Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Quyển 1 - Chương 2: Tiết 2

Editor: Toujifuu

***

Ta dừng lại bước chân, thở hổn hển mấy hơi, nhìn về tòa nhà cao lớn phía trước mặt.

Đây là tiền trang, không chỉ có thể bảo quản tiền, cũng có thể gửi vật phẩm. Đương nhiên, phải trả tiền, bất quá làm phó thành chủ của Đông Điệp Thành, ta thế nào sẽ để ý chút tiền nho nhỏ đó, đã sớm mua đứt một thương khố cá nhân loại lớn, đem một ít vật phẩm cao cấp mình bình thường không dùng đến đặt ở bên trong.

Hít sâu một hơi, ta nâng bước chân đi vào. Đến nơi đây đương nhiên sẽ không bởi vì buồn chán, ta là vì một món đồ, một món đồ vốn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không dùng đến. Khi ta ở một góc tường nghe thấy tiếng gào rống đáng sợ của ma thú ngoài thành, ta đã biết lần này phiền phức lớn rồi.

Hắc Long Triệu Hoán Lệnh: có thể triệu hoán hắc long dị vực đi tới nơi đây, trong khoảng thời gian ngắn chiến đấu vì người triệu hoán. Thời hạn hai giờ, số lượng triệu hoán cao nhất sáu con. Triệu hoán cần...

Chủ nhân lúc ban đầu của thứ đó chính là ta, đó là khi ta làm nhiệm vụ thăng cấp tông sư ngẫu nhiên lấy được, vốn đặt trong tiểu thương khố của các anh em, về sau nghe Diệu Dương nói bị Mộng Điệp cầm cho em trai cô ta chơi mấy ngày. Không ngờ tới, thứ đó hiện tại sẽ bị kẻ địch lấy đến để đối phó Đông Điệp Thành. Sáu con hắc long, đó căn bản không phải là thứ mà người chơi hiện tại có thể đối phó, không ai so với ta – tông sư triệu hoán, biết rõ năng lực của chúng nó hơn. Như vậy, chẳng lẽ phải trừng mắt nhìn tòa Đông Điệp Thành do mấy anh em mình vất vả thành lập nên này bị kẻ địch lấy đi? Không, tuyệt đối không được. Chỉ có thể thử xem biện pháp kia...

Lần nữa mở ra bảng kỹ năng tìm tờ cuối cùng, ta xác nhận kỹ năng sau khi học được liền một lần cũng không dùng qua kia. Rất tốt, nếu như ta mặc vào bộ trang bị kia hẳn là miễn cưỡng có thể đạt được yêu cầu sử dụng nó, món tế vật thần cấp kia với ta mà nói cũng không phải vấn đề gì, bất quá xác xuất thành công 5%, ta bất lực. Ngược lại nghiêm phạt cố định sau khi sử dụng kỹ năng này với ta mà nói là không quan trọng, dù sao ta cũng không muốn chơi nữa, xóa nhân vật thì xóa nhân vật đi, cũng không có gì khác biệt. Hiện tại, chỉ có thể hy vọng vận khí của ta đủ tốt, vận khí của Đông Điệp Thành đủ tốt, vận khí của mấy tên anh em kia đủ tốt, để ta có thể thành công dùng ra được một chiêu cuối cùng này.

