Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 78

Giang Phong Nguyệt tổng cộng dùng hai tiếng thu thập xong 777 cây liền cành, tổng cộng có 20 ngoạn gia khuất phục dưới *** uy của hắn, nữ có nam có. A đúng rồi, với tư cách cực kì sủng ái Vương hậu, hắn đối nữ nhân không có tâm tư gì khác. Bất quá so với nam ngoạn gia không nghe lời liền đánh, nữ ngoạn gia nên may mắn các nàng đầu thai vào một giới tính thật tốt, tại phương diện này, Giang Phong Nguyệt vẫn thực quân tử dùng tài hùng biện không động thủ.

May mắn mấy cô nương kia không làm hắn khó xử, các nàng đều hiểu lí lẽ —— bạo quân chọc không được.

Giang Phong Nguyệt cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị đi tìm NPC báo cáo kết quả công tác, đi không bao lâu, liền gặp gỡ một vị tân nương khác, hơn nữa vị tân nương này, là người hắn nhận thức.

Hạ Doanh đối mắt với song mâu Giang Phong Nguyệt trong nháy mắt, lòng bàn chân không hiểu dâng lên một cỗ hàn khí, hàn khí từ lòng bàn chân nàng lan tới tứ chi toàn thân, lạnh phát run.

“Hạ Doanh, đã lâu không gặp.” Giang Phong Nguyệt gợi lên khóe môi, chào hỏi đầu tiên.

Biểu tình Hạ Doanh trên mặt cứng đờ, nhưng dưới sự giáo dục tốt đẹp giúp nàng khôi phục trạng thái bình thường trong thời gian ngắn, “Anh hai, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?”

(Ờm… chỗ này QT để là Nhị bá, là bác hai, cơ mà Hạ Doanh là vợ của Giang Lâm Nguyệt – em trai của Giang Phong Nguyệt, cho nên Na sửa thành anh hai)

“Cũng không tệ lắm.”

“… Vậy chừng nào anh về nhà, cha và mẹ đều rất muốn gặp anh.” Hạ Doanh bị hắn nhìn có chút chột dạ, từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Phong Nguyệt, nàng liền có chút sợ hãi, bởi vì chuyện xấu nào đó bị hắn thấy được.

“Thêm vài ngày nữa ta liền trông thấy bọn họ.” Giang Phong Nguyệt không nóng không lạnh nói.

Chỉ nói với nhau hai câu, Hạ Doanh cũng kiên trì không nổi nữa, đành phải nói: “Anh hai, em đi làm nhiệm vụ trước, lát nữa hạ tuyến em nói với cha mẹ anh trở về…”

“Bọn họ là cha chồng mẹ chồng của ngươi, là cha mẹ ruột của ta, ta muốn trở về, chẳng lẽ ta không tự đi liên hệ với bọn họ?” Giang Phong Nguyệt cười lạnh nói.

Hạ Doanh: “…”

“Là em nhiều chuyện, anh hai thỉnh thứ lỗi.” Hạ Doanh hít sâu một hơi, trên mặt miễn cưỡng duy trì nụ cười nhẹ.

Nhưng mà, khi đi qua người Giang Phong Nguyệt, nụ cười của nàng hoàn toàn biến mất vô tung, dùng từ băng sương hình dung rất chuẩn xác.

“A đúng rồi,” Giang Phong Nguyệt đột nhiên lại mở miệng, “Mấy ngày hôm trước, “chị dâu” ngươi ít nhiều được các ngươi “chiếu cố”, thay ta cảm tạ “đệ đệ tốt” của ta.”

Không đợi Hạ Doanh mở miệng, Giang Phong Nguyệt đã cất bước rời đi.

Hạ Doanh quay đầu nhíu mày nhìn bóng dáng cao to của người nọ, tâm tình như thế nào cũng không bỏ xuống được.

Giang Phong Nguyệt đệ trình nhiệm vụ xong, trang phục tân nương trên người rốt cuộc cởi ra, một đống kinh nghiệm nện xuống đầu lướt qua ổ gà cấp 88, chính thức bước lên đỉnh núi. Mặt khác, nhiệm vụ còn thưởng cho một bộ trang bị —— Hỉ phục tân nương.

