Tất cả mọi người ngừng thở, mà từ trong không khí còn truyền đến từng đợt mùi cổ quái, loại mùi này bọn họ vô cùng quen thuộc, Lão Cửu kinh hô: "Là thứ đó đấy, chạy mau!"
Nhưng chính tại lúc này, giữa thần đạo quỷ dị đây cư nhiên nổi lên một trận gió lốc mạnh, gió to cơ hồ khiến cho mọi người đều không mở nổi mắt, trong tiếng gió gào thét chỉ có thể nghe được tiếng rít thê lương của hắc miêu, nhưng rất nhanh ngay cả tiếng mèo kêu cũng không còn nghe rõ nữa.
Trần Hạo sợ mọi người bởi vì kinh hoảng mà chạy tán loạn, muốn kéo Chu Quyết cách anh gần nhất, nhưng anh duỗi tay ra lại phát hiện anh bắt phải chính là một cánh tay lạnh buốt.
Mọi người phát hiện chẳng biết từ khi nào Quách Mai xinh đẹp kia cư nhiên đã đứng giữa đám người bọn họ. Mà mọi người cư nhiên không hề nhìn thấy cô ta làm thế nào tới được.
Mà vào lúc này gió lốc hốt nhiên ngưng bặt, bốn phía lại khôi phục thành lăng đạo lặng như tờ. Thỉnh thoảng chỉ có tiếng lá cây sàn sạt. Dường như hết thảy đều là ảo giác, nhưng Quách Mai không hề biến mất.
Trần Hạo không buông tay ra, mà Quách Mai cũng không kinh ngạc, cô ta vẫn như cũ cười dài nói: "Các cậu rốt cuộc cũng tới rồi."
Ngoại trừ Trần Hạo, tất cả mọi người đều thất kinh, không biết cô gái này rốt cuộc còn tính là con người hay không. Nhưng trận quái phong trước đó nhất định là cô ta giở trò quỷ. Cô ta cười càng mỹ lệ, mọi người càng sợ hãi.
Mà Trần Hạo lại không sợ hãi chút nào, anh chỉ gắt gao cầm lấy tay Quách Mai không chịu buông lỏng.
Kịp phản ứng trước hết chính là Diệp Vỹ, gã cảnh giác nhìn Quách Mai, mà Quách Mai đối với ánh mắt gã cũng lộ ra một tia chần chừ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, dường như đều đang nghi hoặc gì đó, nhưng Quách Mai rất nhanh liền trở lại bộ dáng cười dài nọ, cô ta khẽ cười nói: "Tôi ở chỗ này chờ đã lâu. Vốn là thầy Mã ở đây chờ các cậu, bất quá. . . . . . .Ông đã không tới được."
Trần Hạo vẫn không buông tay, anh mở miệng nói: "Sư phụ là em giết?"
Trong mắt Quách Mai xẹt qua một tia kinh hãi, trong cổ họng ừng ực một tiếng, Chu Quyết phát hiện trên mặt Quách Mai phát ra tiếng kèn kẹt rất quái, tựa như vật gì đó vỡ ra, cô ta nói: "Không, ông là bị Trần Như Lan bức tử." Nói xong ánh mắt của cô chợt như nghĩ lại mà sợ, cô ta nói: "Tôi sao lại giết sư phụ, ông đối đãi với tôi như con gái ruột. . . . . ."
Trần Hạo buông tay Quách Mai ra, Quách Mai lảo đảo vài bước, oán hận nói: "Các người tưởng rằng những ngày tháng cuối cùng sư phụ làm thế nào trải qua, năm năm rồi, ông cứ như vậy mà trải qua năm năm. Lý Phóng là tên ngốc không biết gì, nhưng tôi biết! Sư phụ vì Trần Như Lan vẫn luôn điều tra chuyện Tương tộc, người nghiên cứu Tương tộc không một ai có kết cục tốt. Ông biết càng nhiều, lại càng nguy hiểm. Nhưng ông không có cách nào yên tâm, tra tra dừng dừng như vậy qua năm năm, trải qua cuộc sống căn bản không phải của con người."
Khỉ Còi nghe được có chút mê mang, hiện tại cô ta lại trở thành kẻ bị hại hùng hổ dữ tợn lên án chị em Trần gia, hắn truy hỏi tiếp: "Vậy ông ấy chết như thế nào?"
