Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 52

Trương Manh gọi điện xong thì không
đi tìm Cao Ca nữa, đương nhiên Cao Ca cũng sẽ chẳng tìm hiểu về cô ta
làm gì, trái lại Lâm Thiến Thiến thường xuyên gọi đến, có lần nhắc đến
Trương Manh thì nói, “Có thể Trương Manh hối hận rồi, mình đoán lúc đó
cậu ta cũng không ngờ cậu sẽ cố chấp thế đâu, e rằng cũng không ngờ cậu
lại thắng. Dẫu sao nhà họ Triệu cũng có tiền có thế mà?”

Từ chỗ ấy cũng có thể thấy được, sau lưng vụ án này, gần như mọi người đều đã trưởng thành hơn.

Nếu là Lâm Thiến Thiến của trước kia - một người tốt bụng thì nhất định
sẽ nói, “Chắc cậu ấy cảm thấy có lỗi với cậu nên muốn nói xin lỗi đấy.”
Nhưng bây giờ, nhìn cô ta làm ầm, nhìn cô ta điên dại, nhìn cô ta nói
dối, sau đó nhìn cô ta vì sợ mà cầu xin tha thứ, dù có là người tốt cũng chẳng nói được câu gì.

Cao Ca cũng đồng ý, dựa người ra sau ghế, xem chương trình Tết trên tivi mà nói, “Là vì sợ mình tố cáo cô ta, sợ ngồi tù mà thôi. Đã sai còn
không biết nói xin lỗi, bộ chỉ có mình cô ta tổn thương thôi ư? Đến một
chút áy náy cũng không có, lại còn bảo người khác tha thứ cho cậu ta,
xin lỗi mình không làm được.”

Lâm Thiến Thiến tò mò hỏi: “Vậy cậu có kiện không?”

Cao Ca khẳng định nói: “Kiện!”

Lâm Thiến Thiến đồng ý, “Đúng thế, dựa vào gì mà không thể kiện chứ,
nhất định sẽ có rất nhiều người nói, một cô gái đang còn yên ổn thế, cậu mà kiện thì coi như xong. Nhưng chẳng có ai chịu nghĩ, nếu không phải
cậu kiên cường cố nhẫn nhịn thì cũng xong luổn ồi. Có điều, chắc chuyện
này sẽ ồn ào lắm đây.”


Cao Ca cũng biết điều đó, nếu không Trương Manh đã chẳng nói gì mà “cậu
sẽ phải hối hận”, dĩ nhiên là do không cam lòng rồi. Có điều cô cũng
chẳng thèm để ý, nói với Lâm Thiến Thiến, “Mình đã chuẩn bị sẵn sàng
rồi, không sao đâu, cứ mặc cậu ta thích làm ồn thì làm. Trên đời này
không có lý nào mà cô ta nói dối phỉ báng làm hại người khác, rồi chỉ
cần khóc lóc là có thể cho qua, vô sự nhẹ người cả. Không đời nào.”

Lâm Thiến Thiến nói, “Mình đã xin đổi phòng ký túc xá rồi, ở mà cứ hoảng hốt. Cậu còn về nữa không?”

Hai ngày nay Cao Ca đã thuê nhà xong rồi, hôm qua mới đến, ở ngay cạnh
trường học, mẹ cô lại định làm nghề cũ là bán đồ ăn vặt, bên này gần
trường lại nằm ở vùng ngoại ô nên một là lượng khách đến khá cao, hai là tiền thuê cũng không quá đắt đỏ.

Cao Ca nói, “Không đâu, mình đã thuê nhà với mẹ rồi. Tay nghề mẹ mình không tệ, cậu có rảnh thì lại ăn.”

Lâm Thiến Thiến vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá.”

