Vòng Bảy Người

Chương 23

Trần Hạo cúp điện thoại, anh yên lặng châm một điếu thuốc. Anh biết Chu Quyết đã có chút nhận thấy được sự dị thường của anh, song Trần Hạo nghĩ bây giờ còn chưa phải lúc nói ra. Dù sao ngay cả chính anh cũng chưa thể xác định loại cảm giác này thuộc dạng tình cảm gì.

Y nhìn những tư liệu trên máy tính kia, nhíu mày suy nghĩ, anh từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, vuốt ve bên mép hộp. Ánh mắt cô đơn cùng bất đắc dĩ nói không nên lời. Anh yên lặng nói: "Rốt cuộc là dạng kết cục gì đây?"

Ngày thứ hai, mọi người cơ hồ đều tranh thủ từng phút từng giây mà tiến hành công tác trong tay mình, tư thái này tuyệt đối không thua gì đội trinh sát hình sự, mọi người cơ bản không tán gẫu, không cười cợt, không nô đùa. Theo cách trực tiếp hay gián tiếp đem sự tình giao phó giải thích một cách rõ ràng.

Cho tới giữa trưa, mọi người đã có chút chịu không được, tiến độ cũng thả chậm rõ ràng. Tam Béo xoa mồ hôi từ bên ngoài trở về nói: "Anh Trần, thứ anh muốn tôi đều đã làm cho anh, vài chương nữa Khỉ Còi và Lão Cửu còn đang ở bên ngoài tra cho anh, có tin tức gì liền fax sang đây."

Trần Hạo cầm tư liệu qua nhìn vài lần, dùng bút đánh dấu tìm trọng điểm. Tiếp theo anh mở một quyển sách cổ giống như viên gạch, tiếp đó lại bổ sung trên giấy thuyết minh vài thứ. Còn chưa viết xong điện thoại đã vang lên, Trần Hạo một tay viết, một tay nghe điện thoại nói: "Alo?"

Chu Quyết nói: "Tra được rồi, anh muốn tôi tìm hiểu về phản hồn hương gì đó, tôi hiện tại đã góp nhặt cho anh ít nhất hơn hai mươi tin tức hỗn tạp, chỉnh hợp rồi sẽ đem cho anh xem. Đợt lát nữa tôi sẽ cùng bọn Khỉ Còi gặp mặt. Buổi chiều trở lại."

Trần Hạo hồi đáp: "Ừ." Rồi cúp điện thoại, tổng cộng chỉ dùng hai chữ.

Tam Béo thấy tạm thời không cần đến hắn, ghé vào trên băng ghế ngồi lười biếng, hắn nhìn cả phòng toàn giấy A4, bảng biểu, tranh ảnh, sách vở, giấy báo. Lại nhìn Trần Hạo bị chôn trong mấy thứ này, hắn đột nhiên nghĩ người này có lẽ kết cấu bên trong làm bằng cốt thép.

Tam Béo miễn cưỡng đánh một cái ngáp, thình lình hắn nghe Trần Hạo mạnh vỗ bàn nói: "Là nó!"

Tam Béo khó hiểu nói: "Anh nói gì?"

Trần Hạo không để ý đến hắn, mà tiếp tục nhảy vào đống sách. Vẻ mặt vô cùng quái dị, Tam Béo cảm thấy chẳng biết lúc nào thì anh sẽ vùng lên như thế, cho nên làm công tác chuẩn bị cuối cùng để ngăn chặn. Loại cảm giác này thay vì nói lo lắng, không bằng nói là phép ẩn dụ của khủng bố.

Cùng anh một chỗ sẽ có một loại tâm tình bất an không lời nào có thể diễn tả được lan tràn. Tay Trần Hạo lật tư liệu ngừng lại, ánh mắt của anh nhìn chăm chú phía trước, nhưng lại cảm giác anh không nhìn đồ vật gì.

Anh cứ như vậy yên tĩnh nhìn chăm chú, từ ánh mắt của anh trông không ra được nhiệt độ nào, mãi đến. . . . . .

"Chúng tôi đã trở lại!"

