Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 3 - Chương 4: Tiết 4

Editor: Toujifuu

***

“Cậu cho rằng một cung tiễn thủ trọng yếu nhất là gì?”

Motok thoạt nhìn lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc. Vừa mở miệng liền thẳng đến chủ đề. Ta nghĩ nghĩ, dựa vào sự hiểu rõ trong khoảng thời gian này đối với cung tiễn thủ, ta tổng kết ra ba điểm:

“Nhanh, độc, chuẩn.”

Sau đó nhìn nhìn Motok, hắn không gật đầu cũng không lắc đầu, mặt không chút thay đổi mà nói:

“Không thể nói không đúng, nhưng đó chỉ là cơ bản nhất. Làm người mới học cung tiễn, đáp án của cậu có thể coi như chuẩn xác, thế nhưng nếu như cậu muốn trở thành cao thủ cung tiễn chân chính, chỉ biết ba điểm này còn xa mới đủ.”

Mặt ta cứng đờ, nguyên lai ta ở trong mắt người ta mới chỉ là một người mới học a, nguyên bản ta còn có chút lòng tin đối với sự nỗ lực trong khoảng thời gian này. Không có biện pháp, ai kêu chủng tộc nhà người ta là dựa vào cung tiễn mà nổi danh đây? Mấy tuần ta mò mẫm làm sao có thể so bằng truyền thừa mấy nghìn năm của người ta. Motok lấy xuống cây cung của hắn nắm trong tay vuốt ve một chút, lại hỏi:

“Ở trong mắt cậu, cung là gì? Tiễn lại là gì?”

“Cung cùng tiễn đều là vũ khí, cung tiễn tốt có thể để cho ta phát huy ra thực lực càng mạnh đả kích địch nhân.”

Ta thực sự nói không nên lời thứ gì quá hoa mỹ, ở trong mắt ta cung tiễn cũng chỉ là một loại vũ khí mà thôi, vì vậy ta ăn ngay nói thật. Không nghĩ tới Motok nhẹ nhàng cười, nói:


“Cậu ngược lại nhìn rất thực tế. Đích xác, cung cùng tiễn đều là một loại vũ khí, thế nhưng vũ khí này cùng vũ khí khác lại không giống nhau. Cung, nó là phần kéo dài của cánh tay chúng ta, khi ngươi có được một cây cung thích hợp bản thân, ngươi sẽ có một loại cảm giác huyết mạch tương liên với nó, chỉ có cung như vậy mới có thể phát huy ra trăm phần trăm lực lượng của ngươi, thậm chí còn có thể có phần gia tăng. Mà tiễn lại là phần kéo dài của lực lượng của ngươi, cung tiễn thủ tốt không chỉ cần có thể nắm giữ tơ rung động đầu tiên của cung, còn cần có thể nắm chặt hướng đi của mỗi một mũi tiễn. Vô luận là tốc độ, phương hướng, lực đạo, góc độ của nó, đều phải ở trong khống chế của ngươi. Đặc biệt tiễn thuật trong thực chiến, so với bia ngắm đơn thuần là hoàn toàn không giống nhau. Ở trong thực chiến có quá nhiều nhân tố không xác định: một làn gió nhẹ, một mảnh lá rụng, thậm chí một tia ánh dương….. chúng nó đều sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tiễn của ngươi. Có đôi khi dù cho chỉ là một chút rất nhỏ, cũng có thể tạo thành sự thất bại của một tiễn đó. Bởi vậy, học biết khống chế tiễn, chính là mục tiêu đầu tiên của cung tiễn thủ. Hiện tại, chúng ta liền bắt đầu từ một bước này.”

Nghe nghe, không hổ là đại sư cung tiễn của tinh linh tộc, những điều hắn nói ta hoàn toàn chưa từng nghĩ qua. Ta đột nhiên ý thức được nguyên lai cái kỹ nghệ cung tiễn có thể nói là cổ xưa này là bất phàm như vậy, có nhiều chỗ phải học tập như vậy. Nguyên bản trong lòng ta còn hơi hơi có chút đắc ý đối với sự tiến bộ trong đoạn thời gian gần đây của bản thân, hiện tại buổi nói chuyện của Motok như một chậu nước lạnh xối từ đầu xuống, khiến cho ta không còn có nửa điểm kiêu căng, bắt đầu nghiêm túc đối đãi lần tu luyện này. Ta có loại cảm giác, chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, tiễn thuật của ta tất nhiên sẽ tiến thêm một bước lớn. Liền hướng về điểm này, cho dù nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành, ta cũng thấy bản thân kiếm lời.