Quách Mai quay phắt đầu sang nhìn Khỉ Còi, Diệp Vỹ thoáng kéo cánh tay Khỉ Còi nhìn hắn lắc lắc đầu, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Quách Mai nói: "Ngay từ đầu tôi không biết Tương tộc rốt cuộc là cái gì, nhưng sư phụ một mình không cách nào nghiên cứu, nhiều lần tôi phát hiện trong đống tài liệu hỗn độn của ông có rất nhiều về pháp thuật của phương sĩ, mấy thứ này tối nghĩa khó hiểu, không phải thứ người bình thường có thể giải đọc. Tôi thấy ông từ sáng đến tối mặt ủ mày chau, cũng liền giúp đỡ cùng nhau chỉnh sửa tư liệu, ngay từ đầu tôi chỉ làm một vài công tác sắp xếp chỉnh sửa và phiên dịch đơn giản, sư phụ đã rất phản đối, bất quá cuối cùng sư phụ thật sự không cách nào hoàn thành một mình, cũng để tôi cùng nhau tham dự nghiên cứu, chúng tôi phát hiện bên trong Tương tộc cất giấu rất nhiều tri thức và bí pháp, mấy thứ này là bảo khố, đối với người như chúng tôi mà nói đó chính là bảo tàng của Kim Tự Tháp. Đây là một loại hấp dẫn vô hình."
Trần Hạo giọng điệu kiên định nói: "Sư phụ không có khả năng động tâm."
Quách Mai run rẩy bả vai nhịn không được nở nụ cười, cô nói: "Chỉ có thể nói rằng anh không hiểu rõ ông ấy, ông ấy đương nhiên đã động tâm, càng tiếp xúc, càng không cách nào mặc kệ. Tôi cũng vậy, bất quá sư phụ chú trọng chỉ là lý luận tri thức và ý nghĩa văn hiến của nó, mà tôi thì lại bị thu hút bởi bản chất thực tế của nó, tôi bắt đầu công tác nghiên cứu và thí nghiệm của riêng mình."
Diệp Vỹ cười lạnh nói: "Cô sẽ không ngu đến mức chỉ dựa vào văn hiến trên tay mà bắt đầu tu luyện pháp thuật quỷ dị này chứ, cô căn bản không làm được."
Quách Mai bối rối xòe tay ra, cô ta kích động nói: "Sao không được! Trong quá trình trợ giúp sư phụ điều tra Tương tộc tôi đã sưu tập rất nhiều tư liệu, những tài liệu này đều là hồ sơ kín. Sau khi tôi nghiên cứu, thật sự có thể làm được một ít chuyện không thể tưởng nổi. Hãy nghĩ đến cơn gió lớn trước đó đi! Tựa như chế tạo ảo ảnh, các người cũng đã thấy đó, đây chính là thành quả của tôi. Tôi còn có thể làm nhiều chuyện khó tưởng hơn. Tựa như Lao Sơn đạo sĩ cổ đại vậy."
Chu Quyết nói: "Nói cách khác tối qua cô quả thực ở trong nhà của sư phụ?"
Quách Mai thấy có người rốt cuộc hỏi việc này, lúc này cô ta mới có chút đắc ý nói: "Không hề, tôi căn bản không có đến đó, tôi chỉ thả một mặt gương trên bàn học trước phòng sư phụ. Một chiêu này chính là Kính Thuật. Là một trong những loại huyễn thuật của phương sĩ cổ đại, các người nhìn thấy chỉ là bóng ngược của tôi, mà sơ hở duy nhất là tôi không có bóng cũng không cách nào nói chuyện."
Diệp Vỹ thừa nhận gật đầu, nói: "Đích xác có thể làm được, đặc biệt vào buổi tối không có ánh nắng, Kính Thuật có thể phát huy tác dụng lớn nhất, khiến cho ảo ảnh càng thêm rõ ràng, không đụng vào căn bản sẽ không phát hiện là hình ảnh."
Quách Mai có chút thâm ý nhìn Diệp Vỹ, người nọ đối với ánh mắt quan sát của cô ta cũng không thèm để ý, ngược lại hỏi: "Cô đều là thông qua những tư liệu lưu lại của Tương tộc học trộm được thuật pháp này, nhưng chỉ dựa vào như vậy không có khả năng thành công. Cô. . . . . .Đã đụng phải vật gì?"
Quách Mai giật mình nhìn gã, cô ta đột nhiên có chút do dự, cô ta bắt đầu giấu đầu hở đuôi nói: "Tôi chính là thông qua những tư liệu trực tiếp bảo mật này mới có được những phương pháp đó, có lẽ là tôi may mắn. Hoặc đây là ý trời."
