Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 3

Nhìn huyết lượng tràn đầy, độ đói khát từ -9 thành +10, Giang Phong Nguyệt đối với Phương gia ba người cảm động rơi nước mắt

Phương Nhị Ngưu đưa phòng cho hắn ở, chính mình lại ở một phòng khác, làm Giang Phong Nguyệt cảm thấy không tốt lắm. Vô duyên vô cớ ăn của người ta không nói, lại còn chiếm mất giường người ta… Dù Giang Phong Nguyệt mặt có dày một chút, dưới nhiệt tình của mọi người cũng vô pháp tiếp tục bảo trì.

Được rồi, hắn thật sự đánh giá thấp người thiết kế trò chơi, người thiết kế Long Khê thôn nhất định là một vị đối xã hội tràn ngập nhiệt tâm lương thiện.

Giang Phong Nguyệt nằm ở tấm ván gỗ trên giường… So với giường mềm mại trong hiện thực, tấm ván gỗ giường tương đương cách người, dù hắn đã điều chỉnh xúc cảm xuống 10% nhưng vẫn có thể cảm nhận được tấm ván gỗ cứng rắn dưới thân.

Thời gian trong trò chơi đồng dạng với ngoại giới, chia làm ngày đêm, lấy thủ đô thời gian làm tiêu chuẩn. Vào đêm, NPC cũng phải nghỉ ngơi.

Đừng hỏi Giang Phong Nguyệt vì cái gì cả buổi tối cũng ở trong trò chơi, hắn sẽ nói cho ngươi biết đó là trải nghiệm sinh hoạt trong du hý…

Trên thực tế, Giang Phong Nguyệt là một trạch nam tiêu chuẩn, ở nhà trọ một mình, hạ tuyến (logout) cũng oa một chỗ, tay hắn lại bị thương, trong trò chơi thì bình yên vô sự. Bởi vậy, so với trong hiện thực làm một cái trạch nam tay tàn, hắn không bằng ở trong trò chơi, ít ra hai tay hoàn hảo.

Giang Phong Nguyệt nằm trên giường, bắt đầu nhớ lại ba ngày qua du hý.

Trừ bỏ giai đoạn trước chỉ hái thảo dược bắt giun, hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là Dược Vương.

Dược Vương chỉ dạy hắn có 2 ngày, giúp hắn từ 0 cấp lên 1 cấp rồi chết. Vì sao Giang Phong Nguyệt lại bình tĩnh như vậy? Tuy nói Dược Vương không tự mình thu hắn làm đồ đệ, nhưng bị Dược Vương nhìn trúng, hắn vẫn là đệ nhất nhân ở Giang Hồ Open Beta từ 1 năm trở lại đây, giá trị con người chính là bất đồng.

Tốt xấu gì thì một ngày vi sư cả đời vi phụ!

Giang Phong Nguyệt tuyệt đối không thừa nhận, Dược Vương bị độc chết, hắn chỉ muốn nói hai chữ: đáng đời!

Dược Vương có một ham mê đặc biệt, Dược Vương cốc không ai biết, nhưng Giang Phong Nguyệt bị hắn kéo về 2 ngày, ham mê đặc biệt của Dược Vương dần dần hiển lộ trước mặt hắn —— Dược Vương đối hắn nói lời ái muội.

Giang Phong Nguyệt là một nam nhân, năm nay 22 tuổi, thân cao 183 cm, nặng 65kg, dáng người tiêu chuẩn. Tuy vậy, ấn tượng đầu tiên về hắn tuyệt đối không phải là trẻ, vóc dáng đẹp, mà là xinh đẹp.

Những người khác chơi trò chơi có lẽ điều chỉnh ít nhiều vẻ ngoài một ít, tăng giảm 30% tùy ý. Giang Phong Nguyệt lúc đăng ký không có thấy khung điều chỉnh, dùng nguyên bộ dáng tiến nhập trò chơi.