Mở ra thương khố, ta không hề nhìn đến những thứ tràn đầy bên trong, trực tiếp lấy ra một cái rương đặt ở ô thứ nhất. Mở rương ra, bên trong là một bộ trang bị. Áo vải sa tuyết trắng, đai tơ màu vàng nhạt, đai lưng khảm bảo thạch ngũ sắc cùng giày đế mềm do sợi tơ vàng bạc đan thành. Còn có đầu quan (dạng như kim quan), vòng cổ, bông tai, vòng tay, tổng cộng tám món tổ hợp thành một bộ hoàn chỉnh, gọi là “Mị Lực sáo trang”. Tên rất tầm thường, bất quá hiệu quả lại tuyệt đối mạnh mẽ, nguyên bộ sau khi mặc đủ, thuộc tính kèm theo của nó có thể đề cao giá trị mị lực của nhân vật lên gấp đôi, hiệu quả của sáo trang chính là đề cao xác xuất thành công triệu hoán thêm 30%. Giá trị mị lực là một thuộc tính quan trọng nhất của ngự thú sư, trực tiếp quan hệ đến đẳng cấp của sinh vật triệu hoán cùng tỷ lệ thành công. Như hiện tại kỹ năng triệu hoán kêu là “Thần Hàng” mà ta chuẩn bị sử dụng này, yêu cầu mị lực trên 200 mới có thể sử dụng. Lấy cấp 76 hiện tại của ta, mỗi khi thăng một cấp cho một điểm thuộc tính, mỗi khi thăng mười cấp, thưởng mười điểm thuộc tính, ta tổng cộng có 139 điểm thuộc tính, trong đó mị lực ta tăng nhiều nhất, tới 116, cũng vẫn còn lâu mới đủ. Nếu như mặc vào bộ trang bị này, mị lực của ta có thể lên đến 232, liền hoàn toàn có thể sử dụng. Mà càng là kỹ năng triệu hoán cao cấp, xác xuất thành công lại càng thấp, xác xuất thành công của kỹ năng Thần Hàng này chính là khiến người ta giận sôi, 5%, cộng thêm sáo trang gia tăng cũng chỉ có 35%. Nghiêm phạt khi sử dụng nó chính là sau một lần sử dụng, vô luận thành công hay không đều coi như tự động xóa nhân vật, nhân vật không thể dùng được nữa. Khoảng chừng hạn chế sử dụng như vậy, chính là vì phòng ngừa kỹ năng mạnh đến mức nghịch thiên này bị người ta phóng loạn khắp thế giới.


“Được rồi, đây là trận cuối cùng của ta, cũng cho mi đi ra trông thấy ánh mặt trời, bằng không mi đến trên tay ta lâu như vậy, một lần cũng không được mặc, có lẽ sẽ muốn mắng ta.”

Lấy y phục ra, đổi từng kiện lên trên người. Sau khi một kiện cuối cùng được trang bị xong, ta nghe thấy đinh một tiếng, gợi ý sáo trang của ta tổ hợp hoàn tất, một luồng ấm áp tuôn ra. Mở ra bảng thuộc tính, mắt thấy hàng mị lực biến thành 116(+116), phần lựa chọn “Thần Hàng” trong cột kỹ năng từ màu xám biến thành màu trắng bạc. Rất tốt, còn thiếu một món đồ cuối cùng.

Ta lại tìm tìm trong thương khố, lục ra một miếng vảy lớn màu xanh. Vảy vào tay tương đối trầm nặng, cảm giác lạnh lẽo, còn phiếm gợn sóng lăn tăn như mặt nước, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.

“Liền chọn anh, Long đại ca. Đông Điệp Thành ở phương đông, vừa lúc ở trong phạm vi thế lực của anh, nghìn vạn lần phải cho tôi chút mặt mũi, để cho tôi được vạn chúng chú mục một hồi đi. Ha ha.”

Nghĩ đến chuyện phải làm lát nữa, tâm lý của ta có chút khổ sở, lại có chút kích động, lúc này đây, người kia hẳn sẽ nhớ kỹ mình. Nếu như Thần Hàng thành công, như vậy chỉ cần một ngày tòa thành này còn tồn tại, sẽ mang theo ấn ký mình lưu lại. Tuy rằng không thể trở thành tình nhân của hắn, thế nhưng có thể trở thành một người hắn không thể quên được cũng không tệ. Loại tâm tính như tiểu nữ sinh nếm trải mối tình đầu này, cho tới bây giờ ta chưa từng dám để cho người khác biết. Nếu như bọn họ biết Mạc Ly bình thường hi hi ha ha cũng sẽ thường thường toát ra loại ý nghĩ này, sợ là sẽ bị kinh hách rớt hàm.

