Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 36: Tiết 36

Editor: Toujifuu

***

“Cậu đánh như vậy không được, phải tìm nhược điểm của nó.”

Lời còn chưa dứt, một mũi tên bay qua từ bên cạnh, đâm lên trên người con thụ yêu bị ta mài chỉ còn huyết da kia, thụ yêu kêu đau một tiếng, lách cách vỡ thành tinh thạch đầy đất.

Mặt ta trầm xuống, quay đầu lại nhìn, một tổ người ban nãy gặp phải kia không biết từ lúc nào đã vòng đến bên này. Tên cung tiễn thủ hơn cấp bốn mươi bắn một tiễn kia, hiện tại đang bày một tạo hình giương cung, ra vẻ nhiệt tâm cười với ta. Tựa hồ là một người tự thấy bản thân rất tốt đẹp, chỉ là không hiểu nhiều đạo xử sự trong trò chơi a.

Ta không muốn có quá nhiều liên quan với người như thế, đạm đạm mà nói:

“Cảm tạ, tôi đã biết.”

Cung tiễn thủ kia lại một lần nữa đề xuất lời mời:

“Cậu cũng là đến làm nhiệm vụ đúng không? Theo chúng tôi đi đi. Bên này của cậu cách chủ điện còn rất xa.”


Biết rất xa ngươi còn mang theo những người đó qua đây, không phải có bệnh chứ? Hoặc là hắn đặc biệt chạy tới tìm ta? Tên này thoạt nhìn thực ‘ngựa’, không giống như là người thiếu năm mươi ngân tệ a. Ta liếc mắt nhìn mấy người mà cung thủ kia mang, chợt hiểu ra. Một tổ sáu người kia ngoại trừ cung thủ, trong năm người mới có bốn người đều là nữ, diện mạo cũng thực không tồi. Nam đạo sĩ duy nhất là một người diện mạo xấu xí, một thân đạo bào xám xịt của tân thủ, đứng ở bên người cung tiễn thủ sáng lóa kia hơi có chút tác dụng lá xanh tôn hoa hồng.

A, tên này chắc là xem tiểu thuyết YY nhiều, cũng muốn ở trong trò chơi có được phấn hồng tri kỷ khắp thiên hạ? Bất quá còn chưa coi như quá ngốc, biết tìm người đến tôn bản thân lên một chút. Đáng tiếc, hắn muốn đánh chủ ý tới trên người ta thì quá thất sách rồi. (tiểu thuyết yy là tiểu thuyết ‘‘  theo kiểu hậu cung 1 nam N nữ!)

“Tôi muốn tự mình từ từ đánh. Không đi cùng với các người. Các người muốn làm nhiệm vụ thì nhanh đi đi.”

Nói xong, ta cũng không để ý đến hắn, đổi một con thụ yêu khác làm bia ngắm. Chỉ là ta không muốn sinh sự nhiều, nhưng người ta lại không nghĩ như vậy.

“Xem đẳng cấp của cậu cũng không cao, không theo chúng tôi đi, chờ lát nữa những con quái bên trong kia không phải thứ cậu có thể đánh thắng được. Hơn nữa cậu chưa từng chơi cung tiễn đúng không? Cung tiễn thủ không phải chức nghiệp đơn giản như cậu nghĩ đâu, theo tôi còn có thể thuận tiện học chút kinh nghiệm của cung tiễn thủ a.”

Không biết tên ‘ngựa’ kia có phải thấy bộ dáng ta bình thường hay không, hoặc là thấy tiễn thuật của ta tựa hồ không bằng hắn, liền muốn kéo ta qua để làm so sánh, để cho ấn tượng của nhóm những “hồng nhan” kia đối với hắn càng thêm khắc sâu. Ta quét nhìn hắn một cái, không nói lời nào. Người không có ánh mắt như vậy, đã định trước chỉ có thể là một tiểu nhân vật, còn không đáng cho ta lãng phí quá nhiều thời gian vì hắn.

Sự xem nhẹ của ta đối với tên ‘ngựa’ kia cũng không biết là xúc động cái dây thần kinh nào của hắn, ngày hôm nay hắn giống như thực sự muốn theo ta tới cùng. Mục tiêu ta mới chọn còn chưa bắn được hai tiễn, tên kia cũng bắn theo qua, một tiễn ở giữa mệnh môn của thụ yêu, đem cừu hận hấp dẫn qua.

Ta giận dữ trong lòng, con chim công hoa kia thực cho rằng hắn là thiên hạ vô địch? Ta không muốn tính toán với hắn, hắn ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước. Liếc hắn một cái, cái khuôn mặt cười đến mức đắc ý kia khiến người ta có loại xung động muốn đập dẹt. Đặc biệt hắn vẫn còn cùng bốn người chơi nữ kia mắt đến mày đi, khiến cho ta càng muốn đập dẹt. Đương nhiên, ta là người văn minh, sẽ không thực sự vì chút việc nhỏ này mà PK hắn, chẳng qua vẫn còn có phương pháp khác giết chết nhuệ khí của hắn. (PK= player kill, giết người chơi khác)

Quay đầu đối mặt thụ yêu, ta hít khí ngưng thần, dây cung kéo như trăng rằm, hai nhánh tiễn đồng thời gác lên. Kỹ xảo liên xạ một cung hai tiễn là kỹ năng cấp năm mươi mới có thể học, nghĩ đến con chim công hoa cấp bốn mươi kia hẳn là không biết. Động tác lần này của ta lập tức hấp dẫn sự chú ý của mấy người kia, mấy người chơi nữ không cảm thấy gì, bất quá con chim công hoa kia chút kiến thức ấy vẫn phải có, lập tức liền câm họng. Chờ hai tiễn của ta xuất thủ, một tiễn đi trước mà một tiễn khác ở nửa đường đuổi theo va chạm mạnh đuôi của tiễn trước, tiễn thứ nhất nhất thời gia tốc, như tia chớp bay thêm một đoạn thật xa, sau khi vượt qua tầm bắn của tiễn bình thường một phần ba mới đâm lên một cành cây.