Diệp Vỹ cười lạnh lắc đầu, cũng không nói gì nữa. Mà Trần Hạo vẫn như cũ hỏi: "Sư phụ chết như thế nào?"
Quách Mai nhịn không được nói: "Tôi đã nói rồi, là bị Trần Như Lan bức tử đó."
Chu Quyết có chút mê hoặc, chẳng lẽ nói Quách Mai không biết ý nghĩa của vòng bảy người, vậy cô ta gọi bọn họ đến để làm gì? Còn vọng tưởng muốn nhập bọn?
Chu Quyết hỏi: "Tại sao cô muốn chúng tôi đến đây?"
Lần đầu tiên Quách Mai đánh giá lại từ đầu Chu Quyết, dường như có một loại căm thù khó hiểu với Chu Quyết, cô ta liếc mắt nhìn cậu nói: "Sư phụ sau khi các người tới liền gọi điện thoại cho tôi, nếu ông xảy ra chuyện hãy dẫn các người đến đây, còn có một câu muốn nói cho các người, phải hướng đến chỗ cũ mà tìm, mới chính là vô dụng."
Tam Béo nhìn Chu Quyết nói: "Lại câu nói kia. . . . . .Rốt cuộc có ý gì?" Chu Quyết bật người chặn lại câu hỏi của Tam Béo.
Quách Mai thấy vẻ mặt bọn họ khác thường, lập tức nói: "Làm sao vậy?"
Chu Quyết nói: "Chúng tôi cảm thấy nghe không hiểu. Không rõ."
Quách Mai cười cười nói: "Đương nhiên, các người đương nhiên không có cách nào giải được bí mật của Tương tộc, tôi đã đưa các người tới rồi, các người muốn biết vị trí chính xác của mộ Quách Phác sao? Vậy phải mang theo tôi, tôi cũng muốn gia nhập với các người."
Trần Hạo kiên quyết nói: "Không thể."
Quách Mai trừng mắt ấm ức nói: "Tại sao? Năng lực của tôi có thể cung cấp trợ giúp rất lớn cho các người, còn nữa tôi cũng hiểu rõ Tương tộc và Quách Phác hơn so với bất kỳ ai trong các người, hay anh nghĩ trong mắt anh chỉ có chị gái mình mới là hoàn mỹ?"
Trần Hạo nghe Quách Mai một lần nữa nhắc tới Trần Như Lan, anh quay phắt đầu lại, nhìn Quách Mai nói: "Tôi đã nói, cô không thể theo vào."
Khỉ Còi kéo cánh tay Chu Quyết ghé vào lỗ tai cậu nói: "Việc này nghe có chút sóng ngầm mãnh liệt ha, bất quá cô gái này đích xác rất có hiểu biết về Tương tộc, so với hộ pháp bốn mắt có chỗ hữu dụng hơn."
Tam Béo vội vàng ngắt lời: "Mày bị ngu à, đã nói không thể đạt tới bảy người rồi, cô gái này không tính là một người hả. Cô ta vào chính là người thứ bảy đó. Muốn chết?"
Khỉ Còi đột ngột tỉnh ngộ gật đầu, mà Chu Quyết lại không có cùng tâm tư với bọn họ, cậu cảm thấy Quách Mai hình như có chỗ nào đó không bình thường. Cùng lần đầu gặp cô ta chung quy có chút cảm giác không giống. Còn có loại thanh âm xé vải luôn phát ra trên người cô ta nữa, chẳng lẽ là ăn nhiều khoai nên đánh rắm? Cô gái này thật đúng là có rắm thì phóng, rất không kiêng dè nha.
Ngay lúc Chu Quyết miên man suy nghĩ, thình lình Lão Cửu đụng Chu Quyết một chút, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu phía cổ Quách Mai, Chu Quyết nhìn cổ cô ta, phát hiện phía bên phải cổ cô ta dường như có thứ gì đó đang chuyển động, nhưng nhìn không rõ ràng lắm.
Lão Cửu nói khẽ với Chu Quyết: "Cô gái này có cùng mùi giống trên người tôi. . . . . ."
Chu Quyết nghi hoặc nhìn Lão Cửu, Quách Mai còn đang dây dưa với Trần Hạo, đối với bọn họ cũng không chú ý, Chu Quyết ra hiệu cho Khỉ Còi, vì vậy ba bọn họ lén lút vòng tới phía sau Quách Mai, Quách Mai không chú ý tới động tác của ba tên này, cô ta đang dồn tất cả lực chú ý trên người Trần Hạo, sống chết muốn nhập bọn.
