Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 18

Edit: Đông Thần Thần

Tống Phỉ để Cao Cao tìm một chỗ chờ, còn mình đi đến phía ký túc xá cô chỉ.

Đúng như dự đoán, từ xa đã có thể thấy mấy tay phóng viên thủ ở dưới tầng, ống dài ống ngắn chờ bên cạnh. Lúc này đã năm giờ, đúng vào giờ cao điểm ra vào, có lẽ họ sợ nhận nhầm người nên ai cũng cầm điện thoại đối chiếu, chờ Cao Ca xuất hiện.

Tống Phỉ đi thẳng đến. Có người nhìn anh một cái, sau đó thờ ơ quay đi.

Tống Phỉ đi vào chính giữa hỏi. “Đang đợi Cao Ca à?”

Cả đám người lập tức nhìn về phía anh, xúm vào, có người bèn hỏi theo: “Anh là ai? Anh biết Cao Ca ở đâu không?”

Một tay Tống Phỉ đút vào túi áo, phong độ ngời ngời giữa đám người, nói: “Tôi là luật sư đại diện Tống Phỉ của Cao Ca, có mấy lời muốn nói với các vị, nhưng chỗ này không thích hợp, người qua người lại quá ồn ào, ngoài cổng có quán cà phê, chúng ta sang đó đi.”

Tướng mạo anh xuất chúng, hơn nữa cũng không phải hạng người vô danh ở thành phố Tần, rất nhanh đã có người nhớ ra anh —— không phải là vị luật sư vừa thắng vụ kiện vợ giết đại gia nhà giàu đó sao? Tuy thắng kiện, nhưng phải chịu tiếng xấu, ai có liên quan đều thấy anh ta đúng là xui tám đời.


Nhưng dù vậy, mọi người đợi cả một buổi trưa cũng không cam tâm, có người bèn hỏi: “Cao Ca ở đó à?”

Tống Phỉ liếc anh ta một cái rồi đáp: “Giờ Cao Ca không tiện lộ diện, tôi mong mọi người có thể hiểu cho tâm trạng của cô bé vào lúc này, nhưng tôi cũng hiểu công việc của mọi người, đi theo tôi sẽ không khiến mọi người thất vọng.”

Anh nói xong cũng đi. Một đám người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, dù hơi tiếc nuối nhưng dù gì vẫn sợ để lọt tin tức, vẫn đành lác đác theo sau.

Cao Ca đợi ở bên kia đã lâu, nhìn thấy dưới lầu không có ai thật, mới từ từ lên lầu.

Kết quả cô vừa đi đến hành lang thì phát hiện có rất nhiều người vây quanh cửa ký túc xá của cô. Cô đi về phía trước, không biết ai là người đầu tiên thấy cô, người nọ ồn ào đẩy đẩy nối tiếp người kia, nhanh chóng dạt ra thành một con đường. Cao Ca đi vào thì thấy bên trong bừa bãi, chăn đệm và quần áo với toàn bộ sách vở của cô đều bị ném xuống đất.

Trương Manh và Lâm Thiến Thiến đang cãi nhau.

Lâm Thiến Thiến tức giận quát cô ta: “Rõ ràng là cậu làm sai trước, ban đầu Cao Ca cũng không muốn nói đến mấy chuyện của cậu, do cậu đi hắt nước bẩn ép người khác mới nói. Cậu nói được, người khác lại không được nói? Cậu làm cái gì thế?”

Trương Manh quay lưng về phía Cao Ca, Cao Ca không thấy vẻ mặt cô ta, nhưng có thể nghe ra cảm giác tức đến nổ phổi và đắc ý làm bậy, “Ai hắt nước bẩn hả, là cô ta hắt nước bẩn tôi, bản thân nó có chuyện xấu không lộ ra ngoài được, còn đổ oan cho tôi! Tôi làm gì, dù tôi đi theo người ta cũng chẳng có chuyện qua đêm không về, dù thế nào cũng không để bị hắt cơm canh trước mặt mọi người, có thế nào cũng không để người ta chỉ vào mặt chửi là con đĩ, cậu có thấy đám phóng viên chụp ảnh dưới tầng không? Chụp cô ta cả đấy. Một cô gái tốt như tôi, sao phải sống chung với loại người như nó, tôi buồn nôn tôi thấy cuộc sống của tôi bị quấy rối, tôi không muốn không được hả!”

“Cậu!” Lâm Thiến Thiến không giỏi ăn nói, phút chốc bị tức không nói nên lời.

Trương Manh đang định đẩy cô một cái rồi ném đồ tiếp, kết quả vừa vươn tay ra đã bị tóm lấy.


“Giời ơi, chuyện của phòng bọn tôi cậu đừng có xía vào!” Có lẽ cô ta tưởng người ký túc xá khác đến lo chuyện bao đồng, gắt một câu. Nhưng đến khi quay lại thì ngẩn cả ra, là Cao Ca.

Cao Ca cao hơn cô ta năm centimet, vừa túm cổ tay cô ta vừa nhìn cô ta từ trên xuống, “Nói lại mấy câu đó một lần nữa.”