Giang Phong Nguyệt không chút suy nghĩ liền ném hỉ phục đi, nhưng hệ thống phi thường mất nết quẳng ra một câu: ngoạn gia nếu cố ý tiêu hủy vật phẩm thưởng cho, sẽ bị trừng phạt.

Nội dung trừng phạt là gì hệ thống không cho bất kì gợi ý nào, bất quá theo hiểu biết Giang Phong Nguyệt đối nhiệm vụ này, trừng phạt tuyệt đối vô cùng sặc nước.

Quên đi, giữ lại hay hơn.

Tiêu đề nhiệm vụ phía dưới tên là [Tân nương lạc đường], nội dung nhiệm vụ là “Đi tìm tân nương lạc đường Mạc Vân Trúc, đem nàng về bên cạnh tân lang”. Nhiệm vụ này yêu cầu hai người đi làm, cho nên Giang Phong Nguyệt cần phải chờ “phu quân” hắn.

Nguyên bản tưởng rằng Tiếu Khinh Trần tối nay mới có thể chấm dứt 777 nhiệm vụ, kết quả Giang Phong Nguyệt mới nhận nhiệm vụ khoảng năm phút đồng hồ, Tiếu Khinh Trần đã xuất hiện.

“Mỹ nhân, ngươi nhanh như vậy?” Giang Phong Nguyệt có chút kinh ngạc, bỗng nhìn thấy Tiếu Khinh Trần một thân hồng y tiên diễm, nước miếng đều nhanh chảy ra.

Thật đẹp, quả thực mỹ đến không thể tả.

Tiếu Khinh Trần căm ghét liếc mắt nhìn hắn, đệ trình nhiệm vụ rồi nói: “Tựa hồ ngươi còn nhanh hơn ta.”

“Ta là bắt vài người giúp ta làm, bằng không phỏng chừng trời tối sầm cũng chưa hoàn thành.” Giang Phong Nguyệt thành thật thú nhận, có chút tiếc hận khi mỹ nhân thay hỉ phục.

“Ngươi có thể bắt người làm cho ngươi, ta thì không thể?” Tiếu Khinh Trần nhếch môi, che dấu miệng giật giật —— túm vài người giúp hắn đi làm nhiệm vụ, hắn sợ mình thanh danh chưa đủ vang dội hay sao?

“Hắc hắc, mỹ nhân ngươi không cần gạt ta, ta biết ngươi khẳng định không bắt người làm nhiệm vụ cho ngươi.” Giang Phong Nguyệt cười phá lệ đáng khinh, hắn thiếu chút ăn người vào luôn trong bụng, cho nên tính cách gì đó của Tiếu Khinh Trần hắn phi thường rõ ràng.

Giống như túm người đi làm nhiệm vụ cho mình linh tinh… Lại một đống sự tình trước khi đi làm nhiệm vụ, Tiếu Khinh Trần lười tốn nước miếng.

Tiếu Khinh Trần bị nụ cười Giang Phong Nguyệt làm hơi căm tức, “Cho ngươi ba phần nhan sắc ngươi còn muốn khai phường nhuộm?”

“Không dám không dám.” Giang Phong Nguyệt cười vô tâm vô phế, trên mặt không có một chút ý tứ “không dám”.

Tiếu Khinh Trần bị hắn chọc cười, con ngươi xoay động, tà ác nở nụ cười: “Ta lúc làm nhiệm vu bắt gặp được nam ngoạn gia vận trang phục tân nương, theo ta được biết, tiếp nhiệm vụ đêm thất tịch đều sẽ phân phối hỉ phục cho nam nữ. Cho nên…”

Câu kế tiếp Tiếu Khinh Trần không nói, bởi vì mặt mày khổ sở của Giang Phong Nguyệt đã thể hiện hết thảy, nhìn thế, y sợ nói thêm gì nữa Giang Phong Nguyệt sẽ đập một cái động rồi chui vào.

“Ngươi định khi nào thì thay cho ta xem?” Chủ đề câu chuyện Tiếu Khinh Trần chuyển đổi, tiến vào chính đề.

