Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 17: Tiết 17

Editor: Toujifuu

***

Đẳng cấp nhiệm vụ của Lăng Thiên cũng không cao, theo anh ta nói là một nhiệm vụ trang bị cấp hai mươi. Nhiệm vụ như vậy mỗi một chức nghiệp đều có, chẳng qua mỗi một chủ thành không giống nhau mà thôi.

“Đó là nhiệm vụ gì?”

“Giết quái. Đều là cận chiến, có mấy con viễn trình, bất quá không nhiều.”

Người có kinh nghiệm quả nhiên không tầm thường, vừa nghe đã biết ta hỏi cái gì. Cùng theo cách nói của anh ta, ta cơ bản có thể xác định nhiệm vụ lần này của mình, chính là tiến hành chi viện hỏa lực viễn trình, khi tất yếu còn phải làm nhân vật dẫn quái. Về phần ba nhỏ kia có nghe hiểu hay không, không phải ở trong phạm vi kế hoạch của ta, mấy nhỏ chỉ cần không gây thêm phiền cho chúng ta là tốt rồi.

Thủy Tinh Cung nghe tên khiến người ta có một loại tưởng tượng tốt đẹp, nhưng trên thực tế cửa vào của nó lại ở một địa phương không hề có nửa điểm quan hệ tới cái chữ tốt đẹp này. Lăng Thiên mang theo chúng ta vòng qua bãi loạn thạch, tốn một ít thời gian đi đến bên một mảnh đầm lầy. Ta không nghĩ tới tại vùng biển mỹ lệ này cũng sẽ xuất hiện loại địa phương như vũng bùn đầm lầy này, khó trách rất ít có người nhắc tới chữ Thủy Tinh Cung, sợ là căn bản người tới nơi này cũng rất ít.

Ta khó xử mà nhìn thoáng qua ba nữ hài tử, mấy nhỏ có thể có ý kiến hay không? Đã từng có một nữ nhân xinh đẹp, đối mặt quái xương hô to gọi nhỏ, đối mặt quái vật thất kinh, đến sau cùng chúng ta đành phải cung phụng cô như tiên nữ, mấy anh em chúng ta đánh quái, để cho cô ngồi một bên nói chuyện phiếm ké kinh nghiệm. Ta nghĩ Tiểu Lộ mấy nhỏ hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy, thế nhưng nữ hài tử đều thích xinh đẹp, đầm lầy bẩn loạn này mấy nhỏ sẽ nhảy xuống?

Về sau ta mới phát hiện lo lắng của mình chỉ là dư thừa, ba nha đầu này biểu hiện so với ta còn tích cực hơn, nhìn trái nhìn phải đầm lầy bốc lên bọt khí kia, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi:

“Từ nơi này đi xuống? Chỉ cần nhảy sao?”


Ta cùng Lăng Thiên hai mặt nhìn nhau, đây thật đúng là nữ tử hiếm thấy a. Lăng Thiên cũng hiếm thấy có được chút nét tươi cười đối với mấy nhỏ:

“Chờ một chút sẽ có đường.”

Anh ta lấy ra một tấm bài nhỏ do thủy tinh chạm khắc thành ném vào trong đầm, tấm bài đón gió liền dài ra, phân liệt thành rất nhiều mảnh đá vuông vắn một thước phủ lên trên đầm lầy, hình thành một cây cầu nổi, thông hướng giữa đầm. Ba người Tiểu Lộ đầy mặt kinh ngạc, tranh nhau hỏi đây là thứ gì, có thể tìm thêm một khối để chơi hay không. Ta cười khổ một bên giải thích cho ba bé cưng hiếu kỳ đây là vật phẩm nhiệm vụ, không phải nơi nào cũng đều có thể dùng, một bên kêu mấy nhỏ đuổi theo cước bộ Lăng Thiên.

Trung gian đầm lầy không biết từ khi nào đã vô thanh vô tức lộ ra một cái động lớn, từ phía trên nhìn xuống sâu không thấy đáy. Hố sâu tối om om khiến trong lòng người ta có chút phát run, ba tiểu cô nương ban nãy còn gan lớn vô cùng kia hiện tại cũng không nói năng gì nữa, bị gió phía dưới thổi qua lập tức vây lấy ta, Tiểu Lộ lại càng nắm chặt tay ta.