Hắn đẹp không thiên về nữ tính, mà thiên về âm nhu mỹ. Nói dễ nghe chính là yêu nghiệt, khó nghe chính là biến thái chết người. Giang Phong Nguyệt luôn đọc sách vẫn không hiểu mặt hắn rốt cuộc chỗ nào giống biến thái chết người.

Đối với khuôn mặt mình âm nhu quá mức, Giang Phong Nguyệt không có oán niệm hay mất mát gì cả, chuyên ngành của hắn là mỹ thuật tạo hình, quan niệm về đẹp xấu so với người bình thường mẫn cảm hơn một ít. Hắn không tự kỷ, nhưng từ góc nhìn bản thân, hắn cảm thấy khuôn mặt thực phù hợp với thẩm mỹ của hắn…

Chủ đề đi xa…

Dược Vương ham mê không muốn người biết, chính là mỹ nhân, loại giống Giang Phong Nguyệt loại nam tính mỹ nhân. Việc này là do Giang Phong Nguyệt trong lúc vô ý phát hiện.

Hắn theo Dược Vương tuy chỉ có hai ngày, nhìn thấy không ít NPC, Dược Vương đối với nhiều người thái độ không tốt, chỉ duy độc với bộ dáng coi được … Ánh mắt liền có chút vi diệu.

Ta nói, NPC trí năng trong trò chơi có thể có đam mê cổ quái sao? Ngoạn gia không trách cứ sao?

Giang Phong Nguyệt nguyên bản tính toán rời đi, cho dù thăng cấp chậm cũng được, ít ra so với ánh mắt quái dị của Dược Vương nhìn chằm chằm hắn còn tốt hơn. Đáng tiếc, kế hoạch của hắn chưa kịp thực hiện, tên kia đã chết trước. Ngươi nói ngươi chết thì chết đi, vì cái gì lấy người vô tội là hắn làm đệm lưng?

Dược Vương chết cũng không để Giang Phong Nguyệt sống khá giả, cho nên hắn thực oan uổng, thực nghẹn khuất. Dược Vương chết hắn không có nửa điểm tội lỗi, càng không nói đến khổ sở.

Trong Giang Hồ, tân thủ nhập môn dưới cấp 10 đều phải trong phạm vi môn phái nhận nhiệm vụ, so với trò chơi khác chưa đạt đến cấp bậc nhất định thì không thể rời khỏi tân thủ thôn, Giang Hồ hạn chế ít hơn một chút.

Hiện tại Giang Phong Nguyệt đắc tội mọi người trong Dược Vương cốc, hắn làm sao có thể lên được cấp 10?

Nói chứ, cũng không phải tất cả mọi người trong Dược Vương cốc biết hắn là Quân Lâm Thiên Hạ, có lẽ… có thể vụng trộm về Dược Vương cốc nhận nhiệm vụ? Giang Phong Nguyệt rất nhanh phủ định ý tưởng này, quên đi, vẫn là đợi một thời gian, trở về lúc này chính là chịu chết.

Mang theo đủ loại ý tưởng, Giang Phong Nguyệt nhập mộng.

Hôm sau, Giang Phong Nguyệt bị âm thanh gõ cửa “đinh đinh đông đông” đánh thức, cho dù dùng chăn trùm hết đầu và mông, cũng nghe được rõ ràng.

Cuối cùng hắn thật sự chịu không nổi, đành phải rời giường.

Phương đại tẩu vừa vặn từ phòng bếp bưng đồ ăn đi ra, Phương Nhị Ngưu đang cho gà ăn, Phương Đại Ngưu không biết đi nơi nào.

“A, Tiểu Quân rời giường rồi? Đúng lúc, đến, ăn sáng một chút.” Trải qua tối hôm qua quen thuộc, Phương đại tẩu đã từ Quân công tử bay lên thân mật xưng hô —— Tiểu Quân.

