Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 2 - Chương 1: Khởi đầu mới - Tiết 1

Editor: Toujifuu

***

“Còn chưa có tin tức của cậu ta sao?”

“Chưa có. Giống như cách nói của phía nhà phát hành đưa ra, nhân vật Mạc Ly xem ra thực sự đã bị xóa, chúng ta gửi thư tín đều nói là tra không được người này. Lại không ai biết tình huống khác của cậu ta, nếu như bản thân Mạc Ly không liên hệ với chúng ta, sợ là tìm không được cậu ta.”

Ám Dạ Vô Thanh lắc đầu, mấy người ngồi ở đại sảnh đều thở dài. Tiểu Vũ nói:

“Diệu Dương, có lẽ, Mạc Ly là thực sự dự định rời đi. Cậu ấy dùng loại phương thức này để giúp chúng ta đạt được thắng lợi, dù sao tôi vẫn cảm thấy là do cậu ấy đã sớm lập kế hoạch. Kỹ năng kia dùng chẳng khác nào xóa nhân vật, cậu ấy không có khả năng trước đó không biết. Tôi cảm thấy, cậu ấy sẽ không trở về nữa.”

Lời Tiểu Vũ nói không ai phản bác, bởi vì điều này cũng là ý nghĩ của tất cả mọi người. Mạc Ly thường ngày luôn là bộ dáng hi hi ha ha vô tâm vô phế, ai cũng không biết hóa ra cậu ta có tâm tư sâu như vậy. Kỳ thực loại chuyện nam nhân thích nam nhân này bình thường mọi người cho dù chưa thấy qua, cũng vẫn luôn nghe nói qua, trên lý luận cũng không phải khó có thể tiếp nhận. Chẳng qua khi bạn bè bên cạnh mình thực sự biểu hiện ra loại khuynh hướng này, tất cả mọi người có chút không biết làm sao. Mà một số thương tổn, cũng được tạo thành ngay giữa lúc lơ đãng này.

“Nếu như Mạc Ly muốn trở về, đương nhiên sẽ đến liên hệ chúng ta. Nếu như cậu ấy muốn kết thúc như vậy, chúng ta cũng không tất phải cưỡng cầu. Hết thảy đều xem ý của cậu ấy. Chúng ta không phải đương sự, trên loại chuyện này, chỉ có chính cậu ấy mới có thể quyết định. Hiện tại việc chúng ta có thể làm, chỉ có bảo vệ tốt tòa Đông Long Thành này, đừng khiến cho nỗ lực của Mạc Ly lãng phí.”

Ám Dạ Vô Thanh nói, nhìn về phía Diệu Dương. Những lời này vốn nên là Diệu Dương người làm lão đại nói, thế nhưng chuyện này vị trí của Diệu Dương tương đối xấu hổ, đành phải để hắn người làm quân sư này đến làm thay.

Diệu Dương trầm mặc nghe, không có bất cứ biểu thị gì. Ám Dạ Vô Thanh than nhẹ, vẫy tay tỏ ý mọi người lui ra ngoài. Diệu Dương một mình ngồi ở trong phòng, một lúc lâu không nói.

*********************

Rời khỏi 《 Thế Giới 》 hơn ba tháng. Ta vốn chuẩn bị tìm công việc, không ngờ tới người của Ngạo Long Quốc Tế tìm đến ta nói cần đoạn video ta triệu hoán Thanh Long để làm phim tuyên truyền tư liệu mới, dùng bộ dáng “Mạc Ly” mặc Mị Lực sáo trang làm hình tượng phát ngôn. Điều kiện bọn họ đề ra rất hậu đãi, tiền cấp nếu như ta không xài phung phí, cũng đủ mấy năm. Vì vậy trong lúc nhất thời ta lại không có hứng thú công tác, vừa vặn đi ra ngoài chơi một vòng xem như giải sầu. Ai biết ngày hôm qua mới vừa về nhà, hôm nay nhỏ em họ đã tìm tới cửa.

“Ca, xem bộ dáng quạnh quẽ của nhà anh này, chỗ nào như là người ở? Cả nhà chỉ có anh là sinh vật sống, không cần nói đến thứ biết động, ngay cả nhành hoa cọng cỏ cũng không có. Rõ ràng có một tay nghề nấu ăn tốt, trong tủ lạnh lại chỉ đặt mì gói với đồ hộp. Không có TV, không có CD, may mắn có cái giường trò chơi, bằng không em đều sắp hoài nghi anh có phải người hiện đại hay không.”

Ta cười khổ một chút, Tiểu Lộ này a, sớm biết nhỏ tới, ta khẳng định tận lực chuẩn bị một chút, ngăn chặn cái miệng kia của nhỏ.


