Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 5 - Chương 31: Tiết 31

Editor: Toujifuu

“Chỗ các cậu thực náo nhiệt a.”

Trước cửa xuất hiện một bóng người, chặn ánh sáng, trong phòng tối xuống. Ta không cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra thanh âm này, không khỏi thầm than, quả nhiên, Lăng Thiên quay đầu lại gắt gao nhìn hắn.

“Tiểu Lam, đây là lần trước thiếu cậu.”

Diệu Dương đi đến bên cạnh ta rất tự nhiên ngồi xuống, đưa tay đưa cho ta một viên nội đan màu vàng.

“Thuộc tính thổ, tám trăm năm.”

“Cảm tạ.”

Ta lấy nội đan qua nhìn cũng không nhìn thu vào vòng tay, hai kiếm sĩ mỗi người một bên ngồi trái phải ta.

“Diệu Dương thành chủ, những người phương Tây kia đều giải quyết rồi?”

Lời nói của Lão Đạo đánh vỡ bầu không khí có chút tắc nghẹn giữa ba người chúng ta. Sự chú ý của Diệu Dương chuyển dời đến trên người nhóm đồng bạn của ta. Hắn trải tay, làm dạng bất đắc dĩ nói:

“Tôi rất muốn trực tiếp đưa bọn họ về nhà, thế nhưng đám khách nhân đó chơi đến mức quá lưu luyến quên về không chịu đi, tôi cũng không có biện pháp. Không những bọn họ không chịu đi, còn mời nhiều người hơn tới nơi này tham quan, hiện tại bọn họ đang đóng trại ở phụ cận cửa thành tây, xem ra là có dự định trường kỳ đóng giữ.”

Chiến Ca lớn giọng thở hổn hển, thanh âm nói chuyện như sét đánh:

“Vậy cứ để cho bọn chúng ở nơi đó mãi?”

“Đây là mục đích tôi tìm đến các vị.”

Diệu Dương mỉm cười dẫn vào chính đề:

“Nếu như chúng ta có thể lấy được quyền sở hữu của tòa thành thị này, có thể lợi dụng hệ thống thiết trí bài trừ bọn họ ra ngoài. Vấn đề trước mắt là chúng tôi tìm hết thảy địa phương, cũng không tìm được phủ thành chủ, càng đừng nói hạch tâm thành thị. Các vị tới sớm hơn so với chúng tôi, hẳn càng quen thuộc hơn đối với nơi đây, tôi muốn mời các vị hỗ trợ tìm xem, như thế nào? Đương nhiên, bất kể tìm được hay không, tôi đều sẽ không bạc đãi mọi người.”

“Vậy nếu chúng tôi sư tử ngoạm thì sao?”


Lão Đạo hi cười, Diệu Dương định liệu trước nói:

“Hết thảy nỗ lực mà các vị làm ở nơi đây tôi đều sẽ không quên, khẳng định sẽ cho các vị một giá cả hợp lý. Các vị có yêu cầu gì hiện tại có thể nói ra.”

Mọi người bảy mồm tám lưỡi bắt đầu ồn ào, Diệu Dương nhất nhất ghi nhớ những thứ cùng con số mà bọn họ muốn. Cũng không có cò kè mặc cả, sau cùng quay đầu hỏi ta:

“Tiểu Lam muốn cái gì?”

Ta cười khổ trong lòng, sát thần mặt tối sầm ngồi bên cạnh, tôi còn dám muốn cái gì? Nhớ lại bộ dáng khó chịu của Lăng Thiên ban nãy khi Diệu Dương cho ta nội đan, lần này nếu như ta tiếp tục tìm Diệu Dương lấy thứ gì khác nữa, trời biết nam nhân không được tự nhiên này sẽ bày sắc mặt cho ta xem bao lâu đây.

“Cái kia, tôi hình như cũng không có thứ gì đặc biệt cần. Nếu không anh trực tiếp cho tôi tiền mặt đi.”

Anh em ruột cũng phải tính toán rạch ròi, giao dịch tiền tài trắng trợn thế này hẳn Lăng Thiên sẽ không nói cái gì đi.

“Cũng được. Trở về chúng ta sẽ thương lượng con số cụ thể, cậu đưa mã số ngân hàng cho tôi, tôi kêu bọn họ đưa tới sổ sách của cậu. Lăng Thiên huynh thì sao?”

Lăng Thiên lạnh lùng quét nhìn hắn một cái, nói:

“Chờ tôi nghĩ xong rồi nói cho anh.”

“Vậy được rồi. Điều kiện của các vị chúng tôi sẽ tận lực thỏa mãn, tôi cũng hy vọng có thể nghe thấy tin tức tốt các vị mang về.”

Diệu Dương vỗ vỗ cái mông đi, chỉ để lại hứa hẹn tốt đẹp. Có bảo chứng thu nhập, tinh thần của nhóm đồng bạn tăng gấp bội, xúm lại với nhau hăng hái bừng bừng thảo luận chỗ hạch tâm của thành thị này.

Sau cùng trải qua suy luận của mọi người cùng suy đoán của đại sư Mê Lộ, chúng ta định mục tiêu tới dưới đất. Nguyên nhân rất đơn giản. Thứ mà nhân mã song phương Đông Tây đánh trống tìm trên mặt đất nửa ngày cũng không có cái bóng, hơn phân nửa đã bị giấu đi rồi. Món đồ lớn như vậy, ít nhất phải có một gian nhà để chứa. Làm sao có thể giấu được? Lại so sánh với tòa thành dưới đất trước đó đã thấy qua, chúng ta tự nhiên liền nghĩ đến loại khả năng này.

