Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 42: Tiết 42

Editor: Toujifuu

***

Từ truyền tống trận đi ra, Lăng Thiên kéo ta lại.

“Du Nhiên, có chuyện muốn hỏi cậu một chút.”

“Chuyện gì?”

Lăng Thiên rất ít nói loại lời này, ta phỏng đoán khẳng định là có chuyện quan trọng.

“Chúng ta tìm một địa phương yên lặng rồi nói.”

Lăng Thiên nhìn nhìn bốn phía quảng trường người đến người đi, rõ ràng đây không phải địa phương tốt để đàm chuyện. Trên đường đi về phía khách điếm, ta lưu ý thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lăng Thiên. Biểu tình cứng nhắc số 101 của anh ta kia có khác biệt rất nhỏ, chỉ là người bình thường nhìn không ra mà thôi.

Thuê một căn phòng, ta có chút nóng ruột hỏi:

“Chuyện gì, khiến anh…”

“Tích —— ”

Truyền âm vào lúc này đột ngột vang lên. Ta ngượng ngùng mà nhìn nhìn Lăng Thiên, anh ta hiếm thấy mà cười cười, tỏ ý ta trước hết nghe truyền âm.

“Ca!”


Tiếng đầu tiên lọt vào tai khiến cho lòng ta nhảy dựng, nha đầu kia đã xảy ra chuyện? Bằng không thanh âm tại sao có thể âm u như vậy?

“Trân Châu, chậm rãi nói, xảy ra chuyện gì?”

“Ca, bọn họ quá khi dễ người!”

Thanh âm của Tiểu Lộ mang theo kích động phẫn nộ, đùng đùng lên án, một hơi liên tục nói đến cùng chưa từng dừng lại một lần. Loại bỏ một ít oán giận xen lẫn bên trong, ta rốt cục hiểu rõ nguyên câu chuyện. Nói giản đơn một chút, đây là sự kiện người chơi cấp thấp bị người chơi cấp cao khi dễ điển hình. Quá trình chủ yếu đơn giản là ba nữ hài tử trông tương đối khả ái, đẳng cấp lại không cao, có chút nhân sĩ buồn chán muốn đi chiếm chút tiện nghi. Tiểu Lộ với tính tình kia làm sao là người có thể chịu cục tức này, lập tức liền bày ra miệng, sau đó thì dẫn đến tranh đấu. Đẳng cấp mấy nhỏ không cao, đương nhiên sẽ không phải là đối thủ của người ta, bị giết trở về truyền tống trận. Vốn việc này cũng coi như xong, không nghĩ tới những rác rưởi đó về sau lại ở điểm luyện cấp gặp phải mấy nhỏ, từ đó liền theo dõi ba nữ hài tử, đoạt quái của mấy nhỏ, khiến cho mấy nhỏ làm không được nhiệm vụ cũng luyện không được cấp, trong miệng còn không sạch sẽ mà nói mấy lời khó nghe. Thủy Tinh cùng Mã Não thiếu chút nữa bị tức đến khóc, Tiểu Lộ càng là tức giận đến thiếu chút nữa phát cuồng. Thế nhưng nhỏ rất rõ ràng lấy thực lực của mấy nhỏ là đấu không lại đối phương, đành phải xin ta giúp đỡ.

Nghe xong tường thuật của nhỏ, sắc mặt của ta dần dần âm trầm xuống. Bằng hữu trước đây đều biết, ta không phải một người keo kiệt, đại đa số thời điểm đều là hi hi ha ha mà cho qua chuyện. Nhưng như thế cũng không biểu thị ta không có lúc nóng nảy, nếu có người chạm vào điểm mấu chốt của ta, ta cũng sẽ không chút do dự tiến hành trả thù. Trước đây điểm mấu chốt của ta là những huynh đệ cùng Đông Long Thành, đương nhiên còn có Diệu Dương. Mà hiện tại với ta mà nói cần bảo vệ nhất, đương nhiên chính là muội muội thân ái kia. (Lăng Thiên tiểu tử kia quá mạnh mẽ, có vẻ không cần ta bảo hộ...)

“Hiếm thấy cậu tức giận như thế. Đến tột cùng là chuyện gì?”