Chu Quyết đẩy cửa ra, cậu buông balo, từ bên trong móc ra một tập tư liệu nói: "Đồ đây, quả nhiên phản hồn hương là thật có chuyện lạ, từ xưa đến nay trong rất nhiều truyền thuyết đều có tung tích của nó, hiện tại tất cả truyện huyền huyễn, tiểu thuyết kinh dị đều có quan hệ tới nó. Nhưng trong đó có một cách nói cực kỳ quái dị, nói phản hồn hương cùng một pháp thuật cổ đại nào đó có quan hệ mật thiết."

Nói xong cậu cầm một tờ giấy lên nói: "《 Hương Phổ 》của Hồng Sô thời Tống có một ghi chép thế này Chủ bộ ti thiên (phụ trách quan sát thiên tượng để đoán lành dữ) Từ Triệu, con trai Ngộ Tô thị Đức Ca giả, sở trường làm phản hồn hương, cầm trong tay lưu hương, trong ngực lấy một miếng dán mỏng như hương bạch đàn, vo lại ném vào trong lò, mùi khói bốc xoáy thẳng lên, còn hơn cả long não. Đức Ca ngâm viết: Đông Hải Từ Triệu muốn thấy linh hồn tổ tiên, nguyện khói hương này, dùng để dẫn đường, gắng thấy phụ mẫu, ông bà, cố sơ. Đức Ca nói, kẻ chết đã hơn tám mươi năm, thì không thể trở về.

Vì vậy có thể xác định phản hồn hương là một loại đạo cụ của nghi lễ hoặc pháp thuật nào đó, cái đó và nghi lễ hoàn hồn có quan hệ mật thiết."

Trần Hạo nhìn tư liệu cậu mang đến cũng không nói thêm gì, Chu Quyết kề sát Trần Hạo, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ, đây chính là người đã chết, lại vì một nguyên nhân nào đó mà còn sống, ví dụ Lão Cửu. . . . . ."

Trần Hạo khoát tay nói: "Vẫn chưa thể khẳng định, Lão Cửu hắn là một mấu chốt, tôi cảm thấy tình huống của hắn không đơn giản như vậy đâu. Chí ít hắn hiện tại chưa làm ra chuyện gì uy hiếp được chúng ta, cho nên chúng ta hiện tại vẫn như cũ đưa hắn vào một trong bảy người."

Chu Quyết thấy Trần Hạo không tán thành suy đoán của mình, nhún vai tỏ vẻ không sao cả.


Trần Hạo chỉ vào bình nước uống nói: "Khỉ Còi và Lão Cửu đâu?"

Chu Quyết hiểu anh đang bảo mình đi uống nước trước, cậu một bên rót nước một bên nói: "Bọn họ phát hiện thứ gì đó so với tôi còn muốn hay ho hơn, bất quá mấy thứ này nhất thời chưa làm ra được, hơn nữa không cách nào mang ra. Cuối cùng bọn họ đành xin pháp xem, rồi dùng bút chép lại."

Trần Hạo rút từ giữa ra một tờ giấy thì thầm: "Huệ chết lan khô cúc héo dưới hiên. Phản hồn hương sớm nhập Giang Nam. Trúc nghiêng bên ngoài một cành càng tốt. Ai nào hiểu rõ. Nay duy chỉ có cụ Đông Pha. Năm qua choáng váng người xưa say đảo. Hoa rơi tỉnh rượu hiềm nỗi người đã lướt qua. Người đi chưa về xuân lại đến. Hoa cỏ nối liền cả núi xanh. . . . . . "

Tam Béo nghe xong nửa ngày nói: "Cái này nghe có chút mùi vị của điếu văn nha. Cảm giác như một bài thơ tiết thanh minh. Chẳng lẽ một tiết mục ngắn của nghi thức phản hồn hương?"

Trần Hạo nói: "Không, đây là một bài thơ thời Tống, tên làn điệu là Ngư Gia Ngạo. Bài này đại khái là làn điệu Nam Khúc, nhưng tác giả lại chẳng biết là kỳ nhân nào. Phản hồn hương nhắc đến trong bài là một mùa hoa mai nở. Trong 《 Bên đình nghỉ chân thấy hoa mai làm một khúc tặng Quý Thường 》của Tô Thức thì có câu thơ Huệ chết lan khô cúc cũng diệt, phản hồn hương nhập lĩnh đầu mai như vậy.