Tuy nói Giang Hồ theo đuổi chân thật, nhưng có thể hạn chế đánh răng rửa mặt, dù sao miệng cũng không thể hôi.

“Đại tẩu sớm, Nhị Ngưu ca sớm.” Giang Phong Nguyệt tuy trạch thì trạch, cơ bản vẫn hiểu lễ phép là gì, hơn nữa một nhà ba người này đối xử với hắn tốt như vậy, hắn lễ phép là chuyện đương nhiên.

“Quân huynh, sớm.” Phương Nhị Ngưu uy gà ăn, mỉm cười vỗ vai hắn, xem như đánh qua chiêu hô.

Đánh qua chiêu hô sau, Giang Phong Nguyệt cùng vào phòng, một bên hỏi: “Đại tẩu, Phương đại ca đi đâu, hắn như thế nào không dùng điểm tâm?”

“Đại Ngưu a, hắn ăn rồi, đã đi trấn trên.” Phương đại tẩu nói.

“Sớm như vậy đi trấn trên?” Tha thứ cho Giang Phong Nguyệt còn chưa tới cấp độ xuất khỏi Dược Vương cốc, bản đồ chưa có mở rộng, bản đồ của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy Dược Vương cốc cùng Long Khê thôn.

“Đại ca đem một ít da động vật lên trấn, đổi một ít lương thực trở về.” Phương nhị ngưu vừa ăn vừa trả lời.

“A.” Giang Phong Nguyệt gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong, Giang Phong Nguyệt cũng nên làm việc. Cái gọi là làm việc ——

Giang Phong Nguyệt quyết định giúp đỡ một chút, hỏi Phương đại tẩu một hồi, Phương đại tẩu không chịu nổi hắn nhõng nhẽo, mới nói: “Trong nhà không có nước, định đi giếng thôn Vĩ lấy mấy thùng, ngươi có thể giúp sao?”

[Nhiệm vụ nhắc nhở]: Phương đại tẩu muốn ngươi hỗ trợ gánh nước, có hay không tiếp nhận nhiệm vụ?

Giang Phong Nguyệt nhìn phần thưởng nhiệm vụ, khóe môi nhếch lên, sảng khoái chọn nhận.

Theo Phương đại tẩu đi đến giếng thôn Vĩ, lộ trình chỉ có hơn 300 thước, không lâu, đi qua chỉ mất nửa giờ đồng hồ.

Giang Phong Nguyệt chưa từng thấy qua giếng bao giờ, huống chi là giếng cổ, nhìn trên cổ giếng có thùng gỗ và dây thừng, hắn có chút mờ mịt. Hắn xem kịch truyền hình cổ trang vài thập niên trước, thấy người ở trong múc nước, bây giờ tự tay động thủ, có chút không thuận tay…

“Tiểu tử, ngươi có lấy nước không a?” Trong lúc Giang Phong Nguyệt ngẩn người nhìn chằm chằm thùng gỗ, bác gái mặc bố y bạch điều, không, là đại nương đứng bên cạnh hắn, bên người còn có một đòn gánh hai thùng gỗ, hiển nhiên là tới múc nước.

“Đại nương, ngài muốn lấy nước a, ngài lấy trước đi!” Hắn tiếp tục đứng cũng không biết nên làm như thế nào, đành phải để thúc giục đại nương này tới trước.

Đại nương thật cao hứng lấy thùng gỗ trong tay Giang Phong Nguyệt, thuần thục cầm sợi dây phóng xuống, một bên cùng Giang Phong Nguyệt nói chuyện: “Tiểu tử bộ dáng thật tốt, so với khuê nữ ta còn xinh đẹp hơn!”

“…” Câu phía trước làm cho Giang Phong Nguyệt thực tự hào, câu sau làm Giang Phong Nguyệt hơi hơi co rút khóe miệng.