Đây là thành quả duy nhất ta luyện lâu như vậy mới đạt được, hiện tại ta chỉ có thể ở trên đường thẳng hoàn thành hai tiễn đụng nhau, hơn nữa không phải lần nào cũng đều có thể thành công. Bất quá chỉ chiêu thức ấy, liền đầy đủ áp đảo tinh thần con chim công hoa kia. Ta quét nhìn hắn một cái, sắc mặt tên kia thập phần đặc sắc, cộng thêm mấy người tân thủ bên cạnh lần lượt vỗ tay trầm trồ khen ngợi, xem đến mức cao hứng bừng bừng, có thể tưởng tượng ra tâm tình của hắn. Tên đó cuối cùng cũng biết ta không phải người hắn có thể tùy tiện đả động, hừ một tiếng, lập tức mang theo mấy tân thủ xoay người đi. Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thế giới cũng thanh tĩnh.

Thời gian kế tiếp, ta luyện kỹ năng luyện đến mức bất diệc nhạc hồ, bất tri bất giác nhánh tiễn trong tay biến hóa hơn nhiều, đối với phương hướng cùng lực đạo sau khi chúng nó va chạm nhau có hiểu rõ nhiều hơn. Mặc dù cách mục tiêu ta thiết tưởng còn kém rất xa, thế nhưng cũng cho ta thấy được hy vọng.

“Đinh ——”

Thanh âm hệ thống gợi ý vang lên, trên người ta dâng lên một cỗ noãn lưu quen thuộc, thăng cấp.

Mở ra bảng nhân vật, số “30” thật to lấp lánh trong hàng đẳng cấp của ta. Ha, Thanh Linh của ta, cuối cùng cũng có thể trang bị được nhóc. Ta đem mười điểm thuộc tính cấp ba mươi mới nhận được tăng vào, hiện tại thuộc tính của ta là: nhanh nhẹn 30, cảm tri 12, lực lượng 12, mị lực 2(+1). Gia tăng hai điểm mị lực, ta không quên trong thủy tinh cầu còn có một nhóc con đang chờ ta đánh thức, cũng không biết hai điểm mị lực này có tác dụng hay không.

Lấy Thanh Linh trường cung ra, ta chỉ cảm thấy lòng tin tăng nhiều. Hiện tại lực công kích cùng tốc độ của ta đều tăng một mảng lớn, không nói người khác, nếu như tái kiến con chim công hoa ban nãy kia, ta cũng có lòng tin chí ít có thể đánh hòa với hắn.

Cười meo meo mà vuốt vũ khí mới của ta, ta nhìn thoáng qua Thủy Tinh Cung, quyết định vẫn là không tiến vào. Ta cũng không muốn gặp lại cái tên kia.

“Tiểu Bạch, chúng ta trở về đi.”

Kêu gọi tiểu hầu tử, ban nãy nó lấy hai viên Tinh Quả từ chỗ ta chạy qua một bên ăn, đến bây giờ còn chưa trở về. Gọi một tiếng, không động tĩnh. Nhóc con này sẽ không phải chạy mất dạng rồi chứ? Ta tìm tìm mọi nơi, sau một thân cây không xa tìm được nó. Bộ dáng của Tiểu Bạch có chút kỳ quái, thân thể cuộn thành một đoàn nằm trên mặt đất, bên người vứt nửa trái Tinh Quả chưa ăn xong. Phản ứng đầu tiên của ta là —— Trúng độc! Thế nhưng lại không giống, thoạt nhìn nó chỉ là đang ngủ. Ta cuống quít lấy ra bảng hệ thống, tìm được hàng của Truy Tùy Giả, phía sau tên của Tiểu Bạch treo chữ (Đang trong thăng cấp) thật to. Trời ạ, nhóc này nói thăng cấp liền thăng cấp, còn làm khoa trương như vậy, cũng không biết kêu ta. Ta nâng nó lên đặt vào trong bao quần áo, một bên cười thầm trong lòng, xem ra ta gia tăng mị lực là đúng, ngươi xem ta mới thêm hai điểm, Tiểu Bạch liền thăng cấp. Thần Ngữ Giả, cái chức nghiệp thần bí này cuối cùng cũng để cho ta mò ra được một chút phương pháp.

Nhấn chọn Hồi Thành Phù, trong lòng ta tính toán sau khi tiểu Trệ kia đi ra, đặt cho nó cái tên gì mới tốt đây? Nếu không kêu Tiểu Hắc? Tiểu Bạch chắc hẳn sẽ thật cao hứng. ^^

Sau hai giờ, trong một gian phòng bình thường ở khách điếm của Hải Duyên Thành, một viên thủy tinh cầu ở trong sự chăm chú của ta vỡ tan ra, một con tiểu thú nho nhỏ run rẩy run rẩy thân mình đứng lên, thấy cặp mắt to đen lúng liếng kia, ta đúng thật rất không dinh dưỡng mà kêu nó là “Tiểu Hắc”. Tiểu thú dường như kháng nghị mà kêu một tiếng, không biết làm thế nào mà trở thành danh Truy Tùy Giả thứ hai của ta. Tiểu Bạch vừa ngủ tỉnh lại đối với đồng bạn mới này thân thiết đến cực điểm, hai nhóc con, không bao lâu liền lăn lộn cùng nhau. (Dễ thương quá a~~, một khỉ một hổ a~~ (hay là mèo nhỉ!? ^^))