Lăng Thiên nhìn xuống phía dưới một cái, gật đầu với ta, nhảy xuống trước. Ta kéo ba cái “bao quần áo” đến miệng động, hỏi:

“Các em thực sự muốn đi xuống? Nếu như không muốn đi hiện tại cũng có thể trở về thành chờ các anh.”

Ba nữ hài tử nhắm chặt mắt bắt lấy ta, dùng sức lắc đầu, lộ ra bộ dáng theo tới cùng. Bất đắc dĩ, ta chỉ đành mang theo mấy nhỏ cùng nhảy xuống. Sau khi ta nhảy rồi nhanh chóng rơi xuống, cảm giác không trọng lực khiến cho bên người ta vang lên ba tiếng thét chói tai thật dài. Đáng thương hai tay ta đều bị nắm lấy không có thứ gì che lỗ tai, chờ khi mấy nhỏ ngừng lại, lỗ tai của ta trong vài phút đều luôn kêu ong ong.

Khí lưu quét qua bên người, chúng ta từ rơi xuống cao tốc đến bay xuống thong thả, không quá mười giây liền tới đáy. Cảm thụ được hai chân bị mặt đất mềm mại chấn một chút, ta không di chuyển một chút mà đáp xuống đất một cách hoàn mỹ. Xem ra gia tăng nhiều nhanh nhẹn cũng có chỗ tốt, chí ít tính cân đối hiện tại của ta so với trước đây tốt hơn nhiều.

Tiểu Lộ mấy nhỏ chưa hoàn hồn được mà vịn ta đứng một hồi, chờ sau khi mắt ta thích ứng hắc ám bốn phía, mấy nhỏ mới từ loại trạng thái này hồi phục lại. Ta thấy Lăng Thiên đang đứng bên một thông đạo nhỏ tối om chờ, cũng thấy không rõ trên mặt là biểu tình gì. Ta lo lắng anh ta có thể cảm thấy chờ quá lâu, vội vàng đi qua.

“Đi bên này?”


“Ừm.”

Lăng Thiên không nói gì thêm, vừa quay đầu lại liền đi vào trong thông đạo trước. Ta căn dặn ba nữ tử đi theo, bản thân đi nhanh vài bước đuổi theo bước tiến của Lăng Thiên. Người cao là có chỗ tốt, cự ly một bước của anh ta kéo rất lớn, thông thường anh ta đi hai bước ta phải đi ba bước mới có thể theo kịp. May mắn chức nghiệp của ta thuộc tính nhanh nhẹn, bằng không chỉ cần đuổi theo tốc độ của anh ta cũng không dễ dàng.

Trong thông đạo không có người nói chuyện. Ta là bởi vì thói quen trước đây làm nhiệm vụ dưỡng thành, vì không muốn đưa tới nguy hiểm không tất yếu, thông thường trong quá trình nhiệm vụ đều tận lực bảo trì yên lặng. Lăng Thiên hơn phân nửa cũng là vì nguyên nhân này, trực giác của ta cho rằng như vậy. Ba người Tiểu Lộ ngược lại thực sự sợ hãi, bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục lại từ trong cảm giác đáng sợ kia, vì vậy cũng không có tâm tư nói giỡn.

Như vậy tốc độ một đường đi tới lại rất nhanh, đi khoảng chừng ba phút, ta phát hiện cảnh vật bên người có biến hóa. Bắt đầu là trên vách bùn xuất hiện vụn vặt những mảnh đá lóe sáng, về sau loại đá này càng ngày càng nhiều, chậm rãi gắn bó thành một mảnh, ta mới phát hiện đó nào phải là đá lấp lánh gì, rõ ràng là vô số thủy tinh lớn nhỏ không đồng nhất, hình thái khác nhau. Những thủy tinh này được ánh sáng không biết từ nơi nào chiếu vào, thoạt nhìn lấp lánh trong sáng cực kỳ xinh đẹp. Tiểu Lộ mấy nhỏ từ sợ hãi lúc đầu, đến kinh hỉ không ngớt bây giờ, ánh mắt nhìn những thủy tinh đó đều có chút không đúng. Trời biết tòa cung điện lấy thủy tinh làm tường này còn xa bao nhiêu, chỉ theo thông đạo này mà nói thực cũng có chút bộ dáng của Thủy Tinh Cung.

