Võng Du Chi Anh Hùng Vô Địch Online

Chương 14

“Minh Phong~~~” bởi vì đã bỏ làm thêm, cho nên thời gian Khí Nhi nhàn hạ rảnh rỗi không ít, không có chuyện gì liền login trước thời hạn. Ở chỗ hẹn đợi một hồi, liền trông thấy Minh Phong đi tới, vội vàng kêu to tên của hắn.

“Trông thấy rồi.” Minh Phong đi tới bên cạnh hắn cho một cái cốc đầu “Kêu lớn tiếng như vậy làm gì chứ, không sợ người khác trông thấy sao.” Tên nhóc này thực sự là không làm cho người ta yên tâm, đẳng cấp thấp như vậy, mặc trên người mặc dù  là ẩn tàng thuộc tính, thế nhưng từ bên ngoài vẫn nhìn ra được là nguyên bộ trang bị tốt, hắn cũng không sợ bị người chú ý đến sao. Tuy rằng trong thành thị cấm PK, nhưng nói không chừng có người sẽ đem hắn lừa ra ngoài.

“Nga.” Khí Nhi cũng không để ý, hứng thú dạt dào hỏi: “Chúng ta có phải là đi Anh hùng đại lục hay không? Đi thế nào?” Cốt long – (bộ xương rồng)phương tiện đi từ Tử vong đại lục đến Anh hùng đại lục giống như là đi tàu lượn, cho nên Khí Nhi đặc biệt chờ mong xem phương tiện giao thông của Trật tự đại lục là cái gì.

“Đi thôi.” Minh Phong vừa đi vừa đối với Khí Nhi nói: “Địa Minh có một số việc, ta đem ngươi mang tới Trật tự đại lục, tự ngươi một mình ở bên kia kiểm tra học tập Trật tự ma pháp không thành vấn đề chứ?”

“Ân, đương nhiên là không, ta cũng không phải tiểu hài tử.” Khí Nhi vỗ ngực đảm bảo, lúc này hệ thống truyền đến nhắc nhở: “Người chơi Tuyệt Thế Minh Phong mời ngươi gia nhập “Tuyệt thế” dong đoàn, đồng ý hay không”

“Di” Khí Nhi ngẩng đầu nhìn Minh Phong, tưởng rằng hắn phát sai tin rồi.


“Đồng ý nhanh lên một chút a.” Minh Phong giục hắn.

“Nga.” Khí Nhi nhanh chóng lựa chọn đồng ý, sau đó chợt nghe thấy hệ thống nói: ”Người chơi Khí Nhi đã gia nhập “Tuyệt thế” dong đoàn, nhận được một lệnh bài tuyệt thế.” Lại nhìn vào bọc đồ, quả nhiên nhiều thêm một cái thẻ bài đen như mực.

“Ngươi kiểm tra xong thì dùng cái lệnh bài này trực tiếp bay về Địa Minh tìm chúng ta.” Nói xong, bọn họ chạy tới truyền tống địa. Minh Phong như trước quăng hai lần 10 kim tệ, hai người lần lượt đi vào trong. Bên trong là một đại sảnh rất rộng lớn, có sáu cánh cửa, trên mặt phân biệt viết: Trật tự, hỗn loạn, tử vong, sinh mệnh, tự nhiên, lực lượng, Minh Phong mang Khí Nhi tiến vào cửa viết Trật tự, đi vài phút đồng hồ, liền trông thấy không ít người đang xếp hàng chờ lên “xe”. Khác với phương tiện giao thông Cốt long của Tử vong đại lục, Trật tự đại lục và Anh hùng đại lục đi lại chính là một loại động vật rất kỳ quái. Lớn lên có phần giống con nhện, nhưng chỉ có 4 chân, còn có một cái đuôi rất giống chân, bộ mặt dữ tợn, Minh Phong nói nó gọi là Khôi lỗi long (Con rối rồng). Thật không biết người đặt cái tên gọi này nghĩ thế nào, kia nhìn thế nào cũng tuyệt không giống rồng nha. Rất nhanh đã đến lượt Khí Nhi bọn họ. Lần này không phải ngồi trong bụng rồng, mà ngồi ở trên lưng rồng. Trên lưng Khôi lỗi long để vài cái ghế dựa, đại khái có thể đủ cho 20 người ngồi, sau khi đủ nhân số cái con rồng kia bắt đầu bò đi, không sai là bò đi, bắt đầu tốc độ không nhanh, về sau mới dần dần tăng tốc. Hơn nữa dọc trên đường đi qua Trật tự đại lục, không giống như tử vong đại lục là một mảnh đen kịt, xung quanh có rất nhiều phong cảnh, tuy nhiên cũng không thể gọi là đẹp mắt,có điều nghe nói là những thứ đặc sắc giống như lều vàng của kỳ nguyện thần đàn (bàn thờ cầu nguyện), trong phạm vi cưỡi ngựa xem hoa, thì Trật tự đại lục cũng coi như được rồi.

