“Tiếu lão đại? Ta như thế nào không biết ta thành lão đại của ngươi rồi?” Tiếu Khinh Trần cười lạnh.
“Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu Phó bang…” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối thật sự không có tật nói lắp, vấn đề khí tràng là một vấn đề lớn. Tiếu Khinh Trần vừa đứng đằng kia đã có không ít người có xúc động chạy trốn, hơn nữa bây giờ còn đang ở trạng thái chột dạ.
Từ từ, cũng không phải chính anh ta lỡ tay giết Quân Lâm Thiên Hạ, vì sao anh ta phải khẩn trương như vậy?
Tiếu Khinh Trần mâu quang trực tiếp lước qua Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối, dừng lại trên người Mặc Thanh Ca, Mặc Thanh Ca mặt trắng bệch, cả khuôn mặt như bị đông lạnh, người như bị điểm huyệt, cứng đờ tại chỗ.
Diệp Thanh Y từ túi sủng vật chạy tới bên cạnh Mặc Thanh Ca, vươn ngón tay ra lên mặt hắn ta… chọt.
Mặc Thanh Ca máy móc nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt trắng bệch dọa Diệp Thanh Y nhảy dựng, né tránh ra đằng xa, chạy về chỗ Giang Phong Nguyệt, “Quân đại ca, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi.”
Diệp Thanh Y còn chưa nhào tới Giang Phong Nguyệt đã bị người đột nhiên xuất hiện phía sau xách trở về.
“Tiếu đại ca…” Diệp Thanh Y tội nghiệp hô một tiếng.
Tiếu Khinh Trần đối với ngữ khí và việc giả đáng thương của nó đã miễn dịch, quyết đoán ném qua một bên, sau đó một trận gió lạnh đánh úp tới, y muốn tránh nhưng không kịp, hoặc là nói, tiềm thức y không nghĩ tránh ra.
Người đến người đi tiến vào thành, hai nhân sĩ nổi danh trong trò chơi gắt gao ôm nhau, tuy hai người này trong trò chơi không còn là chuyện bí mật gì, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà làm như thế quả thật ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố a chậc chậc.
“Ta còn tưởng rằng ngươi không bao giờ thượng tuyến.” Giang Phong Nguyệt như bạch tuộc quấn khắp người Tiếu Khinh Trần, sợ rằng khi hắn buông tay ra, người không còn thấy tăm hơi.
Nghe thanh âm hắn ủy khuất lại run rẩy, Tiếu Khinh Trần bỗng chốc mềm lòng. Kỳ thật năm ngày không thượng tuyến, y cũng ý thức được bản thân tùy hứng, nhưng nhận thức được sai lầm của mình không có nghĩa là thừa nhận hay sửa đổi, ít ra y lớn như vậy mà chưa từng cúi đầu với người khác đâu.
“Mỹ nhân, ta nhớ ngươi.” Giang Phong Nguyệt nói tiếp, dừng một chút, bổ sung: “Còn có canh của ngươi.”
Tiếu Khinh Trần không tiếng động khóe miệng gợi lên, dở khóc dở cười đáp: “Được rồi, ngày mai nấu cho ngươi, trước buông ra.” Nơi này người tới lui đông đúc, y không muốn trở thành tiêu điểm chú ý, tuy bọn họ đã trở thành tiêu điểm rồi.
“Ta buông ra không cho người đột ngột hạ tuyến.”
“Ân.”
“Không cần không để ý tới ta.”
“Ân.”
“Nấu canh đừng mua thêm nồi mới.”
“Ân.”
“Đem phương thức liên lạc của ngươi cho ta.”
“Ân.”
“Thật sao, mỹ nhân ngươi đáp ứng đưa phương thức liên lạc cho ta?” Giang Phong Nguyệt tách ra khoảng cách, tay nắm bả vai Tiếu Khinh Trần, nụ cười trên mặt khiến người ta nhìn không thấy nửa điểm khẩn trương nào, mà rất gian tà.