Lăng Thiên uống rượu (ta ủ), thấy thần sắc ta bất thiện, nhẹ giọng hỏi. Ta thở sâu đè xuống lửa giận trong lồng ngực, nói:

“Lăng Thiên, xin lỗi, chuyện của anh có thể phải đợi lát nữa lại nói. Có mấy tên hỗn đản khi dễ Trân Châu mấy nhỏ, tôi phải đi xem.”

“Nga, vậy cùng đi đi.”

Thông qua truyền tống trận, chúng ta đi tới Ngật Sơn Thành chủ thành của phương đông. Mảnh thành thị của phương đông này đã từng là căn cứ địa của chúng ta, ta coi như cũng quen thuộc. Ra khỏi cửa thành trực tiếp tìm tới rừng Bích Đồng của Ngật Sơn mà Tiểu Lộ nói. Nơi này là địa bàn của lợn rừng Thứ Tích cùng nhện Hồng Đỉnh trên dưới cấp ba mươi, Tiểu Lộ mấy nhỏ coi như cũng tìm được một nơi rất thích hợp mấy nhỏ.

Căn cứ tọa độ Tiểu Lộ cung cấp, ta không bao lâu sau đã thấy được thân ảnh của ba nữ hài tử. Quả nhiên, bên cạnh mấy nhỏ không xa còn có bốn nam nhân một bên đánh quái một bên miệng đầy thô tục. Hai kiếm sĩ một đạo sĩ cùng ngự thú sư. Nhìn trang bị của tên ngự thú sư kia khoảng chừng cấp ba mươi lăm ba mươi sáu, Lăng Thiên nhìn lướt qua nói:

“Hai kiếm sĩ, trên dưới cấp bốn mươi.”


Như vậy xem ra đẳng cấp đạo sĩ kia cũng là trình độ này.

“Đạo sĩ tôi khoảng chừng cần hai mươi giây, cộng thêm ngự thú sư có thể cần một phút đồng hồ. Anh có thể chống đỡ được hay không?”

Lăng Thiên cười nhạo:

“Đánh chết đạo sĩ trước liền không thành vấn đề. Hai tên kia cầm kiếm tay chân vụng về, căn bản không cần lo lắng.”

Rất tốt, những rác rưởi này, ngày hôm nay phải để cho bọn chúng nhớ kỹ.

“Trân Châu, các em hiện tại đánh con lợn rừng kia nếu như mấy cặn bã đó muốn cướp thì để cho bọn chúng cướp, các em lập tức thối lui về hướng nam, các anh đến đối phó bọn chúng.”

Tinh thần Tiểu Lộ rung lên, vội vàng gật đầu. Lúc này, con lợn rừng kia đã bị mấy nhỏ xoá gần phân nửa máu, quả nhiên có một đạo hỏa phù bay qua. Lực công kích của đạo sĩ vốn đã cao, lại thêm hai tên kiếm sĩ nhảy qua chém lung tung một trận, rất nhanh đã kéo cừu hận của lợn rừng qua. Khó trách Tiểu Lộ mấy nhỏ lấy không được kinh nghiệm từ trên tay đám người kia đây, phân công rất rõ ràng a. Ta hừ lạnh trong lòng, loại trò xiếc này ta còn chưa đặt ở trong mắt.

Ba người Tiểu Lộ cùng Thủy Tinh dựa theo phân phó ban nãy của ta rất nhanh đã lui lại hướng bên chúng ta. Mấy tên rác rưởi kia cười to, kêu lên:

“Cô em, không phải nói muốn kêu ca ca em đến trừng trị các anh sao? Thế nào, nhanh như vậy đã muốn chạy? Kỳ thực các em chỉ cần nói xin lỗi, kêu hai tiếng ca ca tốt, các anh không chỉ sẽ không làm khó các em, còn có thể mang các em thăng cấp nga, so với tên ca ca không biết trốn ở nơi nào kia mạnh hơn nhiều.”

Nhóm nữ hài tử biết khôn, có lẽ là biết ta cùng Lăng Thiên ngay ở phụ cận, căn bản không để ý tới bọn chúng, chỉ để ý lui về phía sau.

