Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 5 - Chương 1: Tây phương uy hiếp luận - Tiết 1

Editor: Toujifuu

Giết được nhiều rồi, mấy thứ ruột a, giòi bọ a khiến cho ta buồn nôn kia, toàn bộ bị ta coi như không thấy, ngay cả mùi hôi thối tràn ngập trong mũi tựa hồ cũng phai nhạt đi không ít. Điều ta quan tâm chỉ là vấn đề tiễn của ta có đủ chuẩn hay không, có đủ nhanh hay không, hiệu suất có đủ cao hay không; địch nhân trước mắt còn có bao nhiêu máu, mục tiêu kế tiếp phải chọn con nào. Không hổ là địa đồ mới, mấy con cương thi với ác quỷ này chịu đòn khá hơn so với quái ngoài Vọng Tiên Thành nhưng chưa đủ nhanh nhẹn, để cho ta có thời gian sung túc ôn tập hết thảy tiễn kỹ đã học: Bắn Tỉa, Tán Xạ, Nhị liên xạ, Tam liên xạ, Tiễn Dẫn Hướng, Vô Ảnh Tiễn... Thế mới gọi là bắn đến mức hoa trời bay loạn đặc sắc hiển lộ.

Trận thi đấu của chúng ta mới vừa vào gay cấn, bỗng nhiên Lăng Thiên ngừng lại, xông ra ngoài vòng quái vật, đứng ngốc. Ta cảm thấy kỳ quái, hai tiễn giải quyết ác quỷ trong tay, chạy tới phát hiện anh ta chau mày, đang truyền âm. Nói truyền âm chưa được vài câu, Lăng Thiên bắt đầu trầm tư. Ta tiếp cận qua hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Đại Sơn phát thư tới, nói là phía tây xuất hiện chút chuyện lạ.”

“Trong trò chơi này còn ít chuyện lạ xuất hiện? Ngày nào mà không có một số phát hiện mới. Thế nào, hắn không đối phó được nên cầu viện binh?”

Ta vui vẻ, Đại Sơn không phải là muốn kéo chúng ta qua đánh không công đấy chứ?

“Không, nghe hắn nói xác thực có chút quái lạ. Thời điểm Đại Sơn bọn họ làm một nhiệm vụ phát hiện một địa đồ mới chưa bao giờ xuất hiện qua, bọn họ ở bên trong thấy một tòa pháo đài quân sự, là tòa thành trống. Nghe nói cơ sở thiết bị phi thường đầy đủ, nhưng một người cũng không có. Then chốt chính là, tòa thành đó gọi là Gia Dụ Quan.”

Đầu mi ta nhảy nhảy:

“Không nhìn lầm chứ? Quan ải đầu tiên ở đoạn phía tây Trường Thành! Trong trò chơi này có Trường Thành sao?”*

* Gia Dụ quan là một cửa ải ở cực tây của Vạn Lý Trường Thành, gần trung tâm đô thị của thành phố Gia Dụ Quan tại tỉnh Cam Túc. Cùng với Cư Dung quan và Sơn Hải quan, đây là một trong các cửa ải chính của Vạn Lý Trường Thành.


“Trường Thành thì tôi không thấy, bất quá Gia Dụ Quan là quan ải đầu tiên ở tây bộ, có thể nghĩ, nó là dùng để phòng bị người nào đó. Đặc biệt nó bây giờ còn là một tòa thành trống, điều này nói rõ cái gì. Đoán được không?”

Sắc mặt của ta có lẽ có chút khó coi:

“Thông đạo đại lục Đông Tây sắp mở...”

“Rất có thể. Kinh Cức Chi Hoa đã dẫn người đi qua, bên đó cách địa bàn của cô ấy tương đối gần. Đại Sơn nói nếu chúng ta có thời gian, cũng đi xem thì tốt hơn. Dù sao cũng chỉ có chúng ta đã từng đến nước ngoài.”

“Vậy còn nói cái gì nữa, đi thôi.”