Motok mang theo ta xuyên qua giữa đất rừng, đi rất lâu, chúng ta đi tới một miệng nhai. Ở đây thoạt nhìn là một tòa đoạn nhai, đứng ở phía trên gió đặc biệt lớn, cơ hồ có thể thổi bay mọi người. Motok chỉ đứng tại một khối bia tiễn trên nhai nói:

“Đó chính là mục tiêu đầu tiên của cậu. Đến khi tiễn của cậu có thể mỗi lần đều bắn trúng hồng tâm, chúng ta mới bắt đầu bắn sinh vật sống.”

Ta vừa nhìn trong lòng liền bồn chồn. Gió lớn như vậy, ta đứng cũng rất cố sức, càng đừng nói một mũi tiễn nho nhỏ bay ra còn có thể không bị thổi bay? Thế nhưng nhìn bộ dáng ung dung kia của Motok, ta đoán hắn khẳng định có thể làm được điều này. Nhận mệnh mà giương cung cài tên, ta cảm thụ một chút phương hướng gió, hướng về một góc độ trật về bên phải bia tiễn mà bắn. Như ta suy nghĩ, sau khi tiễn bay đi liền theo sức gió bay về phía bên trái. Thế nhưng gió rất loạn, căn bản là không đưa tiễn đến trên bia ngắm, mà là mang theo tiễn vù vù bay đến không biết cái góc nào. Ta quẫn bách, liếc nhìn Motok một cái, may mắn, hắn hình như không có ý tứ muốn cười ta. Ta lại bắn ba tiễn, bất luận ta điều chỉnh góc độ thế nào, tiễn kia đừng nói đến ở giữa hồng tâm, căn bản ngay cả biên bia ngắm cũng chưa từng dính. Ta thở dài, nói với Motok:

“Motok tiên sinh, thỉnh ngài chỉ điểm một chút được không?”

Motok không nói gì, tùy ý mà kéo ra cung của hắn, một tiễn bắn ra. Hắn tuyệt không nhắm lệch khỏi quỹ đạo mục tiêu, tiễn nhắm chuẩn bia ngắm chợt lóe mà qua trước mắt ta, sau một khắc liền đoan chính mà cắm trên hồng tâm. Ta mục trừng khẩu ngốc nửa ngày, nhiều lần so sánh sự bất đồng giữa ta với hắn, phát hiện một nhân tố trọng yếu —— Tốc độ!

Tốc độ không thể lấy so sánh, tốc độ có thể phá vỡ sức gió, nếu như tiễn của ngươi nhanh đến mức ngay cả gió đều đuổi không kịp, đương nhiên có thể đem sức ảnh hưởng của gió đối với tiễn giảm đến mức thấp nhất! Thấy thần sắc ta bừng tỉnh đại ngộ, Motok nhẹ nhàng gật đầu.

“Ta đến rừng rậm một chút. Chính cậu luyện tập đi. Một giờ sau ta sẽ trở về.”

Hắn lắc mình đi, ta cũng không để ý. Hiện tại ta hoàn toàn chìm đắm trong luyện tập tiễn thuật, một tiễn ban nãy kia như là mở ra cho ta cửa lớn của cung điện tiễn thuật, ta vui vẻ thích thú.

Nhắm chuẩn, bắn. Nhắm chuẩn, bắn. Không được không được, tốc độ chưa đủ. Làm lại!