(Tiêu: Tô Thức chính là Tô Đông Pha đó ^^~

_Trần Quý Thường: tên là Tháo, hiệu là Phương San Tử, người Thanh Thần My Châu [nay thuộc tỉnh Tứ Xuyên]. Khi trẻ từng cùng nhà thơ bàn binh pháp, đến sau vẫn cứ đi lại.

_Lĩnh đầu mai: Lĩnh ở đây là Lĩnh Thượng tức ải Mai Quan, nơi này nở đầy hoa mai vàng)

Tam Béo ậm ừ nói: "Nói nửa ngày không phải phản hồn hương, vậy PASS này có thể giải rồi. Tiếp nữa còn cần tư liệu gì nữa hả?"

Trần Hạo nói: "Còn có chính là một ít ghi chép loạn thất bát tao, mấy thứ Chu Quyết đưa cho chúng ta ý nghĩa không lớn, nhưng đích xác nghi thức phản hồn hương kia rất có khả năng tương đối có giá trị. Chu Quyết cậu nói một chút tin tức xấu liên quan đến nghi thức kia xem?"

Chu Quyết uống trà nói: "Đồ vật này không có trong tư liệu, là tôi cùng nhân viên quản lý kia trong lúc tán gẫu nghe được, hắn nói cho tôi biết ở Trung Quốc phản hồn hương là thủ đoạn chính yếu làm cho người ta sống lại, thời Ngụy Tấn, thì có phương thức chuyên môn lợi dụng phản hồn hương để cho người chết và người sống gặp nhau, nhưng không phải vĩnh viễn cùng một chỗ, mà chỉ có trong mấy tháng ngắn ngủi. Dương khí hao hết sẽ lại ngủm. Hắn nói cho tôi biết một câu chuyện, kể về một cô gái cùng một tú tài kết hôn, khi tú tài đi thi, nhưng ba năm sau chưa trở về, một chút thư từ cũng không có. Tiếp đó người nữ bị ép tái giá, nên đã treo cổ chết. Sau đó tú tài làm quan trở về tìm vợ, vợ đã chết rồi, tú tài thống khổ thổi tiêu, không ngờ tới vợ cư nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ. Nói đến gặp hắn, hai người trải qua cuộc sống vợ chồng, cuối cùng người nữ sinh hài tử. Tú tài vẫn tưởng rằng vợ đã chết chỉ là lời đồn, cho nên căn bản không hoài nghi nữ nhân tới sinh hài tử cho mình là người hay quỷ, nên sinh hài tử xong xuôi. Hắn phát hiện vợ hắn cư nhiên đã chết, hơn nữa đã chết một quãng thời gian rồi. Sau đó ông chủ nói trên thực tế người đàn bà kia chính là nữ quỷ ngửi phản hồn hương sống lại, trên thực tế trạng thái đan xen giữa không chết mà cũng không sống, nhưng sinh hài tử xong dương khí của nàng đều bị tiêu hao hầu như không còn, vì vậy lại thành một khối thi thể chân chính."

Trần Hạo nói: "Đây phỏng chừng là căn cứ một câu chuyện nhỏ của《 Sưu Thần Ký 》mà đổi thành. Câu chuyện cùng loại kể về việc hoàn hồn cùng trượng phu đoàn tụ. Nhưng nó không có phần sau."

Tam Béo nói: "Nếu thật sự như lão nhị nói, trong truyện này tiểu tiên tử Thanh triều mặc áo liệm, giống như bọn Lâm Húc. vậy cái gọi là bảy người chẳng phải đã kéo dài rất lâu rồi sao, trong lúc đó tới cùng đã có bao nhiêu cái bảy người rồi a?"

Trần Hạo nói: "Sẽ không đâu, kéo dài bảy người là có dụng ý của nó, nhưng trong quyển sách kia khẳng định có hàm nghĩa đặc thù gì đó, hơn nữa mặc dù người Thanh triều kia đích thật là mặc áo liệm, nhưng chúng ta không cách nào nhận định được mặc áo liệm thì là bảy người. Trên logic như vậy chính là sai. Nhưng có một chút việc có thể khẳng định người Thanh triều chắc chắn cùng bảy người có quan hệ. Hoặc có thể nói như vầy, cùng bí mật của bảy người này mang theo có quan hệ. Cho nên tôi. . . . . ."

