Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 4 - Chương 34: Tiết 34

Editor: Toujifuu

***

Xem người khác chiến đấu cũng là phương pháp trọng yếu tích lũy kinh nghiệm. Đặc biệt trận của Chi Ảnh, ta xem mà mặt mày hớn hở. Thanh Phần Thiên Diễm Hoa Cung kia thật là thứ tốt a, dù cho trong lòng ta chua cũng không thể không thừa nhận đích xác so với Thanh Linh của ta mạnh hơn.

“Aiz, thật muốn a.”

Ta hút nước bọt thì thào tự nói. Thiên Kiếm bên cạnh vẻ mặt chịu không nổi:

“Muốn thì đi đánh một thanh, không nên chảy nước miếng với người ta, sẽ làm người ta hiểu lầm.” (oh~~~~ em hiểu a~~)

“Nói thực nhẹ nhàng, anh cho rằng đó là cải trắng bán ngoài đường a? Muốn là có thể đánh được.”

Thôi đi, vẫn là quay về xem thanh cung ta đặt trong tiền trang kia đi, đẳng cấp hiện tại của ta có thể dùng nó. Nói như thế nào đẳng cấp của Thanh Linh cũng thực sự khá thấp, hơn nữa trải qua vài lần thăng cấp, tiềm lực đều đã bị đào gần hết. Theo đẳng cấp của ta tăng cao, thế tất phải tìm một thanh vũ khí xứng tay khác. Thanh cung kia hẳn cũng không phải vật phàm, nếu có thể có một viên Đá Dung Hợp đem hai thanh cung hợp thành một, có lẽ sẽ không kém hơn Phần Thiên Diễm Hoa. Đáng tiếc loại đồ vật như Đá Dung Hợp đó thực sự là cùng một cấp bậc với mò kim đáy biển, muốn tìm được so với tỷ lệ mua vé số liên liếp trúng mười giải đặc biệt cũng không khác biệt bao nhiêu. Một viên duy nhất từng xuất hiện trong trò chơi, từ lúc sơ kỳ bắt đầu trò chơi, về sau hình như bị tên người chơi sinh hoạt không biết hàng nào đó cầm đi hợp một thanh chủy thủ cấp hai mươi dùng. Đó mới là phí của trời chân chính, về sau các người chơi biết được công dụng của viên đá đó muốn kiếm thêm lại phát hiện căn bản tìm không được. Bởi vậy, thứ này cũng thành vật phẩm cấp truyền thuyết, mà tên người chơi thợ rèn lấy nó để hợp chủy thủ kia thì bị người ta coi là “Đệ nhất nhân có mắt không tròng”.

Bảo bối như phù dung sớm nở tối tàn đó khiến người ta lưu lại ấn tượng khắc sâu, bao nhiêu người vào thời điểm đối mặt trang bị tốt mà lưỡng nan đều sẽ nói thầm một câu nếu như có viên Đá Dung Hợp thì tốt rồi. Ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Bất quá ý nghĩ là rất tốt, đáng tiếc thực hiện không được. Vì vậy, hiện tại chỉ có thể lấy tâm tình vô cùng ai oán cầu khẩn thanh cung nằm trong thương khố kia có thể khiến cho ta thỏa mãn.

Luận võ đối chiến hoa lệ lệ kết thúc trong kinh tâm động phách cùng ý vẫn còn chưa hết. Kết quả cuối cùng có người cảm thấy mỹ mãn, có người nắm cổ tay thở dài. Bất quá không hề có bao nhiêu quan hệ tới ta. Hết thảy vinh dự, ca ngợi thậm chí đố kị vào thời điểm ta đứng trước tòa điện phủ xanh vàng rực rỡ kia đều trở nên yếu ớt đạm bạc. Tòa cung điện xa xa lúc đầu nhìn thấy kia nguyên lai chính là cái gọi là Thăng Long Phi Phượng Các, hiện tại đi đến phụ cận mới phát hiện so với nhìn từ xa càng khiến người ta chấn động hơn. Mái cong đấu củng cao lớn nguy nga, trong mây mù lượn lờ như thánh địa tiên gia. Chỉ là cung điện xanh vàng rực rỡ không có bóng người. Hoàn toàn không chút sinh khí, trang nghiêm tĩnh mịch. Trong cửa lớn mở rộng thật to chỉ thấy ba tòa đài Bàn Long lóng lánh trong sáng như thủy tinh di động trên tiền sảnh trong điện, dưới sự tôn lên của quang huy minh châu đính trên đó mà hoa lệ phi phàm.