Giây phút Chu Quyết tới phía bên phải của cô ta, cậu trừng mắt hít ngược một ngụm khí lạnh, thật sự không thể tin được sau sườn cổ Quách Mai cư nhiên có một con mắt không có mí, trong nháy mắt cậu thấy con mắt nọ, con mắt như lập tức cảm giác được gì đó, thoáng cái chuyển động con ngươi, mà Quách Mai như bị điện giựt mà bưng cổ, cô ta thống khổ cau may, khó chịu hô đau.
Dần dần thanh âm của cô ta thấp xuống, yên lặng đấm xuống đầu và hai tay. Tam Béo kinh hô: "Trên cổ cô ta cư nhiên có mắt, quá buồn nôn luôn."
Thình lình thanh âm của cô ta thay đổi, biến thành tiếng cười khàn khàn của một ông già, Trần Hạo và Diệp Vỹ hoảng hốt, bọn họ phân biệt hô với người chung quanh: "Nhanh chóng lui lại!"
Thanh âm thô già: "Các người nếu không chịu, vậy thì lên đường cùng ông già kia đi."
Trần Hạo vội vàng tiến lên kéo Chu Quyết ra phía sau, nói: "Đừng đứng gần đó, cô ta bất thường."
Chu Quyết không cần anh nhắc nhở, đã sớm lui về bên cạnh Trần Hạo.
Lúc Quách Mai ngẩng đầu lần nữa, tất cả mọi người lại càng bị dọa sợ, trên mặt Quách Mai xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, nhìn kỹ lại phát hiện không phải nếp nhăn gì cả, mà là rất nhiều con mắt hiện ra, da mặt và trên cổ cô ta xuất hiện rất nhiều con mắt, không ngừng nhấp nháy. Thoạt nhìn giống như da nứt ra vô số vết rạn.
Quách Mai sợ hãi nâng mặt, cô ta phát hiện ngay cả trên tay của cô ta cũng đều là mắt.
Cô ta sợ hãi lắc đầu, ánh mắt hoảng hốt nhìn Trần Hạo. Trần Hạo cảnh giác kéo Chu Quyết lui về sau.
Diệp Vỹ cũng yên lặng mà lui về sau, gã tới gần Trần Hạo nhìn một cái nói: "Trong thân thể cô ta là Tương trùng, giống như còn có thứ gì đó, cô gái này sớm đã chết rồi, hiện tại bị con trùng này khống chế."
Trần Hạo nhìn chằm chằm Quách Mai, Quách Mai nhếch miệng cười lạnh, nhưng nước mắt từ trong hốc mắt của cô ta chảy xuống, hai vẻ mặt cực đoan như vậy thống nhất hiện trên một khuôn mặt. Da trên thân thể phát ra thanh âm thầm thì, tựa như vô số con mắt trên thân thể Quách Mai này đang không ngừng nhìn chòng chọc vào bọn họ, Quách Mai thống khổ túm tóc, Khỉ Còi thật sự không thể chịu đựng được thứ lúc nhúc này mà buồn nôn, hắn thấp giọng mắng: "Đệt, trên da đầu ả cũng là mắt!"
Thanh âm già nua khàn khàn từ trong miệng Quách Mai phát ra, cười lạnh nói: "Mộ Quách công bọn trẻ con miệng còn hôi sữa các ngươi há có thể vào? Bí mật Tương tộc các ngươi thì biết cái gì!" Nói xong đặc biệt hướng Diệp Vỹ và Trần Hạo nhìn thoáng qua, những con mắt trên người Quách Mai thoáng cái cũng phân biệt nhìn về hai người nọ.
Hai người lui về phía sau từng bước một, trong tay Diệp Vỹ con mèo đen nọ vù một cái nhảy xuống, nó nhe răng trợn mắt rít lên với Quách Mai, người nọ nhìn con mèo chỉ cười lạnh một tiếng, mà con mèo được gọi là huyền miêu cực kỳ trừ tà kia cư nhiên lui về phía sau. Trần Hạo hỏi: "Ngươi là ai?"
Quách Mai nói: "Ta là ai các ngươi không cần biết, ta gọi các ngươi tới là bởi vì những thứ sau lưng các ngươi kia."
Cô ta vừa nói xong, âm phong thình lình dậy lên, so với trước đó càng thêm âm hàn, tựa như đáp lại sự triệu hoán của quái vật này, lúc này đây Chu Quyết phảng phất như cảm giác được trong rừng cây bốn phía mơ hồ tản mát ra một loại mùi hôi thối quen thuộc. Mà Quách Mai vẫn không có động tác nào, nhưng đôi môi đóng chặt kia nói cho mọi người biết thứ trong cơ thể Quách Mai vô cùng lưu ý đến việc này. Con mắt trên người cô ta rất nhanh chớp động, phát ra loại tiếng thầm thì khiến người ta sởn tóc gáy.
