Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 29: Tiết 29

Editor: Toujifuu

***

Không phí công phu gì, chúng ta tìm được một địa phương có thể là cơ quan mở cửa. Ngay trên khung cửa tương thông hai gian thạch thất, có ba cái hốc cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, thoạt nhìn như là có thể khảm vật gì vào đó. Thế nhưng sau khi tìm khắp xung quanh, lại không có bất luận thứ gì có thể bỏ vào.

“Xem ra chìa khóa không ở chỗ này. Có lẽ là cất giấu ở địa phương khác, có lẽ là phải đánh ra từ trên người quái vật. Hiện tại chúng ta ngốc ở chỗ này cũng vô dụng, không bằng đi trước tìm mấy thứ trong nhiệm vụ kia, thuận tiện xem xem có đầu mối của những hạt châu kia hay không.”

Ý kiến của ta được mọi người tán thành, chúng ta theo đường cũ quay trở lại.

Từ thạch thất đi ra, đi chưa được mấy bước chính là một ngã tư đường. Lúc trước tới không chú ý, hiện tại chúng ta mới phát hiện cái ngã tư đường này rất thú vị. Con đường phía chính diện kia, chính là đường chúng ta đến, mặt tường màu xám vàng tuyệt không lạ thường. Mà thông đạo bên trái kia, mặt tường lại là màu lam nhạt, bên phải là màu đỏ thẫm, thông đạo màu sắc bất đồng, đồ án mặt tường điêu khắc cũng là bất đồng.

“Nguyên lai nơi này còn có hai con đường a, chúng ta chưa từng đi qua.”

Ta nghĩ lại ba cánh cửa khi đến, có lẽ chúng nó cuối cùng đều là thông hướng nơi đây.

“Các anh thấy hạt châu mở cửa kia sẽ ở trong thông đạo nào a?”

Câu hỏi của Tiểu Lộ chúng ta đều không có cách nào trả lời, đây cũng là điều chúng ta muốn hỏi, trời biết những hạt châu gặp quỷ đó sẽ được giấu ở cái chỗ quái nào. Mấy đại nam nhân chúng ta hai mặt nhìn nhau, Hoàng Cân Quân đề xuất nói:

“Chúng ta chỉ có thời gian ba ngày, nếu như tìm từng đường một, không biết phải tìm tới khi nào, đến lúc đó có lẽ sẽ không còn thời gian lấy Định Trần Tinh. Quái bên trong kia trông cũng không dễ đối phó. Bằng không chúng ta phân công nhau đi đi, nếu như ai tìm được trước, có thể lấy thì lấy, lấy không được thì thông tri mọi người, rồi cùng nhau nghĩ biện pháp.”

“Như vậy cũng tốt. Chúng ta phân tổ đi.”

Tiểu Lộ nhảy ra đầu tiên:

“Em cùng Thủy Tinh, Mã Não một tổ.”

Ta quăng cho nhỏ một cái bạch nhãn:

“Ba người các em kinh nghiệm đều không đủ, vạn nhất gặp phải chuyện gì ứng phó không được thì làm sao? Không được, anh đi với các em.”


Miệng của Tiểu Lộ trề ra:

“Ca, chúng em cũng đều qua cấp hai mươi, cũng không phải chưa từng đánh quái, anh sợ cái gì? Cùng lắm thì chết trở về thành mà thôi, trò chơi a, cần gì phải nghiêm túc như thế? Anh cần phải để cho chúng em thử một lần a, bằng không cái gì cũng đều là anh xuất đầu, chúng em chỉ theo ở phía sau cái gì cũng không suy nghĩ, vậy trò chơi này chơi còn có ý tứ gì.”

Ta cứng họng, nha đầu này, trước đây là ai mặt dày mày dạn muốn ta đến đưa mấy nhỏ tới? Hiện tại ngược lại nói ta đa sự? Thấy huynh muội chúng ta trừng nhau, mấy người khác đều qua khuyên. Lăng Thiên vỗ vỗ vai ta nói:

“Để cho các em ấy thử xem đi. Cậu lúc trước chẳng phải cũng muốn rèn đúc các em ấy sao? Bất quá chỉ là trò chơi mà thôi.”