Hăng hái của ta dâng cao. Một khi thông đạo đại lục Đông Tây mở ra, sự trùng kích mà toàn bộ trò chơi phải đối mặt không thể nghi ngờ là cực đại, mỗi một người chơi đều trốn không thoát bị nó ảnh hưởng. Trong giây phút quan trọng thế này, có thể ở tuyến đầu trước tiên thấy được sự phát triển biến hóa của tình thế, là một chuyện cực kỳ may mắn. Vẫy tay với Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh nằm úp sấp ở một bên dưỡng thần. Hai con thú màu đen xinh đẹp duỗi duỗi thắt lưng chạy tới. Cũng không biết Lăng Thiên làm như thế nào, tên nhóc Ám Ảnh lại lớn hơn một vòng so với lần trước ta nhìn thấy, phần cổ cùng bốn trảo mọc ra vài miếng vảy nhỏ bé giống y như chủ nhân của nó, răng nanh trong miệng dài dài, càng thêm diện mục hung ác. So sánh với tốc độ mà Tiểu Hắc mượn dùng lực lượng lôi điện đề thăng, Ám Ảnh hoàn toàn dựa vào lực bạo phát cơ bắp tứ chi cường kiện của bản thân cư nhiên cũng có thể chạy hoà nhau với Tiểu Hắc, thực sự là một tên nhóc rất khá. Chúng ta chạy hết tốc lực một đường, nhanh như điện chớp chạy đến tòa thành thị ở rìa phía tây nhất: Lai Thành.

Lai Thành là một tòa thành thị nhỏ nằm dưới sự quản hạt của chủ thành Lộc Thai phía tây, bởi địa thế cực tây. Hướng tiếp ra phía ngoài chính là biển sương cùng bức tường chắn đại lục không qua được, trước kia ít có người đến. Hiện tại địa đồ mới mở ra, những khu ven đó thoáng cái thành chỗ gần địa đồ mới nhất. Lai Thành cũng thành đường giao thông lui tới quan trọng, bổ cấp đạn dược, nhận phát nhiệm vụ đều có thể hoàn thành được ở đó. Ngược lại có vẻ càng ngày càng náo nhiệt.

Ta cùng Lăng Thiên sau khi bước ra truyền tống trận không có dừng lại một giây. Đi thẳng đến cửa thành tây, Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh linh hoạt xuyên qua trên đường phố. Dùng tư thế gần như xông ngang tông thẳng cấp tốc xông ra một con đường. Loại cách làm này đương nhiên dẫn tới rất nhiều người chơi chú ý, thế nhưng phần lớn đều thập phần khắc chế yên tĩnh xem biến hóa. Có mấy người giậm chân mắng, ta hoàn toàn coi như là gió thoảng bên tai, nói giỡn, hiện tại thời gian của ta rất quý giá, ai có thời gian rỗi phản ứng những người đó, có bản lĩnh thì tự mình đuổi theo tìm ta lý luận, không có bản lĩnh thì không nên kêu to. Liếc liếc nhìn Lăng Thiên, tên kia ở trước công chúng lại khôi phục bộ dáng tiêu chuẩn mặt không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt sáng đến dọa người, có thể nhìn ra được sự khẩn thiết trong lòng anh ta. Vừa ra cửa thành, cái tên đó đã bắt đầu kêu Ám Ảnh thả hết bốn chân toàn lực chạy vội, Tiểu Hắc khởi bước chậm một nhịp, thiếu chút nữa bị cho rơi. Hai con cự thú kéo ra hai luồng ánh đen, đảo mắt vứt Lai Thành lại phương xa nhìn không thấy.

Trong khi nhanh chóng chạy vội, gió đến trước mặt thường thường sẽ làm cho người ta ngay cả miệng cũng mở không ra. Đương nhiên, với ta mà nói đó không phải là vấn đề, những luồng gió cuồng bạo đó tới trong vòng năm mét trước mặt ta sẽ tự động hoá thành “gió dương liễu” thổi mặt mà không rét, nhiều nhất có thể khiến cho tóc ta nhẹ nhàng lay động vài cái, mang đến cho Tiểu Bích đang dán ở trên đó chút lạc thú ngoài định mức. Trái lại Lăng Thiên không có loại đãi ngộ tốt đó, một đầu tóc dài đỏ sậm gần với màu đen tung bay phần phật về phía sau, như một lá cờ bay múa trong gió. Trên mặt anh ta không biết lúc nào đã hiện ra vảy mảnh tương tự như tứ chi, bao lấy hết ngoại trừ phần môi với mắt, đối mặt cuồng phong tựa như đao cắt lại nhàn nhã không sợ hãi, mắt cũng không chớp.

“Lăng Thiên, hẹn với bọn họ gặp ở chỗ nào?”