Đợi khi cúp máy thì nghe thấy tiếng mẹ Cao đang gọi Tống Phỉ, hôm nay là ngày nghỉ nên Tống Phỉ đi theo bố anh, vốn đã bảo là không đến nhưng
không biết sao lại đến. Cao Ca cảm thấy kỳ lạ, đứng dậy đón anh, vừa vặn đối mặt với Tống Phỉ, Tống Phỉ xoa đầu cô, không hỏi gì mà nói thẳng,“Triệu Bân đã kháng án rồi.”

Chuyện này cũng nằm trong dự liệu cả.

Mặc dù án cưỡng hiếp tạo nên tổn thương lâu dài cho phái nữ, nhưng tỷ lệ báo án rất thấp, không nói đến chuyện có thể đưa ra phán quyết với
người này được không, chứ riêng cân nhắc mức phạt thì thật sự không cao
mấy. Luật pháp quy định án cưỡng hiếp là từ ba đến bảy năm tù, nếu có
tình tiết tồi tệ, ví dụ như cưỡng hiếp quá nhiều phụ nữ, cưỡng hiếp ở
nơi công cộng thì mới xử mười năm tù trở lên, tù chung thân hoặc tử
hình.

Còn vụ án như Triệu Bân là thuộc loại đầu tiên, nhưng phán quyết trong
thực tế phần lớn đều có hạn thi hành án từ ba đến năm năm, trừ đi thời
gian ngồi ở trại tạm giam, hơn nữa còn giảm tội thì e rằng cộng gộp lại
cũng chỉ có hai năm.


Triệu Bân bị xử mười năm, là hình phạt nặng nhất trong quy định, làm sao Triệu Bân có thể đồng ý, chắc chắn sẽ kháng án.

Cao Ca liền hỏi, “Lúc nào thì phúc thẩm?”

Tống Phỉ nói, “Phải khoảng hơn nửa tháng nữa, em không cần phải để ý
đâu, cứ giao chuyện này cho anh. Dĩ nhiên,“ Anh nói, “Hai chuyện lần
trước nói với em, một là truy tố tội ngụy tạo bằng chứng, anh đã bàn
xong với bên cơ quan công tố rồi, đợi khi kháng án kết thúc thì bọn họ
sẽ truy tố. Phía chúng ta là bồi thương dân sự, anh đã chuẩn bị tài liệu rồi, đến lúc đó em không cần phải tham dự, có anh là đủ.”

Thời điểm cuối tháng 2, cuối cùng Cao Ca cũng sắp tựu trường, mà phiên
tòa phúc tẩm của vụ án cưỡng hiếp cũng bắt đầu. Vì Triệu Bân và luật sư
mới của hắn ta không thể nhận định sự thật của lần sơ thẩm, bằng chứng
đưa ra khác biệt, mà những điều kiện của phiên tòa phúc thẩm khác lại
không hợp với hắn, nên lần này không công khai thẩm án. Quan tòa tra xét lại toàn bộ tài liệu vụ án và bằng chứng, lại hỏi Triệu Bân, lần nữa
nghe ý kiến của đám người Trần Kiều, đợi đến hôm Cao Ca tựu trường thì
kết quả phúc thẩm đã công bố.

Thư phán quyết được đưa đến thẳng tay Cao Ca, kết quả rất đơn giản, giữ mức án cũ.

Đến nước này, mặc dù còn nhiều chuyện khác vẫn chưa xong, nhưng chí ít
vụ án cưỡng hiếp này đã hạ màn. Từ ngày 13 tháng 10 Cao Ca bị cưỡng
hiếp, cho đến ngày đưa đến thư phán quyết ở lần phúc thẩm này là ngày 28 tháng 2, Cao Ca đã dùng bốn tháng mười tám ngày để lấy lại công bằng vì chính mình.

Có điều cùng một phán quyết nhưng không cùng phản ứng, lúc trước vì kích động nên cô khóc nức nở, còn giờ khắc này, trái lại cô khá là thản
nhiên, cô tin vào mình, tin vào Tống Phỉ, tin vào những cảnh sát tốt như Mạnh Lỗi và Lưu Mân, cũng tin tưởng mỗi một người chính nghĩa.