Y còn chưa nói dứt lời, điện thoại di động lại vang lên, Trần Hạo nhận điện thoại nói: "Xin chào, tìm ai?"

Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm của Khỉ Còi nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi! Lão Cửu không thấy đâu nữa."

Trần Hạo liền vội vàng hỏi: "Không phải bảo cậu trông chừng hắn sao?"

Khỉ Còi ảo não trả lời: "Lão Cửu sớm đã tính kế rất tốt, chắc chắn hắn không phải Lão Cửu ban đầu kia. Thôi, bây giờ trong điện thoại không thể nói rõ, tôi về trước đây. Mọi người chờ tôi."

Nói xong liền ngắt điện thoại, từ trong lời nói trước đó, Chu Quyết và Tam Béo liền đại khái biết được chút sự tình. Trần Hạo nói cho bọn họ biết Lão Cửu đã chạy, biểu tình của hai người trong nháy mắt hóa đá.

Trần Hạo nói: "Bình tĩnh chớ nóng vội, Lão Cửu lần này đột nhiên biến mất nói không chừng là một đột phá của chúng ta."

Chu Quyết hỏi: "Có ý gì?"

Trần Hạo lộ ra một nụ cười tươi, anh lấy một thiết bị cỡ nhỏ nói: "Hệ thống định vị GPS, mọi người đều xem qua đều xem Vượt Ngục rồi nhỉ."

Tam Béo huýt sáo nói: "Thứ này rất đắt tiền."

Trần Hạo nói: "Chúng ta chờ Khỉ Còi về trước. Sau đó nhìn xem Lão Cửu sẽ mang đến cho chúng ta đầu mối gì khác."

Chu Quyết nhìn Trần Hạo, hai người ý vị thâm trường mà cười với nhau một tiếng.

Cuối cùng, ba người đợi đến lúc Khỉ Còi trở về. Hắn đầu đầy mồ hôi vọt đến, chưa kịp ngồi xuống liền bắt đầu nói: "Anh Trần, hóa đơn tạm anh đưa cho đích xác tiến vào phòng hồ sơ của sở nghiên cứu kia, ở đó quả thật có vài tư liệu mà anh muốn. Nhưng nói thế nào bọn họ cũng không cho chúng tôi chụp ảnh hoặc photo, cuối cùng chỉ đành đáp ứng để chúng tôi chép tay."

Trần Hạo đương nhiên mà nói: "Đó là chắc rồi, mấy thứ này đại đa số là đồ cổ, nếu cho các cậu chụp ảnh, nói không chừng sẽ cầm đi làm giả. Luật này vô luận là hóa đơn tạm gì đều vô dụng."

Khỉ Còi tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, Tam Béo ngắt lời hỏi: "Các người tra ra thứ gì thế? Thần bí như vậy?"

Khỉ Còi nói: "Anh Trần cho phần tư liệu này là một loại văn hiến diễn biến và lịch sử của thuật pháp. Trong đó còn nói thêm phương thức dùng thử thuật pháp này."

Trần Hạo nói: "Hắn sau khi sao chép xong mới biến mất?"

Khỉ Còi nói: "Đúng vậy, hắn sao chép nửa đoạn sau, tôi sao nửa đoạn trước. Sau khi tôi chép xong muốn nhìn tiến độ của hắn, phát hiện người đã không thấy nữa. Aiz! Tôi hẳn phải để hắn sao chép, còn mình theo dõi hắn là được rồi."

Trần Hạo khoát tay nói: "Vậy chứng tỏ mấy thứ chúng ta muốn này đều ở nửa đoạn sau, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không biến mất."

Khỉ Còi lập tức nói: "Vậy bây giờ tôi trở về, chép xuống nửa đoạn sau!" Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Trần Hạo nói với Tam Béo: "Cậu cũng đi cùng hắn phối hợp lẫn nhau."

Tam Béo cầm balo nói: "Biết rồi, chúng ta sẽ lập tức quay lại."

Chờ hai người hùng hùng hổ hổ lại một lần nữa ra ngoài, trong phòng lại khôi phục an tĩnh. Chu Quyết mở miệng nói: "Con hắc miêu nọ còn ở đây không?"

