Vòng Bảy Người

Chương 20

Trong kho hàng vẫn chất đống đầy giấy báo và sách cũ bó thành từng bó. Còn có vài chiếc cúp đồng dựa vào góc, chỉ có lúc lãnh đạo đến kiểm tra mấy thứ này mới có thể được lấy ra lau chùi đặt trong tủ kính. Ở trong góc Chu Quyết còn phát hiện rất nhiều cứt chuột, phỏng chừng nơi này rất nhanh sẽ biến thành hang ổ của mấy tên kia. Chu Quyết bịt mũi nơi này lật lật, nơi kia tìm tìm.

Chu Quyết phát hiện phía dưới một đống báo cũ có một rương gỗ cây nhãn, tấc cả đồ chứa nơi này đều là hộp giấy, qua vài lần cậu tới đây để báo cũ, cũng chưa từng thấy qua cái rương như vậy. Hôm nay đột nhiên xuất hiện một cái rương lớn quét sơn đến đỏ rực như vậy thật sự vô cùng đột ngột. Chu Quyết dời bó giấy báo trên rương đi, trên rương không có hoa văn gì, cảm giác tựa như của hồi môn lúc kết hôn ở thập niên năm mươi mọi nhà đều mua sắm.

Cậu phát hiện phía trên cư nhiên còn có khóa, nhưng loại khóa này thùng rỗng kêu to, chính là loại khóa có trụ xuyên qua đơn giản nhất, chỉ cần có một cây dài mỏng một chút, cứng một chút là có thể đem thứ này cạy mở, việc này không khó, Chu Quyết lúc học trung học cũng đã là cao thủ trong cao thủ, dựa theo cách nói của cậu chính là chỉ cần cho cậu một công cụ thích hợp, cậu có thể nạy cả két bảo hiểm của phòng hiệu trưởng.

Cậu từ trong kho hàng tìm được một tua vít đầu dẹp số nhỏ nhất, thứ này vừa vặn thích hợp, Chu Quyết nhẹ nhàng che lại cửa kho hàng, nơi này cơ bản không ai đến cậu chỉ cần không gây ra động tĩnh gì quá lớn, gõ một cái rương nhỏ tuyệt đối không ai phát hiện. Qua 5 phút Chu Quyết nghe được tiếng răng rắc nho nhỏ cậu cười hắc hắc hai tiếng tháo gỡ khóa xuống.

Cậu không thể chờ được mở cái rương ra, thứ gì đó bên trong lại ngoài dự liệu của Chu Quyết, Chu quyết lập tức rụt người đặt mông ngồi dưới đất, cậu điều chỉnh hô hấp, rồi run run rẩy rẩy nhìn thoáng qua trong rương. . . . . .

Trong này cư nhiên là một bộ hài cốt, thi thể hẳn là một nữ nhân. Tóc của cô ta rất dài, tóc đen sì không hề sáng bóng, tử khí âm trầm quanh quẩn trên bộ xương khô màu xám trắng, màu sắc thật sự có đủ âm đủ khủng bố, loại tử vong này thẳng đánh vào nỗi sợ hãi bóp chế Chu Quyết ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn. Thi thể mặc một thân áo liệm màu xanh lơ, y phục này không phải kiện áo liệm ngoài cùng, mà là đồ lót bên trong. Cho nên rất đơn bạc, Chu Quyết mơ hồ cảm giác được nữ nhân này có lẽ chính là Trần Như Lan mất tích quỷ mị kia.

Nhưng Chu Quyết lập tức bắt đầu nghi hoặc, cậu ở chỗ này làm thuê cũng không phải ngày một ngày hai, tại sao cậu chưa từng nhìn thấy có một cái rương như vậy chứ? Mà Trần Như Lan là chết như thế nào, rốt cuộc là ai giết chị ấy?

Chu Quyết không nghĩ tới bản thân cư nhiên sẽ có phát hiện khoa trương như vậy, cậu liên tục thụt lùi hơn vài bước, cậu phải mau chóng báo cho Trần Hạo, thi thể chị gái thân yêu của anh hiện tại đang nằm trong một cái rương lớn không biết đã bao lâu. Nhưng khi cậu cuống quít lui về phía sau cậu cảm thấy cậu đụng phải một người, người này cứng rắn như làm từ thạch cao.

