Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 32

Mộ Dung Bất Lưu Hạ chức nghiệp cũng là nhạc sĩ, là một nhạc sĩ cao cấp, nhạc sĩ cao cấp có một kỹ năng là Ma Âm Quán Nhĩ, kỹ năng quần công chính, có thể công kích địch nhân trong phạm vi nhất định.

Cấp bậc Ma Âm công kích của Tiếu Khinh Trần không phải là hai ba giọt huyết có thể so sánh. (câu này có lẽ ý nói cấp bậc kỹ năng của Tiếu Khinh Trần cao hơn nhiều so với Mộ Dung)

Cũng may Giang Phong Nguyệt tổ đội với Tiếu Khinh Trần, nếu không, Giang Phong Nguyệt nhất định bị vạ lây.

Tiếu Khinh Trần vừa ra tay, người vô tội dính phải cũng không ít, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, Mộ Dung Bất Lưu Hạ và vị dược sư kia là đối tượng công kích chủ yếu của y, Mộ Dung Bất Lưu Hạ bo bo giữ mình, lúc luân phiên công kích cuối cùng của Tiếu Khinh Trần phóng vào hắn cuối cùng thì hắn đã vận dụng khinh công kéo ra khoảng cách.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, một thích khách ra tay sau lưng hắn.

—— Tiểu Bạch Lang Cam Sắc.

“Cho các ngươi một đám không tiết tháo dám đánh lén người yêu Phó bang chúng ta, đánh chết các ngươi đồ tiểu nhân bỉ ổi.” Tiểu Bạch Lang Cam Sắc một bên âm thầm nói thầm, một bên âm hiểm phóng ám khí.

Mộ Dung Bất Lưu Hạ mặt than có chút vặn vẹo, hắn nghe lời nói của thích khách dùng kỹ năng ẩn thân.

Giang Phong Nguyệt lại được Tiếu Khinh Trần cứu một lần nữa, việc này không khỏi làm hắn có chút ảo não, mỹ nhân cứu anh hùng cái gì… Một lần trước có thể lấy thân báo đáp, vậy lần này nên dùng cái gì báo đáp đây?

Tiếu Khinh Trần cơ hồ không cho Nguyệt Hạ Tiểu Lâu có cơ hội thở dốc, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu mặt trắng bệnh, bỗng thấy sau lưng chợt lạnh, Giang Phong Nguyệt nhanh tay lẹ mắt cầm kiếm nhào tới, hung hăng… đâm vào.

Dược sư và Mộ Dung Bất Lưu Hạ đồng thời nghe được tin tức hệ thống quen thuộc, sự kiện phát sinh ẩu đả trên đường giữa Dự Chiến Thiên Hạ và Hoàng Triều đã xảy ra hơn một phút đồng hồ, bang chúng hai bang đều biết, sôi nổi chạy tới vây xem… có lẽ là gia nhập chiến đấu.

Đương nhiên, hiệu quả nhất là dẫn bộ khoái Phong Châu thành tới đây.

Trên đường cái tấn công nhau giữa ban ngày ban mặt, không muốn sống chăng?!

Không ai muốn đi ngồi xổm đại lao, bộ khoái dáng người khôi ngô mặc dịch phục lam đỏ đan xen, tay cầm đại đao sáng lóa, mặt mày uy nghiêm dữ tợn tới rồi, có lẽ là đang suy nghĩ sẽ cấp cho đám nháo sự này một bài học cả đời khó quên.

“Hồ ly, Thiên Hạ đây, nhanh lên xe.” Yên Chi Triều Tuyết cưỡi xe ngựa tới, trường tiên (roi dài) vung lên, mở ra một con đường đi.

Tiếu Khinh Trần từ bắt đầu tới giờ đều mang nụ cười nguy hiểm tà mị, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu bị Giang Phong Nguyệt giết lần nữa, nhưng tên dược sư này, Tiếu Khinh Trần không để cho hắn chết nhanh như vậy.

Hơn nữa trong đám người này còn có thành viên của Hoàng Triều, vì thế y lúc nãy công kích tới Nguyệt Hạ Tiểu Lâu và dược sư, còn ra tay với các ngoạn gia dính líu đến, tràng diện nhất thời trở nên hỗn loạn.