“Được rồi, mọi người xốc lại tinh thần, khẳng định cửa vào tòa thành dưới đất đó không chỉ có một cái, chúng ta phải tận lực tìm xem.”

Mê Lộ quơ bản bố cục thành cổ mà hắn chưa hoàn thành, hùng tâm vạn trượng la to xuất phát —— Vừa nhắc tới chuyện có quan hệ tới dò xét địa đồ là hắn liền hưng phấn.

Mê Lộ cho rằng, nơi đặt kiến trúc cửa vào hạch tâm của thành thị dưới đất phải là ở một chỗ đặc biệt, như vậy mới phù hợp thói quen suy nghĩ của mọi người ở xã hội nô lệ.


“Tỷ như những nơi như thần điện, miếu thờ, hoàng cung, tế đàn các loại. Đều là địa điểm dễ dàng dùng để làm cửa vào bí mật nhất vào thời điểm đó.”

Khi Mê Lộ nói lời này, chúng ta mới tìm được một thần điện của thành cổ. Địa phương này được xây cũng không cao lớn lắm, ngoại trừ diện tích rộng hơn một chút so với địa phương khác, cũng chỉ có điêu khắc tương đối tinh mỹ trên trụ hành lang san sát mới có thể hiện ra sự khác nhau với nơi khác. Sở dĩ chúng ta nhận định nó là thần điện, hoàn toàn bởi vì nghi thức cùng nội dung mà bích hoạ trên vách tường trong điện biểu hiện ra cùng loại với phương diện tôn giáo.

“Các anh xem cái này.”

Tâm Khúc dẫn tất cả mọi người tới bên cạnh cô. Chỉ vào một bộ bích hoạ. Chúng ta ngưng thần nhìn. Bích hoạ này do niên đại lâu đời, rất nhiều chỗ đều không được trọn vẹn, chúng ta chỉ nhìn ra được đại khái nội dung trong bức vẽ là một nữ nhân áo đen tay cầm quyền trượng đang bay lên, trên bầu trời có thần linh cúi đầu quan sát, mọi người trên mặt đất tay nâng các loại tế phẩm, cúi đầu bái lạy với nữ tử áo đen.

“Tranh này có thể nói rõ cái gì? Nhân loại cuối cùng có thể thành thần, ngang vai ngang vế với thần?”

Ta cười nhạt với loại luận điệu này, cho dù trò chơi tới hậu kỳ thực sự có người chơi có thể làm được dời cúi lấp biển hô gió gọi mưa, vậy cũng tuyệt không phải là hiện tại.

Nơi đây ngoại trừ chúng ta thì không còn vết chân nào khác, trái lại thuận tiện mọi người lục soát. Công phu không phụ lòng người, chúng ta rốt cuộc thật sự tìm ra được một thông đạo bí mật từ trong thần điện không lớn không nhỏ này.

Thông đạo lâu chưa sử dụng, khi mới mở ra bụi giương lên đều rơi xuống nguyên một lúc. Mê Lộ ở đầu đường châm mồi lửa vứt vào trong đó, đốm lửa chớp động hai cái liền tắt. Mê Lộ lắc đầu, đợi vài phút lại vứt mồi lửa vào trong, thẳng đến khi mồi lửa thứ năm kiên trì được trên năm phút đồng hồ ở bên trong, hắn mới đồng ý cho chúng ta đi xuống.

“Cẩn thận một chút, không khí nơi đây không tốt lắm, mọi người phải chú ý đừng bị quái trong bóng tối đánh lén.”

Mê Lộ nửa là hưng phấn nửa là khẩn trương nói, chúng ta nối đuôi nhau xuống. Sâm không có ở đây, hiện tại dò đường liền thành ta —— Kỹ năng đặc biệt của Tiểu Bạch thực sự dùng rất tốt.

Tiễn vẫn luôn gác trên dây cung, ta luôn bảo trì tư thái giương nửa cung chậm rãi đi về phía trước. Thông đạo càng đi càng rộng, càng đi không gian càng cao, hai bên ngoại trừ mặt tường đá xanh gạch xây bằng phẳng, bắt đầu từ ban nãy còn xuất hiện đồ hình giản đơn.

Phất mạng nhện phía trước ra, khi đặt chân ta nghe thấy tiếng “rắc rắc”. Vật gì? Ta khom lưng nhìn kỹ, rõ ràng là một nhánh xương tay người.

“Mọi người mau tới đây!”

Ta triệu mọi người đến, đây vẫn là một khối thân thể người đầu tiên mà chúng ta thấy sau khi tiến vào khu thành cổ, nói không chừng là một đầu mối trọng đại.

Mê Lộ nhặt lên xương khô vê một chút, xương khô vừa chạm liền vỡ.

“Cái này có chút niên đại, nói không chừng là dân nguyên trụ của thành cổ. Chẳng lẽ bọn họ đều tới nơi đây?”

Ta nhớ tới suy luận của Mê Lộ khi mới vừa vào di tích, nếu như hắn nói đúng, tưởng tượng một chút nhiều người như vậy, vậy cần địa phương lớn bao nhiêu mới chứa hết được!

“Đi, chúng ta đến phía trước xem.”

Mê Lộ gấp không thể chờ chạy về phía trước, ta kéo hắn một phen:

“Chậm một chút, cẩn thận có quái.”

Mê Lộ cười hắc hắc, đứng đến phía sau ta, càng không ngừng giục ta đi nhanh một chút. Sự vội vàng của hắn, dẫn tới tốc độ của nguyên nhánh tiểu đội chúng ta đều đề thăng lên một đoạn.