Chu Quyết dùng dư quang quét mắt phía sau, cậu phát hiện tiếng gió dưới những bóng cây kia quả thực có thể dùng quỷ khóc sói tru để hình dung, làm cho người ta nghe đến tim như rơi vào trong kẽ nứt, cậu phát hiện từ bên trong rừng cây đen ngòm tràn ra thứ gì đó, cậu nhìn lại giật mình hô: "Tóc, trong rừng này mọc ra thật nhiều tóc!"
Tóc màu đen này giống như cái bóng hướng về phía bọn họ lan tràn, tựa như cơn thủy triều đen vậy.
Quách Mai nhìn thấy tóc này phát ra tiếng cười chói tai, cô ta đi về hướng rừng, cuối cùng lạnh lùng liếc bọn họ, nói: "Các ngươi nhất định phải trở thành tế phẩm của Tương tộc rồi, cần gì tranh đấu chứ, đây là một phần vinh hạnh. Trong các ngươi đã có người rất rõ ràng."
Sáu người nhìn nhau, bọn họ không biết những lời này tới cùng có ý tứ gì, chẳng lẽ nói trong bọn họ có người xảy ra vấn đề? Thật sự tồn tại kẻ phản bội?
Chu Quyết bất an nhìn thoáng qua Trần Hạo, mà trên khuôn mặt trắng bệch của Trần Hạo một chút huyết sắc cũng không có, anh chỉ đứng đó nhìn Quách Mai, mà Quách Mai đã thành quái vật kia liếc mắt nhìn mọi người một cái, cuối cùng đưa mắt dừng lại trên người Trần Hạo nói: "Ngươi là người có tiềm chất nhất trong những người này, đáng tiếc, nếu không phải nhất định sẽ trở thành tế phẩm, có lẽ ngươi sẽ là nhân tài khó được trong dòng dõi Tương tộc. . . . . ."
Trần Hạo vẫn như cũ lạnh lùng nhìn Quách Mai, anh đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi biết tại sao sư phụ muốn ngươi dẫn bọn ta tới đây không?"
Quái nhân dừng bước, hắn quay đầu nhìn Trần Hạo, vô số con mắt nọ càng không ngừng nhấp nháy, Chu Quyết cố nén cơn buồn nôn nhìn hai người kia đứng song song.
Khóe miệng Trần Hạo xẹt qua nét cười nói: "Bởi vì ngươi đi không xong rồi, sư phụ thả ngươi ra, cũng là muốn mang ngươi đi."
Quái nhân không hề động, hắn như chợt hiểu ra gì đó, tất cả con mắt trên người đều không ngừng chuyển động, con mắt của bản thân Quách Mai căn bản đã nhìn không rõ nữa. Giống như cơ thể tụ tập vô số con mắt đang không ngừng nhấp nháy.
Chu Quyết đứng phía sau Trần Hạo, cậu thấp giọng hỏi: "Có ý tứ gì?"
Nhưng Trần Hạo không nói, lúc này Chu Quyết cũng phát hiện, mùi máu tươi trong khu rừng kia cũng không tới gần nữa, mọi người ở đây tiến thoái lưỡng nan trong lòng tràn đầy nghi hoặc, kỳ lân đá cao quý nọ bị hóa thành đạo cụ bối cảnh cư nhiên cũng bắt đầu bất ổn mà lắc lư. Giống như cảm nhận được vật gì đó đang tới gần vậy, lúc này con mèo đen nọ cũng điên cuồng mà giương nanh múa vuốt, nhưng không thể kêu lên một tiếng. Dường như đáp lại sự xao động của kỳ lân đá này. Tóc đen nọ lại không hề kéo dài tiến thêm bước nào.
Bốn phía tựa như chụp thủy tinh sắp bị phá tan yếu ớt bất an.
Trần Hạo nhìn kỳ lân đá dừng một chút, sau đó nói: "Đây là an bài của sư phụ."
Chu Quyết không dám khinh thường, đôi mắt cậu không ngừng nhìn quét bốn phía, nói với Trần Hạo: "Làm sao vậy?"
Thình lình yết hầu Quách Mai như đang cực kỳ khó chịu, thống khổ phát ra tiếng ừng ực, như là vật gì đó không ngừng chuyển động trong cổ cô ta. Mắt trên da cô ta bắt đầu chảy ra huyết lệ, tựa như trên người có vô số cái miệng đang chảy máu vậy. Cô ta rốt cuộc đứng bất động thoáng cái ngã trên mặt đất.