Chu Quyết hút ngược một ngụm khí lạnh, thở hổn hển vài hơi, mạnh quay đầu lại hô: "Ai!"

Nhưng quay đầu lại không nhìn thấy gì, Chu Quyết chật vật quét mắt khắp kho hàng, trừ tiếng hô hấp của cậu ra cậu căn bản không nghe được một chút động tĩnh nào, cậu rõ ràng cảm giác được phía sau đột nhiên thêm ra một người, khiến cậu sởn tóc gáy chính là người này ngay cả một chút khí tức của con người cũng không có. Cậu cảm thấy tựa như đụng phải một cỗ thi thể khác.

Ngay khi cậu hết sức kinh ngạc hoảng sợ, cậu chợt nghe thấy cánh cửa kho hàng đột nhiên khóa, cậu vội vàng chạy trở ra, quả nhiên không biết là ai đem cậu khóa lại trong kho hàng. Cậu nghĩ thầm hẳn không phải cụ Cố và lão Triệu hai người muốn giết người diệt khẩu chứ. Nhưng bọn họ vì sao muốn giết cậu?

Cậu dùng lực tông ra ngoài, nhưng cổ quái chính là dựa theo sức lực của một nam nhân loại cửa nát nhỏ này sẽ không bền chắc như vậy được, dùng hết toàn lực trùng kích, chỉ cần ba bốn cái cửa sẽ bị phá mở, nhưng Chu Quyết liên tục tông đến mười cái, đụng đến bả vai và cánh tay đều đau nhức mất đi tri giác. Nhưng cánh cửa cư nhiên không chút suy suyển.

Cậu chỉ có thể quay đầu lại nhìn trừng trừng cái rương lớn nọ. Cậu lúc này lập tức móc điện thoại di động ra bấm gọi cho Trần Hạo.

Qua hồi lâu đầu dây bên kia mới truyền tới thanh âm của Trần Hạo, Chu Quyết cảm giác thanh âm của mình đều đang run rẩy, cậu nói: "Anh Trần, đến thư viện nhanh lên, tôi có khả năng đã tìm được chị gái anh rồi." Nói xong cậu nhìn thoáng qua miệng cái rương lớn kia.

Trần Hạo hỏi: "Có ý tứ gì? Cậu nói chị gái của tôi ở thư viện?"

Chu Quyết hơi từ trong khủng khoảng khôi phục trấn định, cậu nuốt nước miếng nói: "Anh Trần, tôi nói với anh, anh nhất định phải bình tĩnh, tôi ở trong kho hàng phát hiện một rương gỗ lớn chứa một bộ nữ thi, tôi hoài nghi có thể là chị gái của anh Trần Như Lan, bất qua tôi không thể khẳng định, hiện tại tôi bị người khóa trái trong kho hàng, không ra được nữa!"

Trần Hạo trầm mặc ít nhất ba giây, Chu Quyết chỉ có thể cảm giác hô hấp của anh cũng càng ngày càng nặng nề, anh thấp giọng nói: "Cậu khẳng định thi thể kia là Như Lan sao?"


Chu Quyết đỡ trán lại nhìn thoáng qua bộ thi hài nọ, sau đó lập tức dời mắt nói: "Không thể khẳng định, nhưng nhất định là một bộ nữ thi. Mau nghĩ biện pháp đưa tôi ra trước đi."

Trần Hạo nói: "Trước tiên cậu đừng gấp, tôi lập tức tới ngay, hiện tại cậu nhìn thử xem trong rương nọ còn có gì?"

Chu Quyết vặn vẹo mặt nói: "Anh Trần, độ khó quá cao, hài cốt nọ còn nằm đó, anh chung quy không cần thiết phải bảo tôi lật hài cốt ra chứ." Thanh âm của Trần Hạo có vẻ hơi tức giận, anh mắng: "Cậu điểm này thật không có tiền đồ. Bảo cậu nhìn thì cậu nhìn đi, thi thể thôi cậu sợ cái gì? Sẽ bò ra cắn chết cậu hả?"

Chu Quyết ủy khuất lầu bầu, nhưng cũng không dám ngắt điện thoại, cậu nghe được thanh âm Trần Hạo vội vã xuống lầu, biết anh đã xuất phát. Cậu nhấc lá gan lên đưa tay vói vào trong rương, cậu cảm giác tóc này cực kỳ khô ráp, giống như sợi đay bị hút khô hơi nước. Phía dưới thi thể Chu Quyết mò được một cái túi, túi rất bình thường, chính là túi xách tay phổ biến. Chỉ là mặt ngoài nhìn qua cực kỳ cũ, nếu ném ra ngoài có lẽ sẽ không ai nhặt.

