Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 47




Cao Ca cũng muốn biết là ngạc nhiên gì, nhưng Tống Phỉ nhất quyết giữ bí mật nên cô đành phải thôi.
Dĩ nhiên bữa cơm tối hôm đó rất vui vẻ, mà ngay ban đầu cũng là như thế rồi, mỗi lần ăn cơm túm tụm lại, mẹ Tống sẽ kể những chuyện vui gặp phải với các chị em gái, còn mẹ Cao sẽ nói những dì kia thật lợi hại bà không làm được những việc đó, chỉ có thể đi theo học lỏm được chút.
Chính là rất náo nhiệt, nhưng hôm nay lại không như thế.
Trước đó là cố ý tạo dựng náo nhiệt, ai ai cũng sợ tẻ nhạt nên mới đua nhau nói chuyện, nhìn thì có vẻ thoải mái chứ thực chất rất căng thẳng. Cao Ca đã sớm nhận ra, chỉ là không dám nói ra, cô biết bọn họ có lòng tốt, nghĩ hết cách để cô được thoải mái, đừng nghĩ đến những chuyện đáng ghét kia, yêu cầu của bọn họ không hề cao, chỉ cần cô cười là được.
Nhưng hôm nay, tất cả mọi người không ai đóng kịch cả, không phải là kiểu vắt hết óc hận mình không thể đem chuyện trong suốt hai tư giờ vừa qua để nói, mà là bọn họ ngồi ở đấy, cuối cùng đã thành dáng vẻ nên có.
Mẹ Tống xem tivi như bình thường, gân đây đang chiếu phim gia đình cẩu huyết rất hot, bà vừa ăn vừa mắng: "Chị nói xem điều này sao có thể chứ, mẹ ruột không thương con mình mà thương con nhà người khác? Có ngu không cơ chứ? Dù có cảm thấy đứa bé kia đáng thương thì cũng nên đối xử ngang hàng chứ, có đúng không nào?"
Mẹ Cao rất tự nhiên tiếp lời, "Điều này cũng chưa chắc, không phải cái người tôi đã ly hôn đó đều một lòng vì mẹ sao? Chuyện của Cao Ca lớn như thế mà một người đàn ông như ông ta lại không thể làm trụ cột, lại còn hùa vào với mẹ mình tính toán chúng ta."

Do nhanh mồm nhanh miệng quá nên mới buột miệng nói ra, sau đó mẹ Cao nhanh chóng nhận ra, Cao Ca cũng có mặt.
Nhưng khi bà thấy Cao Ca trông như không có chuyện gì thì cũng thản nhiên vỗ vai con gái, "Nhất định hôm nay con đã thấy ông ấy rồi, đã đến tận cửa tòa án rồi mà còn không biết liên lạc cổ vũ con, sau này mẹ sẽ mặc kệ ông ấy."
Rồi bà lại quay đầu sang nói chuyện với mẹ Tống, vừa xem tivi vừa mắng.
Cao Ca và Tống Phỉ đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý cùng lắc đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ ăn cơm tiếp.
Đợi khi cơm nước xong xuôi, hai bà mẹ nói đã hẹn đến quảng trường khiêu vũ rồi, bảo hai người họ dọn bàn đi, còn mình thì lấy túi xách rồi đi ra ngoài. Cao Ca nói, "Anh đi nghỉ đi, để em làm được rồi."
Tống Phỉ vào phòng bếp lấy hai chiếc tạp dề ra, đưa cho Cao Ca một chiếc, "Em đừng quên là lần đầu tiên em vào nhà, chính anh xuống bếp nấu sủi cảo cho em ăn đấy. Anh rất rành về chuyện nhà cửa đấy, có anh đây thì chắc chắn là làm ít công to."
Vừa nói Tống Phỉ vừa quay đầu qua, đưa tấm lưng dày rộng về phía Cao Ca, không khách khí mà nói, "Cột dây lại hộ anh."
Cao Ca nhìn anh một cái, tuy thường ngày hai người gặp nhau rất nhiều, nhưng vì có vụ án nên không trò chuyện sâu lắm, cũng không thoải mái chung đụng thế này. Sao con người này có thể tự nhiên đến vậy chứ?
Có điều, dáng người Tống Phỉ thật là đẹp.
Vai rộng eo nhỏ, chỉ đứng đối diện Cao Ca thôi mà vẫn có thể cảm nhận được bắp thịt cuồn cuộn dưới lớp áo của anh. Thực ra Cao Ca và Tống Phỉ cũng chưa từng tán gẫu qua lại chuyện riêng tư của hai bên, nhưng ngày nào la Hải cũng đi theo cô, mặc dù hai người nói chuyện không nhiều lắm nhưng không biết bắt đầu từ hôm nào, thỉnh thoảng La Hải sẽ nhắc đến Tống Phỉ.
Đúng thế, La Hải là fan boy của Tống Phỉ.
Từ miệng của anh ta, bạn có thể nghe được những từ ngữ hoa mỹ khen ngợi Tống Phỉ, ví dụ như năng lực của anh rất ưu tú, đã từng thắng những vụ kiện nào, rồi có thể cải tử hồi sinh những vụ kiện nào, lại còn ẩn chứa kính nể anh nữa. Trong số đó, thân hình tráng kiện do tập thể dục quân năm là hạng nhất.

