Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 22: Tiết 22

Editor: Toujifuu

***

“Du Nhiên, mấy ngày nay thế nào? Hải Duyên Thành rất đẹp, có thời gian đừng chỉ lo luyện cấp, có muốn tôi giới thiệu cho cậu mấy địa phương tốt đi xem xem hay không?”

Tục ngữ nói duỗi tay không đánh người mặt cười, ta mang theo dáng vẻ đầy mặt mỉm cười hướng Thu Thủy Trường Thiên.

“Trường Thiên môn chủ, đã lâu không gặp. Không nghĩ tới anh còn nhớ rõ tiểu nhân vật như tôi đây.”

Thu Thủy Trường Thiên không nghĩ tới lần gặp mặt này ta sẽ đối với hắn nhiệt tình như thế, thoáng sửng sốt, rất nhanh đi lên nghênh tiếp:

“Du Nhiên, ngồi bên này. Vị này là ai?”

“Em ấy kêu Thanh Lục Mã Não, là bằng hữu của Trân Châu muội muội tôi. Mã Não, đây là Thu Thủy Trường Thiên, môn chủ của Trường Thiên Môn, nhân vật đạo sĩ nổi danh trên bảng chức nghiệp.”

Mã Não cũng là một nữ hài tử cơ linh, vội vàng nói:

“Trường Thiên Môn chủ thật lợi hại, có thể dạy em một chút bí quyết hay không a? Du Nhiên đại ca tuyệt không hiểu biết chuyện của đạo sĩ, cái gì cũng chưa từng dạy em.”

Thu Thủy Trường Thiên thoạt nhìn đặc biệt cao hứng, ha ha cười nói:


“Được a, hiếm thấy gặp được tiểu muội muội đạo sĩ khả ái như thế, chờ lát nữa anh đưa em vài món đồ chơi chơi.”

Ta âm thầm lật cái bạch nhãn. Tên Thu Thủy Trường Thiên này, mỗi lần gặp mặt đều muốn đưa đồ vật cho tiểu cô nương. Nếu như hắn không phải là dạng người tình nhân của đại chúng, thì nhất định có mưu đồ. Về phần hắn đang mưu đồ cái gì, ta còn chưa đoán được, chỉ là cần cẩn thận chút. Nói đến cùng, ta thật đúng là chán ghét những tên cong cong cuộn cuộn quá nhiều trong đầu này, mỗi một lần bọn họ nói cái gì ngươi đều phải dựng toàn bộ tinh thần đi ứng phó, bằng không trời biết ngày nào đó sẽ bị bọn họ bán. Về điểm này, ta đã được thể hội sâu sắc ở trên người cái tên Ám Dạ kia, cái tên đó bắt đầu từ trước đây đã thập phần thích thú đào một ít cạm bẫy để cho đám người chúng ta nhảy vào. -_-! Không thể không nói, đó thực sự là một loại sở thích cổ quái.

“Mã Não, còn không cảm tạ Trường Thiên môn chủ, thứ môn chủ cho, khẳng định là cực phẩm hiếm thấy bên ngoài.”

Ta không chút hoang mang mà đáp lời, biết ngươi đang tính toán ta, thì để cho ngươi tính toán đi. Dù sao ta cũng phòng không được ngươi, không bằng nhân dịp hiện tại vớt nhiều chỗ tốt chút.

Mã Não vô cùng cao hứng mà nói cảm tạ, Thu Thủy Trường Thiên khoát khoát tay nói:

“Du Nhiên thế nào lại khách khí với tôi như thế, chúng ta nhất kiến như cố (mới gặp như quen đã lâu), tôi đều đã gọi cậu Du Nhiên nhiều lần như vậy, câu môn chủ của cậu cũng nên tỉnh lược đi.”

Quỷ mới cùng ngươi nhất kiến như cố ấy. Ta oán hận trong lòng, ngoài miệng lại nói:

“Tất nhiên như vậy, vậy tôi gọi anh Thu Thủy đi. Thu Thủy, anh kêu chúng tôi đến, sẽ không phải chỉ vì mời chúng tôi ăn cơm chứ? Nếu vậy tôi sẽ thực thụ sủng nhược kinh đó.”

Dư quang khóe mắt ta quét đến bên cạnh thấy có vài người nhếch khóe miệng, rõ ràng là đang cười trộm. Hừ hừ, ai kêu ngươi muốn lấy cái tên như vậy? Vừa vặn để cho ta lấy dùng. Ngẫm lại cái người “Thu Thủy” nổi danh kia, tuy rằng là nữ nhân, bất quá cũng là một nhân vật lợi hại a. Thu Thủy Trường Thiên ho nhẹ một tiếng, cũng thấy không tốt khi phản đối, vội vàng thay đổi chủ đề.

“Du Nhiên, tôi ngày hôm nay chủ yếu là muốn giới thiệu cho cậu mấy người của Trường Thiên Môn chúng tôi. Người này là phó môn chủ của tôi: Lam Sắc. Người này cậu đã gặp qua, là muội muội tôi Nga Mi Nguyệt. Còn có người ở cửa kia là đệ nhất thích khách U Tuyền. Còn hai người kia là Hoàng Cân Quân cùng Tinh Không, đều là môn nhân mới gia nhập.”

Mấy người đều nhất nhất chào hỏi với ta, chỉ có Nga Mi Nguyệt liếc ngang ta một cái, ta cũng không đi để ý cô, ngược lại đối với hai người mới gia nhập Trường Thiên Môn kia có chút hứng thú. Xem bộ dáng của bọn họ, nhiều nhất cũng bất quá chỉ hơn cấp hai mươi, lại là mới gia nhập, đã có thể được chủ một môn như Thu Thủy Trường Thiên mang theo trên người? Không phải có âm mưu gì, thì chính là giống như ta bị Thu Thủy Trường Thiên tính toán. Đối với những người cùng chung hoạn nạn “hư hư thực thực” này, ta đương nhiên rất có hứng thú.