Ta bắn một tiễn lại một tiễn, hoàn toàn không chú ý tới tiễn mang đến căn bản không có khả năng duy trì lâu như vậy, cũng càng không chú ý tới là ai chất tiễn đầy đất ở bên cạnh ta, chỉ biết ta cách mục tiêu càng ngày càng gần. Mỗi một lần rung động của dây cung đều như cùng hô hấp của ta hòa hợp một thể, ta có thể cảm giác được điểm nào mới có thể bắn được xa nhất, điểm nào có thể để cho tiễn bay càng nhanh hơn, dây cung kéo ra đến mức độ bất đồng sẽ có biến hóa gì bất đồng, lại sẽ có bao nhiêu sức ảnh hưởng đối với tiễn; ta cũng có thể sờ mà cảm nhận ra lông vũ đuôi mỗi một nhánh tiễn có gì không giống nhau, tiễn bất đồng nên bắn ra từ góc độ nào để có thể tu chỉnh độ chênh lệch của nó… Những chi tiết mà trước đây ta chưa từng chú ý qua từng chút từng chút trở nên rõ ràng, ta cảm giác được bản thân đang lột xác, cách tiễn thuật chân chính chỉ còn một bước. Những hành vi đơn thuần đem tiễn bắn ra trước đây hiện tại xem ra vô cùng buồn cười. Cung tiễn thủ, nguyên lai là chức nghiệp thần kỳ như vậy.

“Rất tốt.”

Sau khi ta mười tiễn liên tục đều vững vàng đâm vào hồng tâm, bên người ta vang lên thanh âm của Motok. Quay đầu nhìn, ta cười. Đây là lần đầu tiên hắn lộ ra ánh mắt tán dương với ta, ta nghĩ ta hiện tại khoảng chừng có thể nằm vào tiêu chuẩn thấp nhất của hắn đối với cung tiễn thủ.

“Hiện tại chúng ta đổi mục tiêu. Mục tiêu kế tiếp của cậu là chúng nó ——”

Theo tay hắn trông qua, ngoài đoạn nhai bay rất nhiều bóng đen nho nhỏ.

“Đó là Phong Điểu, chúng nó luôn thích ở tại nơi gió lớn.”

Tuy rằng các chú chim cách khá xa thoạt nhìn rất nhỏ, thế nhưng ta lại không sợ. Trước đây ta không phải chưa từng bắn những thứ nhỏ bé, những khu nhược điểm trên người quái vật đều sẽ không lớn, vì vậy ta đối với tính chính xác của bản thân vẫn rất có lòng tin, cho dù là ở đây gió lớn, bất quá ta cũng có tiến bộ rất lớn không phải sao? Kéo đầy cung, một tiễn bắn ra, một điểm ngân quang nhanh như tia chớp lóe ra, mắt thấy sắp đâm lên trên người Phong Điểu, lại ở giữa không trung hết lực rớt xuống. Ta ngẩn người một trận, điều này sao có thể!

“Cậu quên sức gió ở đây. Gió là có lực cản, vì vậy cự ly bình thường cậu có thể bắn tới tại nơi này sẽ không đạt được. Bởi vậy, muốn phát huy ra tầm bắn bình thường, tiễn của cậu ngoại trừ tốc độ còn phải có lực lượng. Một nhánh tiễn không có lực lượng giống như trường kiếm không có mũi kiếm, không có lực sát thương.”

Motok nói xong, lại một lần nữa kéo ra cung của hắn. Ta chú ý tới ban nãy hắn bắn bia ngắm chỉ kéo nửa cung, hiện tại lại đầy cung, toàn bộ cơ bắp cánh tay phồng lên, tràn ngập mỹ cảm của lực lượng. Buông tay, tiễn kia cư nhiên ta không hề nhìn thấy! Giống như là hư không biết mất, bên này mới buông tay, bên kia một con Phong Điểu đã kêu thảm rớt xuống.

“… Thuấn Di a!”

Ta hoàn toàn ngây người, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn phía Motok. Có lẽ là ánh mắt của ta quá mức nhiệt liệt, hắn cư nhiên ho khan hai tiếng, đỏ mặt lên.

“Cậu, chính cậu luyện đi. Ta rời đi một chút.”

Ha, xấu hổ, thực sự là tinh linh khả ái. Ta hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng đối với chuyện bản thân dọa chạy huấn luyện viên, chỉ cảm thấy những tinh linh này thực sự là quá thuần khiết. ^^

Kế tiếp, các chú chim, chuẩn bị tiếp chiêu đi! Ta hùng tâm vạn trượng mà kéo ra cung tiễn với Phong Điểu vô tội.