Dùng lời La Hải mà nói thì, "Bản thân tôi tập võ, sau này không ai quản nữa, dù không từ bỏ nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lười biếng, còn luật sư Tống trừ khi vội vã chân không chạm đất hai mươi tư giờ không thể ngủ thì hầu như ngày nào cũng đi. Cô không biết đấu, anh ấy có cơ ngực và đường nhân ngư đấy, à, còn cả tám múi mà đám nữ sinh các cô vừa nghe là ré lên nữa, phải tập dữ lắm đấy."
Lúc nói lời này, chẳng qua La Hải chỉ xuất phát từ bản năng fan boy mà thôi, e là không nghĩ rằng sẽ có một ngày, Cao Ca đột nhiên nghĩ đến những lời đó.
Có lẽ thấy Cao Ca không nhúc nhích nên Tống Phỉ thúc giục, "Sao thế?"
Cao Ca xấu hổ ồ lên một tiếng, cầm hai đầu dây nhẹ nhàng thắt nút sau lưng, lúc sửa lại còn vô tình chạm vào cơ thể Tống Phỉ, đúng là rất rắn chắc, nhưng cô rút tay về rất nhanh, nói một câu, "Được rồi."
Kết quả Cao Ca cũng không ngờ, Tống Phỉ xoay người cầm lấy chiếc tạp dề còn lại, nói với cô, "Lại đây, để anh thắt giúp em."
Cao Ca muốn từ chối, dọn mấy bát đũa thôi mà đeo tạp dề làm gì? Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại không lên tiếng, để mặc Tống Phỉ tròng tạp dề qua đầu cô, sau đó thắt dây ở sau lưng, trong khoảnh khắc đó, Tống Phỉ đã đứng ngay sau lưng cô, khoảng cách lớn nhất giữa hai người chỉ có hai ba cm, Cao Ca nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Gần như ngay lập tức trở nên rất gần.
Nhưng cũng được, Tống Phỉ thắt tạp dề xong thì lại trở lại bình thường, anh rửa bát, Cao Ca dọn nhà, chưa gì đã làm xong.
Tống Phỉ cũng không có ý định đi.
Ngồi không trong phòng cả nửa ngày, hình như anh đang tìm sách ở trong phòng, kết quả một lát sau xách hai chiếc túi, nói với Cao Ca, "Em xách giúp anh một tay đi, nhiều quá cầm không hết."
Cao Ca nhìn sang, vội thưa vâng bước đến, Tống Phỉ nói, "Cái này khỏi, cầm hộ anh cái túi đi."
Cao Ca liếc mắt nhìn, thật ra xách túi cũng không phải chuyện gì lớn tốn nhiều sức, trong lòng cô mơ hồ có một cảm giác, chỉ là không muốn phá nên vâng một tiếng, rồi đi đến cầm lấy túi Tống Phỉ, theo anh ra cửa.

Trong thang máy không có ai, hai người cứ thế đứng được một hồi thì Tống Phỉ hỏi cô, "Nghỉ đông này có về quê không?"
Cao Ca đã bàn qua chuyện này với mẹ, năm nay sẽ không về. Dù sao cũng ly hôn rồi, gian hàng của mẹ ở chợ rau cũng đã trả lại, còn nhà thì sau khi ly hôn đã bị khóa rồi. Bây giờ về đi dọn đồ thì không nói làm gì, vấn đề là không có người thân thì về làm chi?
Cao Ca bèn nói: "Không về. Hai ngày nay em đã xem nhà rồi, định thuê nhà ở. Có thể mẹ em phải ở bên này một thời gian ngắn."
Tống Phỉ rất vui, "Vậy thì tốt quá. Nhưng không cần phải dọn ra ngoài đâu, bình thường mẹ anh chỉ có một mình, hai mẹ con em ở đây bà còn vui hơn, anh hay làm thêm giờ nên lần nào trong nhà cũng chỉ có mình bà, lạnh lẽo quá."
Thật ra ở đây rất thoải mái, nhưng làm gì có đạo lý đưa mẹ vào ở nhà người khác chứ, Cao Ca chỉ cười.
Cao Ca không phải là người khách khí đôi câu với người ta thì sẽ đổi tính, cô rất có chủ kiến nên Tống Phỉ cũng không ép, lúc này anh mới nói mục đích thật sự ra, "Đã nghỉ đông rồi, hai ngày này cũng không có chuyện gì, em đến sở luật sư của anh làm thêm mấy ngày đi."
Cao Ca ngẩng đầu nhìn Tống Phỉ, chỉ nghe thấy anh nói, "Cuối năm bên anh khá là bận, hồ sơ trong một năm qua phải sửa lại hết, con người La Hải qua loa quá, cậu ta không thích làm mấy việc đó cho lắm, nên em đến giúp anh đi. Hơn nữa," Tống Phỉ lại nói, "Ở nhà đợi kết quả phán quyết cũng dày vò quá, đi làm việc khác cũng coi như phân tâm. Chuyện nhà cửa em đừng vội, anh sẽ bảo la Hải tìm giúp em, cậu ta là người địa phương nên biết rõ giá thị trường hơn em."
Cao Ca tính nói gì đó thì Tống Phỉ cắt ngang, "Thật ra anh rất muốn nói kế hoạch sau này của em với em, có điều anh vẫn chưa nghĩ xong, gần đây lại vội quá, xong vụ của em là còn rất nhiều vụ khác đang chờ nữa. Nếu em tới thì coi như có thời gian hơn, cơ hội hai ta trò chuyện cũng nhiều hơn."
Cao Ca học ngành quản lý, thuộc chuyên ngành tài chính, tuy công việc không tính là tốt nhưng đã từng được rất nhiều đàn anh đàn chị bồi dưỡng. Trước khi xảy ra chuyện, Cao Ca thử nghĩ nếu không tìm được việc thì cô sẽ làm MC, dù sao điều kiện gia đình không được tốt, cô vẫn cần công việc có lương cao. Nhưng sau khi xảy ra chuyện, cô không nghĩ đến lần nào nữa.
Tống Phỉ vừa nhắc đến thì Cao Ca ngây người, kế hoạch nghề nghiệp của cô ư?
Rất ít khi thấy Cao Ca có vẻ thắc mắc như thế. Tống Phỉ bật cười, "Em đừng căng thẳng, chỉ là suy nghĩ của anh thôi, nói chuyện mới biết được. Sao nào, có đến sở luật sư không?"
Thả nhiều mồi câu như thế, sao Cao Ca có thể không đồng ý được chứ, cô chỉ đành gật đầu.