Gió quá lớn, thanh âm truyền không qua được, ta chỉ đành mở ra truyền âm trò chuyện với người bên cạnh. Lăng Thiên không trả lời, chỉ chỉ một lối rẽ nhỏ ở phía trước, Tiểu Hắc theo Ám Ảnh nhẹ chuyển hướng một cái chạy qua. Đường nhỏ phi thường hẹp, chỉ có thể cho một người một ngựa thông hành. Lăng Thiên dẫn đường ở phía trước, ta cùng Tiểu Hắc gắt gao đuổi theo. Chạy thêm ước chừng nửa tiếng đồng hồ, ta chú ý tới bốn phía đều là hoang sơn dã lĩnh không có người ở, thật không biết Đại Sơn bọn họ tìm tới được nơi này thế nào.

Lại đi đến phía trước, chúng ta bước trên một con đường núi. Đường núi còn hẹp hơn so với đường nhỏ trước đó, một bên là vách núi chót vót, một bên khác lại là dốc núi vực sâu dần dần lên cao. Lăng Thiên thả chậm lại tốc độ, đối mặt quan ải nguy hiểm của thiên nhiên, dù Ám Ảnh cùng Tiểu Hắc lợi hại thế nào cũng không dám thả tốc độ chạy nhanh.

Đoạn đường nguy hiểm này vòng quanh núi mà lên, ở chỗ đỉnh núi có một cây cầu treo nối tiếp đến đỉnh núi đối diện. Qua cầu treo, đường xuống phía dưới là một đoạn đường núi dốc đứng thẳng tắp chật hẹp, góc nghiêng hơn năm mươi độ khiến người ta nhìn cũng quáng mắt. Một trước một sau xuống núi, xuất hiện ở trước mắt chúng ta chính là một vùng thung lũng rộng mở thoáng mát, thung lũng cực rộng, nhìn ra hai bên trái phải đều chỉ thấy bóng dáng của vài ngọn núi màu xanh nhạt chỗ ven rìa xa xa. Thế nhưng nó tuyệt không dài, đi tới phía trước ước chừng hơn tám trăm mét chính là một dãy núi cực đại chắn ngang trước mắt. Dãy núi như một tấm bình phong, hoàn toàn chặn đường đi tới, chỗ một phần ba bắt đầu từ trên đỉnh núi xuống phía dưới chính là mặt vách núi trơn bóng bằng phẳng như đao gọt búa bổ không có một ngọn cỏ, trừ phi biết bay, bằng không không có bất cứ thông lộ nào có thể đi lên. Núi này cao còn cao đến mức dọa người, ta cách mấy trăm mét xem nó còn cần dùng sức ngẩng đầu ngước nhìn. Tính toán độ cao của nó một chút, hiện tại cho dù ta dùng thuyền bay (cái pháp bảo phi hành Thuyền Phù Vân của ẻm ấy), muốn bay lên cũng phải cần phí chút tay chân.

Giữa tấm chắn thiên nhiên này, có một khe nứt, đến gần nhìn thì chiều rộng hơn trăm mét, khoảng chừng là thông lộ duy nhất của ngọn núi này. Trước khe nứt đó, ta nhìn thấy Đại Sơn, Kinh Cức cùng mấy đồng bạn của bọn họ đang chờ ở nơi đó.

Thấy chúng ta, Đại Sơn vẫy vẫy tay, Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh chạy đến trước mặt bọn họ rồi vội phanh lại, ta cùng Lăng Thiên nhảy xuống.

“Các cậu tới thật đúng là nhanh.”

Đại Sơn đánh một quyền lên trên vai Lăng Thiên, lại vỗ vỗ thân vảy mảnh của anh ta, tán thưởng nói:

“Tiểu tử không tồi a, Địa Ma, hiện tại đánh cậu cũng không phá phòng được.”

“Anh không phải cũng vậy sao.”

Mặt Lăng Thiên không đổi sắc, ta mới biết được Đại Sơn cũng chuyển ma tộc, bất quá so với đặc thù ma tộc rõ ràng như của Lăng Thiên thì hắn thật đúng là một chút cũng không thay đổi, không biết thời điểm hắn thành ma thì ưu hoá phương diện nào. Ngẫm lại dựa theo tính cách của hắn, sẽ chọn ma tộc cũng là chuyện hiển nhiên.

“Được rồi, không nên nói nhảm nhiều như vậy. Đi thôi.”

Kinh Cức không kiên nhẫn lắp kín lại cái ‘máy hát’ của Đại Sơn, Đại Sơn hắc hắc cười hai tiếng, nói:

“Vậy đi thôi, tôi dẫn đường.”

Đoàn người chúng ta bắt đầu đi tới “Gia Dụ Quan” trong truyền thuyết.