Chu Quyết rất nhanh rút túi kia ra, giống như từ một trong rương đầy rắn độc lấy ra chìa khóa két sắt. Cậu mở túi xách tay ra, bên trong có một bao giấy ăn dùng một nửa, một thỏi son bóng, trừ thứ đó ra chính là một bọc giấy, chỉ dùng để báo cũ gói, Chu Quyết buông túi xác kia, sau đó mở bọc giấy, bên trong có một đĩa CD cùng với một khối gì đó giống bản dập. Hình vẽ phía trên có vẻ vô cùng quái dị, như là một loại ký hiệu nào đó của Đạo giáo, nhưng lại như là một tấm bản đồ. Chu Quyết đem mấy thứ này một lần nữa gói lại nhét vào balo của mình.

Cậu quay về điện thoại di động nói: "Có một túi xách tay nữ. Bên trong có một hộp CD một khối bản dập. . . . . ."

Hô hấp của Trần Hạo cực kỳ dồn dập, anh hỏi: "Tiếp tục tìm, nhìn xem còn có gì, hơn nữa. . . . . .Cậu có thể xác định thân phận của người chết không?"

Chu Quyết cười khổ nói: "Không có khả năng lắm, đừng nói tôi chưa từng thấy qua Trần Như Lan, cho dù gặp rồi, nhưng hài cốt mặc áo liệm này, đã là một đống xương trắng, thật sự không có biện pháp nhận ra."

Tiếng nói Trần Hạo có chút trầm thấp, anh nói: "Không thể xác nhận sao?"

Chu Quyết lặp lại lần nữa, Trần Hạo liền để cậu tìm kiếm xem còn đầu mối gì có giá trị không.

Chu Quyết quay đầu lại muốn từ dưới đầu thi thể tiếp tục lục lọi một chút, khi cậu đưa tay duỗi đến giữa đống tóc kia, một khắc ấy cậu cư nhiên cảm thấy như chạm tới da người! Cậu vội vàng rụt tay về, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống tới cổ, cậu cảm giác xương cột sống của mình như bị ướp lạnh. Từ giữa đám tóc của một bộ hài cốt lại chạm đến da người mềm mại? Hơn nữa loại cảm giác da này không giống như là người chết, mà là một người sống. Cậu cũng có thể cảm nhận được độ nhẵn nhụi và co dãn của da.

Chu Quyết vội vàng hướng di động run run gọi: "Trần Hạo! Mau tới đây! Cái, cái khối thi thể này không đúng!"

Nhưng cậu phát hiện đầu kia điện thoại không còn thanh âm, cậu vừa cúi đầu nhìn phát hiện điện thoại đã tắt. Tối qua cậu nhớ rõ đã sạc pin, làm thế nào nhanh như vậy đã hết pin? Chu Quyết không dám suy nghĩ nhiều, càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi. Cả kho hàng chỉ có cậu cùng bộ thi hài cổ quái, mà lúc này đèn khẩn cấp an toàn đột nhiên sáng lên, cả kho hàng tối tăm bị một loại ánh huỳnh quang xanh lá kỳ lạ bao phủ cực kỳ quỷ dị. Chu Quyết rốt cuộc không cách nào khống chế tâm tình khủng bố của bản thân tăng vọt, cậu dùng lực đập vào phiến cửa của kho hàng, cậu căn bản không trông cậy vào Trần Hạo có thể trong vài giây chạy tới, nói không chừng đợi được anh xuất hiện, cậu đã thành một cỗ thi thể khác. Nghĩ đến điểm này cậu càng thêm sợ hãi, nhưng vô luận cậu làm thế nào tông cửa kho hàng, cư nhiên không hề có người nghe được, theo đạo lý thanh âm này tuyệt đối là tiếng ồn trong thư viện an tĩnh như vậy. Nhưng lúc này. . . . . .Cư nhiên không ai nghe được tiếp đập cửa của cậu?

