Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 33

Đi học, có nhà, có xe, dù là con gái thành phố bình thường thì cũng chưa chắc có đủ hết những điều kiện ấy.

Trần Kiều có dao động không? Không thể nào không dao động được. Tiền lương một tháng cô chỉ có ba nghìn, ở tại một thành phố mà giá nhà trung bình hơn mười nghìn, dù có phấn đấu cả đời cũng không thể có nhà có xe, huống hồ dù có phấn đấu được thì cô cũng đã già rồi, không thể đi học được.

Nhưng... cô nhớ lại Cao Ca luôn đứng dưới nhà ăn, câu nói kia lại chẳng thể thốt nên lời.

Hiển nhiên Chu Lâm nhìn thấu được do dự của cô, bèn nói: "Cô ngẫm lại mà xem, Cao Ca cô ta chỉ làm vì hả giận mà thôi, cô ta đáng giá trong suốt cuộc đời của cô sao? Cô ra mặt thay cô ta, cô ta thắng thì sẽ lấy được công bằng, đưa người vào ngục, chứng minh cô ta vô tội không hề sai. Đợi đến khi vụ kiện kết thúc, cô ta lại có thể lần nữa quay về trường đi học, sau đó tìm việc làm trở thành thành phần trí thức, mua nhà mua xe sống tại thành phố lớn này. Còn cô thì sao, cô có nghĩ đến không, dù nhà họ Triệu không so đo với cô thì cô vẫn phải quay về nơi này, cô bỏ qua cơ hội thay đổi cuộc đời, cuối cùng vẫn chỉ có thể trở lại nhà ăn."

Chu Lâm rất biết ăn nói, "Cô xm đi." Lúc này là thời điểm náo nhiệt nhất, từ trên xuống dưới nhóm sinh viên đều tràn đầy thanh xuân, "Cô cũng biết mình không giống bọn họ, bọn họ đến để trả tiền ăn cơm, còn cô thì mặc đồng phục làm việc, ở trong một nơi toàn dầu mỡ, bưng bê thức ăn cho bọn họ, rồi lại dọn dẹp cho bọn họ. Cuộc sống của cô cứ bị vây hãm ở đây, cô mãi mãi khác xa bọn họ. Cho dù sau này cô không làm ở đây nữa thì cũng chỉ có thể đến nhà máy, đến tiệm bán quần áo, cô mãi mãi sống dưới đáy xã hội. Bây giờ cô thế nào, rồi con cô sẽ thế nào! Lại lặp lại một vòng tuần hoàn."

Điều này thật sự rất đáng sợ.

Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi mà Trần Kiều gần như kiềm chế không nói nên lời, cô thật sự không muốn, nhưng... cám dỗ lại quá lớn.

Chu lâm nói tiếp: "Chẳng lẽ cô coi trọng người khác hơn bản thân mình sao? Cho dù là thế, với cô ta cũng chỉ là dệ hoa trên gấm mà thôi, nhưng với cô lại là giúp người gặp nạn cứu vớt ra khỏi biển lửa, là cô toàn tâm toàn ý dâng hiến..."


"Đừng nói nữa." Đột nhiên Trần Kiều ngắt lời, "Đừng nói nữa." Cô vặn xoắn tay mình, "Đầu tôi đau quá, tôi phải suy nghĩ kỹ đã. Hơn nữa thời gian tôi ra ngoài cũng lâu rồi, ông chủ sẽ mắng tôi."

Nhưng Chu Lâm lại khóa cửa xe lại, nói với cô, "Đúng là chuyện này đau đầu thật, nhưng thật ra cô cũng dao động rồi đúng không, chẳng qua là ngại nói ra mà thôi. Không sao đâu, người không vì mình trời tru đất diệt, huống hồ Cao Ca cũng chẳng quen thân gì với cô, cô không giúp cô ta cũng rất bình thường, cô giúp cô ta mới là không bình thường. Trần Kiều, cô còn trẻ, cô chưa nếm được mùi tiền thế nào, cũng không biết cuộc sống của người có tiền thoải mái đến đâu, cô muốn gì cũng được, bây giờ tôi có thể đưa cô đi xem căn nhà đã chuẩn bị cho cô, hai phòng ngủ hai phòng khách ở ven hồ thành phố Tần, cô cũng biết người tốt nghiệp đại học thành phố Tần rồi đấy, nếu không có bố mẹ giúp thì ít nhất mười năm nữa mới mua được, nhưng cô thì có thể vào ở ngay. Còn cả xe nữa..."