Thực ra Trương Manh hơi sợ cô, nhưng giờ vẫn cứng họng đáp: “Tôi nói gì? Tất cả đều là lời thật.”

Cao Ca hất văng tay cô ta sang một bên, Trương Manh lùi về sau mấy bước mới đứng vững, còn gào lên: “Cậu đang thẹn quá hoá giận chứ gì, bị tôi nói trúng tim đen đúng không. Cậu làm chuyện gì tự cậu rõ. Cậu...”

Còn chưa dứt lời, Cao Ca đã lườm cô ta một cái, cái nhìn đó sắc bén bất ngờ, Trương Manh chưa từng thấy Cao Ca như vậy, nhất thời sững người đứng im. Lúc này quả thực Cao Ca rất tức giận, tất cả mọi thứ của cô đều bị ném xuống đất, bị cô ta dẫm đạp như đồ bỏ đi. Cô không xử tệ với Trương Manh, lúc cô báo cảnh sát nghĩ, dù nhà họ Triệu làm gì cô cô cũng sẽ vượt qua, cô sẽ không thoả hiệp.

Nhưng vạn vạn lần cô không ngờ là, người đầu tiên lao ra làm tổn thương cô, lại là người bạn cùng phòng thường ngày, người ở bên cô sớm chiều, biết rõ cô là người thế nào.

Chuyện này quả thật là quá hoang đường, cũng thật đáng buồn.

Bình thường các bạn cười cười nói nói, đi học tan học với nhau, cùng dạo phố ăn cơm, cùng thức đêm đọc sách, cùng làm thêm kiếm tiền. Bạn tưởng hai người là bạn bè, bạn tưởng dù không thể giao trách nhiệm nặng nề thì ít ra cũng hiểu bạn, kết quả vừa quay đầu đã bị người ta đâm một nhát, không, không phải đâm một nhát, mà là mặt dày mày dạn khóc lóc ăn vạ đổ nước bẩn lên đầu bạn, muốn đẩy bạn vào chỗ chết.

Qúa khứ bên nhau là giả ư? Những tháng ngày vui vẻ kia là giả ư? Những lời cảm ơn chân thành thân thiết là giả ư?

Hay là Trương Manh ngày đó cao giọng làm Triệu Bân phát hiện, xúi giục cô ăn cơm với Triệu Bân mới là giả đây?


Không! Là do liên quan đến lợi ích cá nhân mà thôi. Dù cô ta sai.

Nhân tính khi đứng trước hiện thực, lại có vẻ hung ác đến vậy.

Cao Ca nhìn Trương Manh, cảm thấy như mình nhìn rõ xã hội đại học chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi. Cô cười khẽ, nhìn Trương Manh nói: “Cậu không chỉ muốn đuổi tôi đi, mà cậu còn vứt đồ của tôi như thế, thật ra là muốn tìm lại quyển sách cậu đưa tôi đúng không.”

Cao Ca lôi tuột cái hòm dưới gầm giường mình ra, mở mật mã ở trên, sau đó lấy ra một quyển tiểu thuyết trước mặt mọi người, sắc mặt Trương Manh lập tức thay đổi.

Cao Ca nói: “Cậu lục qua lục lại nhưng chưa từng nghĩ, có khi nào tôi thấy chuyện này không nên để người khác biết rồi giấu nó đi, vì bản thân cô hèn hạ, nên cô không hiểu được lòng tốt của người khác.” Cô rất tự nhiên mở quyển sách ra, lộ ra chữ viết của Trương Manh trên trang tên sách, đọc lên: “Cao Ca, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu dành cho minhg, không có cậu thì đời mình xong rồi, chúng ta làm bạn tốt suốt đời nhé.”

Cao Ca đọc trang bìa sách xong thì đưa quyển sách cho tất cả mọi người xem.

Cô quay lại chất vấn Trương Manh: “Trương Manh, đến cả chính đoạn ghi âm của mình cậu cũng không thừa nhận, vậy chắc cậu sẽ nhận chữ viết của bản thân nhỉ. Trước mặt mọi người, nói cho bọn tôi hay, cậu làm gì mà lại cần tôi giúp, cậu làm gì mà không có tôi giúp thì đời cậu đi tong, cậu chỉ là một sinh viên đại học năm ba hai mươi tuổi, rốt cuộc cậu đã làm gì thế!”

Giọng Cao Ca đột ngột cao vút, giọng bình thường của cô đã tốt, vì được huấn luyện chuyên môn cho dẫn chương trình, một tiếng này to rõ ràng, đinh tai nhức óc, vang đến mức mọi người không dám nói nhỏ, mọi người cũng bị cô thu hút sự chú ý, tập trung vào mấy câu hỏi này —— nếu không phải mấy chuyện hẹn hò với người giàu rồi mang thai, sao Trương Manh lại có thể làm được chuyện gì phá huỷ đời mình.

Đó là chuyện gần như không cần phải đoán.

Vốn dĩ mọi người đã tin vào đoạn ghi âm kia, giờ có thêm quyển sách này làm chứng, càng chắc chắn không nghi ngờ.