Chu Quyết thở hổn hển ngừng loại hành động vô nghĩa này, cậu chậm rãi quay đầu lại, phát hiện hài cốt vốn toàn bộ ở trong rương cư nhiên có một nửa thân thể đã bò ra, tóc giống như vải mành màu đen mắc bên ngoài rương. Chu Quyết sợ đến mức cảm thấy như một chỗ nào đó của trái tim đã nứt ra rồi.

Không biết đã qua bao lâu, Chu Quyết cứ như vậy cùng một bộ hài cốt cổ quái mặt đối mặt nhìn nhau. Thình lình Chu Quyết nghe được có thanh âm từ trong đống tóc nọ truyền ra, thanh âm kia giống như một bà lão tám mươi tuổi không ngừng niệm cái gì đó.

"Còn chưa chấm dứt. . . . . .Người thứ bảy còn chưa xuất hiện. . . . . .Vĩnh viễn không có kết cục. . . . . ."

Chu Quyết dựa vào ván cửa, cậu hiện tại hận không thể ép thân thể mình mỏng như tờ giấy, như vậy cậu có thể từ trong khe cửa chuồn ra. Cậu cũng không biết có phải não nhỏ của mình bị dọa cho động kinh rồi không, hay thời gian dài hành hạ khủng bố khiến cho lá gan cậu sợ đến lớn ra. Cậu cư nhiên hỏi lại: "Người thứ bảy gì?"

Thanh âm bà lão tám mươi tuổi tiếp tục xuất hiện: "Khi người thứ bảy xuất hiện, có nghĩa là sự thất bại của vòng bảy người. . . . . ."

Lưng Chu Quyết đẫm mồ hôi, cậu không ngờ tới quái vật này cư nhiên còn có thể cùng cậu đối thoại, cậu liếm môi tiếp tục hỏi: "Thất bại? Vòng bảy người rốt cuộc là tồn tại thế nào?"

Hài cốt phát ra tiếng vang kèn kẹt, cô ta nói: "Đây là một bí mật ẩn tàng thật lâu thật lâu rồi, mấu chốt của bí mật ngay cuối cùng trong sách. Nhưng đọc đến một tờ cuối cùng cũng liền đại biểu cho việc nó đã tìm được các người."

Chu Quyết tựa trên cửa, cậu hỏi: "Vậy có biện pháp nào có thể tránh né không?"

Hài cốt âm âm nói: "Trong sách có đáp án, nhưng đáp án này lại không hoàn toàn chính xác, bản thân quyển sách này chính là một sai lầm."

Chu Quyết không cách nào giải thích được ý của cô ta, nhưng cậu có thể mơ hồ biết hoàn toàn dựa theo nội dung trong sách là cực kỳ không đáng tin cậy. Chu Quyết muốn tiếp tục hỏi nữa, nhưng thi thể lại nói trước: "Mấu chốt của quyển sách này không quyết định ở sự phát triển của câu chuyện, mà là do ẩn tình sau lưng câu chuyện, nếu dựa theo phát triển đơn thuần của câu chuyện để suy đoán kết quả cuối cùng chỉ có thất bại."

Chu Quyết hỏi: "Vậy thất bại sẽ ra sao?"

Hài cốt lại một lần nữa phát ra tiếng vang kèn kẹt, cô ta không nói gì, nhưng Chu Quyết biết nếu thất bại tuyệt đối sẽ không khá hơn kết cục của cô ta là bao.

Cậu run run hỏi: "Vậy, vậy cô có thể nói cho tôi biết cô. . . . . .Cô có phải Trần Như Lan không?"

Ngay khi Chu Quyết hỏi xong câu cuối cùng, cậu đột nhiên cảm giác phía sau có người khua mạnh ván cửa. Cậu bật người, tiếp đó Trần hạo thẳng hướng đi vào, anh chạy đầu đầy mồ hôi trong tay cư nhiên còn cầm một cái cờ lê. Thật không biết anh từ nơi nào lấy được. Xem chừng anh đập nát cánh cửa mới vào.

Chu Quyết bị bất ngờ dọa khủng hoảng trong lúc nhất thời nói không nên lời, kỳ thật cậu nghĩ cậu chưa tè ra quần đã phi thường đàn ông rồi. Dù sao đây mới thật là thuộc về khiêu chiến cực hạn thần kinh nhân loại.

Trần Hạo hướng mặt Chu Quyết vỗ liền vài cái, Chu Quyết rốt cuộc mới khép miệng, Trần Hạo hỏi: "Hài cốt đâu?"