Mà trong cùng ngày kết thúc phúc thẩm, cơ quan công tố liền lấy tội
Trương Manh, Tống Gia Mạnh và bà Cao Lưu Phượng Anh đã ngụy tạo bằng
chứng mà kiện ra tòa, còn Tống Phỉ thay Cao Ca đề nghị kiện dân sự, yêu
cầu Triệu Bân bồi thường tiền chữa bệnh và phí an ủi tinh thần cho Cao
Ca, tổng cộng là 500 nghìn tệ.

Nhưng những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Cao Ca, ngày hôm sau cô vẫn cứ đi học như bình thường.


Phán quyết của phiên tòa sơ thẩm đã sớm được truyền ra bên ngoài, phần
lớn mọi người không biết về lần phúc thẩm nên đều cho rằng Cao Ca đã sớm thắng kiện, trên đường đi có không ít người mỉm cười với Cao Ca, còn có người bạo gan đi đến chúc mừng Cao Ca. Thế nên, đoạn đường đã từng rất
khó bước đi này đã trở nên bằng phẳng xán lạn hơn nhiều.

Đợi khi Cao Ca vào lớp học, soạt một tiếng rền vang phát ra vì di chuyển băng ghế, sau đó nghe thấy Lâm Thiến Thiến hô to, “Cao Ca, chúc mừng
cậu.” Bạn cùng lớp gần như ra sức vỗ tay. Khoảnh khắc đó Cao Ca đứng
nguyên tại chỗ, vẫn nhìn những người bạn học này, cô nhìn Lâm Thiến
Thiến luôn ủng hộ mình, nhìn những phần lớn bạn học mỉm cười với cô,
cũng nhìn thấy các bạn học lấy Lưu Mỹ Hà đại diện mà thờ ơ với cô, không bày tỏ thái độ gì.

Bọn họ đều mỉm cười.

Bỗng nhiên cô nhớ lại ngày mười bốn tháng mười đó, nhớ đến bát canh thừa đập vào cô trong nhà ăn, nhớ đến cô bất đắc dĩ quay về phía nhiều chiếc điện thoại như thế mà tuyên bố mình bị cưỡng hiếp, nhớ đến mình đã xin
bọn họ đừng rêu rao chuyện không đâu mà có thể thì hãy mỉm cười với
mình, cũng nhớ đến ngay chính trong căn phòng này, Trương Manh đã nói
với cô, cô chỉ là muốn lừa tiền chứ không phải bị cưỡng hiếp.

Đời người có lẽ sẽ có rất nhiều chuyện bị lãng quên, nhưng cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên chuyện ngày hôm đó.

Dĩ nhiên, còn có ngày hôm nay nữa.

Cô xông lên phía trước, cô không chán chường, cô bất chấp danh dự, cuối
cùng cô đã không còn bị bịa chuyện đồn nhảm hay bị những tên côn đồ đó
đánh nữa, cô lại thong dong đứng tại nơi này, trở thành người hoàn mỹ về danh dự.

Chợt cô nghĩ đến những vụ án mà Tống Phỉ đã đưa cô xem kia, nếu như bọn
họ đều có ngày này thì tốt biết bao. Họ sẽ không còn tự ti, sẽ không vì
thế mà uất ức, sẽ không hủy hoại chính mình không hận chính mình mà gả
cho chính người cưỡng hiếp hoặc nhảy lầu tự sát.

Cô phải thừa nhận rằng, ngày đó mình đồng ý cùng làm với Tống Phỉ là vì
bị cảm động, còn hôm nay đứng nơi đây, cô lại nghĩ đến những chuyện kia
thì càng muốn làm hơn, bởi vì cô đã nhìn thấy được hy vọng.


Lâm Thiến Thiến thấy cô ngẩn người thì thấp giọng gọi cô, “Cao Ca!”