Chắc chắn là Trương Manh cặp kè với người giàu rồi có thai, sau đó nhờ Cao Ca giúp tìm chỗ nạo thai, Trương Manh chịu ơn của người khác nhưng thấy chết không cứu, Trương Manh sợ chọc phải nhà họ Triệu nên cắn ngược lại Cao Ca, cô ta chính là đồng phạm.

Gần như trong nháy mắt, mọi người đã hiểu mối quan hệ và logic đơn giản này. Lúc nhìn Trương Manh cũng khinh bỉ ra mặt —— tuy Cao Ca gặp chuyện, không phải ai cũng dám đứng ra hò hét cổ vũ cô, nhưng loại như Trương Manh, khinh bỉ hùa vẫn làm được. Thậm chí có người còn bật thốt lên: “Trương Manh cậu cũng quá đáng lắm, tôi không ngờ cậu là loại người như vậy.”

Trương Manh đứng im tại chỗ, nhưng không mường tưởng nổi, đến nước này rồi, Cao Ca còn có thể lật lại một bàn.

Cô ta liếc nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh, họ đều nhìn cô ta bằng ánh mắt trách cứ, bên tai cô ta toàn các câu bàn tán, quả thực cô ta sắp điên rồi. Rõ ràng... Rõ ràng chẳng phải bị cưỡng hiếp là chuyện khiến mọi người coi thường ư? Sao mọi người đều chĩa mũi dùi về phía cô ta? Cô ta cũng rất đáng thương mà, cô ta mang thai là do bị lừa, lần này cô ta làm vậy cũng là do nhà họ Triệu uy hiếp. Cô còn cách gì, chẳng lẽ hôm đó ở lại để mặc cho Tống Gia Cường chà đạp ư? Chẳng lẽ từ chối nhà họ Triệu để bị họ hắt nước bẩn luôn ư? Đám người đó nói thì hay lắm, nhưng họ không sợ nhà họ Triệu chắc? Còn nữa, Cao Ca cũng rất đáng ghét, nó không biết xấu hổ không sợ mình bị người ta làm chuyện đó, nhưng sao còn muốn lôi chuyện của cô ta ra? Cao Ca có nghĩ cho cô bao giờ chưa?

Cô ta gần như phát điên giật lấy quyển sách trên tay Cao Ca, sau đó xé tan trang bìa trong thành từng mảnh, rồi nhìn chằm chằm Cao Ca gào lên: “Cậu thì có gì đặc biệt, cậu thì có gì hơn người hả? Nhà họ Triệu sẽ không tha cho cậu đâu, chẳng qua chưa đến lúc thôi, cậu chỉ biết bắt nạt tôi, tôi chống mắt lên xem cậu nhảy nhót được mấy ngày.” Cô ta nhìn Cao Ca rồi buông thêm một câu, “Cậu đừng quên, đến giờ Triệu Bân mới thừa nhận là chơi gái điếm thôi!”

Cao Ca thẳng tay tát một cái.

Dáng cô cao tay lại dài, ra tay nhanh, căn bản Trương Manh chưa kịp phản ứng thì đã bị ăn tát, đờ cả người ra. Cô ta bụm mặt trợn trừng hai mắt nhìn Cao Ca, tức thì chảy nước mắt, “Cô dựa vào cái gì mà đánh người ta hả!”

Nhưng cùng lúc đó, Cao Ca cũng nói lại, át đi tiếng của cô ta, “Chẳng phải cậu là chó nhà họ Triệu còn gì? Tôi đánh cậu đấy, bảo chủ nhà cậu đến cắn lại tôi đi.”

Trương Manh nhìn vẻ mặt hung dữ của cô, lại bắt đầu sợ hãi, biết hôm nay mình không làm được gì, nói câu cứ chờ đấy, rồi quay lại vơ túi xách, đẩy đám người ra bỏ đi.

Người gây chuyện đi rồi, tất nhiên mọi người cũng tản đi. Đồ của Cao Ca vương vãi đầy đất, có mấy bạn học tốt tính ở lại thu dọn giúp cô, nhưng sách vở nhặt về phủi phủi là lại dùng được, quần áo giặt một hai ngày là lại mặc được, nhưng chăn đệm thì không dùng được nữa. Trương Manh ra tay tàn nhẫn, đến cả ga giường vỏ chăn giặt sẵn cũng vứt xuống đất, đêm nay ngủ kiểu gì đây.


Lâm Thiến Thiến lấy cái của mình ra, “Cậu không chê thì dùng tạm của mình trước đi, mới giặt đấy.”

Điện thoại Cao Ca lại đổ chuông, là Tống Phỉ, chỉ nghe anh nói: “Bên phóng viên anh đã xử lý xong rồi, trước mắt có vẻ không tốt lắm. Em thu dọn đồ đi, em không nên ở ký túc xá nữa, anh xin nghỉ với giáo viên của em rồi, anh tìm chỗ ở cho em. Đợi em đến rồi nói kỹ mọi chuyện sau.”