“Nghĩ cũng đừng mơ, ta tuyệt đối không thay.” Giang Phong Nguyệt quyết đoán cự tuyệt, giỡn chơi cái gì vậy, bộ nữ trang dọa người như thế, hắn một đại nam nhân mặc trên người, còn ra thể thống gì?

Anh trai hắn cũng thật là, chẳng lẽ không cho phúc lợi gì đó, lấy hỉ phục tân lang cho hắn sao? Cố tình để hắn một bộ trang phục tân nương, nếu hắn là tân lang, còn có thể nhìn mỹ nhân xuyên nữ trang đấy!

Giận (╰_╯)#

Giang ca đang tại một địa phương nào đó với người khác không ngừng hắt xì, Giang ca nghĩ thầm: bây giờ còn chưa vào thu, nhiệt độ không khí còn chưa giảm mà, như thế nào bị cảm lạnh rồi?

“Thật không đổi?” Tiếu Khinh Trần ghé sát vào hắn một chút.

“Không đổi!”

“Nói thêm câu nữa.” Tiếu Khinh Trần lại gần sát mặt của hắn một ít.

“… Không đổi.”

“Ừ?” Môi Tiếu Khinh Trần chỉ cách mặt hắn nửa cm.

“… Mỹ nhân, ngươi không thể lấy niềm vui của ngươi thành lập từ trên nỗi thống khổ của ta.” Giang Phong Nguyệt vô cùng u oán.

“Ha ha…” Tiếu Khinh Trần buông hắn ra, vả lại lúc nãy nhịn cười, hiện tại rốt cuộc như vỡ đê phát ra, không thể kiềm được.

Giang Phong Nguyệt hắc tuyến vô cùng, hắn lần đầu tiên thấy mỹ nhân cười khoa trương như vậy. Nhưng càng thêm kiên định quyết tâm không đổi quần áo trên người, hiện tại mỹ nhân đã cười thành như vậy, nếu còn nhìn hắn mặc bộ quần áo đó trên người, không chừng sẽ cười shock óc luôn. Hắn cũng không nguyện ý để mỹ nhân lâm vào nguy hiểm.

Rơi vào đường cùng, Giang Phong Nguyệt trực tiếp cõng Tiếu Khinh Trần đi tìm tân nương lạc đường, Tiếu Khinh Trần ghé vào lưng hắn khanh khách mà cười.

“Kỳ thật ta rất thích sự vui vẻ của ta thành lập trên sự thống khổ của ngươi.” Tiếu Khinh Trần tà ác ghé sát vào tai Giang Phong Nguyệt nói rằng, “Vô luận như thế nào ngươi cũng phải mặc một lần cho ta nhìn, nếu không… Ta không theo ngươi gặp cha mẹ ngươi.”

Nghe vậy cước bộ Giang Phong Nguyệt liền ngừng lại, đen mặt đáp: “Mỹ nhân, ngươi quá tàn nhẫn!”

“Quá khen quá khen.” Tiếu Khinh Trần từ hắn trên lưng nhảy xuống, đắc ý hất cằm lên.

Giang Phong Nguyệt mặt càng thêm khổ sở, hắn ủy khuất nhìn Tiếu Khinh Trần, lộ vẻ bất mãn, đáng tiếc, đối diện hắn chính là một ác ma giết người không chớp mắt, làm sao có thể bị sự đáng thương giả dối của hắn đả động tới? Chuẩn xác mà nói, Tiếu Khinh Trần đã miễn dịch với việc giả đáng thương của hắn.

“… Ta thay ngươi liền theo ta đi gặp cha mẹ?” Do dự một lúc lâu, Giang Phong Nguyệt rốt cục mở miệng.

“Ta khi nào nói mà không giữ lời?” Tiếu Khinh Trần hỏi lại.

Trong mắt Giang Phong Nguyệt hiện lên một tia tinh quang, lôi kéo y hỏi: “Ta mặc cho ngươi xem, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”

“Nói nói xem.”