Tiếu Khinh Trần cho Giang Phong Nguyệt một cái phòng hộ, để bảo vệ điểm mỏng da huyết (huyết lượng thấp) của hắn. Yên Chi Triều Tuyết đã đến làm y thở phào một hơi, lúc này hai người dần dần hồi máu lại.

Tiếu Khinh Trần mang theo Giang Phong Nguyệt nhảy lên xe ngựa, bộ khoái đến làm tràng diện càng them hỗn loạn, cũng bởi vì vậy mà bọn họ quên mất Tiểu Bạch Lang Cam Sắc khi nãy âm thầm ra tay.

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc: “Uy, còn ta nữa…”

Tiểu Bạch Lang Cam Sắc bất đắc dĩ vô tình bị vứt bỏ, chỉ có thể khẽ cắn môi, tóm được tên nào đó rồi chạy đi, người bất hạnh này chính là Mộ Dung Bất Lưu Hạ bị hắn dùng “ám khí” trọng thương.

Mộ Dung Bất Lưu Hạ trình độ khinh công cực cao, muốn ở tình huống hỗn loạn này đào tẩu trước mặt bộ khoái cũng không phải là chuyện khó.

Cái khó ở đây chính là, có một người kéo y phục của hắn.

Khinh công thích kháng cũng tốt, nhưng Tiểu Bạch Lang Cam Sắc thân thể nhỏ bé bị người chen tới chen lụi, căn bản không có đất dụng võ. Mộ Dung Bất Lưu Hạ vì để bản thân không bị bắt lại, đành phải mang theo tên này chạy luôn.

Hai người nhân cơ hội trốn lên một chiếc xe ngựa rời khỏi thành, sau đó… mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

Mộ Dung Bất Lưu Hạ là nhạc sĩ cấp 65, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc là thích khách cấp 64, hai người này nếu đánh nhau thì thật khó mà nói phần thắng ai lớn hơn ai. Dù sao thích khách công kích cự ly gần mạnh hơn nhạc sĩ công kích cự ly xa, hơn nữa năng lực đánh lén của thích khách rất mạnh mẽ, mà khoảng cách giữa hai người lại gần như vậy…

Bang chúng Dự Chiến Thiên Hạ và bang chúng Hoàng Triều cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa, kết quả là gì?

“Tiền xe mỗi người một nửa.” Lên xe ngựa cần trả tiền, Tiểu Bạch Lang Cam Sắc tuyệt đối không để người khác chiếm tiện nghi của mình.

Mộ Dung Bất Lưu Hạ khóe mắt nhíu nhíu, nói: “Được.”

Về phần mục đích không biết tên về sau, hai người lại hành động như thế nào, không thể biết được.

Mạc Tiểu Tam cảm thấy bản thân mình thật là số xui xẻo, bang chúng Dự Chiến Thiên Hạ được chở một chút cũng không để ý đến hắn, có điều Yên Chi Triều Tuyết là một tỷ tỷ hào phóng, hắn giảm giá cho nàng còn có thể lấy chút tiền boa. Đương nhiên, đây không phải xui xẻo, xui xẻo chân chính là, xe ngựa của hắn bị tỷ tỷ hào phóng đoạt đi rồi.

Yên Chi Triều Tuyết thấy được Tiếu Khinh Trần “vì” Quân Lâm Thiên Hạ gây xung đột với người Hoàng Triều, mắt thấy bộ khoái chạy tới tự nhiên không còn đứng xem được nữa. Phải biết, nếu bang chúng trong bang bị chộp đi đại lao, danh dự bang phái sẽ bị ảnh hưởng.

Hơn nữa Tiếu Khinh Trần là Phó bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ, về tình về lý, nàng đều phải ra tay.

Vì thế, xe ngựa Mạc Tiểu Tam tạm thời bị đoạt.

Vì thế, độ trung thành của Mạc Tiểu Tam giảm xuống.

Vì thế, Mạc Tiểu Tam yêu cầu bạc số lượng lớn để trang hoàng xe ngựa hắn, cho ngựa hắn ăn, năng lực kinh doanh rất tốt…

Yên Chi Triều Tuyết sau khi ra khỏi thành ném roi ngựa lại cho Mạc Tiểu Tam, sự kiện ẩu đã ba ngày sau mới có thể bình ổn trở lại, người gây chuyện trong vòng ba ngày sẽ bị quan phủ truy nã, ở trong thành không an toàn, ngoài thành mới an toàn. Bất quá ở tình huồng bình thường, ngoạn gia gây chuyện không kịp chạy ra khỏi thành.