“… Ân.” Tiếu Khinh Trần nghĩ nghĩ, vẫn đáp ứng.
Năm ngày qua y không thượng tuyến, tự nhiên không biết tình hình của Giang Phong Nguyệt ra sao, tuy y biết tên, phương thức liên lạc và địa chỉ của Giang Phong Nguyệt, nhưng chủ động tìm hắn gì gì đó y không hứng thú.
Y có hơn vài chục lần nhấn nút gọi điển cho Giang Phong Nguyệt, cuối cùng dằn lòng được, đi tới một kết luận —— tư vị tâm tình ngứa ngáy thật không dễ chịu.
Đại khái tựa như Giang Phong Nguyệt nói, trong trò chơi bọn họ thân mật khăng khít, nhưng thoát khỏi trò chơi, bọn họ như hai ngươi xa lạ chưa từng gặp nhau, loại cảm giác này không chút nào tốt cả.
Tiếu Khinh Trần đáp ứng cho hắn phương thức liên lạc tự nhiên sẽ không nuốt lời, Giang Phong Nguyệt có chút điểm tiểu tâm, đây là anh hắn truyền thụ cho hắn —— thỉnh thoảng phải giả đáng thương, nếu y thực thích em, tâm đề phòng nhất định rất thấp.
Giang ca uy vũ tràn trề = =
Thật ra Giang ca còn nói cho hắn, không thể cứ sủng Tiếu Khinh Trần mãi, nếu không sớm hay muộn sẽ có ngày hắn bị Tiếu Khinh Trần cưỡi lên đầu, vĩnh viễn không thể trở mình được. Có điều câu sau Giang Phong Nguyệt lựa chọn không để ý tới, hắn thích Tiếu Khinh Trần, đơn giản như thế thôi, hắn không hiểu sủng y thì có gì sai. Hơn nữa Tiếu Khinh Trần đôi khi tùy hứng, trên thực tế còn đơn thuần hơn bất cứ ai.
Đơn giản mà nói, Tiếu Khinh Trần thường xuyên là cáo mượn oai hùm, mà Giang Phong Nguyệt là sói đội lốt cừu…
Nói xong một loạt “hiệp ước”, Tiếu Khinh Trần không còn kiên nhẫn, Giang Phong Nguyệt rất thức thời, hắn biết số điện thoại của Tiếu Khinh Trần đã rất kinh hỉ rồi, tên tuổi địa chỉ vân vân, tối nay hỏi cũng không muộn.
“Mặc nguyên lão, ngươi định đi đâu?” Tầm mắt Tiếu Khinh Trần rơi xuống bước chân cẩn trọng chuyển động của người nào đó, không nhanh không chậm hỏi.
Mặc Thanh Ca cùng Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối lần thứ hai như bị điểm huyệt, đúng rồi, Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối kỳ thật rất vô tội, hắn ta hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
“Mỹ nhân, không liên quan đến hắn ta, tại ta không cẩn thận đụng trúng mũi tên của hắn.” Giang Phong Nguyệt là người có thù tất báo, hơn nữa ghét ác như cừu địch, nhưng vẫn biết suy xét tình hình thực tế. Mặc Thanh Ca cùng Tiếu Khinh Trần đều cùng là nhân vật đứng đầu của Dự Chiến Thiên Hạ, hắn cũng không muốn vì điểm việc nhỏ này mà khiến mỹ nhân và đám nguyên lão trong Dự Chiến Thiên Hạ ầm ĩ không thoải mái.
“Tiếu Phó bang, ta có thể làm chứng, Thanh Ca không cố ý.” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối cảm thấy mình cũng cần phải đứng ra trợ giúp.
Tiếu Khinh Trần ôn hoà quét mắt qua Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối một cái, Đại Tổng Quản lập tức không nói tiếng nào.