Chờ sau khi mấy nhỏ rời khỏi phạm vi công kích của mấy tên rác rưởi, ta xuất cung súc lực, đầu tiên nhắm ngay tên đạo sĩ. Cũng đáng đời bọn chúng không may, có thể là bởi vì phụ cận không có quái nào có thể uy hiếp bọn chúng, mấy tên đó liền thư giãn, bên người đạo sĩ căn bản không ai bảo hộ, ngay cả ngự thú sư đều vọt lên cầm chủy thủ đâm quái, bởi vậy có thể thấy được bốn người này căn bản không có nửa điểm tinh thần phối hợp đoàn đội. Loại nít ranh này nếu như ta cùng Lăng Thiên đều giải quyết không được, vậy tự bạt tai mình đi.

Nguyên bản tưởng rằng đạo sĩ cần thiết thời gian hai mươi giây mới có thể giải quyết, tại dưới tình huống thuận lợi ngoài ý nghĩ chỉ dùng mười giây đã bị khoái tiễn liên tục của ta bắn chết tại chỗ. Trong thời gian đó hắn còn muốn trốn, thế nhưng ta lợi dụng kỹ xảo “Bính Kích” mới nắm giữ được sơ bộ phong kín hết thảy đường lui của hắn, một tiễn sau cùng càng là trực tiếp xẹt qua kiếm sĩ chạy tới cứu hắn bắn trúng cổ hắn. Nhóc con đáng thương, nếu như hắn có thời gian khởi động hộ thuẫn còn có thể sống lâu được một lúc, đáng tiếc tốc độ niệm chú của hắn chưa đủ nhanh, lại gặp phải cung tiễn thủ tốc độ vượt xa người thường như ta đây, đương nhiên chết buồn bực vô cùng.

Bị đánh lén chết một người, ba tên còn lại giống như bị lửa đốt mông giậm chân mắng chửi, loại ô ngôn uế ngữ gì cũng đều nói ra. Ta cười lạnh, đám nhóc này còn có tinh thần mắng chửi, chờ lát nữa sẽ khiến cho bọn chúng mắng không nổi. Trong lòng nảy sinh ác độc, tiễn dưới tay càng bắn càng nhanh, ngay cả chính ta cũng chưa từng phát hiện tốc độ bắn của ta tựa hồ có đột phá. Bởi vì có “Linh Nhãn” phụ trợ, mỗi một tiễn đều chính xác đến đáng sợ, ngay cả kỹ xảo “Bính Kích” ta tự nghĩ ra cũng càng dùng càng thuận tay.

Lăng Thiên từ lúc ta bắn ra tiễn thứ nhất đã nhảy ra ngoài, xuất thủ chống đỡ một kiếm sĩ cùng ngự thú sư. Chờ sau khi ta giải quyết đạo sĩ xong khẽ chuyển mũi tên, ngự thú sư trở thành mục tiêu thứ hai, Lăng Thiên bước nghiêng một bước lại đem một kiếm sĩ khác đang muốn nhằm phía ta giết trở lại. Tình huống hiện tại là hai kiếm sĩ đều bị anh ta ngăn chặn thoát không được thân, mà ngự thú sư ở trong vũ tiễn của ta trái tránh phải né, con Phong Báo hắn triệu ra bị hắn kéo đi chắn trước người, nhưng rất bất đắc dĩ phát hiện hoàn toàn đỡ không được nhánh tiễn không chỗ nào không lọt của ta. Không bao lâu sau, cũng bước theo gót đạo sĩ.

Hai kiếm sĩ còn lại thì càng giản đơn, Lăng Thiên một người chọi hai tên, ta thì lại thường thường bổ thêm vài nhánh tiễn bắn lén, không hề có chút hồi hộp, bọn chúng một tên tiếp một tên thành bạch quang trở về thành. Tên sau cùng trước khi chết còn rất có cốt khí mà hô một câu:

“Các ngươi hai tên rác rưởi này có gan thì đừng chạy, chúng ta sẽ không bỏ qua các ngươi!”

Trong nụ cười lạnh của ta, thế giới thanh tĩnh.