Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 17

Màn này không khác gì với màn gặp nhau ở dưới đáy vực Đoạn Tình nhai, khác biệt ở chỗ, dưới đáy Đoạn Tình nhai, đối tượng mà “chim khổng lồ” rớt trúng là Bang chủ Dự Chiến Thiên Hạ, lần này chính là bản nhân Tiếu Khinh Trần.

Giang Phong Nguyệt lúc rớt xuống đã giải độc xong, tất nhiên cũng đã nhìn thấy “mỹ nhân” phía dưới, chưa kịp lộ ra biểu tình gì, hắn đã bổ nhào về phía mỹ nhân rồi…

Xong!

Đây là suy nghĩ duy nhất Giang Phong Nguyệt sau khi va vào người bên dưới.

Lấy thân thủ Tiếu Khinh Trần hoàn toàn có thể dễ dàng tránh đi Giang Phong Nguyệt, nhưng không biết y vướng phải ma chướng gì hay là như thế nào, thế nhưng xuất thần một lát, cho nên “xoẹt” một tiếng…

Bị đẩy ngã rồi.

Về phần y phục mỏng manh trên người Tiếu Khinh Trần tại sao bị xé rách, Giang Phong Nguyệt dám chỉ tay lên trời phát thệ: hắn không phải cố ý!

Tầm nhìn Giang Phong Nguyệt đối cặp mắt thanh liệt, lần đầu tiên, hắn nhìn thấy ánh mắt này đã động tâm; lần thứ hai, nhìn thấy ánh mắt này, hắn nhớ mãi không quên; lần thứ ba, gần gũi như thế…

Giang Phong Nguyệt rõ ràng nghe được tiếng tim đập bang bang trong ***g ngực, trái tim vỗ mạnh bên ngực trái, tựa như muốn phá vỡ đi ra.

“Mỹ nhân, da của ngươi thật tốt.” Giang Phong Nguyệt nhìn đầu vai Tiếu Khinh Trần đỏ hồng, da thịt trắng nõn, đầu nóng lên, thốt ra.

Mặt Tiếu Khinh Trần nhất thời đen lại, ngoạn gia Dự Chiến Thiên Hạ chạy tới nhất thời nghe được hận không thể tự đâm mù hai mắt, tự chọc thủng hai tai.

Móa nó, bọn họ nhìn thấy cái gì? Bọn họ nghe được cái gì?

Một nam nhân y phục rẻ tiền nằm trên người Tiếu hồ ly, từ trên cao nhìn xuống Tiếu mĩ nhân, miệng xuất ngôn từ đùa giỡn, hơn nữa… Huynh đệ con mẹ ngươi, tay ngươi đang đặt ở đâu a?

Tiếu hồ ly sao rồi, y phục của Tiếu hồ ly bị hắn xé rách, vai bán lộ, tay hắn còn đang chấm mút trên mặt y, hắn còn gọi y bằng hai chữ “mỹ nhân” kiêng kị nhất, hắn còn đùa giỡn y, y như thế nào không có nửa điểm phản ứng?!!!

Tiếu Khinh Trần có thể không phản ứng sao?

Y hành động rồi, Giang Phong Nguyệt bay đi, sau đó rơi tự do, ùm một tiếng té vào trong dục trì.

Ngoạn gia Dự Chiến Thiên Hạ chưa kịp chạy trốn, lỗ thủng trên nóc nhà nguyên bản bị ngoạn gia bu tới lúc này càng vì thế mà khuếch tán ra, gạch ngói không ngừng rơi xuống, rất nhanh liền biến mất vô tung. Có lẽ do trò chơi có suy tính tới việc giữ an toàn nên khi những viên ngói rơi xuống đất đều bị xoát tân tức thời.

(xoát tân: respawn)

Ngoạn gia ngươi tới ta đi do sụp nóc nhà mà ngã xuống, trong chốc lát, toàn bộ dục trì đều bị ngoạn gia vây chật cứng. A đúng rồi, còn có tên hái hoa tặc “chuột chạy qua đường”.

“Là hái hoa tặc a!” Đối diện dục trì, có người hô lên.

Bộ dạng xấu nhất, bề ngoài đáng ăn đấm chính là hái hoa tặc không thể nghi ngờ.

Vốn là chiến trường náo nhiệt, lúc này cả gian phòng chật như nêm cối.