“Mỹ nhân, bây giờ chúng ta tới Phong Đô thành sao?” Giang Phong Nguyệt hoàn toàn không có cảm xúc chạy trốn gì, hắn thực bình tĩnh hỏi Tiếu Khinh Trần.

“Ân.” Tiếu Khinh Trần cũng không nói gì, rồi nói với Mạc Tiểu Tam đang đánh xe: “Mạc Tiểu Tam, đi đường đến Phong Đô thành.”

“… Vâng.” Mạc Tiểu Tam khổ sở đáp ứng.

Yên Chi Triều Tuyết nhìn cách thức ở chung giữa Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần, biểu tình càng ngày càng quỷ dị, hồi lâu sau nàng mới nói: “Hồ ly, ngươi bây giờ nếu nói ta hắn không phải là người yêu của ngươi, ta nhất định sẽ giết chết Mạc Tiểu Tam.”

“Đâu, đâu có liên quan gì tới ta?!” Cửa xe ngựa mở ra, Mạc Tiểu Tam nghe được Yên Chi Triều Tuyết nói, chợt cảm thấy đầu gối như bị trúng đạn.

Yên Chi Triều Tuyết trực tiếp nhìn thẳng Tiếu Khinh Trần, muốn nhìn một tia sơ hở nào đó từ trên mặt y. Giang Phong Nguyệt cũng nhìn Tiếu Khinh Trần, hắn vẫn như trước mặt không đổi sắc, nhưng đáy lòng lại hiện lên năm chữ thần du —— người yêu của mỹ nhân.

Tiếu Khinh Trần mắt đối mắt với Giang Phong Nguyệt, Giang Phong Nguyệt như trước giả bộ bình tĩnh; Tiếu Khinh Trần nhìn Giang Phong Nguyệt một lát, vươn tay, nắm cằm hắn…

Yên Chi Triều Tuyết yên lặng vươn tay, đem cằm mình đẩy đẩy lên —— mẹ nó hồ ly cư nhiên đùa giỡn Quân Lâm Thiên Hạ!

Nàng muốn chụp hình! Nàng muốn chụp hình!! Nàng phải chụp hình!!!

Kỳ thật Giang Phong Nguyệt cũng không biết tại sao Tiếu Khinh Trần nắm cằm hắn, trong ấn tượng của hắn, trong phim truyền hình võ hiệp bình thường, luôn có một ác bá trên đường bắt gặp phải một bé gái bộ dạng không tồi, sau đó bàn tay vung lên, nói: “Đại gia ta xem trọng người này, mang nàng về phủ đi.”

Mọi việc như thế. (ơ thế anh nghĩ sao mà đi so sánh ác bá với Tiếu mỹ nhân thế = =)

“Hồ ly…” Yên Chi Triều Tuyết nhìn mấy phút đồng hồ, thấy Tiếu Khinh Trần không chút dấu hiệu thu tay, rốt cục nhịn không được co rút khóe miệng, lên tiếng.

Càng khó hiểu là, Giang mỗ bị người đùa giỡn không có điểm nào không được tự nhiên, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Tiếu Khinh Trần, trong đầu suy nghĩ chuyển động liên tục.

Tiếu Khinh Trần dần mất đi hứng thú buông tay ra, lười nhác tựa vào vách xe ngựa, “Khi chúng ta đến Phong Đô thành rồi làm thịt Mạc Tiểu Tam sau. A, nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận đừng để hắn đi báo cáo làm ngươi ngồi tù.”

-_-|||

Mạc Tiểu Tâm tiếp tục bị trúng đạn: ta đây chọc phải ai rồi a?

Đi đường nhỏ không thể so với đi đường lớn, người đi đường nhỏ rất hiếm, hơn nữa, đường nhỏ trong rừng thường thường có khả năng có một hai mãnh thú nhảy ra, vào nửa đêm còn nghe được tiếng sói tru.

