Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 3 - Chương 2: Tiết 2

Editor: Toujifuu

***

“Chào các ngươi, con người, ta là nữ thần rừng rậm Doya Molice.”

Ta cứng họng, nỗ lực an ủi bản thân đây là trò chơi, xuất hiện tình hình gì cũng đều có khả năng, cho dù là người vô thần như ta đây thấy được loại sinh vật “thần” này, cũng không có gì phải thấy kỳ quái.

“Ách, nữ thần điện hạ, chào ngài.”

Ta lặng lẽ nhìn xem xét Lăng Thiên, anh ta một bộ dáng có nghe không có hiểu, xem ra quan ngoại giao ta đây còn phải tiếp tục đảm chức.

“Xin hỏi nơi này là địa phương nào? Chúng tôi vì sao sẽ đến nơi đây?”

Bóng hình của Doya Molice mỉm cười, nói:

“Các ngươi thấy kỳ quái cũng là bình thường, ở đây đã không phải là đại lục của các ngươi. Nơi này là rừng Gusdoya trung tâm rừng rậm tinh linh thuộc đảo Heironslo của đại lục phương tây, là nơi thần điện của ta tọa lạc.”

Thần điện? Ta nhìn quét mọi nơi, hình như không thấy được thứ gì có thể phù hợp với cái từ này a.

“Ha ha, không cần tìm, tòa thần điện kia sớm đã bị hủy, biến mất trong tầng bụi của lịch sử. Mà ta, cũng đã dùng trạng thái phong ấn trải qua thời gian quá lâu.”

Trong mắt ta nhất định đang toát ra thần sắc hiếu kỳ, thế nhưng nữ thần đại nhân rõ ràng không có hứng thú giải thích nghi hoặc cho ta.

“Dũng sĩ từ phương xa, cảm tạ các ngươi mang ta về tới cố hương của ta. Thế nhưng ta phải nói cho các ngươi một tin tức khiến người tiếc nuối, khi các ngươi đến, tòa truyền tống trận cổ này đã dùng hết một tia năng lượng sau cùng, vì vậy ta hiện tại không có năng lực đưa các ngươi trở lại đại lục trước đây.”

Vẻ mặt Doya Molice áy náy, khiến người ta không đành lòng trách cứ cô. Trên thực tế ta cũng không có nửa điểm ý tứ muốn trách cô ấy. Nói giỡn, tới nơi này chính là vì làm nhiệm vụ, nếu như thực để cho chúng ta chuyện gì cũng không làm mà trở về ta mới muốn phát điên.

“Vậy chúng tôi thế nào mới có thể trở lại đại lục phương đông đây?”

Theo lời của cô nói tiếp, nữ thần đại nhân than nhẹ một tiếng:

“Nếu như thần lực nguyên bản của ta có thể hồi phục, dù cho chỉ có phân nửa, cũng đủ để lần nữa khởi động tòa truyền tống trận này. Thế nhưng ta hiện tại muốn đạt được thực lực như vậy sợ là không có trên trăm năm là không có khả năng.”


Không sao không sao, hệ thống không có khả năng để cho chúng ta một nhiệm vụ làm trăm năm, ta đây cùng Lăng Thiên còn không bằng xóa nhân vật luyện lại. ^^

“Không có phương pháp khác sao?”

Nữ thần đại nhân do dự sau một lúc lâu, nói:

“Biện pháp cũng không phải không có, thế nhưng quá mức nguy hiểm, với năng lực hiện tại của các ngươi là làm không được.”

“Không sao, tôi cùng đồng bạn của tôi nguyện ý nỗ lực đề cao thực lực, nhanh chóng đạt được yêu cầu của nữ thần ngài. Chỉ hy vọng nữ thần điện hạ nói cho chúng tôi biết biện pháp đó.”

“Được rồi, các ngươi đã có quyết tâm như vậy, ta cũng không giấu các ngươi. Năm đó ta trước khi bị phong ấn đã có chút giác ngộ, vì vậy hao hết tâm lực đem phân nửa thần lực ngưng kết thành một khối đá Thần Tinh, phong ấn trong một kiện thần khí. Sợ bị người ta trong lúc vô tình lấy đi, ta còn hạ phong ấn xung quanh nó. Chỉ là với cường độ phong ấn kia, thực lực hiện tại của các ngươi căn bản ngay cả tiến vào đều không có khả năng, càng đừng nói lấy được thần khí. Khi các ngươi có thể trưởng thành đến mức lấy được khối đá Thần Tinh kia, ta có thể ở trong khoảng thời gian ngắn khôi phục năm thành thần lực nguyên bản, đủ đưa các ngươi trở lại.”

Nghe xong nửa ngày, ta hiểu được một việc —— nhiệm vụ lớn này, chúng ta phải có chuẩn bị trường kỳ kháng chiến.

“Như vậy thực lực dạng gì mới xem như là đạt được tiêu chuẩn đây?”