Trần Hạo thoáng sửng sốt, anh không rõ Chu Quyết làm thế nào đột nhiên nghĩ đến con hắc miêu nọ, anh chỉ vào phòng Trần Như Lan nói: "Nó một mực ở trong phòng, không chịu ra ngoài. Cũng tốt, tôi dị ứng với chó mèo, nó không ra tôi cũng có thể chuyên tâm điều tra."

Chu Quyết thoáng do dự, nhưng cậu vẫn nói: "Tôi nghĩ con mèo này xuất hiện quá kỳ quặc, làm thế nào nó sớm không hiện, muộn không hiện. Lại cố ý sau khi tôi gặp quyển sách kia mới xuất hiện. Hơn nữa nó dường như biết chuyện gì đó của vòng bảy người."

Trần Hạo buông tư liệu, anh nhìn cánh cửa kia nói: "Chuyện kỳ quái không chỉ có nó, tất cả việc lạ chúng ta gặp phải lúc này nhất định có căn nguyên. Hiện tại tôi đang đợi."

Chu Quyết hỏi: "Đợi cái gì?"

Trần Hạo nhìn vào mắt Chu Quyết, kiên định nói: "Người thứ sáu."

Chu Quyết nheo mắt nhìn Trần Hạo, cậu kề sát vào Trần Hạo, Trần Hạo nhất thời bị động tác của cậu dọa sợ. Không dám hít thở chẳng biết nên làm thế nào ứng phó. Chu Quyết bình tĩnh nói: "Kỳ thật, anh còn có rất nhiều điều chưa tiết lộ cho chúng tôi."

Trần Hạo giả vờ làm bộ dáng diện vô biểu tình, song Chu Quyết từ trong ánh mắt của anh bắt được thần sắc tránh né. Cậu vỗ vai Trần Hạo nói: "Kẻ giấu giếm không che giấu được bao lâu, bí mật anh giữ kín lúc này có lẽ tương lai đều sẽ biết, đã như vậy anh cần gì muốn vẽ vời cho thêm chuyện. Nói ra đổi lấy sự tín nhiệm của mọi người."

Trần Hạo đè lại bàn tay đặt trên vai anh, Chu Quyết cảm thấy tay anh rất nóng, Chu Quyết chột dạ cười. Trần Hạo nói: "Tôi không nói là vì nếu lúc này tôi nói ra, các cậu sẽ mất đi hy vọng tiếp tục tra tìm. Tôi không muốn các cậu tuyệt vọng."

Chu Quyết nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là dạng tin tức gì? Có đúng hay không. . . . . .Là về chuyện của người thứ bảy?"

Khi cậu nói xong, cậu rõ ràng cảm giác được lực đạo của Trần Hạo tăng thêm, Trần Hạo nói: "Cố Lão đã nói cho cậu biết?"

Chu Quyết không trả lời, Trần Hạo buông tay cậu ra, Chu Quyết vẫn không rút về, mà tăng thêm lực đạo nói: "Bất kể thế nào, tôi sẽ cho anh sự tín nhiệm tuyệt đối. Tôi hy vọng anh cũng đồng dạng như vậy."

Trần Hạo cười nói: "Lúc nào đến lượt cậu tới cùng tôi ngang vai ngang vế rồi? Từ bỏ chuyện điểm học rồi?"

Chu Quyết thoáng sửng sốt, cười gian xảo thu hồi tay nói: "Haha, chúng ta đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, thứ điểm học loại này giữa huynh đệ chúng ta thật sự không đáng nhắc tới, tôi cũng không cần ngài cho tôi điểm cao. Đạt chuẩn vạn tuế, chớ để nợ môn a. . . . . ."

Trần Hạo cười ha ha, Chu Quyết cũng cười theo, hai người cười ngã trước ngã sau, mãi đến khi cười đến mỏi miệng. Chu Quyết ôm bụng nói: "Không ngờ tới phương pháp cười SB (viết tắt của ngớ ngẩn) như vậy thật sự giảm sức ép."

Trần Hạo dần ngưng cười, anh nhìn Chu Quyết nói: "Cậu chuẩn bị ngày mai cùng tôi đi Nam Kinh chưa?"