“Ca, ở đây thật xinh đẹp.”

Tiểu Lộ tới gần ta nhỏ giọng nói. Bởi vì dọc theo đường đi đều không xuất hiện quái vật, ta cũng không ngăn nhỏ nói chuyện.

“Chờ lát nữa đi vào có thể sẽ càng hấp dẫn. Các em cũng không nên chỉ chú ý xem cảnh đẹp, mà quên hết những điều anh bình thường dạy cho các em. Làm giống như hai ngày nay khi chúng ta luyện cấp vậy, các em không nên chạy loạn.”

“Vâng!”

Ba nha đầu nghịch ngợm trăm miệng một lời đáp lại, mặt cười hì hì, cũng không biết mấy nhỏ nghe lọt được bao nhiêu.

Lại đi về phía trước một đoạn, ta chỉ cảm giác trước mắt rộng mở trong sáng. Đầu cùng của thông đạo này là một lối ra cao chừng hai thước, chui ra từ lối ra, bên ngoài có một đài cao nho nhỏ. Từ trên tòa đài cao này nhìn tiếp, ta chịu chấn động sâu sắc. Đây là một thung lũng cực đại, đài cao chúng ta đang đứng ngay giữa tường đá ven thung lũng. Trong thung lũng, các loại cung điện to to nhỏ nhỏ chênh lệch chằng chịt sắp xếp tại cùng nơi, căn bản là một tòa cung thành. Ở đây ngoại trừ lượng lớn thủy tinh được vận dụng, còn điểm xuyến các loại trang sức quý báu như san hô, bảo thạch, trân châu, một bộ dáng tráng lệ, khiến cho mấy người lần đầu tiên tới như chúng ta mục trừng khẩu ngốc. Những mặt tường trong suốt có thể soi ra được bóng người đó, những nóc nhà thủy tinh lấp lánh ánh sáng đó, những lan can bảo thạch được chạm khắc tinh vi đó… Chốn chốn lộ ra sự hoa mỹ, khoảng chừng tiên cung thắng địa mà mọi người hay hình dung cũng không khác gì như vậy. Cho dù là ta, cũng bị hoảng đến mức hoa mắt. Lại nhìn về phía trước, nước biển u lam giống như bầu trời lưu động ở trên cao ngàn mét, không biết được lực lượng gì chống đỡ, không có nửa điểm cảm giác bị ép xuống, những quái thú biển sâu cực đại cùng bầy cá năm màu rực rỡ tự động khoan thai bơi qua đó, đều không sản sinh nửa điểm hứng thú đối với nơi rực rỡ thần kỳ đường hoàng này. Ở đây so với bất luận một nơi nào mà ta đã đi qua trước đây đều bất đồng, mỗi nơi có một loại mỹ cảm đặc biệt.

Khẽ chuyển mắt, thấy trên mặt Lăng Thiên mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiếu cổ quái, mặt ta đỏ lên, thực sự là bị anh ta chê cười mà. Trong mắt anh ta, biểu hiện ban nãy của chúng ta, khoảng chừng chính là một đám nhà quê đi.

“Được rồi, chờ lát nữa bên trong còn có. Chúng ta đi vào trước đi.”

Ta không quên nhiệm vụ hôm nay tới nơi này, nhắc nhở ba cô nương. (Kỳ thực là không muốn bị người cười. ^^) Lúc đi ngang qua Lăng Thiên, lặng lẽ trừng anh ta một cái. Lăng Thiên không để ý, biểu tình ban nãy kia chỉ chớp mắt liền không còn, lại biến thành bộ dáng khô khan diện mục số 101 kia. Đi theo phía sau anh ta, chúng ta đi vào tòa cung điện mỹ lệ này.