Theo lệ cũ trước đi đến Trật tự công hội, nghe đâu kiểm tra lần này chính là nghe giảng, cho nên cũng không cần làm chuẩn bị gì trước, sau khi lấy thẻ hai người liền đi ra khỏi Trật tự công hội, trực tiếp đến khu mỏ của người lùn. Có chó địa ngục làm phương tiên đi lại, tốc độ nhanh không ít, mặc dù dọc đường đi không ít quái, nhưng phần lớn đều không phải quái chủ động công kích, không đi trêu chọc chúng là được rồi. Trong trò chơi, Trật tự, Sinh mệnh và Tự nhiên đại lục là tương đối hòa bình, đẳng cấp quái so với nơi khác có thấp hơn một chút, vùng lân cận đường lớn và thành trấn quái chủ động công kích cũng không nhiều. Chỉ chốc lát đã đi tới chỗ có vài ngọn núi nối liền phía trước, ở đó có rất nhiều sơn động (hang động trong núi đóa bà con), phần lớn sơn động phía trước đều có công trình giống như giếng mỏ, đây chính là nơi tập trung nhiều người lùn nhất, khu mỏ của người lùn. Tiếp theo phân biệt sự khác nhau của tên gọi trên đầu xem đâu là quái, đâu là NPC, Khí Nhi nghe Minh Phong căn dặn, lời của những NPC giống nhau này, đại đa số đều là lời vô dụng, cái gì mà: hôm nay không đào lên được cái gì tôt. Không biết về nhà lão bà nấu cái gì….vv Khoảng chừng bảy, tám phút sau, có một người lùn tóc hồng, râu hồng, trên đầu đội mũ bảo hộ thần thần bí bí mà nói với Khí Nhi: “Lén nói cho ngươi, nhà của ta có một vị mỹ nhân đến nga.”

“Nga, mỹ nhân gì?” Khí Nhi giả bộ tò mò nói, vừa vặn Minh Phong đã ra hiệu cho hắn, người này rất có khả năng chính là NPC bọn hắn muốn tìm.

“Da của nàng trong trắng lộ hồng (L: các cụ hay gọi là trắng hồng tự nhiên đóa bà con), thoạt nhìn tựa như tuyết trắng tinh và máu đỏ thắm vậy, diễm lệ như vậy, non nớt như vậy,mái tóc dài vừa đen như gỗ mun cửa sổ lại vừa phát sáng! Ta gọi nàng là công chúa Bạch Tuyết.” (L:= =|||)

||| Khí Nhi đầu đầy hắc tuyến, lén lút nói với Minh Phong: “Ta thấy đẹp thế nào lại có tuyết và máu.” Minh Phong nhún vai,ý bảo hắn đừng quản nhiều như vậy mau một chút hoàn thành nhiệm vụ. Khí Nhi đành phải tiếp tục đáp lời.


“Nếu nàng xinh đẹp như vậy, vì sao ngươi không quay về cùng nàng chứ?”

“Ai, đẹp thì đẹp, tiếc là tính khí không tốt như vậy. Nàng nói nếu như hôm nay ta không đem hạt vàng cho nàng, thì không được trở về.” Nói xong, người lùn tóc hồng lại thở dài.

“Cần ta hỗ trợ không?” Nhanh chóng nói yêu cầu, Khí Nhi trong tâm hô hoán.

“Thực sự có thể chứ? Bằng hữu thân ái của ta, ngươi nguyện ý mang đến cho ta 20 hạt vàng phát sáng lấp lánh sao?” Người lùn kích động muốn cầm tay Khí Nhi, có điều tại hắn quá lùn, 1 mét còn chưa đến, cho nên chỉ có thể buông tha. Hệ thống truyền đến nhắc nhở hỏi Khí Nhi có muốn tiếp nhận nhiệm vụ “Người lùn tham lam” này hay không, Khí Nhi đương nhiên chọn có. Sau khi nhận nhiệm vụ, lại vội vàng đi tìm người lùn nói chuyện, đem hạt vàng trước đó đã chuẩn bị tốt đưa cho hắn. Để biểu thị lòng cảm kích, người lùn tặng hắn một cái khiên tròn. Sau khi nhận lấy, Khí Nhi kiểm tra thuộc tính của cái khiên tròn một chút. Tên: Viên thuẫn bị phá hủy. Thể loại: Đồ trang sức, không thể trang bị. Rõ là một tên keo kiệt, sau khi lẩm bẩm một câu, lại lên chó địa ngục của Minh Phong về Trật tự công hội.

“Ta về Địa Minh trước, ngươi kiểm tra xong thì đến đó sau, OK?” Minh Phong sau khi đem hắn đưa đến sảnh lớn hỏi.