“…”

Hai người một nói một đáp tiêu sái đến chỗ bản đồ nhiệm vụ, hơn nữa hai người không chú ý tới, khi bọn họ đang đàm luận sự tình liên quan tới tương lai về sau này nọ, trên chân bọn họ đã bị một sợi tơ hồng buộc lại.

Địa điểm nhiệm vụ [Tân nương lạc đường] tại một trấn nhỏ, gọi là Hồng Hi trấn. Tân nương Mạc Vân Trúc là con gái duy nhất của viên ngoại gia giàu có nhất ở đây, ôn nhu nhàn thục, thiên sinh lệ chất, thời điểm cầu thân, có biết bao nhiêu thiếu gia công tử cậu ấm, bà mối đều muốn đạp phá cửa phủ vài cái, nhưng người Mạc Vân Trúc gả cho là một thư sinh nghèo tầm thường, việc này khiến toàn bộ thiếu gia công tử trong trấn lo lắng không thôi.

Không nói đến thư sinh kia là một kẻ nghèo nàn nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng diện mạo kia, cũng phải nói là người ăn không ngon. Cho nên bọn công tử thiếu gia không vui lòng, cho dù là cưỡng ép, cũng phải cướp được tân nương vào tay.

Cái gọi là tân nương lạc đường Mạc Vân Trúc, kỳ thật là vào ngày xuất giá bị đám công tử thiếu gia trong trấn đến cướp tân nương đi.

Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần đi vào Hồng Hi trấn, đã bị đống kiệu hoa đỏ thẫm trên đường làm nghẹn họng nhìn trân trối.

Trên đường không ngừng xuất hiện kiệu hoa đỏ thẫm, căn cứ theo gợi ý nhiệm vụ, kiệu hoa đỏ tổng cộng có 100 cái, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ ngã tư Hồng Hi trấn, tân nương Mạc Vân Trúc có khả năng ở bất kì trong một kiệu hoa nào.

Trong nhiệm vụ này, tất cả kỹ năng ngoạn gia bị cấm dùng, ngay cả khinh công cũng không chuẩn, chỉ có thể lết hai đùi đi tìm, cho dù thấy được tân nương, còn phải đề phòng đám tân lang đoạt tân nương và nhóm kiệu phu.

Địa phương hỗn loạn nhất là địa phương tân nương thường lui tới, nếu Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần trên chân không có sợi tơ hồng dài ba thước, bọn họ còn có thể đến chen lấn một phen, bây giờ khoảng cách hai người không thể vượt quá một thước, có thể thấy nhiệm vụ này có bao nhiêu khó khăn.

“Trò chơi còn có thể mất nết thêm một chút sao?” Tiếu Khinh Trần đen mặt hỏi Giang Phong Nguyệt.

Thứ khác thì không sao, nhưng đoạn tơ hồng trên chân… Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần lúc nhảy xuống một sườn núi nhỏ liền phát hiện nó tồn tại, bất quá khi đó trời đã tối sầm, Tiếu Khinh Trần nhảy xuống trước, Giang Phong Nguyệt vô tội bị liên lụy, vì thế hai người đều mất thăng bằng.

Bạo quân Yêu hậu từ trước đến giờ lần đầu tiên không chút hình tượng quỳ rạp trên mặt đất, lăn một đoàn lăn một đoàn, nhưng Giang Phong Nguyệt không có nửa điểm thỏa mãn cảm giác ăn đậu hủ chiếm được tiện nghi.

Khỉ gió nó ai có thể nói cho hắn biết cái dây hồng này là như thế nào tới không?

“Khụ khụ, lừa gạt lừa gạt càng khỏe mạnh.” Giang Phong Nguyệt cũng không muốn tiếp tục phun tào, nhiệm vụ này có rất nhiều điểm để phun tào, phỏng nhưng một chút nữa phải phun tào nhiều hơn, nên tiết kiệm nước miếng mới tốt.

Tiếu Khinh Trần cũng không hơn, y ngược lại muốn xem, phía sau còn có địa phương nào càng vô nhân tính hay không.

Hai người đi vài bước, chợt nghe đến góc đường chỗ truyền đến tiếng động lớn xôn xao, hai người liếc nhau, rất có ăn ý nhấc chân, chạy.