Mặc Thanh Ca nhân vật trung tâm nhìn hai người Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần tương tác cùng nhau, nhíu nhíu mày nói: “Hồ ly, Quân Lâm Thiên Hạ là người Hoàng Triều, ngươi là Dự Chiến Thiên Hạ chúng ta, hắn mấy ngày nay giết không ít người trong bang ta, ngươi vẫn cùng một chỗ với hắn như vậy có phải có chút…” Ba chữ “không phúc hậu” hắn ta chưa nói ra, nhưng ý nghĩa biểu đạt đã được.
Tiếu Khinh Trần nghe nói như thế kinh ngạc một chút, hỏi Giang Phong Nguyệt: “Ngươi khi trước chỉ mới 46, có thể giết người trên cấp 60 sao?”
“Ta còn giết bốn tên trên 70 cấp và hai tên trên 80 cấp.” Giang Phong Nguyệt kiêu ngạo ưỡn ngực.
“Oa, Quân đại ca ngươi thật lợi hại!” Diệp Thanh Y mắt sáng ngời chạy tới.
“Ngươi đã lợi hại như thế, vì sao bây giờ chỉ còn 42 cấp?” Tiếu Khinh Trần không định đả kích hắn, nhưng cái vẻ mặt đắc ý kia y nhìn không nổi. Nói chính xác, nguyên nhân lớn nhất chính là sáu người kia ngoài Mặc Thanh Ca giết chết hắn, nếu đã lợi hại như vậy, những người đó có thể giết được hắn sao?
Giang Phong Nguyệt sờ sờ cái mũi, pha chút ngượng ngùng đáp: “Cấp bậc ta quá thấp, lực sát thương của kỹ năng không đủ, tốc độ cũng không nhanh như bọn họ, cho nên trốn không kịp.”
Tiếu Khinh Trần đối với sự thành thật của hắn rất vừa lòng, nhưng rớt 4 cấp… Đi phó bản thêm mấy chục lần là có thể đòi trở lại.
“Mỹ nhân, anh của ta bảo phát động được một nhiệm vụ ẩn tàng, muốn ta đi theo, ngươi cùng ta đi đi!” Trước Tiếu Khinh Trần không ở, cho nên hắn chưa cho Giang ca một câu hồi đáp chính xác, nhưng hiện tại không giống, mỹ nhân ở đây, ai cũng không thể ngăn cản tâm tư thăng cấp của hắn.
“Được.” Tiếu Khinh Trần đáp ứng thực sảng khoái.
“Hồ ly, đừng quên, ngươi là Phó bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ.” Mặc Thanh Ca tiến lên một bước, lúc trước hắn ta không nhìn thấy nên không để ý, có điều hiện tại hắn ta không nghĩ không để ý tới.
“Thanh Ca!” Đại Tổng Quản Thời Kì Cuối đè lại bả vai Mặc Thanh Ca, đối hắn ta lắc lắc đầu, ghé sát vào tai hắn ta nói nhỏ: “Thái tử gia chưa hỏi đến, chúng ta cũng không cần lắm miệng.”
Hơn nữa, chuyện tình Quân Lâm Thiên Hạ và Bang chủ Hoàng Triều Cửu Triều Phong Hoa là anh em đã ồn ào truyền bá khắp trò chơi, về các kiến giải họ là anh em ruột hay là cái loại “huynh đệ” kia linh tinh. Ngoài ra, Quân Lâm Thiên Hạ và Tiếu Khinh Trần là người yêu không còn là bí mật, dù cho bọn họ một bên Hoàng Triều một bên Dự Chiến Thiên Hạ…
Mặc Thanh Ca khóe miệng giật giật, không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, Thái tử gia chưa hỏi đến, chính hắn ta dựa vào cái gì để nói? Hắn ta nhiều nhất chỉ là một nguyên lão, Tiếu Khinh Trần là Phó bang, địa vị đã không cùng một đẳng cấp rồi.
Nếu Giang Phong Nguyệt để cho Mặc Thanh Ca nói chuyện, hắn cũng không cần phải lôi kéo y không tha, Tiếu Khinh Trần đột nhiên cảm thấy, bản thân mình thật rộng lượng, thật nhân từ.