Chu Quyết ừ một tiếng nói: "Tôi nói rồi, sẽ cho anh sự tín nhiệm tuyệt đối, đây không phải là nói suông đâu."

Trần Hạo nói tiếp: "Cho dù phải quay lưng với mấy người anh em tốt kia của cậu?"

Chu Quyết cắn môi nói: "Không, tôi không thể phản bội bọn họ, anh cũng giống như bọn họ đều là người mà tôi tín nhiệm nhất."

Ánh mắt Trần Hạo bắt đầu có chút mê ly, anh trầm giọng nói: "Người tín nhiệm nhất. . . . . ."

Trần Hạo không nói gì nữa, tiếp tục nghiên cứu tư liệu trong tay. Qua hồi lâu anh nói: "Còn sững sờ đó làm gì, lại đây hỗ trợ. Trước đó Tam Béo không nói, ngay cả cậu cũng muốn lười biếng?"

Chu Quyết ờ một tiếng, liền đến giúp. Đoạn đàm luận ban nãy của bọn họ rốt cuộc không nhắc tới nữa, nhưng trong lòng hai người bọn họ đều chôn xuống một phần bất an và âm thầm lo lắng. Chu Quyết hiểu được tình trạng hiện tại kỳ thật yếu ớt như tờ giấy. Nó chưa từng được lật thử.

Chu Quyết lựa chọn trầm mặc, Trần Hạo thì lựa chọn tiếp tục giấu giếm. Giữa bọn họ đều đang tận lực bảo toàn quan hệ giữa hai người. Mà nguyên nhân lại không thể nói cho rõ, làm cho thông.

Giờ phút này trong bóng đêm, có một đôi mắt lục u u nhìn chằm chằm cử động của bọn họ, trong đôi mắt lạnh lùng của nó lộ ra một tia cười miệt thị lạnh lùng.


Trần Hạo phân nhiệm vụ cho Chu Quyết giám thị máy định vị GPS, Chu Quyết cơ bản chỉ cần chú ý địa điểm Lão Cửu ở, sau đó nhất nhất ghi chép. Mà Trần Hạo vẫn như cũ đang thu thập, cuối cùng anh quăng bút nói: "Tốt lắm, hiện tại công tác cơ bản tôi đều đã làm xong rồi, tiếp theo sẽ chờ phần tài liệu kia của Khỉ Còi, cùng với hai điểm đầu mối bí mật mà Lão Cửu cung cấp cho chúng ta."

Chu Quyết chỉ vào thiết bị GPS nói: "Hắn sắp ra khỏi Thượng Hải rồi! Phương hướng hình như là đến nơi nào đó của Nam Kinh."

Trần Hạo mỉm cười nói: "Quả nhiên là vậy, hắn chính là muốn trước chúng ta một bước lấy được thứ kia."

Chu Quyết nói: "Phản hồn hương?"

Trần Hạo híp mắt nói: "Không, thứ này không phải phản hồn hương, tác dụng của thứ này kỳ thật trái ngược với phản hồn hương."

Chu Quyết hỏi: "Đó là thứ gì?"

Trần Hạo nói: "Cố hồn phách."

Chu Quyết khó hiểu nói: "Tôi điều tra nhiều văn hiến như vậy, không có ghi chép về đồ vật này a."

Trần Hạo khoanh tay trước ngực nhìn Chu Quyết nói: "Đương nhiên là không rồi, bởi vì cái tên cố hồn phách này là tôi đặt cho nó, cậu tìm ra trong văn hiến, có chết liền đó."

Chu Quyết phát hiện mình lại bắt đầu không theo kịp lối suy nghĩ của người kia rồi. Trần Hạo vẻ mặt không kiên nhẫn tiếp tục giải thích: "Đương nhiên không có khả năng tìm được, vì thứ này chỉ là nghe đôi câu vài lời mà nói, nhưng mỗi lần xuất hiện bóng dáng của nó đều loạn thế, mọi người chỉ xem nó như một loại dấu hiệu điềm xấu của một triều đại sắp biến đổi."

Chu Quyết tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ không có ai từng tiến thêm một bước mà nghiên cứu nó sao?"

Trần Hạo rốt cuộc lộ ra biểu tình tán thưởng, anh gật đầu nói: "Đương nhiên là có, người này còn rất nổi tiếng. Ông tên là Quách Phác."