“Gặp ở Địa Minh sao.” Khí Nhi hướng hắn phất phất tay, sau đó đưa mắt nhìn theo Minh Phong rời đi. “Ân, kế tiếp liền một mình rồi.” Nghĩ thấy thời gian còn sớm, cứ đi dạo chơi thành phố này đã, dù sao cũng là thành phố của Trật tự đại lục, tuy rằng so ra kém hơn so với 3 tòa thành náo nhiệt của Anh hùng đại lục, nhưng có rất nhiều công trình, Khí Nhi dự định hảo hảo đi chơi, dù sao chỉ cần không ra khỏi thành, thì không việc gì, hắn nghĩ như vậy, liền đi ra khỏi Trật tự công hội.

Thành trung tâm phần lớn đều không khác nhau nhiều lắm, tửu quán, chỗ lánh nạn,phố buôn bán, những thứ nên có đều không ít, có điều phong cách kiến trúc so với Anh hùng đại lục hoàn toàn khác biệt. Khí Nhi tùy ý đi vào một thương điếm, một người mặc trang phục của người lùn thường mặc, nhưng vóc người lại cao gầy đi tới bắt chuyện với hắn. Tuy rằng trong trò chời người chơi không có cách nào tự mình mở cửa hàng, nhưng lại có thể đi làm thuê, cho nên nhìn qua người này hẳn là người chơi giống hắn.

“Chào ngươi, cần cái gì sao?”


“Chào ngươi, người lùn vóc dáng cao.” Khí Nhi cười cười nói.

“Ha ha, ngươi thật hài hước.” người lùn thân cao xấu hổ gãi gãi tóc: “Ta tên là Tạp Lộ Tạp Lộ. Ở bên này làm thuê. Ngươi muốn mua cái gì sao?”

“Cửa hàng này là bán cái gì vậy? Thật ngại, ta chỉ là đi dạo phố thì nhìn thấy, liền tiến vào xem một chút.”

“Nga, chúng ta ở đây bán đồ ăn a, đều là những món ăn vặt đặc biệt chỉ có ở Trật tự đại lục. Như socola đất sét này, ngươi có muốn một khối không?” Tạp Lộ Tạp Lộ nhiệt tình từ phía sau lấy ra một khối đen đen mà họ gọi là sô cô la, bề ngoài nhìn qua là đã khiến cho người ta không dậy nổi cảm giác muốn ăn rồi, theo Khí Nhi thì thấy, khối kia cùng đất sét bên ngoài không có cái gì khác nhau cả.

“Không, không cần.”

“Thực sự không muốn sao? Ai, xem ra hôm nay buôn bán không có sinh ý rồi.” Tạp Lộ Tạp Lộ thở dài.

“Làm sao vậy?” Khí Nhi tò mò hỏi.


“Nếu như ta bán không được 10 khối sô cô la, hôm nay sẽ không thể rời khỏi đây.” Tạp Lộ Tạp Lộ vừa nói liền nhịn không được than thở. “Thật ra ta là đang làm nhiệm vụ, đều không phải làm thuê, phải trong một ngày bán ra 10 khối sô cô la, ông chủ ở đây mới có thể đem Học đồ chương cho ta.”

“Học đồ chương dùng làm gì a?”

“Di? Ngươi không biết sao? 10 miếng học đồ chương có thể đổi lấy 1 bản sổ tay học đồ, như vậy liền có thể học tập nhất cấp ma pháp rồi. Chỉ là muốn đạt được học đồ chương cần phải ở trong 10 cửa hàng khác nhau làm công, đồng thời còn hoàn thành nhiệm vụ ông chủ đưa ra mới được.”

“Mới có 10 khối sô cô la ở đây náo nhiệt như vậy hẳn là sẽ không thể không bán ra được a?” Khí Nhi cảm thấy rất hiếu kỳ.

“Tuy rằng trong thành rất náo nhiệt,nhưng vị trí cửa hàng này xa xôi như vậy, khó thấy có người tiến vào. Hơn nữa đồ mặc dù mùi vị không tệ, nhưng những khối sô cô la này không thể gia tăng độ đói bụng, bề ngoài cũng thật không ra sao, cho dù có người tiến vào cũng sẽ không mua a.” Nói xong, Tạp Lộ Tạp Lộ lại thở dài thật lớn.

“Thở dài nhanh già nga.” Khí Nhi khuyên hắn “Ta mua một khối nếm thử. Bao nhiêu tiền?” Chỉ thấy Tạp Lộ Tạp Lộ run run rẩy rẩy chìa ra một ngón tay.

“1 đồng tệ nga.” Tạp Lộ Tạp Lộ lắc đầu.


“1 ngân tệ?” Tạp Lộ Tạp Lộ vẫn lắc đầu.

“Là 1 kim tệ.” Nói xong đem cả người đều dựa vào trên quầy hàng: “Rất đắt đi, đây mới là nguyên nhân chủ yếu không ai mua a. Ta chết chắc rồi, nhiệm vụ không hoàn thành thì không có cách nào rời khỏi cái cửa hàng này, cuộc sống trong trò chơi của ta đã bị hủy như thế này rồi….” Nói nói một hồi vậy mà lại khóc lên, làm cho Khí Nhi luống cuống. Hắn rất không thể nhìn người khóc, hơn nữa…..người đối diện kia khóc lên thật sự là không dễ nhìn.