“Cậu với dì có khỏe không?”

“Rất tốt, chỉ là thường nhắc nói anh về ăn cơm. Họ nói anh một mình sống bên ngoài, khẳng định sẽ không chiếu cố bản thân. Em thấy cũng đúng. Đến, muội muội khả ái của anh đều đã giúp chuẩn bị xong nguyên liệu, nhanh nhanh đi làm đồ ăn ngon đi, bằng không anh sắp chỉ còn bộ xương khô rồi. Đương nhiên, cũng thuận tiện khao em vì đã thay anh nghĩ chu đáo như thế một chút đi.”

Đến, ta biết ngay vị tiểu thư này là sớm đã có dự mưu mà. Nhận mệnh mà nhấc lên một bao lớn nguyên liệu kia, ta xoay người đi vào phòng bếp.

Một bên phấn đấu với nồi bát muôi chậu, ta một bên hỏi:

“Tiểu Lộ, hôm nay nghĩ như thế nào lại đến chỗ anh?”

Tiểu Lộ dựa cửa cười:

“Nhớ ca a, anh họ thân ái. Muội muội khả ái lại hiểu chuyện của anh đến thăm anh, còn cần lý do sao?”

Ta vứt qua một ánh mắt hoài nghi. Nha đầu này, chỉ ở thời điểm có chuyện cầu ta mới có thể kêu ta là ‘ca’, bình thường đều là không lớn không nhỏ mà gọi ta Hạ Lam. (Các nàng đừng thắc mắc tại sao từ ‘ca’ ta ko chuyển thành ‘anh’ luôn, bởi ta muốn nhấn mạnh chuyện Tiểu Lộ gọi ‘ca’, chứ mấy chữ ‘anh’ phía trên toàn là ta chuyển từ chữ ‘ngươi’ qua cho hợp ngữ cảnh hiện đại đấy thôi!)

“Có chuyện gì thì nói rõ, anh còn không biết em? Cho tới bây giờ đều ‘vô sự không lên điện Tam Bảo’.”

Tiểu nha đầu hì hì cười:

“Cũng là anh hiểu rõ em nhất. Ca, trò chơi anh chơi gọi là 《 Thế Giới 》 phải không?”

Ta sửng sốt một chút, nhàn nhạt nói:

“Đã không chơi nữa, nhân vật cũng đã xóa. Nghĩ như thế nào lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ em muốn chơi? Cậu sẽ không đồng ý, em chính là thí sinh.”

“Đã thi xong! Ca, anh sẽ không phải đến ngay cả thời gian cũng đã quên đấy chứ? Trước đây ba em không cho em chơi trò chơi, hiện tại em đã thi xong, ông cũng nói sẽ mua cho em cái mũ giáp. Tuy rằng em rất muốn loại giường trò chơi giống của anh kia, bất quá nghĩ thứ đó quá mắc, em lại không giống anh là người đi làm, dùng mũ giáp cũng được. Tiểu U với Anh Tử cũng muốn cùng em chơi, anh biết chúng em đều chưa từng chơi loại võng du mô phỏng chân thực này, mới muốn tìm anh lão thủ này mang theo đi một chút. Ai biết anh cư nhiên không chơi nữa. Chờ một chút, anh nói anh không chơi nữa? Xóa nhân vật rồi?!” (Lão thủ = tay già đời, trong bối cảnh game có nghĩa chỉ người đã chơi khá lâu, lão luyện)


Thanh âm của Tiểu Lộ bỗng chốc nâng lên thật cao, ta vội vàng tỏ ý nhỏ nói nhỏ thôi. Loại nhà lầu nửa cũ này cách âm không tốt, quá ồn sẽ bị người mắng.

“Ca, anh vì sao không chơi nữa? Năm ngoái khi anh tốt nghiệp đại học ngay cả công việc cũng không đi tìm, còn tốn hết thảy tiền gửi ngân hàng mua giường trò chơi xa xỉ, không phải nói dự định làm người chơi chức nghiệp sao? Còn nói trò chơi này làm rất tốt, tiền kiếm sẽ không ít hơn so với đi ra ngoài làm công. Thế nào đột nhiên lại đổi tính? Lần trước không phải thấy anh còn nói làm không tệ sao?”

“Không vì sao cả, chính là không muốn chơi mà thôi. Thức ăn đã xong, chuẩn bị ăn cơm đi.”

Rõ ràng nói sang chuyện khác, Tiểu Lộ quái quái mà nhìn chăm chú vào ta, may mắn nhỏ không tiếp tục hỏi lại, mà là ném ánh mắt về phía tôm viên chiên mới ra lò.