Chu Quyết hít một hơi nói: "Tác giả của《 Thanh Tương thư 》? 《 Táng thư 》?"

Trần Hạo nói: "Đúng, Quách Phác người này nghiên cứu sâu sắc về thuật số đạo pháp, nhưng cả đời chịu vất vả của khói lửa chiến tranh, tư tưởng vô cùng tiêu cực, đặc biệt coi trọng đắc đạo thành tiên. Cố hồn phách chính là từ trong văn hiến của ông tra được, phỏng chừng thứ này cũng tồn tại từ trong Thanh Nang Thư. Nhưng Quách Phác lại cực kỳ mịt mờ về nó, thậm chí ngay cả tên cũng không nói. Chỉ nói hình dạng đại khái và công năng của nó. Một câu vài lời có thể bảo lưu đến nay cũng thật không dễ dàng rồi."

Chu Quyết nhìn GPS nói: "Anh nói xem thứ này có tầm quan trọng gì?"

Trần Hạo nói: "Không biết, nhưng cậu có nghĩ tới một vấn đề hay không, chính là quyển tiểu tuyết này nếu không phải hư cấu, vậy nhất định có người còn sống sót. Mà cơ hội sống tiếp có thể chính là nhờ vào khối cố hồn phách này hay không?"

Chu Quyết không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào GPS, cậu thấp giọng nói: "Thứ này nhất định phải giành được."

Trần Hạo vỗ vai cậu nói: "Đây là nguyên nhân tại sao tôi vội vã muốn đến Nam Kinh."

Quả nhiên, lúc Khỉ Còi và Tam Béo trở lại lần nữa, bọn họ mang về tư liệu thật sự là giấy tờ bản sao《 Táng thư 》của Quách Phác, bản đầu Khỉ Còi sao chép đều là một ít về cái nhìn của thuật số và phong thủy, kỳ thật coi như là thâm ảo khôn khéo, nhưng đối với chuyện của bọn họ không hề có tác dụng, mà ở đoạn cuối thật đúng là một đoạn miêu tả vô cùng mờ mịt. Nó là thể văn ngôn cổ, ý tứ đại khái như vầy:

Nguyên Đế thời nhà Tấn, Nguyên Đế một mình triệu kiến Quách Phác, nói Tây Vực dâng một khối bảo vật hiếm thấy, cung nhân xem xong, nói đây là phản hồn hương. Nguyên Đế mừng rỡ. Cho mời Quách Phác vào điện, Quách Phác nhìn thấy tảng đá kia liền nói nếu như là phản hồn hương nhất định có tác dụng khởi tử hồi sinh, có thể làm một thí nghiệm. Vì vậy Nguyên Đế gọi một thái giám tới, ra lệnh cho hắn tự sát. Quách Phác chặn lại nói nếu dùng mạng người, cho dù là trân bảo hiếm thấy vậy cũng sẽ bị nhiễm sát khí, sau đó quyết định dùng một con nai đến thí nghiệm. Tóm lại tiếp đó con nai đã mang đến, nhưng việc lạ cũng xảy ra. Quách Phác dâng thư cho hoàng đế, nói đây không phải là phản hồn hương, tác dụng của nó trái ngược với phản hồn hương, tóm lại ý nói chính là thứ này hoàng đế phải giấu đi, không bao giờ để người khác nhìn thấy nữa, nếu không sẽ đưa tới tai họa. Nói xong rời đi. Mà sau đó, lịch sử ghi lại Quách Phác quấn vào sự kiện Vương Đôn đóng ở Kinh Châu mưu phản, bị giết chết. Đến đây danh tự này cũng chưa từng nhắc tới thứ gì đó cũng theo cái chết của Quách Phác mà chôn vùi dưới hoàng thổ.

Chu Quyết hỏi: "Vậy anh Trần, tại sao anh muốn gọi nó là cố hồn phách chứ?"

Trần Hạo nói: "Bởi vì nếu không ngoài dự đoán, kết hợp tình tiết trong tiểu thuyết, khối đồ vật này kỳ thật có tác dụng chính là phong tỏa linh hồn, kỳ thật nói trắng ra nữa, thứ này dường như có thể khống chế hồn phách của người chết."