Anh ta say sưa nói, sau đó lại nghe thấy Trần Kiều nói, "Nhưng đây đều là dùng Cao Ca để đổi lấy."

Giọng cô không tính là cao, nhưng Chu Lâm vẫn nghe lọt, anh ta sững sờ, "Cô nói gì?"

Trên mặt cô rất xoắn xuýt, rõ ràng cám dỗ này quá lớn, cho dù cô muốn giúp Cao Ca, nhưng cũng rất khó mà từ chối được. Sự thật là thế, cô không từ chối thẳng, cô vẫn muốn nghĩ kỹ đã.

Nhưng cô có lương tâm, cô biết rất rõ mặc dù có thể người nhà họ Triệu sẽ tìm đến nói chuyện, chính là vì cô đã thấy chuyện của Cao Ca, chính là vì Cao Ca.

Nên Trần Kiều mới nói câu đó, cô giải thích lại lần nữa, "Nhứng thứ này vốn cũng không thuộc về tôi, là do Cao Ca đưa đến."

Chu Lâm tức đến nỗi bật cười, quay phắt đầu sang, dựa cả người vào trên vô lăng mà nói, "Cô là đồ ngu đấy à? Không phải mắt cô là của cô sao? Đừng có nói với tôi là cô không muốn điều kiện tốt như thế đấy. Trần Kiều phải không, cô có biết nhà họ Triệu là người thế nào không? Cô có biết đắc tội với bọn họ thì sẽ có hậu quả gì không?

Dĩ nhiên Trần Kiều biết, có gì mà bọn họ không làm được!

Đây cũng là điều làm cô sợ mà không thể không thỏa hiệp, nhưng giờ đây như thế lại làm cô tỉnh táo. Cho dù người ta có giúp cô, ai biết bọn họ sẽ giữ lời chứ? Chẳng qua đây chỉ là một cam kết đẹp mắt mà thôi, đến lúc đó cô có thể làm gì đây? Cô có thể đi báo cảnh sát nói với bọn họ rằng, tôi nói dối làm giả vì nhà họ Triệu đồng ý cho tôi nhiều đồ, kết quả bọn họ không cho tôi sao? Không thể nào.

Thế nên cô cũng không dám lập tức nói gì, cô thật sự sợ người này chẳng ngó ngàng gì mà lái xe đi mất, đến ngay cả sức phản kháng cô cũng chẳng có.


Cô bảo: "Để tôi suy nghĩ đã, tôi chưa nghĩ thông lắm, anh để tôi suy nghĩ đã đi."

Chu Lâm nhìn cô, thấy dáng vẻ đầy xoắn xuýt của cô thì làm như ban ơn, "Được rồi, trưa mai tôi sẽ đến tìm cô, đừng hòng nghĩ đến chuyện không đến, cô thuê phòng ở đâu, là người ở đâu, cho mẹ anh em ở đâu tồi đều biết rõ cả, hiểu chưa?"

Trần Kiều gật đầu, "Hiểu rồi, tôi sẽ không nói lung tung."

Lúc này Chu Lâm mới để cô rời đi.

Bên này, Tống Phỉ ăn cơm cùng người nhà Cao Ca, thuận tiện nói qua về vụ án của Cao Ca ở khía cạnh pháp luật. Theo anh thấy, không biết có phải Cao Vu Thành nghe mà đau lòng hay không, suốt cả quá trình cứ cau mày mang theo tâm sự nặng nề, nửa câu cũng không nói nhiều, trái lại mẹ Cao hỏi không ít, kiện như thế nào, kiện trong bao lâu, có cần Cao Ca phải lộ mặt không.