Chu Quyết giống như nhân chứng trong phim xã hội đen mềm như chân tôm chỉ chỉ rương gỗ nọ. Trần Hạo một bước dài vọt tới. Anh nhìn tới nhìn lui hài cốt bên trong vài lần. Cuối cùng quay đầu lại nhìn Chu Quyết, Chu Quyết rõ ràng còn chưa xoay sang, cậu chỉ là theo bản năng lùi về phía sau. Trần Hạo nói với cậu: "Cậu lại đây nhìn xem."

Chu Quyết nuốt nước miếng, cậu thật sự không muốn nhìn lại vật kia, nhưng vì mặt mũi khiến cậu phải kiên trì. Cậu nhìn hướng trong rương, phát hiện nới đó nào có thi thể gì, ở đây chỉ có một bộ áo liệu màu xanh lơ, cùng với một đống lớn vải lanh màu đen, mà trong đống vải lanh này cư nhiên là một con chuột con. Nhãn thần Trần Hạo quái dị nhìn Chu Quyết, mà biểu tình của Chu Quyết lúc này đã không cách nào dùng lời lẽ để hình dung được. Tiếp đó phía sau bọn họ theo vào viện trưởng và lão Triệu, hai người bước ra phía trước nói: "Trần tiên sinh, thật xin lỗi, có thể là cánh cửa đột nhiên khóa, may là Tiểu Chu gọi điện cho cậu, nếu không chúng tôi cũng không biết bên trong có người. Tiểu Chu sao cậu không kêu lên chứ?"

Chu Quyết cảm thấy mặt mũi trong ngòai đều mất hết, một bên là Trần Hạo rõ ràng đang hoài nghi lời cậu nói trước đó, mà hiện tại viện trưởng cơ bản xem cậu như trẻ em kém phát triển để đối đãi. Cậu ấp úng cũng giải thích không rõ ràng, thời điểm này Trần Hạo đóng rương lại nói: "Viện trưởng, sao nơi này lại có một cái rương vậy?"

Viện trưởng nhìn cái rương quay đầu lại hỏi: "Lão Triệu anh biết cái rương này từ đâu tới không?"

Lão Triệu lắc đầu nói: "Cái rương này không phải tôi chuyển đến, có thể là cụ Cố, vậy phải hỏi ông ấy rồi."

Viện trưởng thoáng nhìn cửa nói: "Cố Lão đâu? Sao không thấy ai khác?"

Lão Triệu lắc đầu nói không biết. Viện trưởng mất hứng ừ một tiếng nói: "Đem cái rương lớn này bỏ đi, bên trong cư nhiên còn có chuột, các anh thật là. . . . . .Aiz! Nếu đến kiểm tra đây không phải thành trò cười sao?"

Lão Triệu liên tục gật đầu, đi theo viện trưởng ra ngoài. Trong kho hàng chỉ còn lại hai người Trần Hạo và Chu Quyết.

Chu Quyết thấy không có người ngoài nữa, liền vội vàng kéo cánh tay Trần Hạo nói: "Anh Trần, anh phải tin tôi, tôi thật sự nhìn thấy có hài cốt, hơn nữa cô ta còn nói nữa!"

Trần Hạo nói: "Cô ta đã nói gì?"

Chu Quyết nhìn vào mắt Trần Hạo nói: "Cô ta nói nếu lúc người thứ bảy xuất hiện, chúng ta liền thất bại. Đã thất bại thì chúng ta liền xong đời!"

Trong lòng Trần Hạo trầm xuống, anh nhìn thoáng qua bộ áo liệm màu xanh lơ, hỏi tiếp: "CD và bản dập ở chỗ cậu sao?"

Chu Quyết gật đầu, cậu chột dạ vuốt balo, xác định hai thứ đồ này không biến mất nữa nói: "Đồ đây! Trước đó tôi khẳng định không phải ảo giác!"

Trần Hạo lặng lẽ tới gần Chu Quyết, lúc đi tới trước mặt cậu anh cúi đầu nói vào lỗ tai Chu Quyết: "Tôi tin tưởng cậu, cậu xem. . . . . ." Nói xong anh lén lút chìa tay, trên tay có một sợi tóc rất dài.

Chu Quyết hoảng sợ ngẩng đầu, Trần Hạo đã nhanh chóng giấu tóc vào trong túi quần. Anh vỗ vai Chu Quyết nói: "Đi, về nhà."