Ban nãy sớm đã có người nói với ba chúng ta về quá trình tiến vào Thăng Long Phi Phượng Các, bất quá khi ta tận mắt thấy hết thảy những thứ này vẫn bị chấn động một chút. Đứng trên truyền tống trận đã được an bài, ta giương mắt nhìn những người ngẩng đầu nhìn theo chúng ta dưới đài cao kia. Người rất nhiều, thế nhưng có thể khiến cho ta chú ý chỉ có mấy người đứng phía trước kia. Trước khi bước lên đài cao. Ám Dạ lại tới tìm ta, còn có Tiểu Vũ bọn họ. Ta lại một lần nữa cự tuyệt đề xuất muốn ta quay về Đông Long của bọn họ, thời điểm đó Diệu Dương đứng phía sau bọn họ không nói một lời nhìn chằm chằm ta. Không biết hắn đến tột cùng muốn làm gì, thế nhưng không quan hệ tới ta. Dù sao từ nay về sau, câu truyện của Mạc Ly sẽ không còn tiếp tục nữa, thế giới này cũng chỉ có một Du Nhiên mà thôi.


Làm một trận lớn như vậy, giở nhiều huyễn hoặc như vậy, nhưng khi chân chính tiến vào cái gọi là Thăng Long Phi Phượng Các cũng bất quá chỉ là một lần truyền tống mà thôi. Sau đó ta cũng chỉ kịp liếc nhìn bộ dáng của chính mình đứng trên đài mây Bàn Long một cái, đã bị hệ thống vô tình đá ra. Về sau xem trang web phát hiện nguyên lai sau đó còn có một chút hoạt động tỷ như tham quan a, nghi thức a. Kết quả một cái ta cũng không thể tham gia. Bất quá cũng không sao, dù sao mấy thứ đó ta cũng không có hứng thú. Nhìn thoáng qua tạo hình sau cùng của chính mình. Bày ra là bộ dáng ta triệu hoán Thanh Long. Khi nhìn chính mình cảm thấy có chút kỳ quặc, tựa như cảm giác chính mình nhìn pho tượng của chính mình vậy. Thực cổ quái.

Vì là bị hệ thống tự động đá ra. Vì vậy bên ngoài đang lúc nắng tốt. Ta còn chưa muốn tiến vào trò chơi, nghĩ lại bát mì thịt bò ngày hôm qua ăn, chép chép miệng. Quyết định đi ăn một lần nữa.

Buôn bán trong tiệm nhỏ vẫn tốt như vậy, ông chủ nhất thời không rảnh chào hỏi ta, đành phải tự mình tìm một chỗ cạnh cửa tiệm ngồi xuống trước tiên. Còn chưa ngồi nóng ghế, phía sau ta đã bị người tập kích đập mạnh.

“Hắc, Tiểu Hạ, đã lâu không thấy cậu ra ngoài a.” Lão huynh đập lưng ta này là người sống dưới lầu nhà ta, nam nhân hơn ba mươi, là một tài xế xe vận tải, tay vừa cứng vừa lớn, đập xuống một cái, ta thiếu chút nữa ngồi té trên mặt đất.

“Trần ca, đã lâu không gặp.”

Trần ca người này rất nhiệt tình, loại người không thường xuất môn giống ta hắn thấy cũng sẽ trò chuyện vài câu, vì vậy xem như là một trong mấy hàng xóm ta tương đối quen biết ở phụ cận nơi đây. Khuyết điểm duy nhất chính là có chút dễ ngạc nhiên, thấy chuyện gì cũng có thể hiếu kỳ nửa ngày. (Giản đơn mà nói chính là “nhiều chuyện”). Ngày hôm nay ta thấy bộ dáng hắn nháy mắt nhếch mày với ta, đã biết người này khẳng định lại muốn phát huy “tài năng sở trường” của hắn rồi. Trần ca trông rất thô lỗ, càng làm ra loại vẻ mặt này, ta lại càng không thể cười ra tiếng mà đành phải tự động đưa lên cửa:

“Trần ca gần đây lại có tin tức gì sao?”