Đến khi nghe thấy có thể từ chối dự thính những vụ kiện kiểu này, với cả Cao Ca có thể xin phép không tham dự thì cuối cùng mẹ Cao cũng yên tâm, nói: "Lan truyền khắp bên ngoài thì đành chịu, nhưng cô nghĩ con bé vẫn nên ít đến những nơi như thế thì hơn, tức cũng tức chết rồi." Mẹ Cao lại nói, "Không được, đến lúc đó dì sẽ đến."

Tống Phỉ rất hiểu ý của mẹ Cao, bèn khuyên bà, "Dì có thể đi, đến lúc đó hẵng bàn bạc."

Đợi đến khi ăn cơm xong, Cao Ca tính để Tống Phỉ đi làm đi, còn mình đưa bố mẹ về nhà nghỉ rồi thuận tiện trò chuyện với họ một hồi. Không ngờ Cao Vu Thành lại nói, "Con cứ bận việc của con đi, không cần tiễn bố mẹ đâu, không phải chỉ có mấy bước thôi sao? Cũng không phải không biết."

Cao Ca bảo, "Hiếm khi con gặp bố mẹ mà, con còn đang định tối nay chen ngủ với mẹ con đấy."

Cao Vu Thành đuổi cô, "Như thế thì còn ra thể thống gì? Hơn nữa giường nhỏ vậy, làm sao ngủ chung được? Được rồi, con về đi, bố sẽ đi dạo với mẹ con."


Cao Ca cảm thấy mất mát, mẹ Cao kéo cô lại nói, "Bố con chưa gặp chuyện thế bao giờ nên khó chịu trong bụng đấy, muốn càm ràm với mẹ chứ không tiện nói trước mặt con, con cứ về đi. Mẹ sẽ gọi điện cho con." 

Cao Ca lại không nghĩ đến điều này, rồi nghĩ hình như là thế thật, bố cô thường không thích nói nhiều ở trước mặt cô. Vậy là cô thoải mái hơn, gật đầu nói: "Vậy nhớ gọi điện cho con nhé, con ở gần đây thôi, chỉ mấy phút là đến nơi."

Mẹ Cao lại nhờ vả Tống Phỉ, nhìn anh chở Cao Ca đi, sau đó quay sang nói với Cao Vu Thành, "Ông nói xem chuyện này có tốt không cơ chứ, chàng trai kia tốt quá, lại rất xứng đôi với Cao Ca. Nhưng bây giờ thì không được rồi.

Dù bà rất rõ nhưng dẫu sao vẫn có hạn chế của thời đại, tư tưởng luôn nghĩ rằng đàn ông cũng sẽ so đo chuyện này.

Mẹ Cao nói mấy câu nhưng không thấy Cao Vu Thành trả lời, buồn bực quay sang hỏi ông ấy, "Đang nói với ông đấy, ông làm sao thế? Dù ông khó chịu nhưng luật sư Tống vẫn có ở đó, ông cho người ta mặt mũi được không hả? Ông xem suốt cả bữa ăn ông chỉ toàn cau mày."

"Bà không biết đâu." Cao Vu Thành nói.

Mẹ Cao liền hỏi, "Tôi không biết cái gì? Nói đi tôi nghe đây."

Cao Vu Thành nói, "Mẹ tôi đến rồi." Ôn thấy mẹ Cao vẫn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì nói tiếp, "Chị tôi đưa mẹ tới, đã đến ga tàu rồi."

Giờ mẹ Cao mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, lập tức bùng nổ, bước lên hỏi, "Bọn họ đến làm gì? Không phải ông nói là không để bọn họ biết sao?"

Cao Vu Thành khó xử nói, "Bà ấy hỏi tôi có thể không nói sao? Đó là mẹ tôi đấy!"

"Còn tôi là vợ ông, Cao Ca là con gái ông! Tại sao ông không đối tốt với hai mẹ con tôi hả?" Mẹ Cao thốt lên, tức giận hất tay bước đi, nhưng đi được hai bước lại nghĩ đến chuyện quan trọng, "Ông đã nói cho họ biết chúng ta ở đâu rồi?"