Yên Chi Triều Tuyết quyết đoán chạy đi trước khi vào đường nhỏ, trước khi đi, nàng vỗ vỗ cánh tay Giang Phong Nguyệt, lấy ngữ trí trưởng bối nói với hắn: “Huynh đệ, gánh nặng đường xa a!”

Giang Phong Nguyệt khóe miệng co rút.

Đằng trước có một gian khách ***, niên đại khách sạn này có vẻ đã lâu đời, khách *** tổng cộng có hai tầng, dáng vẻ xiêu vẹo. Hai cánh cửa lắc lắc lắc lắc, tùy thời có khả năng ngã xuống.

“Cái kia… Phó bang, vào núi đi đường nhỏ cũng phải đến hai ngày một đêm mới có thể tới Phong Đô thành, chúng ta có nên đi bổ sung một ít vật tư a?” Mặc Tiểu Tam trúng đạn vô số lần cố lấy dũng khí, nhưng thanh âm vẫn yếu xìu.

“Cho ngươi một giờ.” Tiếu Khinh Trần nhìn khách *** rách nát kia lay động trong gió, trầm giọng nói.

“…”

Mạc Tiểu Tam phụ trách mua đồ ăn, nhưng nơi này thật xa a, đi tới thôn nhỏ cũng mất một đoạn, cho dù muốn mua chút lương khô cũng rất khó. Về phần ở khách *** …

Đừng nhìn khách *** này bộ dạng người không thể ở được, trên thực tế khi Giang Phong Nguyệt và Tiếu Khinh Trần bước vào, tiền thính trong khách *** đầy người ngồi, những người này biểu tình nghiêm túc, tay xoa xoa, dường như sắp phải thực hiện một phen đại sự.

Tiếu Khinh Trần cùng Giang Phong Nguyệt đi vào, những người đang tán gẫu không hẹn mà ngừng lại, biểu tình nguy hiểm nhìn bọn họ.

“Là Dự Chiến Thiên Hạ Tiếu Khinh Trần…” Có người dùng thanh âm không lớn không nhỏ lên tiếng.

Tiếu Khinh Trần nổi tiếng khắp Giang Hồ, biết được y chẳng có gì lạ.

“Khách quan, bên trong, thỉnh.” Tiểu nhị dáng vẻ xanh xao vàng vọt, quần áo có vài miếng chắp vá, nhưng tinh thần rất không tệ. Cũng khó trách, hôm nay thật nhiều người đến đây, bọn họ nhất định có một khoảng doanh thu ngân lượng lớn.

Giang Phong Nguyệt cùng Tiếu Khinh Trần đi theo tiểu nhị vào khách ***, tới cái bàn duy nhất trống người ngồi xuống.

Tiền thính trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, Giang Phong Nguyệt lỗ rất thính, nghe dược sư bàn bên cạnh nói: “Kế bên Tiếu Khinh Trần chính là Quân Lâm Thiên Hạ.”

“Đừng động bọn họ, chúng ta trước hết phải hoàn thành xong nhiệm vụ.” Tên còn lại nói.

“Ân.”

Giang Phong Nguyệt tầm mắt dừng trên người Tiếu Khinh Trần, ngồi sát vào, thấp giọng hỏi: “Mỹ nhân, gần đây có nhiệm vụ gì lớn sao?”

Tiếu Khinh Trần nâng chung trà lên, nghe thấy, đặt chén trà lên bàn lại, y có đôi chút khiết phích, không thích ngồi ở đây, trên mặt bàn còn chút tro bụi, trong nước trà có dính chút dầu mỡ.

“Bọn họ phát động 【ẩn tàng nhiệm vụ】.” Tiếu Khinh Trần thản nhiên nói.

Tiếu Khinh Trần thanh âm cũng không thấp, đủ để cho mấy người ngồi kế nghe rõ. Quả nhiên, sau khi nói ra bốn chữ “【ẩn tàng nhiệm vụ】”, vài ngoạn gia vỗ bàn đứng dậy, cảnh giác nhìn bọn họ.

“Tiếu Khinh Trần, đây là nhiệm vụ bang phái chúng ta.” Một gã trung niên đi tới, hắn ta là một đao khách, thân thể rắn chắc, làn da ngăm đen, tóc bím thành nhiều cọng nhỏ cột cao lên trên, giống như một đại hán phương bắc.

Tiếu Khinh Trần tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cho nên?”