Lúc Chu Quyết trở lại nhà Trần Hạo, cậu đặt mông ngồi trên sofa vịn lồng ngực mình, cậu nói: "Anh Trần, anh thật sự chưa thấy đâu, thật là đáng sợ. Cái này so với phim kinh dị 3D còn ghê hơn."

Trần Hạo từ trong tủ lạnh lấy ra một lon bia lạnh nói: "Uống đi, cho đỡ sợ, phát hiện của cậu hôm nay rốt cuộc thế nào?"

Chu Quyết một ngụm uống xuống nửa lon bia, sau khi thở ra một hơi đứng thẳng dậy nói với Trần Hạo: "Tôi có thể xác định Cố Lão, lão Triệu bọn họ đều là một trong bảy người, còn có chính là CD và bản dập này."

Trần Hạo cầm bản dập qua, vội vàng đưa tờ giấy phô tô trong tay nói: "Cậu xem hai tờ này có phải rất giống không?"

Chu Quyết nhận giấy phô tô, hình vẽ phía trên quả thực cực kỳ tương tự, nhưng cũng không giống lắm. Trần Hạo để bản dập vào máy quét, sau đó lại in ra. Anh đặt hai tờ giấy cùng nhau trên bàn nhìn một hồi, sau đó lại lục ra một đống tư liệu lớn. Sau đó anh đưa lưng về phía Chu Quyết nói: "Cậu có từng nghe nói qua Sát Sát chưa?"

Chu Quyết ừ một tiếng hồi đáp: "Tháp bùn trong Tạng truyền phật giáo."

Trần Hạo cười cười nói: "Đúng vậy, kỳ thật nó là tiếng Bạc Lai dịch âm ra Phạn văn, nó trong Phạn văn ý là phục chế. Ước chừng lọt vào nội địa Trung Quốc vào thế kỷ 13. Mà trong những tài liệu cuối cùng Như Lan lưu lại kia thì có ba tờ cùng loại hình ảnh của Sát Sát, mà trên mấy thứ đó có cùng loại hình vẽ của bản dập này. Nhưng nội dung của hình vẽ tạm thời vẫn chưa cách nào hiểu được."

Chu Quyết cau mày nói: "Nó có quan hệ gì với phật giáo sao?"


Trần Hạo lấy lại giấy phô tô tiếp tục nói: "Việc này rất khó có thể xác định. Cho dù là phật giáo chúng ta quen thuộc nhất, dựa theo tông phái có thể chia làm mười loại, phân biệt là Thiên Thai tông, Tam Luận tông, Duy Thức tông, Hoa Nghiêm tông, Luật tông, Mật tông, Thiền tông, cùng Tịnh Thổ tông (Hiển giáo) trong Đại Thừa phật giáo, còn có hai tông Câu Xá, Thành Thật trong Tiểu Thừa phật giáo, chúng trong tư tưởng và giáo nghĩa có khác nhau rất lớn. Đều tự có bí pháp và ký hiệu bí mật không truyền ra ngoài. Cậu nếu từ trên mặt này tìm nhất định vòng vèo quanh co."

Chu Quyết cầm lon bia nói: "Cỗ thi thể kia từng nói, nếu hoàn toàn dựa theo khuôn mẫu trên sách chúng ta sẽ thất bại, hơn nữa tuyệt đối không thể để cho người thứ bảy xuất hiện. Nếu không chúng ta cũng xong đời. Hiện tại chúng ta đã xuất hiện năm người, không biết lúc nào sẽ xuất hiện người thứ sáu, người thứ bảy."

Trần Hạo tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa, thời điểm này lại có người gõ cửa, Tam Béo, Khỉ Còi và Lão Cửu đứng ở cửa, ba người họ đều bôn ba cho tới trưa, chạy đến đầu đầy mồ hôi."

Tam Béo sau khi xả giọng kêu mẹ nửa ngày đặt mông ngồi bên cạnh Chu Quyết, hắn nói: "Anh Trần, viện nghiên cứu anh giới thiệu thật quá xa. Tôi chạy muốn gãy chân rồi. Bất quá anh yên tâm, bản thảo giao cho tôi, chúng tôi đều tự thân tự lực làm không hề để qua tay người khác, người bạn nọ của anh thật đúng là bạn chí cốt, chẳng những giúp chúng tôi lo máy móc, phân tích ra chất liệu. Còn nói xạo gọi chúng tôi là cái gì. . . . . .Chuyên viên tới từ Bắc Kinh, khoác lác thế này mà không sợ lòi tẩy ha? Đúng không Khỉ Còi?"