Tiếu Khinh Trần đã trở lại, Giang Phong Nguyệt liền có tâm tình xoát bản, nhưng trước khi xoát bản hắn phải lấp đầy cái bụng cái đã, hắn mới về từ địa phủ, thể lực đưa tặng chỉ được vài giờ, miễn cưỡng để hắn chống đỡ vào thành ăn cái gì đó.
“Đúng rồi mỹ nhân, ngươi nói chúng ta có nên ấp sủng vật ra không?” Nhìn đến Diệp Thanh Y, Giang Phong Nguyệt lại nhớ đến trứng sủng vật bị quăng trong nhà Tiếu Khinh Trần, “Tính tính ra cũng được hai mươi mấy ngày rồi.”
Giang Phong Nguyệt không đề cập tới, Tiếu Khinh Trần còn thật quên có cái thứ trứng sủng vật này.
Trong trò chơi trứng sủng vật thưa thớt vô cùng, không biết có thể ấp ra được cái gì? Có điều cho dù xuất ra một con gà con cũng tuyệt đối bình thường hơn thằng nhóc hình người Diệp Thanh Y, Giang Phong Nguyệt đã tra toàn bộ diễn đàn website game, chưa nhìn thấy ba chữ sủng hình người (pet hình người), không biết vận khí bọn họ quá tốt hay quá kém đây.
Tiếu Khinh Trần không ở trò chơi năm ngày, lệnh truy nã bọn họ ở Phong Châu thành quá thời hạn, vì thế hai người ngồi chung một con ngựa quang minh chính đại vào thành, về phần thân mật như thế có thể khiến người khác nói xấu linh tinh… Nói trắng ra, quan hệ của bọn họ đã công khai, còn có cái gì để bàn đâu?
Quay về phủ đệ, quản gia mở cửa cho hắn, đám NPC vẫn quét tước quét tước, nấu cơm nấu cơm, quay đi quay lại chỉ làm bấy nhiêu đó chuyện.
Diệp Thanh Y một đường chạy theo thở hổn hển phía sau bọn họ, nói thật, một sủng vật hình người trí năng hóa như thế rất thú vị, tối thiểu khi nó mệt hay bị thương sẽ khóc sẽ kêu sẽ nhảy…
Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt dùng cơm xong nhìn thấy trứng sủng vật còn nóng hôi hổi, quản gia vừa mới đem trứng lật trở lại, một chút nữa không lâu có thể ấp trứng đi ra.
“Trứng thật lớn a!” Diệp Thanh Y có tâm tình tiểu hài tử, nhìn thấy quả trứng “đà điểu” hai con mắt tròn xoe tròn xoe, đặc biệt đáng yêu.
Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt đều không đáp lời, chưa có ấp trứng ra, không có gì để xem cả.
“Ta có thể sờ sờ sao?” Diệp Thanh Y hỏi quản gia.
“Có thể, nhẹ một chút là được.” Quản gia cung kính trả lời.
Nhận được câu trả lời đồng ý, Diệp Thanh Y nhất thời giống như đứa nhỏ có đường để ăn, gật gật liên tục, sau đó cẩn thận vươn tay chạm vào quả trứng sủng vật.
“Cùm cụp…” Tiếng động rất nhỏ từ trong trứng truyền ra.
Diệp Thanh Y nhất thời thu tay về, hoảng sợ la lên: “Không, không liên quan đến ta, ta còn chưa đụng tới,, không phải ta làm …”
“Ca ca ca ca ——” Diệp Thanh Y chưa nói xong, chợt nghe vỏ trứng phát ra tiếng vang thanh thúy, mặt vỏ trứng tròn trịa liền như mạng nhện, không ngừng nứt nẻ.
Không đến một phút đồng hồ, vỏ trứng nát hơn phân nửa, thân ảnh nho nhỏ bên trong đã có thể thấy rõ.
Đây là ——