Cao Ca sực tỉnh, cô vẫn đứng im không nhúc nhích, cúi người cám ơn tất
cả rồi mới ngồi vào cạnh Lâm Thiến Thiến. Kết thúc chúc mừng, sau đó là
chương trình quen thuộc, giáo viên hướng dẫn nói về những vấn đề cần chú ý khi tựu trường, ủy ban lớp thì nói mấy chuyện đại loại như thu phí
lớp, sau đó là khích lệ cổ vũ rồi giải tán.

Kết quả còn chưa kịp giải tán thì có người đột nhiên đẩy cửa phòng học
ra, nói với cô giáo, “Không xong rồi, Trương Manh muốn nhảy lầu.”

Toàn bộ người trong phòng đều giật mình khiếp hãi, lập tức rào rào đứng
lên, lúc này Cao Ca mới phát hiện ra, ban nãy nhìn lướt xung quanh cũng
không thấy Trương Manh đâu. Cô nhìn Lâm Thiến Thiến, Lâm Thiến Thiến
cũng lắc đầu, “Mình đổi phòng rồi, giờ không ở chung với cậu ta nên cũng không để ý.” Rồi cô ấy thấp giọng hỏi, “Cậu biết chuyện gì sao?”

Cao Ca nói: “Chắc chính là cái mà cậu ta bảo là sẽ không để mình sống tốt rồi.”

Lưu Mỹ Hà cũng sợ hãi, dù sao cũng cùng phòng, thế là bèn nói, “Tối hôm
qua cậu ấy vẫn bình thường, sáng nay sau khi nghe máy xong thì không
được bình thường nữa, buổi chiều lên lớp em gọi cậu ấy mà cậu ấy không
chịu đi, còn nói là có chuyện bảo em đi trước.”

Cô giáo nói, “Đi xem xem sao đã.”

Lâm Thiến Thiến nghe thế liền thấy Cao Ca không thích hợp để đi, bèn đẩy cô ra nói cô cứ ở lại là được. Kết quả giáo viên tám phần cũng đoán
được nguyên nhân nhảy lầu nên túm lấy tay Cao Ca, kéo cô đi đến.

Nơi Trương Manh nhảy lầu chính là tòa ký túc xá của bọn họ. Không tính
là cao, chỉ có bốn tầng. Cô ta đã khóa trái cửa tầng thượng, leo lên lan can mà ngồi, nhìn rất nguy hiểm. Lúc bọn họ đến thì bên dưới đã tụ tập
khá đông, đều đang khuyên ngăn cô ta.

Nhưng Trương Manh không để ý đến bọn họ, cứ thế mà khóc, còn ngoái đầu
nhìn người chuẩn bị xông vào từ ký túc xá, không cho phép bọn họ đập vào cửa sổ tầng thượng.

Cô giáo nhìn mà sốt ruột, chưa đến bến dưới đã vội la lên, “Có chuyện gì thì em cứ nói, đừng như thế, nguy hiểm lắm, Trương Manh à, em nghĩ lại

đi bây giờ em mới mấy tuổi chứ, hơn nữa em còn là con một, xảy ra chuyện thì bố mẹ em biết làm thế nào?”

Không biết là cô ta nhìn thấy Cao Ca hay là được khuyên mãi mà vào lúc
này cuối cùng cô ta cũng mở miệng, nức nở nói, “Không phải em không muốn sống nữa, em rất cố gắng, em làm gì cũng cố gắng cả. Em biết em làm sai chuyện, nhưng em cũng có nguyên nhân, cùng là bạn học, vì sao không thể tha cho em mà phải tố cáo em? Cao Ca à, mình xin cậu đấy được không,
mình xin cậu đừng kiện mình, cả nhà chỉ có mỗi mình mình, bố mẹ mình mà
biết thì sẽ tức đến chết mất, chẳng thà mình chết ngay bây giờ.”

Nhất thời, tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Cao Ca.