“Hai người các anh đều qua hai mươi đúng không? Thật tốt, tôi mới cấp mười tám. Phụ cận nơi đây có điểm luyện cấp tốt nào hay không, đề cử một chút đi?”

Người cấp thấp luôn luôn có chút chủ đề chung. Ngươi xem, Hoàng Cân Quân kia lập tức liền tiếp lời:

“Có a, bên trong rừng liễu đỏ ngoài cửa đông có rất nhiều chỗ thích hợp, còn có sườn núi Tinh Nguyệt ngoài cửa bắc, cũng là địa phương tốt, nơi đó có Đại Nhĩ Hầu rất dễ giết, kinh nghiệm cũng không ít, tôi cùng Tinh Không một người thích khách một người đạo sĩ tổ đội giết rất nhanh. Bất quá hai người các cậu đều là viễn trình, còn phải tìm một người cận chiến đi tương đối tốt hơn.”

Ha ha, ngươi xem ngươi xem, đã nói loại tân thủ tính cách sinh động này là tốt nhất, không quá hai câu nói, cái gì cũng đều nói ra. Có thể thấy được, anh ta cùng Tinh Không kia là trường kỳ cùng một chỗ, hẳn là cùng nhau vào Trường Thiên Môn. Bọn họ hiểu rất rõ đối với phụ cận, có thể thấy được là người chơi bản địa sinh trưởng ở địa phương này. Sẽ thích lấy loại quái không có hàm lượng kỹ thuật gì như Đại Nhĩ Hầu kia để luyện cấp, hơn phân nửa cũng không phải cao thủ gì, chỉ là người chơi dạng đại chúng bình thường. Như vậy Thu Thủy Trường Thiên đưa hai người như thế tới làm gì đây? Hoặc là nói hắn muốn để cho chúng ta làm gì đây? Ừm, đây là một vấn đề đáng giá suy nghĩ. (Nói trước, không phải là ta muốn gài anh ta nói, Du Nhiên ta là người chân thành bao nhiêu a, mới không có bị tiểu tử Ám Dạ kia làm hư đây, những lời này đều là Hoàng Cân Quân tự mình nói ra nha!) (=_=|| chống chế nha!)

“Nếu không như vậy đi, dù sao Du Nhiên các cậu cũng khuyết thiếu cận chiến, thời điểm luyện cấp để cho Hoàng Cân Quân với Tinh Không cùng tổ đội với các cậu đi, cũng có thể dễ chiếu ứng lẫn nhau.”

Ta quét nhìn Thu Thủy Trường Thiên một cái, chỉ nhìn thấy một cái đuôi hồ ly thật to đong đưa a đong đưa…

“Chúng ta còn có ba bằng hữu, có một kiếm sĩ.”

Mã Não giúp ta trả lời, Thu Thủy Trường Thiên nhẹ nhàng kéo về lại:

“Năm người các cậu, chỉ có một kiếm sĩ thế nào đủ? Nhiều thêm hai người cũng như nhau a. Hơn nữa kỹ thuật của nhóm Hoàng Cân Quân cũng rất không tồi, có bọn họ các cậu luyện cấp cũng có thể nhanh một chút. Mã Não cô nương không muốn nhanh một chút lên tới cấp hai mươi sao? Tới cấp hai mươi có thể học rất nhiều pháp thuật thú vị nga. Đến lúc đó, mới có thể xem như là một đạo sĩ chân chính.”

Nhìn xem, nhìn xem, dụ dỗ rõ ràng như thế, loại thủ đoạn lừa gạt tiểu nữ sinh này đều đã xài, hắn sẽ không sợ ta kiên quyết không bị lừa sao? Hay là hắn có hậu chiêu gì? Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười ôn hòa kia suy nghĩ nửa ngày, trong lòng thở dài, địa đầu xà như người ta hình như đã hạ quyết tâm, xem ra tiểu nhân vật không quyền không thế như ta đây không bị lừa cũng không được. Mặc dù ta không biết hắn vì sao sẽ coi trọng ta, thế nhưng đối với chuyện Thu Thủy Trường Thiên khẳng định có âm mưu ta xác định không nghi ngờ.

Trở lại trung tâm quảng trường, Lăng Thiên mang theo hai người Tiểu Lộ đứng ở bên cạnh truyền tống trận chờ. Thấy ta không khỏi nhíu mày, dùng ánh mắt đánh giá Hoàng Cân Quân cùng Tinh Không một phen, ném ánh mắt nghi hoặc hướng ta. Ta đem chuyện gặp phải Thu Thủy Trường Thiên nói lại một lần, Lăng Thiên tựa hồ cũng biết Thu Thủy Trường Thiên là ai, nghĩ nghĩ, liền không tiếp tục hỏi nhiều thêm. Có lẽ anh ta cũng phát hiện vấn đề phương diện này đi. Bất quá, ta không phải loại người mặc người bài bố, ta nghĩ Lăng Thiên cũng không phải, như vậy đối với kế hoạch của Thu Thủy Trường Thiên ta không thể bảo chứng sau cùng sẽ xuất hiện hậu quả gì. Tiền đề chính là ta phải biết rõ ràng Thu Thủy Trường Thiên chuẩn bị làm gì trước.

“Chúng ta đi nơi nào?”

Quay đầu hỏi Hoàng Cân Quân.

“Sườn núi Tinh Nguyệt.”