Doya Molice mỉm cười nói:

“Về điểm này, vì bảo chứng các ngươi về sau hành sự thuận lợi, ta sẽ cung cấp cho hai vị dũng sĩ sự thuận tiện mà ta có khả năng cung cấp. Đầu tiên, các ngươi có thể đến Tinh Linh Chi Thành trong rừng rậm, học tập võ kỹ của tinh linh. Kiếm thuật của tinh linh tộc lấy linh hoạt mau lẹ làm chủ, vị dũng sĩ này thân mang kiếm mỏng, chắc hẳn cũng có truy cầu ở phương diện này. Ta không dám nói kiếm thuật của tinh linh chúng ta mạnh hơn so với kiếm kỹ cổ xưa tương truyền của đại lục phương đông, bất quá dù sao cũng là phong cách bất đồng, hẳn là cũng có thể cho ngươi một ít dẫn dắt. Về phần vị cung tiễn thủ dũng cảm này, tiễn thuật của bộ tộc tinh linh chúng ta cũng là đứng đầu toàn bộ đại lục phương tây, ngươi nhất định sẽ thích phần lễ vật này của ta.”

Thật tốt quá, chỉ cần không phải để cho ta đi so đấu với tinh linh là tốt rồi. Ở trong rừng rậm khiêu chiến toàn bộ tinh linh tộc, trừ phi là chán sống, bằng không ta mới sẽ không làm loại chuyện này. Đem lời nói của Doya Molice thuật lại cho Lăng Thiên, anh ta cũng thật cao hứng khi có thể kiến thức được kiếm thuật của dị tộc. Sau khi thấy chúng ta đáp ứng, Doya Molice nâng tay phóng ra một đạo quang mang lục sắc, xuyên qua rừng cây Gusdoya cực đại, không biết bay đi nơi nào.

Chỉ chốc lát sau, từ trong rừng rậm truyền đến động tĩnh. Lúc này đây không còn là động tác rất nhỏ nữa, nghe thanh âm như là một đoàn người đang tới. Rất nhanh một đám thân ảnh màu lục đậm có nhạt có xuất hiện trong rừng, bọn họ lấy tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng tới gần nơi đây, thoáng cái đã tới trước mặt ta.

“Nữ thần điện hạ thân ái, con dân của rừng rậm rốt cục một lần nữa gặp được ngài.”

Nhóm người không dưới trăm tinh linh đó quỳ xuống trước đài đá, tinh linh dẫn đầu thoạt nhìn lớn tuổi nhất run rẩy thanh âm nói, ta mắt sắc, còn phát hiện hắn cư nhiên kích động mà rơi nước mắt. Doya Molice nhẹ nhàng nâng tay, thanh âm ôn nhu lấy một loại phương thức đặc thù vang lên trong rừng:

“Các con dân của ta, đứng lên đi. Trong mấy năm ta không có mặt, các ngươi nỗ lực thủ hộ rừng rậm của chúng ta, ta vì các ngươi mà kiêu ngạo. Hiện tại, ta về tới nơi đây, đối mặt những tà ác đó, chúng ta không cần sợ hãi!”

Nhìn không ra, nữ thần này cũng thực biết kích động nhân tâm, nhìn bộ dáng kích động của những tinh linh đó, chiêu thức ấy phải chăng là môn cơ bản bắt buộc của những thần linh như bọn họ?


“Hiện tại thần lực của ta còn chưa đủ để đánh thức bản thể, bản thể của ta còn ngủ say tại phiến rừng rậm Gusdoya này. Mà hai vị khách nhân khác đại lục đã trợ giúp ta trở lại rừng rậm tinh linh này chính là người có thể giúp ta tìm về thần lực. Bọn họ sẽ đề thăng thực lực trong rừng rậm tinh linh này, sau cùng tìm về thần lực của ta đánh thức bản thể của ta. Các tinh linh, các ngươi cần làm chính là trợ giúp bọn họ.”

Đề tài câu chuyện của nữ thần chuyển tới trên người ta cùng Lăng Thiên, ánh mắt của các tinh linh “ba” một cái nhìn qua. Được hơn một trăm mỹ nhân thực lực cao cường nhìn chằm chằm, ta đột nhiên phát hiện bản thân có chút không được tự nhiên. Lăng Thiên ngược lại vẫn là mặt không chút thay đổi, cũng không biết anh ta có cảm giác gì. (a a a…. mỹ nhân a, ta cũng muốn được ngắm mỹ nhân a a a ….)

“Nữ thần điện hạ, bộ tộc tinh linh chúng ta nhất định sẽ tuân theo phân phó của người, trợ giúp hai khách nhân từ phương xa tới.”

Lão tinh linh lần nữa quỳ xuống, Doya Molice giao phó xong hết thảy, liền chậm rãi biến mất trên đài đá, có lẽ là trốn đi địa phương nào đó hồi phục cái gọi là thần lực của cô ấy đi. Lúc này ta nghe thấy thanh âm gợi ý của nhiệm vụ, vội vàng mở ra bảng nhiệm vụ:

“Tiếp nhận nhiệm vụ chủ tuyến hệ thống: yêu cầu của nữ thần (giai đoạn thứ nhất), đề thăng thực lực đạt được tiêu chuẩn thấp nhất của nữ thần rừng rậm. Thời gian nhiệm vụ: hai tuần. Phần thưởng nhiệm vụ: trong khi thực hiện nhiệm vụ giết chết quái có gia tăng gấp ba kinh nghiệm, gấp ba xác suất rơi vật phẩm. Kinh nghiệm +200000.”