Ánh mắt Khỉ Còi xẹt qua một tia bất an, gật đầu.

Trần Hạo lạnh nhạt hỏi han: "Không có gì, đây là tôi bảo cậu ấy ứng phó như vậy. Tra ra tài liệu gì không?"

Tam Béo uống một ngụm trà, vuốt miệng nói: "Đã điều tra ra, giấy hoàn toàn không có vấn đề, mực in cũng không có vấn đề, có chuyện chính là cách đóng sách của nó."

Trần Hạo không nói chen vào, Tam Béo ngại còn khát nước lại uống một ngụm lớn, hắn móc ra bản in thử cùng với một tá đơn báo cáo tiếp tục nói: "Nói như thế, đóng bìa sách của thập niên năm mươi cơ bản đều chọn dùng chỉ buộc Mà hiện tại về cơ bản đều là phương pháp đính không có chỉ buộc, mà quyển sách này vừa nhìn chính là thứ của thập niên năm mươi, cho nên nó áp dụng chính là chỉ buộc đồng thời sử dụng đóng sách giá thành cao, do đó, bên trong bản thảo anh đưa cho tôi trên sợi đính chúng tôi phát hiện chất liệu đặc thù."

Tam Béo nhãn châu thiểm động, hắn thần bí hỏi: "Anh đoán xem. . . . . .Là chất liệu gì?"

Chu Quyết nóng lòng muốn chết, đâu rảnh cùng hắn pha trò, trái lại Trần Hạo ở một bên nói: "Tóc?"

Tam Béo búng ngón tay, hắn vỗ đùi nói: "Anh Trần! Thật trâu a, anh làm thế nào đoán được?"

Trần Hạo nói: "Tôi cũng là đoán thôi."

Chu Quyết hoài nhi lén liếc mắt nhìn Trần Hạo, mặt Trần Hạo lập tức chuyển hướng sang cậu, Chu Quyết đành khó xử sờ tóc. Trần Hạo liếc cậu một cái nói: "Đây là có căn cứ, bởi vì Chu Quyết lần đầu tiên nhìn thấy sách cậu ấy đã từng nói, có một nữ nhân đầu tóc rất dài. Tiếp đó cậu thấy được sách, sau này là cơn ác mộng của cậu ấy, mà trong truyện cũng nói tới tóc. Cho nên tôi đã nghĩ tóc ở phương diện này nhất định có tác dụng nào đó rất then chốt, sau tôi lại từ trong rương tìm được tóc, mà cậu béo nói chỉ trong chỉ dán xuất hiện vấn đề, vậy rất có khả năng chính là bên trong chất liệu có tóc cùng bị quấn vào trong chỉ."

Chu Quyết thấy Trần Hạo giải thích trọn vẹn như vậy, cậu cũng ngượng ngùng không nói gì nữa, chỉ có thể khó xử nở nụ cười xin lỗi vài tiếng nói: "Anh Trần. . . . . .Tôi cũng không có hoài nghi anh, chỉ là không nghĩ tới anh thật sự có thể đoán vậy."

Trần Hạo cũng cười xấu xa nói: "Nguyên lai cậu còn đang hoài nghi tôi sao? Tôi còn chưa biết đó."

Chu Quyết lúc này cười đến càng thêm quẫn bách, cậu vội vàng nói sang chuyện khác: "Vậy nói trong chỉ của quyển sách này có tóc giống người? Vậy là tóc nữ nhân sao?"

Tam Béo gật đầu nói: "Khẳng định như vậy, thập niên năm mươi a, mày cho rằng là hiện tại? Mỗi người đàn ông đều trang điểm xinh đẹp, tóc so với nữ nhân còn phiêu dật hơn, tao có thể khẳng định đây là tóc nữ nhân!"

Trần Hạo nói: "Tôi biết, cậu để báo cáo xuống đi. Hiện tại nên tiếp tục nội dung kế tiếp của chúng ta."

Tất cả mọi người không nhắc lại, mà nhìn chằm chằm Vòng Bảy Người đặt chính giữa bàn. Lại sắp mở ra một chương mới. . .