Cao Vu Thành gật đầu, đau khổ nói, "Mẹ tôi đâu có biết đường, không nói lỡ đi lạc thì sao? Hơn nữa nhà nghỉ đắt đỏ thế, họ ở với chúng ta không phải là tiết kiệm tiền sao?"

Mẹ Cao lập tức nói, "Tiết kiệm cái đầu ông!" Bà chỉ hận một nỗi không chỉ thẳng vào mũi mắng mà mắng, nhưng nhìn xung quanh vẫn còn đang ở trên đường, thành phố Tần không thể so với thành phố nhỏ được, buổi trưa bên kia không có ai, nhưng ở đây người qua kẻ lại, đã có rất nhiều người đưa mắt nhìn bọn họ rồi. Mẹ Cao đành phải thấp giọng nói, "Cao Vu Thành, chỉ một câu thôi, nếu mẹ ông dám làm hỏng chuyện của Cao Ca thì cái nhà này của chúng ta coi như xong, ly hôn! Nhất thiết phải tách nhau ra! Sau này ông cứ đi theo mẹ ông đi, để chị em ông chăm sóc dưỡng lão ông!"

Nói xong, bà liền lần tìm thẻ phỏng ở trên người Cao Vu Thành, rồi quay đầu đi về nhà nghỉ.

Cao Vu Thành đứng tại đầu đường, không biết nên làm thế nào. Bên này muốn đuổi theo vợ, nhưng bên kia mẹ ruột của ông còn đang chờ đấy, bà ấy cũng đã bảy mươi rồi, lúc này trời đã vào đông, ông sợ bà sẽ lạnh. Hết cách, ông đứng một lúc lâu, cuối cùng vẫn rảo bước chân đi về phía trạm xe.

Thật ra mẹ Cao chỉ đứng từ xe xem thế nào, cũng không đi thật. Thấy Cao Vu Thành đưa lưng về phía bà mà đi thì chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó gọi điện cho Cao Ca, "Cao Ca à, là mẹ đây. Con đổi chỗ khác cho mẹ nữa đi, mẹ không ở với bố con. Không phải, không cãi gì nhau cả, đã nhiều năm thế rồi, có gì hay ho mà cãi chứ. Bà nội với bác gái con đến, bố con đi đón họ rồi, mẹ không muốn bọn họ dính vào chuyện này, con đổi cho mẹ chỗ khác, cứ để bọn họ chờ."

Giọng mẹ Cao nghe rất mất hứng, "Dù sao mẹ không có ở đây, bố con cũng chẳng biết làm gì, bà nội với bác gái con cũng không có bảnh lĩnh gì nhiều, qua mấy hôm không làm gì được con thì sẽ về thôi. Ngoan nào, đừng nói với bố con đấy. Mẹ chờ con ở cửa quán cơm."

Cao Ca vẫn còn ngồi trên xe, Tống Phỉ ở ngay bên cạnh, sau khi nghe điện thoại cô thấy không ổn nên mở loa ngoài, để cả hai cùng nghe. Hai người nghe thấy thế thì lập tức sầm mặt, Tống Phỉ biết đây là thủ đoạn của nhà họ Triệu, Cao Ca biết tính của bà nội, đều biết điều này có nghĩa thế nào.

—— Mình dùng vết thương đã đóng vảy làm khôi giáp xông về phía trước, nhưng lại có người thân muốn cắm dao ở sau lưng.



Thật ra Cao Ca cũng biết, cuối cùng chuyện này vẫn do cô quyết định. Nhưng suy cho cùng, mỗi cô gái đều hy vọng bố mẹ có thể bảo vệ mình, cho dù không bảo vệ thì cũng vì mình mà đòi công bằng, chứ không phải là... đổi lấy tiền.


Cô im lặng, có chút buồn bã.

Tống Phỉ vỗ vai cô nói, "Đi tìm dì trước đã, dì bênh em mà."

Cao Ca gật đầu.