“Tin tức vừa vặn có một cái. Tiểu Hạ, tiểu tử cậu đã được lên báo biết không?”

“Lên báo?”

Ta nghe thấy mà sửng sốt.


“Anh biết ngay cậu khẳng định không xem báo chí ngày hôm nay. Đến, Trần ca cũng có mang theo này, xem xem, là cậu đúng không?”

Ta mở ra《Du Đô Thần Báo》được đưa qua, một bức ảnh lớn trên trang đầu, một vị suất ca tinh anh hơn ba mươi tuổi mặc tây trang xám bạc đứng bên cạnh xe, biểu tình sắc bén, cool đến mức đủ để khiến cho đại cô nương tiểu tức phụ kêu thét cộng thêm chảy nước miếng với hắn. Không tồi, rất tốt, là một người cũng ra hình ra dạng. Đấy không phải vị “tam cao” ngày hôm qua thấy sao? Lúc đó ta còn cảm thấy nhìn quen mắt, hiện tại xem ra quả nhiên là ta hoa mắt nhận sai người.

Trần ca bên cạnh thấy ánh mắt ta chỉ đảo quanh trên người suất ca, vội vàng sáp qua, chỉ vào một góc bối cảnh của suất ca:

“Ở đây ở đây, thấy không? Anh vừa thấy đã biết là cậu. Đây là chỗ quẹo ở cửa của Kiến Thiết đúng không? Anh nghe nói ngày hôm qua ở đó có chiếc limo cao cấp tới, cậu khi đi Kiến Thiết thấy được? Xe đó có phải rất tuyệt hay không?”

Ta cười khổ:

“Trần ca, đây là lên báo mà anh nói a? Em nhiều nhất cũng chỉ là một người qua đường Giáp, có lẽ còn không được tính nữa là.”

“Quản hắn là người qua đường Giáp hay là người qua đường Ất, nói chung cũng là được đăng lên. Aiz, mau nói cho anh xe kia thế nào? Cỡ bao nhiêu? Phối trí như thế nào? Vừa ráp xong hay là sửa đổi?”

“Trần ca, anh biết em không hiểu xe.”

“Cũng đúng, tiểu tử cậu thật là kỳ quái, một đại nam nhân, đối với xe một chút hứng thú cũng không có. Xe, rượu, bóng đá, đều là tam đại tinh nguyên sức sống của nam nhân. Aiz, nếu như ngày nào đó có thể lái loại xe này thì tốt rồi. Khẳng định đặc biệt sảng.”

Trần ca thô miệng nổ, ta lật cái bạch nhãn, sau đó rất cẩn thận dự định trả đũa hắn một chút:

“Trần ca, tam đại tinh nguyên sức sống của anh em không biết đúng hay không, bất quá nếu anh không quay về, ngày hôm nay sợ sẽ phải ngủ sàn nhà.”

Trần ca cả kinh, quay đầu lại thấy bà xã đại nhân nhà hắn đang đứng ở phía sau cười lạnh với hắn:

“Tinh nguyên sức sống? Ha ha, Trần Đại Tài, ông có sức sống như thế thế nào tôi kêu ông mua củ hành thôi ông cũng mua nửa ngày chưa về? Tinh nguyên sức sống của ông ở nơi nào a?”

Sắc mặt Trần ca lập tức thay đổi, lấy lòng một trận với bà xã, lập tức nhảy dựng lên xông hướng chợ bán thực phẩm. Ta thấy phu thê bọn họ giỡn nháo đi xa, cúi đầu cười thầm một trận. Tiết mục này thật đúng là xem không chán, đây hẳn mới là cuộc sống bình thường, sống cùng với người yêu thích, trải qua những ngày tháng đánh đánh giỡn giỡn, hạnh phúc cũng không gì giản đơn hơn thế.