Giá trị vũ lục của Hái hoa tặc cực cao, ngoạn gia chết dưới tay gã đã hơn mấy chục, bất quá, việc này không tạo thành uy hiếp gì với các ngoạn gia khác. Hái hoa tặc là BOSS cấp 95, huyết lượng cơ hồ gấp đôi ngoạn gia mãn cấp, mấy trăm ngoạn gia đồng thời chém giết nửa ngày mới rút được một nửa huyết lượng của gã, có thể thấy được, đại BOSS khó chơi a!

Giang Phong Nguyệt không hề để ý tới tên hái hoa tặc bị cường bạo luân phiên, lúc này trong phòng trừ bỏ dục trì chỉ có nơi Tiếu Khinh Trần đang đứng là khu vực an toàn.

Giang Phong Nguyệt bước ra dục trì, xoa xoa ngực, nếu không phải đã chỉnh cảm giác đau đớn đến thấp nhất, chỉ sợ xương sườn đã gãy mất. Hắn bị Tiếu Khinh Trần đá bay một phát, huyết lượng rớt xuống còn một nửa.

“Cái kia…” Giang Phong Nguyệt vì sợ bị đánh trúng, đứng ở góc tối trong phòng, cẩn thận mở miệng.

Tiếu Khinh Trần quay đầu, mục quang không còn thanh liệt như lúc trước mà tràn đầy nguy hiểm.

Giang Phong Nguyệt bị y nhìn tóc tai đều dựng đứng, vội vội vàng vàng lấy quần áo trong bình phong đưa ra, quay đầu sang hướng khác, nói: “Ngươi, ngươi đừng để bị cảm lạnh.”

Chỗ tốt lớn nhất của Kinh Hồng Lâu trừ bỏ có thể gia tăng kinh nghiệm cho ngoạn gia chính là một loại phương thức sinh hoạt hưởng lạc của thời cổ đại, tỷ như tắm rửa. Ngoạn gia ở khách *** bình thường, khi tắm rửa chỉ có thể tắm trong thùng gỗ, còn Kinh Hồng Lâu thì tự tay kiến tạo phòng tắm độc lập, dẫn ôn tuyền đi vào, thuộc cấp bậc hoàng đế. Đối ứng, một mình hưởng dụng phòng tắm ôn tuyền, giá cả đặc biệt đắt đỏ.

Tiếu Khinh Trần không quan tâm đến chút tiền như vậy, thế nhưng, hứng thú của y hoàn toàn bị phá hư rồi.

Trò chơi không tự động thay quần áo chải đầu cho ngoạn gia, Tiếu Khinh Trần đạm mạc lướt qua quần áo Giang Phong Nguyệt đang cầm trên tay, từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ bạch y khác thay vào.

Giang Phong Nguyệt xấu hổ sờ sờ cái mũi.

Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, nước trong dục trì do ngoạn gia ngã vào mà đục ngầu, vẩy ra tứ phía.

Hái hoa tặc toàn thân nổi điên, ánh mắt đỏ bừng, bạo nộ nổi lên, giá trị vũ lực của gã tăng lên một cấp, quét qua một phát, bốn năm ngoạn gia bị đạp xuống địa phủ ăn canh.

“Động tác nhanh lên, coi chừng!”

“Kháo, tên nào giẫm chân ta.”

“Đậu xanh rau má, đừng để ta truy nữa, quay lại đánh ta a…”

“…”

Giang Phong Nguyệt đứng trong góc nhìn ngoạn gia, đau đớn dùm bọn hắn, vũ khí hái hoa tặc sử dụng là hai chiếc Thanh Loan đao dài bằng cánh tay, gã không dùng để đâm hay chém, mà là dùng để quét. Hai tay cầm chuôi đao chuyển đổi qua lại, công kích gần là chủ yếu, hơn nữa thân thể gã nhanh nhẹn như cá mòi bơi trong nước, ngoạn gia khó mà thương tổn gã được.

Giang Phong Nguyệt híp mắt, tuy hắn không nhận nhiệm vụ này, nhưng lại trở thành mục tiêu xuống tay của hái hoa tặc, hắn rất không vui, công kích của hắn dù không cao lắm, tốt xấu gì cũng phải phóng vài châm hắn mới giải được hận a!

Hái hoa tặc kỳ tích mở ra một đường máu, chỉ cần gã chạy ra ngoài dục trì là hoàn toàn có khả năng chạy thoát.

“Ngăn gã lại, đừng để gã chạy…” Có người nhìn thấu ý đồ hái hoa tặc, lời còn chưa dứt, bỗng có một đạo ngân quang đánh thẳng tới hái hoa tặc.