Tam Béo sợ hãi muốn dựa vào người bên cạnh, nhưng hắn phát hiện Lão Cữu cực kỳ thống khổ ngồi xổm người xuống, cả người đều không ngừng run rẩy. Mặt bình thường đã trắng bệch nay lại càng như giấy dầu, từ trên người hắn tản mát ra tang khí nồng nặc, loại mùi này chỉ có ở người vừa mới chết mới có thể tản mát ra.
Mà sáu người phát hiện trên người bọn họ trong lúc mơ hồ đều là loại mùi này, đó là mùi vị thuộc về người chết.
Trần Hạo vẫn như cũ không hề nhúc nhích, anh đứng bên cạnh Quách Mai đã không còn là con người nữa, nhìn chiều hướng bốn phía, tỉnh táo mà chú ý hết thảy những việc này. Chu Quyết bị cử động của Trần Hạo cuốn hút, cũng không bối rối giống những người khác, cậu phát hiện ngoại trừ Quách Mai và Lão Cửu những người khác mặc dù sợ hãi nhưng không hề có phản ứng gì, chẳng lẽ bởi vì bọn họ đều là người sống?
Trần Hạo nhìn kỳ lân đá, sau đó bảo mọi người đến gần kỳ lân kia, mà Quách Mai tựa hồ cũng muốn bò về hướng rừng, nhưng một chút khí lực cũng không có.
Trong miệng cô ta thống khổ lẩm bẩm nói: "Cứu tôi, Trần. . . . . .Cứu tôi. . . . . ."
Trần Hạo lắc đầu, anh nói: "Không thể cứu được, cô sớm đã chết rồi. . . . . ."
Quách Mai vẫn còn đang liều mạng bò về phía trước, cô ta bóp lấy cổ mình nói: "Tôi biết. . . . . . . Mộ phần Quách Phác ở Long. . . . . .Ở Long. . . . . .Phần mộ của người đàn bà kia. . . . . . . Đau đớn quá, chị Như Lan cứu em. . . . . ."
Ngay khi sự tình càng ngày càng quỷ dị, thình lình mọi người nghe được từ trong bụng kỳ lân đá đột ngột phát ra một tiếng vang thật lớn, giống như là sấm nổ vậy. Mà vào lúc này Trần Hạo lại mơ hồ nghe được một tiếng thở dài quen thuộc, hết thảy bốn phía lại khôi phục yên tĩnh như chết, lúc này trên mặt đất nằm úp sấp hai người, một là Lão Cửu, một là Quách Mai.
Bọn họ không ngừng co quắp, giống như vẫn chưa từ trong thống khổ trước đó trở lại bình thường. Chu Quyết đưa tay túm Lão Cửu lên, Lão Cửu thống khổ nhắm mắt lại ngay cả nói cũng không thể nói trọn vẹn. Hắn chỉ không ngừng niệm đi niệm lại thủ thơ vòng bảy người nọ.
Về phần Quách Mai lại càng thảm hơn, mọi người phát hiện trong những con mắt trên da Quách Mai chui ra lúc nhúc trùng, đó là một loại trùng trong suốt, giống như con giòi vậy, nhưng có rất nhiều xúc tu, bộ dáng như là nhện cỡ nhỏ trong suốt. Lúc này Quách Mai chỉ có thể thoáng phát ra một vài tiếng rên rỉ hàm hồ, mà sâu này phảng phất như nhận được triệu hoán của huyết khí nọ bò hướng vào rừng cây.
Diệp Vỹ la lớn: "Đừng để cho đám Tương trùng này bò qua đó!"
Nói xong gã bắt đầu điên cuồng giẫm lên đám trùng này, nhưng số lượng trùng quá nhiều, căn bản giẫm thế nào cũng giẫm không hết được. Mà Quách Mai đã bất động, giống như một túi áo da người vậy.
Diệp Vỹ vội nói với Trần Hạo: "Đốt chết chúng nó, không thể để chúng nó cùng huyết khi kia trộn lẫn, bằng không chúng nó sẽ thực thể hóa. Đến lúc đó chúng ta xui xẻo rồi."
Lúc này Khỉ Còi và Tam Béo đã lấy ra bật lửa đem tất cả những thứ có thể đốt bên người đều châm lửa lên.