Ta thở dài, nhìn Thủy Tinh cùng Mã Não cũng là bộ dáng nóng lòng muốn thử, có lẽ mấy nhỏ cũng đã sớm đợi cơ hội này đi. Chẳng lẽ là ta suy nghĩ quá nhiều? Nghĩ lại cũng đúng, trước đây ta vào trò chơi không phải cũng như mấy nhỏ cái gì cũng không hiểu sao? Còn không phải cùng mấy người anh em tìm tòi, mới càng ngày càng có kinh nghiệm sao. Nếu như mấy nhỏ không tự mình đi thử, hẳn là cũng sẽ không có tiến bộ.

“Được rồi, vậy nhóm ba người các em cẩn thận một chút, gặp phải quái không nên hoảng, nhớ kỹ anh trước đây dạy các em, hảo hảo phối hợp, quái ở đây hẳn là không làm khó được các em. Có chuyện gì liền truyền âm cho anh.”

Ba nha đầu hoan hô một tiếng, tiên phong chọn thông đạo màu lam nhạt chạy vào, chuyển qua khúc quanh liền không thấy nữa. Ta bật cười, đám nhóc con này a.

“Chúng ta liền không cần phân, tôi cùng Tinh Không đi bên màu đỏ, có phát hiện gì thì báo cho nhau.”

Hoàng Cân Quân lôi kéo Tinh Không đi vào thông đạo màu đỏ sậm, cũng không thấy nữa. Ta nhìn nhìn Lăng Thiên, cười nói:

“Còn lại hai người chúng ta. Động tác nhanh lên, tôi không muốn thua bọn họ.”

Lăng Thiên cho ta một cái bạch nhãn:

“Tôi chẳng lẽ không nghĩ như vậy sao!?”

Anh ta nhấc chân liền đi, đây cũng là người không muốn thua sau người khác a. Ta hắc hắc cười nhanh chóng đuổi theo. Chúng ta dọc theo đường lúc đến, từng chút từng chút đi trở lại, chuẩn bị điều tra một chút địa phương ban nãy xem nhẹ.

Một đường đi trở về, lại gặp vài con quái vật, đồng dạng rơi ra chút trang bị gia tăng phòng ngự cận chiến dùng, ta cùng Lăng Thiên mỗi người chọn một dải đai lưng dùng, tất cả những cái khác đều cất vào trong giới chỉ (= nhẫn, là một loại không gian trữ vật khác giống như vòng tay trữ vật). Trừ những thứ này ra, không còn thu hoạch gì khác. Không bao lâu sau, ta phát hiện chúng ta về tới chỗ giao tiếp tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai của mê cung.

“Lăng Thiên, tôi cảm thấy đường chúng ta đi lúc trước là không sai, thứ kia hơn phân nửa vẫn là ở một khối khu vực có quái xuất hiện kia. Nếu không chúng ta tiếp tục tìm một lần từng dải thông đạo?”

Lăng Thiên nghĩ nghĩ, cũng đồng ý cách nói của ta. Xoay người đi tiếp về phía trước, lúc đi qua ngã tư đường ban nãy ta phát hiện con quái vật chúng ta đã giết ban nãy lại nảy sinh ra.


“Đám nhóc này nảy sinh thực đúng là nhanh. Chẳng lẽ mỗi một lần chúng ta đi qua nó đều sẽ nảy sinh một lần?”

Ta một bên bắn tiễn, một bên nói. Hiện tại độ chính xác tiễn của ta càng ngày càng cao, trên cơ bản chính là chỉ nơi nào đánh nơi đó, (Đương nhiên là mục tiêu trên đường thẳng, Tiễn Chuyển Hướng ta còn chưa học được đây.), phối hợp cùng Lăng Thiên, ba tiễn là có thể giải quyết loại quái vật không quá mạnh này.