Lúc này thang máy đã đến, đây là khu cũ nên không có garage ngầm, xe Tống Phỉ đậu ở ngay trước tòa nhà, không ngờ vừa ra thì gặp phải mẹ Tống và mẹ Cao đi dạo về, Tống Phỉ cũng không dây dưa gì nhiều, chào hỏi xong bèn lái xe rời đi.
Nhưng không ngờ anh vừa mới đi thì mẹ Cao đã nói, "Cao Ca này, bố con ở cổng tiểu khu đấy, nói muốn gặp con."
Cao Ca nghe vào nhưng không tin đấy là sự thật, hỏi ngược lại, "Ai cơ?"
Mẹ Cao nói, "Bố con, cũng không biết làm sao mà tìm được nơi này nữa, mẹ còn đang theo dì Tống con đến quảng trường khiêu vũ mà cứ thế bị ông ấy kéo lại. Đòi gặp con cho được, mẹ với dì Tống nói ông ấy cả buổi nhưng không chịu nghe, may mà còn chưa đi theo đấy. Ông ấy nói nếu con không ra thì tối nay ông ấy sẽ không đi."
Đây không phải là ăn vạ sao?
Không phải Cao Ca không muốn gặp ông lắm, nhưng nếu tối qua, trước vụ kiện, nếu ông đến thăm cô con gái sắp phải lên tòa, đến khích lệ cô, thậm chí cũng chẳng cần nói gì, chỉ cần đưa tay sờ đầu cô là đủ, có khi cô sẵn lòng.
Đúng thế, chỉ là sẵn lòng chứ không phải tha thứ. Dù sao vào thời khắc quan trọng kia, Cao Ca cũng hy vọng có được lời chúc phúc từ bố ruột.
Nhưng không hề có, ông ấy không đến. Ông không những không đến mà còn đưa bà nội đi làm nhân chứng cho nghi phạm.
Vậy thì bây giờ đến còn gì mà nói. Đúng vậy, chẳng qua bố cô là có hiếu đến độ ngu muội, ngay từ đầu đã không cảm thấy có lỗi với cô, có thể có lúc không cố ý làm tổn thương, nhưng so với cố ý thì còn đau đớn hơn.
Cao Ca từ chối thẳng, "Không muốn gặp."
Nói rồi cô nghiêng đầu rời đi, mẹ Cao và mẹ Tống cũng không ngăn cô, con bé phải chịu thiệt thòi, chẳng lẽ chỉ vì cái gọi là cha con mà phải nhẫn nhịn sao? Làm cha mẹ cũng chẳng phải dễ.
Cao Vu Thành đứng ở cổng tiểu khu, nhìn trăng sáng từ từ lên cao, nhìn đám người náo nhiệt dần dần tản đi, nhìn thấy cuối cùng chỉ còn lại một mình ông, vì lạnh nên đã ngồi xổm xuống đất, bảo vệ đã quan sát ông rất lâu nên đi ra hỏi, "Đã muộn thế này rồi, anh còn ở đây làm gì?"

Cao Vu Thành nhìn ông ta, rồi lại nhìn vào căn nhà ở trong tiểu khu, không lên tiếng mà nghiêng đầu sải bước rời đi.