Đáng thương ta cay cay đắng đắng làm nửa ngày, hơn phân nửa thức ăn đều bị Tiểu Lộ quỷ tham ăn kia quét vào bụng như gió cuốn mây tan. Vừa ăn, nhỏ còn không quên thường thường nhìn ta một cái. Ta bất động thanh sắc, biết nha đầu này hơn phân nửa đang có chủ ý ôi thiu gì đó, biện pháp tốt nhất chính là đừng để ý nhỏ. Sau khi cơm nước xong, tiểu nha đầu nhanh tay nhanh chân chủ động yêu cầu rửa chén, ta cười cười tùy nhỏ. Kỳ thực ta biết nhỏ đang suy nghĩ gì, tất nhiên có người muốn biểu hiện một chút, cũng phải cho nhỏ một cơ hội chứ. Ngươi xem, nhỏ không phải lại ghé sát qua sao:

“Ca —— ”

Ta vuốt vuốt da gà trên tay một chút, nhìn không chớp mắt.

“Ca, anh lập một nhân vật khác theo chúng em đi vào chơi một chút a. Dù sao em thấy anh hiện tại cũng không muốn đi tìm công việc khác, có sao đâu. Hơn nữa em một coo gái trẻ cái gì cũng không hiểu, đi vào sẽ chịu thiệt. Bị người khi dễ làm sao bây giờ?”

“Các em không phải ba người sao?”

“Ba nữ tử thì càng dễ chịu thiệt, cho nên mới muốn ca ca đến làm sứ giả hộ hoa a. Ở cùng ca ca, chúng em mới có cảm giác an toàn a.”

Nhỏ ngắm ngắm biểu tình bất biến của ta, còn nói:

“Em đều đã nói với ba em, vào trò chơi có anh chiếu cố chúng em. Nếu như ông biết anh không ở bên, lại hoảng loạn quan tâm.”

Aiz, lại là chiêu này. Tiểu nha đầu này nhìn chuẩn một khi lôi lão ba của nhỏ ra ta sẽ không có cách. Lúc ba mẹ ta mất, ngoại trừ căn hộ không lớn này, cái gì cũng không để lại cho ta. Mấy năm nay ta nửa làm nửa học, nhà cậu giúp ta rất nhiều, thẳng đến khi về sau này ta ở trong trò chơi kiếm được thu nhập có thể nuôi sống bản thân, mới không tiếp tục nhận trợ giúp của họ nữa. Bởi vậy, ta đối với cậu luôn luôn mang lòng cảm kích, vì vậy Tiểu Lộ mới có thể cầm danh nghĩa của ông nhõng nhẽo với ta.

“Ca, lập lại một nhân vật khác a! Có được không?”

Ta bất đắc dĩ, xem ra nếu như hôm nay không đáp ứng, nha đầu này sẽ không bỏ qua. Lại một lần nữa tiến vào thế giới kia, với ta mà nói là lựa chọn rất mâu thuẫn. Có đi hay không, hai loại đáp án chuyển động một hồi lâu ở trong đầu ta, lúc thấy Tiểu Lộ đầy mắt chờ mong, lòng ta mềm.

“Được rồi, anh với các em cùng nhau vào trò chơi. Bất quá nói trước, anh đây là nhân vật mới, vì vậy chỉ có thể xuất chủ ý cho các em, muốn trang bị các loại thì không có.”

“Được nga! Em đã biết ca đối với em tốt nhất!”

Tiểu Lộ cao hứng nhảy lên. Rất nhanh, nhỏ liền vội vội vàng vàng xông về nhà, chắc là muốn chia xẻ tin tức tốt này với nhóm tỷ muội tốt của nhỏ. Tiểu Lộ đi rồi, trong phòng lại an tĩnh lại. Ta nhìn giường trò chơi bày ở một góc gian phòng, có chút hoảng hốt. Khi đáp ứng Tiểu Lộ, nói thật ta có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ, ta vẫn luôn đang tìm một lý do, có thể thuyết phục bản thân, lần nữa đi vào nơi đó. Nói đến cùng, ta cũng bất quá chỉ là một tên dối trá, rõ ràng luyến tiếc, lại muốn làm ra bộ dáng từ bỏ được, kết quả vẫn không thể lừa gạt được bản thân. Được rồi, để cho ta lại một lần nữa trở lại địa phương quen thuộc đó đi. Tuy rằng lần này ta đã không còn anh em sóng vai, đã không còn thân ảnh buộc nơi tâm kia nữa, nhưng thế này có lẽ sẽ trở thành khởi điểm bắt đầu mới của ta đây.