Trần Hạo nghe được tiếng thở dài như trúng tà mà đình chỉ động tác, Chu Quyết kích động kéo tay anh, anh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, anh nhìn kỳ lân đá, lại nhìn Quách Mai té trên mặt đất nói: "Lấy đất xung quanh kỳ lân đá lấp lên người Quách Mai, đem cô ta và trùng này vây thành một vòng! Mau!"
Mọi người nghe được lời anh đầu tiên là sửng sốt, liền theo sau mọi người lập tức bắt tay vào đào đất, cũng không quản có thể trực tiếp chôn sống Quách Mai luôn hay không. Liền hướng trên người cô ta và bốn phía hất đất vào, đúng như dự đoán, trùng này sau khi tiếp xúc với đất xung quanh kỳ lân đá bắt đầu xơ cứng héo rút. Mọi người thấy hữu hiệu, đào càng mạnh hơn, quả thật giống như năm máy đào đất siêu cấp bằng thịt người vậy, không lâu sau đã chôn trùng này và Quách Mai đến mất bóng.
Mà mấy người này cũng mệt mỏi cơ hồ quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, Chu Quyết nói cũng nói không rõ ràng được, cậu run run rẩy rẩy chỉ đống đất nọ nói: "Trùng. . . . . .Trùng đó cư nhiên sợ đất này?"
Trần Hạo đảo trắng mắt nói: "Mặc dù tôi là thầy của cậu, có nghĩa vụ. . . . . . .Thế nhưng. . . . . . .Thế nhưng trước hết để cho tôi thở một hơi đã. . . . . . . .Con mẹ nó mệt muốn chết."
Qua 5 phút, Trần Hạo lúc này mới đỡ lan can đứng lên phủi quần nói: "Tôi nhớ rõ giờ học trước tôi dạy chính là về mộ đạo và thần đạo, các cậu đám nhóc ranh này đi học có nghe giảng không đây."
Chu Quyết thấy anh bắt đầu bày ra bộ dáng thầy giáo liền rụt cổ không dám lên tiếng, giống như nàng dâu nhỏ nhìn anh, nói: "Lúc đó em rối rắm vấn đề vòng bảy người, chuyện gì cũng có nguyên nhân mà, đâu phải thật sự không chịu nghe giảng. Thầy biết em lần đó nghỉ học mà. . . . . ."
Trần Hạo vỗ lưng Chu Quyết, cắt ngang cậu viện cớ nói: "Đừng giả bộ nữa, việc này rất đơn giản, bởi vì từ xưa đến nay tượng thần thú đá của mộ đạo đều cực kỳ trừ tà, từ xưa thần đạo trong lăng mộ được gọi là "Mạch lộ", có nghĩa là đường hầm, kỳ thật nói trắng ra chính là mấy ông hoàng đế muốn thăng thiên thì phải qua con đường này, chung quanh đây khắc đá đều dùng để trấn quỷ, ông ta một mạch đi lên đến nơm nớp lo sợ, không tìm vài cây gậy để tăng lực ven đường sao được? Kỳ lân đá này ở đây dầm mưa dãi nắng lâu như vậy, mộ bia cũng đã không còn mà nó hiện tại vẫn sừng sững không ngã, có thể đoán được khả năng trừ tà của nó bền bĩ nhất, phỏng chừng đã có thể cùng Thái Sơn Thạch Cảm Đương phân cao thấp. Mà đất xung quanh đây vô luận thế nào cũng có tác dụng trừ tà cực kỳ mạnh, hiệu quả không hề kém so với chu sa bao nhiêu cho nên mới bảo các cậu dùng nó chôn cô ta. Sư phụ nhất định đã biết trước dị trạng của Quách Mai, nhưng ông không đành lòng hạ quyết tâm, dù sao đã mất Như Lan, ông không muốn lại mất đi Quách Mai. Bất quá chúng ta xuất hiện ông biết có một vài sự tình đã định trước, ông bảo Quách Mai mang chúng ta tới đây, là muốn ép thứ kia trong cơ thể Quách Mai ra, mà luồng tà khí nọ sẽ kích thích chính khí của thần thú thủ hộ thần đạo."
(Thạch Cảm Đương là một loại bia đá dựng trên đường phố, nhất là ở chỗ ngã ba, dùng để xua đuổi tà ma. Trên bia đá có khắc chữ "Thạch Cảm Đương" hoặc "Thái Sơn Thạch Cảm Đương", phía trên có điêu khắc nổi hình ảnh đầu sư tử hoặc đầu hổ.)
Tam Béo lau mồ hôi trên trán nói: "Không hổ là sư phụ của sư phụ, thật con mẹ nó có thể lăn qua lăn lại người ta. Làm phức tạp đến vậy."
