng Thiên, thuận tiện nói lời cảm tạ, lần này xem như các cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn rồi.”

“Nga, không có việc gì không có việc gì, các anh cho tiền rồi a.”

Ta liếc nghiêng nhìn Lăng Thiên, hai vị lão đại vẫn còn đang trong “nhìn” nhau.

“Lăng Thiên, Lăng Thiên?”

Lăng Thiên đột nhiên mở miệng:

“Tiểu Du, tôi có chút chuyện nói với Diệu Dương, cậu chờ tôi một chút.”

Xong tiếp cận qua hôn một cái ở trên trán ta, cho Diệu Dương ở đối diện một ánh mắt khiêu khích. Khí thế hung ác đối diện đại thịnh, thanh âm Diệu Dương kéo căng chặt chẽ:

“Lăng Thiên huynh muốn nói với tôi chuyện gì?”

“Anh đến thì sẽ biết.”

Hai vị lão đại đi vào một góc hắc ám, ta lo lắng nhìn bên đó:

“Bọn họ sẽ không đánh nhau đấy chứ?”

Ám Dạ nhún nhún vai:

“Trời mới biết được. Bất quá Du Nhiên, cậu cùng Lăng Thiên thực sự...?”

Đối mặt ánh mắt nghi vấn của Ám Dạ, ta thản nhiên cười:

“Anh ấy thích tôi, tôi cũng có hảo cảm với anh ấy. Có lẽ về sau thực sự sẽ trở thành người yêu đi.”

“Vậy cậu thực sự hết hy vọng với lão đại?”

“Tôi không thể không hết hy vọng không phải sao? Đó hẳn cũng là điều Diệu Dương hy vọng. Hơn nữa người a, luôn luôn phải nhìn về phía trước. Ai đối tốt với bản thân, ai đối không tốt với bản thân, tôi cũng không phải là tên ngốc muốn thắt cổ chết trên một thân cây. Đây đối với tôi cùng Diệu Dương mà nói là lựa chọn tốt nhất. Lại nói, Lăng Thiên thực sự rất tốt đối với tôi, cảm tình là song phương, người khác đối tốt với tôi, tôi đương nhiên sẽ muốn đối tốt với anh ấy, đây là sự bắt đầu của cảm tình. Đặc biệt là đối với loại người như chúng tôi mà nói, có thể tìm được một người thật tình đối với bản thân là vận khí khó có được cỡ nào, anh hẳn là hiểu rõ. Ám Dạ, không chúc mừng tôi một chút sao?”

Ám Dạ cười khổ:

“Tôi nên nói cái gì? Lão đại có thể sẽ tức điên.”

Lắc đầu thở dài:

“Ám Dạ anh còn muốn gạt tôi? Diệu Dương đích thật là biểu hiện giống như ghen vì tôi, thế nhưng anh đừng quên tôi cũng là người đã theo anh ta hơn một năm, anh thực cho rằng tôi nhìn không ra? Diệu Dương làm như vậy là có mục đích, tuy rằng tôi không biết mục đích là gì, bất quá khẳng định sẽ không phải là bởi vì loại nguyên nhân giản đơn như thích tôi.”

Ám Dạ á khẩu không trả lời được, giờ khắc này ta cảm thấy bản thân vô cùng thanh tỉnh.