Nước bọt của ta soạt cái chảy ra. Gấp ba a, gấp ba kinh nghiệm, gấp ba xác suất rớt đồ, còn có phần thưởng kinh nghiệm 200000, ta sẽ không phải là đang nằm mộng chứ?

“Lăng Thiên, tôi sẽ không phải là hoa mắt chứ? Nhiệm vụ này cũng quá khoa trương.”

Lăng Thiên nhìn ta một cái, đột nhiên duỗi tay ra ở trên cánh tay ta hung hăng ngắt một cái, ta đau đến mức kêu to một tiếng:

“Lăng Thiên anh mưu sát a!”

“Hiện tại có thể xác định cậu không nằm mơ.”

Cái tên kia một bộ biểu tình nghiêm chỉnh, trong mắt lại mang theo thần sắc thực hiện được trò đùa. Anh ta là con nít sao? Ta rất muốn cho anh ta một cước, thế nhưng gần người ta không phải đối thủ của anh ta… -_-

“Ông già kia đang ê a nói cái gì?”

Lăng Thiên đáng hận, có bản lĩnh anh đừng tìm tôi làm phiên dịch! Hung hăng trừng anh ta một cái, thận trọng nghe lời nói của thủ lĩnh tinh linh:

“Khách nhân tôn quý, xin theo chúng tôi đến Tinh Linh Thành. Hết thảy những gì hai người cần đều sẽ đạt được ở nơi đó.”

Vừa vặn hợp ý ta, Tinh Linh Thành thần bí, trong truyền thuyết đều là xa hoa lộng lẫy, hứng thú ta đối với nó thực rất lớn.

Hơn một trăm tinh linh ở phía trước mở đường, tràng diện cực kỳ đồ sộ. Ta cùng Lăng Thiên theo ở phía sau, bồi bên người chính là hai tinh linh gặp lúc mới nãy kia: Eifela cùng Motok. Khi xa xa thấy bọn họ liền cảm thấy hai tinh linh này rất đẹp, nhìn gần càng có thể cảm giác được sự tinh xảo của dung mạo bọn họ. Hơn nữa một thân thực lực cường đại kia, khiến ta hâm mộ đến mức chịu không nổi. Ta cùng Lăng Thiên phát động tốc độ cao nhất chạy trong rừng rậm, thế nhưng hai tinh linh kia lại rất nhẹ nhàng theo sát ở bên người chúng ta cách một bước nguyên một đường bất biến, vậy tốc độ của bọn họ đáng ra phải nhanh bao nhiêu? Ta hạ quyết tâm, kế tiếp chuyện đầu tiên chính là đề thăng tốc độ của ta. Một cung tiễn thủ, nếu như ngay cả tốc độ đều không có vậy thì mua khối đậu hũ đập đầu chết đi.

Cũng không biết chạy bao lâu, ta phát hiện thực vật bốn phía xuất hiện biến hóa. Cái loại đại thụ gọi là cây Gusdoya càng ngày càng ít, thỉnh thoảng có lá xanh cây cối khác xen giữa. Những cây đó đồng dạng cao lớn, cành lá đồng dạng che trời chắn nắng, bất quá thoạt nhìn bình thường hơn rất nhiều, như là một mảnh rừng rậm bình thường. Gió bắt đầu lưu động, tiếng trùng kêu chim hót ẩn ẩn truyền đến, thế giới trong lúc bất tri bất giác trở nên không còn tử khí âm trầm nữa, sức sống của sinh mệnh bắt đầu lưu động trong rừng rậm. Ta chỉ cảm thấy trên người nhẹ nhõm, dường như một tầng màng nhìn không thấy bị lột đi từ trên người.

Rất nhanh, một gốc cây Gusdoya cũng nhìn không thấy nữa, thay thế chính là rừng rậm nguyên thủy diện tích vô biên. Trong rừng rậm rất khó phân biệt phương hướng, ta quẹo đến mức chóng mặt hoàn toàn không còn cảm giác phương hướng, chỉ cảm thấy bên nào cũng như nhau. Lại chạy thêm ước chừng hai tiếng đồng hồ, (Trên đường ta cùng Lăng Thiên không thể không dừng lại bổ sung thể lực. Toàn lực chạy nhanh lâu như vậy, quá tốn khí lực.), phía trước rất nhiều tinh linh sớm đã nhìn không thấy bóng dáng. Thật vất vả, mới nghe thấy Eifela nói:

“Tới rồi.”

Giờ khắc này ta chỉ cảm thấy hắn thực như một thiên sứ.

Chúng ta dừng trên một khối đất trống trong rừng, Eifela nhỏ giọng mà niệm câu gì đó, một tầng sóng gợn như mặt nước tản ra, một đạo khe nhỏ xuất hiện trước mặt chúng ta, vừa vặn đủ hai người đi song song.

“Hoan nghênh đi tới Tinh Linh Thành.”