Chu Quyết có chút chột dạ nói: "Cô ta còn chưa biết sống chết ra sao, chúng ta chôn cô ta có phải chịu trách nhiệm pháp luật không. Sẽ không bị chúng ta giết chết chứ."
Diệp Vỹ đứng lên tới gần đống đất, Tam Béo kéo gã nói: "Anh còn muốn đến nới đất cho cô ta hả?"
Diệp Vỹ không để ý tới Tam Béo, nói cũng không trả lời mà hất tay ra đi đến hướng đống đất, Trần Hạo ở phía sau lạnh lùng nói: "Đừng xem nữa, thứ anh muốn cô ta không cho anh được."
Diệp Vỹ mỉm cười, gã quay đầu lại nói: "Tôi chỉ muốn vị trí chính xác của lăng mộ."
Trần Hạo cười nói: "Vậy anh hỏi tôi được rồi, đào thi thể cũng vô ích."
Tất cả mọi người nhảy dựng lên, Trần Hạo còn nhìn đống đất nọ nói: "Đáp án về di thư của sư phụ tôi đã đoán ra."
Diệp Vỹ ngừng lại, gã vẫn như cũ cười nói: "Làm sao cậu biết?"
Trần Hạo ngẩng đầu nhìn kỳ lân đá, anh đứng lên phủi phủi bụi đất trên tay, anh nhìn đống đất nọ thở dài nói: "Nếu như kỳ lân đá có thể khống chế tà khí xâm lấn, nhưng không có biện pháp bức Tương trùng trong cơ thể Quách Mai ra, mà sư phụ cố ý gọi Quách Mai mang nhóm chúng ta đến đây khẳng định không đơn giản chỉ vì kỳ lân đá này."
Chu Quyết nhìn Trần Hạo, cậu đột nhiên có chút hiểu được. Cậu kích động nói: "Nơi này có đồ vật?"
Trần Hạo quay về phía Chu Quyết khẽ cười nói: "Đúng thế, nơi này có một thứ có thể bức lui Tương trùng."
Khỉ Còi kích động hỏi: "Vật gì vậy?"
Trần Hạo lắc đầu nói: "Không biết, tìm xem sao."
Ngay khi Trần Hạo nói có thứ gì đó, Tam Béo đã không thể chờ được mà bay qua lan can xem xét, Khỉ Còi và Chu Quyết liếc nhau, cũng bật người trở mình đi vào, những lời này của Trần Hạo mang đến cho đám người gần như sụp đổ bọn họ kích thích cực điểm, Trần Hạo nhìn thoáng qua Diệp Vỹ, Diệp Vỹ cười lạnh một tiếng nhìn đống đất nọ, nhưng ánh mắt lại không có chút thương xót nào.
Thình lình Khỉ Còi hô: "Chết tiệt, tôi tìm được rồi!"
Khỉ Còi thả người từ bên trong lan can nhảy ra, trong tay của hắn cầm một cái hộp được bọc giấy báo, tất cả mọi người vây quanh tới, Trần Hạo nhận bưu kiện, anh cầm lên xem mới phát hiện là vỏ của một chai Lô Châu Lão Diếu (tên một loại rượu), Trần Hạo đen mặt nói: "Trong nhà sư phụ loại hộp này nhiều lắm. . . . . . . "
Tất cả mọi người không quan tâm tới sở thích của tửu quỷ với cái hộp, Tam Béo không thể chờ được nói: "Mở ra nhìn xem coi."
Trần Hạo mở hộp ra, phát hiện bên trong cư nhiên là một khối bạch ngọc hình chữ nhật.
Tay anh bắt đầu run rẩy, thanh âm anh biến đổi hô: "Là. . . . . .Là Ngọc Hốt Bản!"
Anh chậm rãi cầm lấy hốt bản, phía trên quả nhiên có một đoạn chữ nhỏ, Trần Hạo thì thầm: "Chính loạn ly phương hân, thề tương mệnh giá biệt. Tiềm ba oán Thanh Dương, lâm cốc ngu phỉ hiết. Di âm do ám hoán, nhân tôn phục cấm tuyệt. Trường sử minh lộ viễn, âm dương song nghiệt kết."
Chu Quyết nhìn khối bạch ngọc bản ôn nhuận nọ, trong lòng như có thứ gì đó đã gắn kết lại, cậu lẩm bẩm nói: "Hốt bản của Quách Phác. . . . . . .Câu chuyện và hiện thực đã gắn kết. . . . . . ."