Đạo ngân quang này không phải là hiệu quả màu sắc của kỹ năng, Giang Phong Nguyệt thấy rõ ràng, là một sợi tơ màu bạc hướng hái hoa tặc mà bay tới.

Một đầu ngân tuyến trong tay Tiếu Khinh Trần, một đầu khác chính xác quấn quanh cổ hái hoa, cổ tay Tiếu Khinh Trần khẽ động, chỉ còn thấy tiếu dung “thực hiện được ý đồ” đọng lại trên mặt hái hoa tặc.

—— Cái đầu rớt xuống lăn lăn trên mặt đất.

Cho dù ngoạn gia mỗi ngày hô to chém giết, giờ phút này chứng kiến cảnh đầu người chảy máu đầm đìa, nhất thời có chút mâu thuẫn, bước lùi về sau vài bước.

Vài ngoạn gia không quen nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trắng bệch hẳn ra… Cảm tạ độ chân thật của trò chơi, có thể đem cảm xúc mỗi người thể hiện ra rõ ràng như thế…

Trầm mặc.

Toàn bộ ngoạn gia đều im lặng không nói, mãi cho đến hai phút sau hệ thống xoát tân thi thể hái hoa tặc.

[Hệ thống]: Chúc mừng ngoạn gia Tiếu Khinh Trần đánh chết hái hoa tặc, vì dân trừ hại, lệnh cấm đi lại ban đêm giải trừ.

Ngoại trừ ngoạn gia thiên tân vạn khổ ngựa không dừng vó chạy tới Phong Đô thành, còn có ngoạn gia cắm cọc chờ đợi liên tục ở Phong Đô thành, lúc này nghe thấy tin tức hệ thống, làm gì còn để ý đến hình ảnh huyết tinh trước mặt nữa, hiện giờ trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ —— nhiệm vụ bị đoạt mất rồi!

Bang chủ bang Thanh Phong Cư Dạ Thanh Phong nhảy ra đầu tiên, “Tiếu Khinh Trần, ngươi mặt quá dày đi?” Nguyên bản hắn ta muốn nói “ngươi quá vô sỉ “, nhưng ngại thân phận Tiếu Khinh Trần, chỉ có thể dùng loại phương thức biểu đạt khác.

“Ta mặt dày sao? Chỗ nào?” Tiếu Khinh Trần hai tay khoanh vòng trước ngực tựa vào bình phong, tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm đám người kia.

Tiếu Khinh Trần một thân bạch bào trắng như tuyết, tóc đen nhánh xõa rối tung sau lưng, khí chất như thần tiên giáng phàm không dính bụi trần, thân hình gầy yếu, da trắng như tuyết, trường mi nhập tấn, mắt hàm thu thủy như câu hồn đoạt phách, người khác nhìn hay liếc qua một cái liền không dám nhìn lần hai, hoặc chỉ cần nhìn thoáng qua đã làm mắt người đui mù.

Nhìn khuôn mặt sáng chói bức người kia, bất luận nam nữ đều vô pháp dời mắt, thậm chí còn có ngoạn gia mới chạm mắt với nhãn thần biếng nhác lại mị hoặc vạn phần đỏ mặt lên.

Nhưng, những người đã lăn lộn đến trình độ cao thủ như Dạ Thanh Phong tuyệt đối không phải loại nhìn thấy mỹ nhân liền đỏ mặt tim đập thình thịch. Tiếu Khinh Trần tuy được xem là đệ nhất mỹ nhân ngầm trong du hý nhưng cũng không thay đổi được sự thật: y còn là du hý đệ nhất cao thủ, hơn nữa là một mỹ nhân âm ngoan độc tâm rắn rết. Điều này có thể nhìn ra từ một màn y giết hái hoa tặc.

“Chúng ta tân tân khổ khổ giết hái hoa tặc lâu như vậy, ngươi nhân lúc cháy nhà hôi của.” Dạ Thanh Phong trầm giọng chỉ trích.

“Hái hoa tặc chẳng phải là ai thấy đều có thể giết sao? Dạ đại bang chủ không lẽ khắc tên ngươi trên người hái hoa tặc, còn bị người Thanh Phong Cư bao hết, không cho phép người khác động thủ sao?” Tiếu Khinh Trần lười biếng hỏi.