Hắn thà nghe người khác nói hắn yêu nghiệt, cũng không muốn bị nói là xinh đẹp —— khi còn bé thân thích trong nhà đều đem hắn trở thành nữ hài tử, nói hắn xinh đẹp, sau này, hắn rất không thích hai chữ xinh đẹp, với thân thích trong nhà nhận sai giới tính, hắn tránh như rắn rết.

Đại nương hoàn toàn không chú ý tới biểu tình cổ quái của Giang Phong Nguyệt, không lâu sau, hai thùng đã đầy nước.

“Đến, tiểu tử, tiếp.” Đại nương đem thùng gỗ đưa cho Giang Phong Nguyệt, “Cám ơn nhiều a!”

“… Không cần khách khí.”

Đợi đại nương lấy nước rời đi, Giang Phong Nguyệt mới hậu tri hậu giác [1] phát hiện, chính mình kỳ thật nên giúp vị đại nương đó múc nước, có lẽ không có kinh nghiệm, nhưng có thể đạt được NPC độ hảo cảm, NPC độ hảo cảm cao, về sau làm việc sẽ dễ dàng hơn.

Giang Phong Nguyệt thở dài, bắt chước theo phương thức của đại nương bắt đầu múc nước. Chẳng qua, hắn tự động thủ, tuyệt đối không có đơn giản như đại nương làm. Lần thứ nhất đánh tới nước, hắn đánh chưa tới bởi lực đạo ngã vào trong giếng.

May mắn, hắn còn là một nam nhân, trạch ở nhà vẽ vẽ nhưng cũng thích rèn luyện, múc nước sao… Có ý tứ.

Nếu múc nước trong trò chơi là nhờ vào thể lực, hắn chắc chắn sẽ không mệt mỏi như vậy.

Sau khi hai thùng đều đầy nước, thể lực hắn liền tiêu thất một nửa. Nếu thể lực thấy đáy, hắn thật sự đi bộ cũng không nổi.

Đem hai thùng nước đầy về nhà Phương đại tẩu hơn 300 thước… Giang Phong Nguyệt yên lặng khóc không ra nước mắt.

Cũng may Phương đại tẩu tựa hồ biết gánh nước hao thể lực, cố ý chuẩn bị cho hắn màn thầu, ăn một cái màn thầu, thể lực khôi phục không ít.

Làm đi làm lại 6 lần, Giang Phong Nguyệt đổ đầy vạc nước nhà Phương đại tẩu, thắt lưng xương sống đều đau… Kỳ thật cảm giác rất nhỏ, mồ hôi trên đầu hắn dường như không có, thở dài thật mạnh.

“Tiểu Quân a, vất vả.” Phương đại tẩu đến gần Giang Phong Nguyệt, đối hắn cười thực ôn nhu.

“Đinh —— “

[Nhiệm vụ nhắc nhở]: Nhiệm vụ “Giúp Phương đại tẩu gánh nước” hoàn thành, đạt được kinh nghiệm 50 điểm, đồng tiền 10 miếng. Long khê thôn NPC độ hảo cảm +5.

Giang Phong Nguyệt nhếch miệng mỉm cười, Phương Nhị Ngưu nhìn thấy nụ cười này, mặt đột nhiên liền đỏ, sau đó quay đầu đi…

“Tiểu Quân so với đậu hũ Tây Thi thôn chúng ta còn đẹp hơn a.” Phương đại tẩu tại thời điểm Giang Phong Nguyệt đắc ý nhận được 50 điểm kinh nghiệm nói một câu, nhât thời làm nụ cười của hắn cứng lại rồi.

Giang Phong Nguyệt còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe được có người hô to: “Phương đại tẩu, Đại Ngưu ca xảy ra chuyện…”

Chú thích:

[1] Hậu tri hậu giác: (theo Hạ Nguyệt)

Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.

VD: Anh ta tựa vào bên giường khẽ lắc đầu từ chối nói chuyện với cô, anh nói anh mệt lắm rồi

Lúc ấy cô mới hậu tri hậu giác phát hiện anh không hề muốn cô xuất hiện ở đây.