Lúc đánh xong quái nhặt trang bị, trong lòng ta đột nhiên khẽ động, nghĩ tới một khả năng.

“Lăng Thiên, chúng ta quay về đi một lần nữa.”

Lăng Thiên nhìn nhìn ta, cái gì cũng không hỏi, cùng ta lại một lần nữa trở lại khởi điểm của tầng hai. Khi chúng ta lại đi qua cái giao lộ đó, ta cười, bởi vì ta lại nhìn thấy con quái vật một phút đồng hồ trước mới bị giết chết kia.

“Lăng Thiên, có lẽ những quái vật khả ái này là một dấu hiệu rất then chốt của mê cung này đây.”

Lăng Thiên thông minh thoáng chốc đã phản ứng được:

“Giống như điêu khắc trên tường lúc trước?”

Ngươi xem, ta đã nói ta thích người thông minh a, một câu nói đã biết ý tứ của ta.

“Ban nãy chúng ta đi chính là thông đạo có quái tới trung tâm mê cung, nói không chừng chìa khóa chúng ta cần tìm chính là ở trong thông đạo không có quái đây. Mê cung a, tôi nhớ có người nói qua đó chính là thứ khiến người ta chạy càng nhiều càng tốt.”

“Cách nói rất thú vị, cũng rất sâu sắc. Ai nói?”

“Một bằng hữu tự xưng đại sư phá giải mê cung. Trước đây.”

Lăng Thiên không hỏi lại, chúng ta tìm một dải thông đạo không có quái đi vào. Vì tiết kiệm thời gian, chỉ cần nhìn thấy địa phương có quái xuất hiện, chúng ta đều sẽ tách ra đi theo một con đường khác. Bất tri bất giác, ta phát hiện một đoạn thời gian rất dài không gặp phải quái vật. Bắt đầu ta còn lo lắng có phải lại vòng trở lại hay không, nhưng trên tường chạm khắc lại đích xác tất cả đều là quái thú năm chân.

“Xem ra chúng ta đi đúng rồi.”

Lăng Thiên chỉ chỉ thông đạo thẳng tắp phía trước nói. Thông đạo này dài khoảng chừng năm trăm mét, vừa nhìn qua không có một lối rẽ, điều này ở trong thông đạo phía trước là chưa từng xuất hiện qua. Ở đầu cùng thông đạo, mơ hồ hình như có một cánh cửa.

Đi đến phụ cận, mới phát hiện đó chỉ là một cái cổng vòm, bên trong là một tòa thính đường lớn so với thạch thính có Định Trần Tinh không khác biệt nhiều, kỳ quái chính là mặt đất không bằng phẳng, mà là một đám gò đất nho nhỏ hơi hơi nổi lên, ở trên gò đất cao nhất tận cùng bên trong kia, mọc một gốc thực vật bích lục, như là rau cần phóng đại vô số lần, thân thẳng tắp giống như bạch ngọc chỉ lên trên, vài phiến lá xanh đến mức tựa như phỉ thúy duỗi bằng, như đang nâng vật gì đó.

“Thiên Cần!”

Trước mắt ta sáng ngời, trực giác đây là thứ ta cần tìm. Lăng Thiên cúi thân xuống lấy một nhúm đất, có chút thất vọng mà nói:

“Hoàng Trầm Sa.”

“Tên rất giống, Hoàng Trầm Thổ khẳng định cũng ở chỗ này, thận trọng tìm xem, nói không chừng chôn ở phía dưới đây.”

Ta an ủi anh ta, chí ít địa phương không sai. Ngay khi ta cao hứng muốn đi xem trên Thiên Cần nơi nào có Lộ (sương), một tiếng gầm nhẹ từ sau gò đất bên cạnh truyền đến, một trận tiếng gió, một bóng đen nhảy lên, đứng ở trên đỉnh gò đất trừng hướng chúng ta