Y vừa nói xong, những người không thuộc bang Thanh Phong Cư ngay từ đầu đã thấy người Thanh Phong Cư rất bá đạo, hơn nữa còn bị mỹ nhân mê hoặc, không ít ngoạn gia chỉ trích Dạ Thanh Phong chuyên chế.

Ngoạn gia bên Dự Chiến Thiên Hạ không ở trong số người chỉ trích, Phó bang bọn họ giết hái hoa tặc, cống hiến bang phái tăng lên, nhưng không ai cảm thấy cao hứng cả.

—— Biểu tình Tiếu Khinh Trần lúc này quá mức nguy hiểm, không ai dám tiến lên hi sinh.

“Tiếu Khinh Trần, ngươi không cần cưỡng từ đoạt lý, nếu không phải do chúng ta chém rớt nửa huyết lượng của hái hoa tặc, ngươi làm sao đắc thủ nhẹ nhàng như thế?” Một ngoạn gia khác đứng dậy, gã ta giống Dạ Thanh Phong, không muốn một mình Tiếu Khinh Trần chiếm lấy công lao lớn.

“Các ngươi nhiều người như vậy mới chém rụng nửa huyết lượng, ta vừa ra tay đã giải quyết hết nửa huyết lượng còn lại… Các ngươi nói xem, công ai lớn hơn?” Tiếu Khinh Trần nở nụ cười, thế nhưng nụ cười này khiến cho người khác mao cốt tủng nhiên.

Ngoạn gia kia và Dạ Thanh Phong không khỏi run lên, bọn họ đều là Đại thần trên cấp 80, người hơi bát quái đều biết, trong trò chơi không thể đắc tội với Dự Chiến Thiên Hạ và Hoàng Triều. Người không được đắc tội nhất là Tiếu Khinh Trần, Cửu Triều Phong Hoa cùng Hoàng Thái Tử, Tiếu Khinh Trần đứng đầu bảng. Không phải bởi vì Cửu Triều Phong Hoa cùng Hoàng Thái Tử giết người không bằng Tiếu Khinh Trần, mà là do lúc Tiếu Khinh Trần giết người, nhất là người y nhìn không vừa mắt sẽ xuống tay cực kỳ độc ác…

Cho nên, trong trò chơi có lưu truyền một câu —— thà rằng đắc tội diêm vương, không nên đắc tội Tiếu Khinh Trần.

“Dạ bang chủ, còn có các huynh đệ khác, nhiệm vụ là do mọi người tiếp nhận, BOSS chỉ có một, nếu không phục Phó bang chúng ta, hoan nghênh tùy thời đến Phong Châu thành.” Nguyên lão Dự Chiến Thiên Hạ kiêm bộ trưởng ngoại giao Yên Chi Triều Tuyết đứng dậy, nói với mọi người.

Phong Châu thành, là địa bàn Dự Chiến Thiên Hạ. Ngoài Phong Châu thành, những thành thị khác cũng có phân đường của Dự Chiến Thiên Hạ, nếu cùng Dự Chiến Thiên Hạ là địch, không thể nghi ngờ gì tự đẩy mình vào tử lộ.

Dạ Thanh Phong mặt trắng mặt xanh, những người khác cũng cảm thấy không ổn rời đi.

Thật xấu hổ, cư nhiên ỷ vào danh hiệu Phó bang Dự Chiến Thiên Hạ, không coi ai ra gì!

Dự Chiến Thiên Hạ đáng giận!!!

Tiếu Khinh Trần dường như không nhìn thấy ánh mắt oán giận của bọn họ, y chuyển hướng về phía Giang Phong Nguyệt, lạnh lùng gợi lên khóe môi: “Hiện tại, ta nên tính sổ với ngươi.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mỹ nhân rắn rết …so với mỹ nhân bổ não có phải hay hơn không? Đây không phải là hứng thú tà ác của Phi Ngư yêu, Tiếu mỹ nhân đúng là No.1 trò chơi yêu ~ chẳng qua thủ đoạn này … được rồi, có chút tàn nhẫn, nhưng nếu thủ đoạn của Tiếu mỹ nhân không đủ cường, làm sao có biện pháp đem Tiểu Phong Tử thành bạo quân, đúng không??

Tiếp tục quỳ cầu xin nhắn lại hoa hoa, mỹ nhân đều đã ra sân cả rồi, sao còn có thể không cho lực điểm ni? !!!!

Uốn éo cuối chương~~~

Nhắc tới bạch y là em lại nhớ tới anh Bạch Ngọc Đường