Ta lại mở ra thương khố bang hội, lấy ra mười hai miếng “Thiên Huyễn Thủy Tinh” từ trong ô trân bảo, mang theo vảy Thanh Long đi thẳng đến đầu tường. Dọc theo đường đi không gặp được mấy người chơi, đại bộ phận người hẳn đều đã lên đầu tường. Thế nhưng mỗi một người nhìn thấy ta đều ngoái đầu nhìn lại. Nguyên nhân không lạ, chỉ là thân trang bị này của ta quá làm người khác chú ý. Tên là “Mị Lực sáo trang”, sự mỹ lệ của nó là hoàn toàn xứng đáng. Một thân lụa trắng nhẹ bay, phối thêm đai gấm màu vàng nhạt, cộng thêm các loại trang sức và bảo thạch huyễn lệ nhiều màu trên đai lưng, khi đi lại còn có thể đinh đương rung động. Nếu như một thân trang bị này được mặc trên người một người chơi nữ, cho dù là nữ nhân diện mục cứng nhắc cũng sẽ nhờ sự xuất sắc của nó mà trở nên động nhân. Thế nhưng đem nó mặc trên thân một nam nhân như ta, cảm giác kỳ quặc cực kỳ. Vì vậy, từ sau khi sưu tập đủ bộ sáo trang này, ta liền không thể không biết xấu hổ mà mặc nó ra ngoài gặp người. Nhìn đi, ta vừa mặc xong, tất cả người chơi đi trên đường đều nhìn qua, ngay cả vốn muốn lên tường thành cũng đều dại ra tại chỗ. (Do anh đẹp quá thôi!!!)

Ta không có thời gian đi để ý tới những người chơi đang kinh ngạc vạn phần đó, chạy thẳng đến cửa thành nam. Bên kia chính là vùng chiến trận chính lúc này.

Khi leo lên đầu tường, ta liếc mắt một cái liền thấy được nhóm Diệu Dương. Nam Cực phát hiện ta trước hết, dưới sự nhắc nhở của hắn mấy người khác cũng đều nhìn qua. Ánh mắt mọi người nhìn ta rất phức tạp, tiểu tử Nhạc Thiên Phái tứ chi phát triển kia liền lớn tiếng gào to lên:


“Hắc, Mạc Ly, tiểu tử cậu đi đâu làm bộ y phục xinh đẹp như thế? Trang điểm xinh đẹp như vậy, tôi đều không dám nhận quen biết, nếu như có người chơi nữ nào ở chỗ này, sợ là sẽ trực tiếp giết cậu cướp trang bị.”

“Câm miệng, tôi không phải là người chơi nữ sao?”

Tiểu Vũ trừng hắn một cái, trừng đến mức khiến Nhạc Thiên Phái nuốt lời nói kế tiếp về lại trong bụng. Bất quá tiếng gào to này của hắn, coi như hòa tan một ít xấu hổ khi mới gặp mặt. Ta nhìn thoáng qua Diệu Dương, hắn tránh ánh mắt của ta. Không sao, ta có thể hiểu. Tự mình đánh trống lảng mà cười cười, ta chuyển ánh mắt hướng ngoài thành.

“Những tên đó triệu hoán hoàn thành, nếu như mọi người còn muốn bảo vệ Đông Điệp Thành này, sợ là không thể nhàn nhã.”

Hoa Lạp Lạp Đích Tiểu Vũ (mưa nhỏ rì rào) là người chơi nữ duy nhất trong nhóm người, cô bình thường chơi rất thân với ta, vừa nghe lời nói của ta liền cao hứng lên:

“Mạc Ly, cậu có biện pháp?”

Trong mắt Tiểu Vũ là vui sướng và thân cận chân thành không mang theo nửa điểm thành kiến, trong lòng ta ấm áp, nói:

“Tôi cần ít nhất mười phút, trong mười phút này không thể có người cắt ngang triệu hoán của tôi.”

Diệu Dương nghe nói như thế rốt cục nhìn về phía ta. Chúng ta nhìn nhau một hồi lâu, Diệu Dương quay đầu nói:

“Nhạc Thiên, Ám Dạ, hai người mang vài người giúp Mạc Ly thủ vệ một chút, những người khác đi chỉ huy người của mình, đừng để cho những tên đó thừa cơ.”

Nhìn sườn mặt của Diệu Dương, ta thu hồi ánh mắt cúi đầu cười khẽ. Trong lòng có một loại cảm giác đau đớn lại không chỗ phát tiết, giống như khi còn bé chịu ủy khuất lại tìm không được người thổ lộ. Cưỡng chế cảm giác không tốt trong lòng, hiện tại không phải thời điểm nghĩ những điều này, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm đây. Nếu đã quyết định làm một kết thúc, vậy kết phải triệt để, kết oanh oanh liệt liệt một chút đi, đây là một hồi biểu diễn sau cùng của Mạc Ly ở thế giới này, hãy cho những tên xấu xí nhảy nhót đó kiến thức một chút, cái gì gọi là triệu hoán chung cực chân chính!